• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: jena

Tư Thần lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cậu hưởng đãi ngộ được chuyên cơ đưa đón.

Không gian trong máy bay tư nhân không quá rộng vậy mà lại có đầy đủ tiện nghi, thậm chí còn có một phòng tắm, sau khi tắm xong có thể ngồi xông hơi.

Tư Thần quyết định sẽ dành 12 tiếng để dạy Trường Sinh Uyên học toán, 6 tiếng để ngủ.

Khi xuống máy bay, Trường Sinh Uyên đã thút thít nhớ được hai hàng đầu tiên của bảng cộng số 9.

Tư Thần cảm thấy vô cùng vui mừng.

Máy bay hạ cánh ở sân bay của nhà họ Quý, tài xế phụ trách đưa đón cậu đã chờ sẵn từ trước.

Đến Tư Thần cũng cảm khái, chẳng trách nhiều người muốn trèo cao để được gả vào danh gia vọng tộc như vậy.

Chất lượng sinh hoạt cuộc sống quá cao, tốc độ gần như nhanh chóng mặt, có thể nói là bằng 50 năm phấn đấu của người bình thường.

Nhà cậu đã trống vắng suốt một tháng qua, cũng may có máy thông gió và máy lọc khí, không có phủ bụi hay mùi hôi.

Tư Thần khởi động máy tính, đăng nhập vào tài khoản của công ty, nhìn thấy hộp thư đầy ứ, thông báo nổ bạo.

Không gian gấp khúc 2A này cũng có những nhân viên khác trong công ty tham gia, tính cả cậu là có 8 người.

Nhưng ngoài cậu, không còn ai sống sót.

Thoát ra khỏi không gian gấp khúc đó chỉ có 5 người.

Nếu là cấp 3A hoặc cao hơn, chết nhiều người như vậy là chuyện bình thường.

Nhưng không gian gấp khúc này chỉ có 2A!

Tư Thần chọn vài tin để trả lời. Không ngờ đã 10 giờ tối mà tổ trưởng vẫn còn tăng ca.

Tống Ngọc Thanh: Đã nhận.

Tống Ngọc Thanh: Có thời gian rảnh thì viết báo cáo, có thể lấy điểm và tiền thưởng.

Nhắn xong, liên kết nội bộ bị gián đoạn.

Đáng lẽ ra chuyện này là do đội trưởng đội Long Tước thông báo với Tư Thần... Nhưng nếu Tống Thanh Ngọc nhìn thấy thì cũng lười tìm người trung gian chuyển lời giúp, hắn trực tiếp nói cho cậu luôn.

Ghi chép báo cáo là nghĩa vụ thứ nhất của nhân viên trong hợp đồng.

Nếu không thì công ty cũng sẽ không nuôi mấy trăm đến cả ngàn tiến hỏa giả mỗi tháng như vậy.

Tống Thanh Ngọc: Lần sau nếu còn gặp chuyện như vậy, không cần làm đơn xin nghỉ phép. Cậu không có kinh phí thì sẽ được nhận trợ cấp đi lại.

Tư Thần: Đã hiểu, cảm ơn sếp.

Đây là lần đầu tiên cậu làm đơn xin nghỉ phép, chưa quen với công việc lắm.

Tư Thần click chuột, trên màn hình nhảy ra thông báo nhắc nhở, đại khái là nếu nhân viên nói dối dẫn đến công ty đưa ra quyết sách sai lầm sẽ phải chịu truy cứu trách nhiệm hình sự.

Tư Thần tin rằng cú click chuột kế tiếp thì máy tính sẽ bị công ty theo dõi. Mỗi lần cậu sửa báo cáo sẽ bị ghi chú lại.

Cậu suy nghĩ một lát thì mở điện thoại ra liên lạc với Quý Sở Nghiêu.

- Bây giờ tôi phải viết báo cáo. Có nên viết chuyện của Zeus không?

Quý Sở Nghiêu trả lời rất nhanh.

- Có. Những gì nên biết cũng đã biết. Hơn nữa, viết về Zeus có thể giúp cậu kiếm thêm điểm.

Vì vậy, Tư Thần an tâm viết một mạch báo cáo, giấu đi những chuyện kinh thế hãi tục, chắt lọc thông tin.

[ Cảm ơn bạn đã hợp tác, đang được gửi đến tổ xét duyệt ]

[ Khen thưởng: Điểm nhân viên +10 ]

Không thể giao dịch điểm, khi từ chức sẽ tự động đóng băng. Điểm này có thể giúp công nhân viên mua những sản phẩm trong công ty không lưu hành ngoài thị trường, đồng thời có thể cải thiện cuộc sống tốt hơn.

Ví dụ như căn hộ Tư Thần đang ở, là do công ty cung cấp, bây giừo cậu có quyền hạn sử dụng, có chứng thực về mặt tài sản. Nếu nghỉ làm thì phải trả lại cho công ty; nơi này được gọi là ký túc xá loại D dành cho nhân viên, có thể đổi lấy 200 điểm.

Cứ nghĩ như thế thì quả thật cuộc sống ở đây giống như một dạng trò chơi sinh tồn, ngoại trừ các phương tiện giải trí khá bèo bọt thì không còn khuyết điểm gì.

Tư Thần tắt máy tính, bắt đầu sửa soạn lại vật dụng thu hoạch được sau phó bản.

Dịch dinh dưỡng, thuốc gen, đạn dược hao tổn không nhiều.

Ngoài ba con chip thì thứ có giá trị nhất là cây rìu.

Đây không phải là lần đầu tiên Tư Thần tiếp xúc với vật phẩm cao duy linh năng, nhưng có phản ứng mãnh liệt thì chỉ mới có thứ này.

Cây rìu được bỏ trong túi thu dụng.

Tư Thần trầm ngâm, cuối cùng đóng cửa sổ, tháo bỏ niêm phong.

Mùi máu tươi tanh tưởi ngập tràn trong phòng, Tư Thần giương mắt nhìn, một dòng máu đỏ đang trượt dài trên vách tường.

Bên tai Tư Thần vang lên một giọng nói xa lạ: "Lại dám đánh thức ta à thứ dân đen kia, nếu có ý muốn giết chóc, ta sẽ cho ngươi một cơ hội chuộc tội. Đi theo ta, thần phục ta..."

Một làn sương mù màu đỏ sẫm thoát ra từ cây rìu.

Tư Thần hỏi: "Hình như ngươi đã quên nghiên cứu thị trường trước khi đến đúng không?"

Sương mù chẳng khác nào một tên tư bản chôn dưới đất 150 kg vàng rồi bắt công nhân đi giết người giúp mình.

Tư Thần không cảm xúc tháo nắp bật lửa.

Sương mù đỏ kịch liệt quay cuồng, phát ra tiếng khóc thét chói tai: "Ngươi và đám người Carol là một đám ngu xuẩn!"

Sương mù tan biến dần, giọng nói cũng mơ hồ theo. Máu vẫn còn trên tường giống như một hiện trường giết người vừa xảy ra.

Tư Thần lấy giấy lau, cảm giác máu này thật khó tẩy.

Bây giờ, cậu thật sự rất muốn giết người.

Bật lửa chỉ còn lại 50% năng lượng.

Quý Sở Nghiêu có bỏ một bảng báo cáo về sản vật thu dụng trong túi cho cậu.

【 Rìu: Đến từ nền văn minh Linh Năng, một nhánh của nền văn minh Vu Chúc*, có đặc tính mê hoặc con người. Những tiến hóa giả cấp cấp Sáu trở xuống chịu những thương tổn nhất định. Đồng thời, ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của người sử dụng. Ngoài ra, có thể phụ trợ cho người sử dụng. Thuộc cấp B. 】

*巫 (vu: thầy mo, bà đồng) + 祝 (chúc: cầu nguyện, chúc mừng)

(Ghi chú: Sau khi kiểm tra không tồn tại sinh vật cao duy ký sinh, có đủ sức mạnh để tự sinh sống.)

Tư Thần nghĩ nghĩ, cuối cùng bỏ nó lại vào túi thu dụng, cất vào tủ.

Trong xã hội hiện đại, không nên xách một cây rìu ra ngoài đường rêu rao, đặc biệt là ở Khu An toàn, sẽ bị nhân viên đi tuần của cục an ninh bắt lại và phải làm tường trình rất nhiều lần.

Vừa mở tủ, Tư Thần liền ngây ngẩn cả người.

"... Sao lại không có... sổ khám bệnh?"

Sổ khám bệnh trong tủ đã bị đốt thành tro.

Tư Thần suy nghĩ một chút, đưa ra đáp án là do năng lượng của sinh vật cao duy ở chiều không gian khác khi cạn kiệt sẽ tự động tiêu hủy.

"... Cạn kiệt năng lượng."

Cảm xúc của Tư Thần không khỏi trầm xuống.

Cậu chỉ mới viết tên của mình vào.

***

Tư Thần làm xong bộ đề thi thứ mười.

Cậu nhìn đồng hồ, không khỏi thở dài: "Sao chỉ mới có 2 giờ chiều? Chẳng lẽ lại làm thêm 10 đề nữa?"

Tư Thần bắt đầu học từ 6 giờ sáng.

Dựa theo số lượng đăng ký trên trang web của hiệp hội, số lượng tiến hóa giả cơ giới chiếm khoảng 48.9% trong tổng số các tiến hóa giả.

Vì vậy nội dung thi sẽ có nội dung trọng tâm là cơ sở nguyên lý tiến hóa và nguyên lý tiến hóa cơ giới. Phần sau sẽ là kiến thức về các loại hình súng ống.

Phần thi luận chiếm 20% tổng điểm.

Tư Thần nộp bài thi thử, hệ thống thông báo tổng điểm: 98.

Tính phần trăm là 19.6%.

Còn thiếu một chút. Tư Thần cảm thấy chỉ 0.4% thôi nhưng cũng có rất nhiều ý nghĩa.

Theo Tư Thần học hành còn có Trường Sinh Uyên, từ học phép cộng sang học phép trừ.

Tư Thần nhìn sắc trời ngoài của sổ, lẩm bẩm một câu: "Thật muốn... đi làm."

Khen thưởng cho báo cáo và phần thưởng sau khi xử lý không gian gấp khúc dưới nước đã được gửi đến, tổng cộng có 214 điểm.

Tư Thần nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng quyết định đổi một con búp bê ngày nắng báo động và đồ ăn cho Trường Sinh Uyên ăn trong khoảng thời gian này.

Cậu mua cho nó một loại thịt khô, sản vật của nền văn minh Hỗn Độn, tổng cộng 30kg, được giao hàng theo lô.

Búp bê ngày nắng tốn 30 điểm, cơm của Trường Sinh Uyên tốn 180 điểm.

Phòng ở của Tư Thần có 200 điểm, rộng 120 mét vuông, ở Khu An toàn, giá thị trường là 30 triệu.

30kg thịt khô có thể đút ăn cho Trường Sinh Uyên khoảng hai tháng.

Trường Sinh Uyên là một cái thùng cơm không đáy. Ngoài những vật phẩm đặc thù có năng lượng cao dùng để tiến hóa thì ăn bao nhiêu tiêu hóa bấy nhiêu.

Tư Thần nhìn Trường Sinh Uyên nhóp nhép ăn, có chút phiền muộn: "Thảo nào nhiều người không nuôi nổi con."

Trường Sinh Uyên đang ăn bỗng nhiên sửng sốt.

Nó do dự một lát, sau đó nhả miếng thịt trong miệng ra, bò bò tới trước mặt Tư Thần: "Mẹ ơi, ăn."

Trong trạng thái phi chiến đấu, Trường Sinh Uyên giống một con rắn nhỏ màu đen, nhưng có chút béo.

Tư Thần dịu dàng đáp: "Mẹ không có đói."

Thật ra, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, mình cũng giống Tống Bạch, phải tiếp tục cộng sinh với Trường Sinh Uyên. Nhưng phải làm sao?

Dù nuôi nó chưa đến một năm nhưng cậu cảm thấy Trường Sinh Uyên vô cùng ỷ lại và yêu thương mình vô điều kiện.

Chuyện này có lẽ cũng giống như lí do mà nhân loại nguyện ý sinh con. Khi con cái ra đời, dù có như thế nào đi chăng nữa, yêu đấng sinh thành gần như đã là một bản năng, tuy đó không nhất thiết phải là cha mẹ thân sinh.

Cha mẹ luôn nhìn thấy bản thân tuyệt vời nhất trong đôi mắt trong sáng, thuần khiết của con mình.

"Tiểu Uyên."

"Chi~"

Tư Thần chọt chọt lên người nó: "Mẹ yêu con."

Ở thế giới cao duy cấp thấp, muốn nuôi béo Trường Sinh Uyên như thế này quả thật không dễ dàng.

Không biết kết cục cuối cùng của con trai có bị giết hay không, nhưng ít nhất lúc này, Tư Thần thực sự rất yêu nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK