Edit: jena
Tư Thần tự nhận bản thân đã đạt cấp 10 trong việc trò chuyện với Trường Sinh Uyên.
Nhưng khi Trường Sinh Uyên nói chuyện với dê núi đen, cậu nghe không hiểu.
Hẳn là không liên quan đến trí lực giảm sút.
Tư Thần rời khỏi khu thí nghiệm, hỏi: "Con nói gì với nó vậy?"
Trường Sinh Uyên vặn vẹo một chút, non nớt nói: "Con yêu, mẹ!"
Tư Thần nhẫn nại nói: "Còn gì nữa không?"
"Mẹ, yêu con." Trường Sinh Uyên lớn tiếng đáp: "Hết."
Lấy yêu so với ăn đã là một cảm xúc khá cao cấp. Tư Thần chưa từng nghĩ rằng có ngày đứa con nhỏ chỉ biết nói "ăn, ngủ, đau" lại có thể nói "yêu" với mình.
Càng không thể nghĩ được rằng Trường Sinh Uyên còn có khái niệm "con".
Nó quả thật đã thông minh hơn.
Tư Thần cảm thấy có lẽ cậu đã hiểu vì sao dê núi đen cười.
Có thể giao lưu nên chúng nó là đồng loại ư?
Tư Thần lấy một tờ giấy từ hồ sơ ghi chép thực nghiệm.
Đó là đề thi đại học môn toán mà Lâm Giai Lệ ghi lúc trước.
Tư Thần nhìn đề 5 phút.
"Lúc trước còn suy nghĩ 2, 3 phút là có thể giải, bây giờ đọc không hiểu nữa."
Trong lòng cậu tràn ngập phiền muộn.
Nhưng Tư Thần cảm thấy nếu Bạch Đế dám để cậu và nhóm người thừa kế kia cùng vào trong không gian gấp khúc này, hẳn là... vẫn còn cách đúng không?
Nếu không đậu thạc sĩ, đầu óc cũng không thể dùng, suy nghĩ một chút, viễn cảnh tương lai thật tối tăm.
Cậu nhấn nút chờ thang máy.
Lúc trước thang máy dừng ở tầng 11, bây giờ đã đi xuống, chứng tỏ đã có người dùng.
Hẳn là có người đã làm xong đề nên quay về.
Nhưng khi thang máy từ từ đi lên, đến đúng tầng của cậu, Tư Thần trừng lớn mắt.
Thang máy đầy máu, giống như một hiện trường giết người.
Trên sàn đầy vảy trắng rơi rụng, hầu như là bị cưỡng ép nhổ ra, trên đó vẫn còn máu thịt tươi mới.
Tư Thần biết lớp vảy này, mấy tiếng trước, đuôi rắn của Trần Chấp Chu vẫn còn dịu dàng đắp lên người cậu, lớp vảy rắn vừa mọc mềm mại lại non mịn.
Tư Thần khiếp sợ.
May mắn là trong thang máy không có thi thể của Trần Chấp Chu.
Tay đặt trên nút tầng 13, Tư Thần hơi do dự một lát.
Cuối cùng, cậu là một người lý trí, vẫn đi tầng 13 trước.
Thứ nhất, nếu Trần Chấp Chu đã giải quyết xong vấn đề, cậu không cần phải đi. Giống như việc cậu nằm viện rồi đồng nghiệp mang một đống quà đến biếu, có hay không thì ảnh hưởng cũng không lớn.
Thứ hai, lớp máu này vẫn còn mới. Nếu Trần Chấp Chu giải quyết không được, cậu có đến thì cũng như trở thành thức ăn dự trữ cho thứ kia.
Nhanh chóng, thang máy dừng lại ở tầng 13.
***
【 Hai tiếng trước 】
Tầng 5. Lâm Giai Lệ đi ra khỏi thang máy, trong lòng hơi kích động.
Không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào của đồ ăn.
Tầng lầu này cao hơn hẳn so với bình thường.
Trong miệng Lâm Giai Lệ tiết nước bọt. Rõ ràng mới ăn sáng, dạ dày vẫn còn đói, âm ỉ đau.
Muốn ăn và buồn ngủ, dù là sinh vật nào cũng khó mà chống cự nổi trước duc v0ng này.
Cô xé một bịch dinh dưỡng, uống hết.
Dạ dày cồn cào đã giảm bớt một ít, nhưng vẫn không hoàn toàn biến mất.
Lâm Giai Lệ nhíu mày: "Hiệu ứng tiêu cực ở đây bị phóng đại."
Cô đi vào khu thí nghiệm. Suy nghĩ hai giây, cô lựa chọn mở cửa một vài phòng.
Những căn phòng đó đều được cô rà quét kiểm tra năng lượng, không có dao động lớn, tương đối an toàn.
Ví dụ như phòng chứa.
Trên tường treo một quyển hồ sơ bệnh án ố vàng.
Ở không gian gấp khúc này đặc biệt nhiều ghi chép thực nghiệm.
Đột nhiên Lâm Giai Lệ có suy đoán: liệu có phải có ai đó cố ý để lại không?
Cố ý để lại những tư liệu này để các thí sinh tìm ra chân tướng.
Nhưng thế giới này đã chết, người gây họa hẳn đã biến mất, dù có biết được chân tướng thì làm sao mà giải được oan khuất?
Lâm Giai Lệ bỏ đi những giả thuyết dư thừa, trực tiếp gỡ túi hồ sơ xuống.
Bên trông có một cái USB, còn có ghi chép cải tạo.
【 Thí nghiệm cải tạo X-05 】
Người ghi chép: Khoa Phụ.
"Từ A đến Z, lần thứ 24 thử nghiệm. Toàn bộ 23 thực nghiệm trước đã thất bại. Thật đáng tiếc, tế bào nguyên sinh để tôi tạo ra thế hệ tiếp theo Con của Thân không còn nhiều lắm."
Khi Lâm Giai Lệ đọc đến dòng này, khó tránh khỏi phản ứng một chút.
Có một thế hệ Con của Thần thì sẽ có thể hệ tiếp theo.
Cô lẩm bẩm: "Thế hệ đầu tiên Con của Thần hẳn là thế hệ cứu vớt thế giới. Sau đó bị Khoa Phụ gi3t ch3t. Bây giờ y lại muốn sử dụng phương pháp cũ để tạo ra Con của Thần."
Kết quả rõ ràng, Khoa Phụ thất bại.
Các trang tiếp theo đều là số liệu và sơ đồ phác thảo, đôi khi có một dòng ghi chú phê bình.
Lâm Giai Lệ không có kiến thức về cải tạo sinh vật, cũng chưa vào phòng thí nghiệm bao giờ, may mắn là phần lớn trong hồ sơ đề có hình ảnh.
Cô tiếp tục nhíu mày: "Nhìn qua có vẻ là dạ dày, họ dùng dạ dày để cấy ghép vào thực nghiệm thể. Nếu thực nghiệm thể tiếp nhận được bộ phận đó thì thí nghiệm thành công, nếu không thể tiếp nhận được thì thất bại."
Lâm Giai Lệ nhìn vài tấm ảnh chụp.
Sau lưng ảnh chụp có ghi chú. A-05, F-05, W-05.
Con của Thần số 5 trông như một người thằn lằn gai*.
/Thằn lằn gai (Acrocanthosaurus)/
Nó thô to, lớn lên lại có cái đuôi đỏ như máu, không có da, cả người là máu đỏ, có thể nhìn thấy rõ các búi cơ trên người.
Nó có một cái miệng thật dài, răng nanh trải rộng trong khoang miệng, vài cái răng tách khỏi miệng, lộ ra trong không khí, nhìn qua như răng con thương long* đã tuyệt chủng.
/Thương long (Mosasaurus)/
Trong tấm ảnh thứ nhất, miệng của số 5 bị đóng đinh, tránh cho nó há miệng. Tấm ảnh thứ hai là thi thể của số 5, trên mặt đất toàn là máu, có tứ chi của số 5, bụng bị ăn mòn chỉ còn xương cốt, nhìn qua phần xương sườn có thể nhìn thấy dạ dày bị nhồi nhét.
Tấm ảnh thứ ba là một tấm ảnh chụp chung.
Một người đàn ông mặc blouse trắng đứng bên cạnh số 5.
Trên mặt y đang cười, còn trong tay là một dây xích sắt, nối liền với miệng của số 5.
Đầu Số 5 ngoan ngoãn nằm dưới mặt đất.
Lúc trước không có vật tham chiếu, Lâm Giai Lệ cho rằng số 5 chỉ cao hơn người bình thường một chút.
Nhưng bây giờ cô phát hiện mình đã sai. Số 5 dù đang nằm dưới đất, đầu của nó cũng cao bằng hai người.
Lâm Giai Lệ đã hiểu vì sao tầng lầu này lại cao khác thường như vậy.
Xuất phát từ trực giác, Lâm Giai Lệ tin rằng người đàn ông trong ảnh là Khoa Phụ.
Nụ cười của y trông sáng sủa, nhưng cũng rất tàn bạo.
Đây là người cải tạo ra sinh vật biến dị.
Nụ cười của Khoa Phụ cũng nhàn nhạt sự kiêu ngạo.
Tờ cuối cùng của bản ghi chép là nét chữ cứng cáp của Khoa Phụ.
"Dạ dày của số 5 là một cái động không đáy, có thể hấp thụ được phần nhiều ô nhiễm. Vấn đề duy nhất là thế hệ này có biến chứng, có thói quen thích ăn chính mình, tiêu hóa trong dạ dày..."
"Nhóm thực nghiệm thể không phải một thế hệ mới, không có ý chí hy sinh và quyết tâm. Chúng vẫn không có biết cách chống cự sự đói khát."
"- nhưng mà tôi không còn nhiều dạ dày lắm."
...
...
Lâm Giai Lệ ớn lạnh: "Chẳng trách nhân loại yêu cầu gi3t ch3t 13 Con của Thần... Mấy thứ này, căn bản không còn là người."
Cô lại đói bụng. Mới vào phòng số 5 có nửa tiếng nhưng Lâm Giai Lệ đã uống sạch 2 lọ dịch dinh dưỡng.
Cô đếm dịch dinh dưỡng còn lại trong balo.
Vì kỳ thi kéo dài 14 ngày, cô chỉ mang theo 30 lọ, bây giờ còn dư 20 lọ.
Nhưng cô còn phải ở đây thêm 10 ngày nữa.
Càng đáng sợ hơn, đang đếm, Lâm Giai Lệ chợt nghe thấy tiếng hít thở nặng nề vang lên ở bên ngoài cửa.
Cô mở máy rà quét, cách một bức tường, Lâm Giai Lệ không nhìn thấy được thứ gì.
Điều này là do kim loại cách ly trong phòng ảnh hưởng rất nhiều đến độ chính xác của thiết bị.
Cô siết chặt Klein Blue.
Ngoài cửa không phải là Con của Thần số 5 chân chính, chỉ là một phục chế phẩm thất bại.
Lý do mà thực nghiệm thể này chưa bị tiêu hủy ngay là vì nó muốn ăn, ăn từ trên người mình, chuyển hóa rồi đến trên người kẻ khác.
Nó vẫn luôn ngủ ở bên ngoài phòng số 5.
Thực nghiệm thể không ra ngoài được, đối với nó, ngoại trừ chính mình, đồ ăn ở trong phòng số 5.
Ở đó có một cái dạ dày màu hồng khô quắt. Là thịt, có thể ăn.
Nhưng bây giờ, vì sự xuất hiện của Lâm Giai Lệ, nó tỉnh dậy.
Hơn nữa còn phi thường đói.
...
...
Trần Chấp Chu vào thang máy, từ từ ngáp một cái.
Dù buồn ngủ nhưng cậu vẫn luôn cảnh giác cao độ.
Biểu hiện cụ thể là con ngươi đen nhánh đã dựng đứng như mắt rắn.
Trần Chấp Chu quẹt thẻ nhân viên, vào khu thí nghiệm của tầng 9.
Hàng lang thật dài, treo rất nhiều tranh sơn dầu nhiều màu sắc sặc sỡ.
Ở thời đại này, giáo dục mỹ thuật gần như không có. Người ở trên thế giới bị bóng ma của cao duy xâm lấn đè ép, nghệ thuật cằn cỗi chẳng khác gì ruộng lúa khô cằn trong kỳ hạn hán.
Nhưng Trần Chấp Chu không giống họ. Cậu "sinh ra trong cao quý". Từ nhỏ, mỗi tuần mẹ sẽ dẫn cậu đến rạp hát nghe diễn tấu, đến phòng tranh thưởng thức "Mỹ học kết tinh", mỗi vé ra vào nếu quy ra dịch dinh dưỡng thì số lượng dịch dinh dưỡng đó có thể cung cấp cho 3 triệu người ăn trong ba ngày.
Trần Chấp Chu có thể phân biệt những bức tranh này đều do một người vẽ.
Thuốc màu trên tranh có chất lượng không tồi. Nhưng nội dung hình ảnh thì không dám khen tặng, vì trông như nét vẽ nguệch ngoạc của thiếu nhi.
Phía dưới mỗi bức tranh đều được đánh dấu thời gian vẽ và một chuỗi số.
A-09. D-09, G-09... Ngoài sự khác biệt chữ cái đầu tiên, còn lại đều là 09.
Trần Chấp Chu vội vàng nhìn lướt qua, nếu đúng theo thời gian ghi chú, người này đã vẽ gần 200 năm.
Trần Chấp Chu thổn thức: "Vẽ tới 200 năm mà vẫn không tiến bộ nổi, thực sự rất khủng b0."
Nếu 09 thực sự theo đuổi nghệ thuật hẳn sẽ cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Những nội dung trên tranh sơn dầu rất kỳ quái, toàn là những hình ảnh khiến người xem bất an, hoảng loạn. Có phong cảnh, kiến trúc, động vật... Tất cả đều được nhận thức bằng góc nhìn vặn vẹo méo mó.
Ví dụ như một bức vẽ động vật, người nọ vẽ một con thằn lằn đỏ như máu, nhưng nhìn kỹ lại không giống thằn lằn, miệng nó há to đến 90 độ, trong miệng lúc nhúc thằn lằn con.
Những bức tranh này khiến Trần Chấp Chu không thoải mái, cảm giác vô cùng choáng váng và buồn ngủ.
Trần Chấp Chu dùng sức siết tay, móng tay đâm đến chảy máu nhưng cậu không quan tâm.
Cậu không thể ngủ được. Nếu ngủ ở đây, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Gallery này cũng không dài.
Nhanh chóng, Trần Chấp Chu đã đến điểm cuối.
Cậu đứng trước bức tranh cuối cùng, dừng lại một lúc lâu.
Trên bức tranh có một người không lồ màu đỏ nằm trên mặt đất màu vàng. Đỉnh đầu người nọ có một vầng thái dương, trên thái dương có một con mắt đang mở, tròng mắt có màu đỏ.
Bên cạnh thân thể của người khổng lồ có vô số những sợi dây đen nhỏ, giống như những con sóng uốn lượn, nhìn qua như chảy ra từ cơ thể, lại như đang chảy vào trong cơ thể.
Toàn bộ bức tranh có nền vàng.
Bức tranh được tác giả đặt tên.
"Chúng tôi và cha".
Phía dưới tranh sơn dầu đánh số là X-09.
Cuối cùng, Trần Chấp Chu cũng nhận ra được nhóm "09" đang vẽ gì.
Là giấc mơ của chúng.
Danh Sách Chương: