Đêm đã sâu, Bùi An cởi vớ giày cho nàng, cũng không ầm ĩ với nàng, mùa hè nóng nên hắn chỉ đắp một tấm chăn cho nàng, tự rửa mặt xong thì nằm bên cạnh nàng.
Bùi An có thói quen trước khi đi ngủ, đó là phải sắp xếp những suy nghĩ trong đầu, chọn ra từng chuyện từng chuyện sau đó lại tỉ mỉ bày mưu tính kế.
Sau khi sắp xếp xong, luôn có một khoảng thời gian không ngủ được, hắn quay đầu nhìn gương mặt đang ngủ say của nàng, nàng ngủ rất điềm tĩnh, không phòng bị gì cả.
Bùi An trở mình xoay mặt về phía nàng, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, độ ấm truyền vào lòng bàn tay, trái tim hắn cũng giống như kiên định theo, mắt nhắm lại nhanh chóng ngủ say.
Vân Nương ngủ đến hừng đông, lúc tỉnh lại mới nhận ra mình vẫn mặc áo quần hôm qua, Bùi An không có ở đây, nàng xốc chăn đệm lên, khom người mang giày, Trình cô nương xách một thùng nước đi vào.
Thấy nàng tỉnh, Trình cô nương cười nói: “Chắc là tối qua phu nhân mệt mỏi lắm, không rửa mặt đã nằm ngủ rồi, ta vừa mới nấu hai thùng nước, phu nhân lau thân thể trước đi.” Nói xong lại chỉ vào bộ áo vải thô đặt trên đầu giường: “Đó là áo quần của ta, ta mặc rất ít, đã giặt sạch rồi, nếu phu nhân không chê thì lát nữa nhớ mặc nhé.”
Hôm qua Bùi An dẫn nàng ra ngoài cũng không báo với ai, trực tiếp rời khỏi đội ngũ, bây giờ Thanh Ngọc không có ở đây, để cho người ta - một thổ phỉ làm chuyện lớn đến hầu hạ nàng, Vân Nương có phần ngượng ngùng: “Làm phiền Trình cô nương rồi.”
“Phu nhân không cần khách khí với thuộc hạ, hầu hạ phu nhân, thuộc hạ cam tâm tình nguyện.” Câu nói đêm qua Trình cô nương cũng chỉ đùa giỡn với hai người thôi, nàng ấy có thân phận gì, sao nàng ấy không hiểu rõ chứ, con người nhớ ân báo đáp không sai nhưng không thể tham lam không biết đủ, nhân vật thần tiên như Bùi đường chủ, có cô nương nào mà không yêu, thứ gọi là quân tử yêu tiền, lấy phải đạo, sắc cũng như vậy.(1)
(1)Đây là một câu trong "Luận ngữ của Khổng Tử", nguyên văn có câu: "Quân tử ham tiền, lấy đàng hoàng; trinh nữ ham sắc, lấy lễ độ." Nghĩa là quân tử chỉ cần tài sản có được một cách chính đáng, không cần của cải bất chính.
Đến phiên nàng, nàng mới dám hành động, đường chủ vô tình với nàng, nàng tự biết.
Chỉ là ngày thường hay lắm mồm, hiện giờ Bùi An đã có phu nhân, nàng tuyệt đối không làm giống như trước nữa.
“Phu nhân lau rửa đi, thuộc hạ trông cửa cho ngài.” Trình cô nương đặt thùng nước xong, cũng không đi, đứng trước rèm doanh trướng giải thích với Vân Nương ở phía sau: “Thuộc hạ xin lỗi phu nhân vì lời nói đêm qua, đường chủ chưa từng đưa son phấn gì cho thuộc hạ, là khi đó đường chủ thu được của một nhóm buôn lậu hàng hóa, thuộc hạ thấy có phấn nước nên mới xin của ngài ấy.”
Vân Nương quên chuyện này từ lâu rồi, không ngờ nàng ấy sẽ giải thích, sau khi nghe xong, không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm không ít, ít nhất biết được nàng ấy không còn “nhòm ngó” đến Bùi An nữa.
Nàng cởi áo ngoài ra, vắt nó lên cái cột làm bằng nhiều gậy gỗ, che một nửa tầm mắt, đáp: “Ừm, ta hiểu được.”
Nói xong, nàng lại tò mò hỏi nàng ấy: “Trình cô nương đã vào Minh Xuân đường từ lâu rồi sao?”
Trình cô nương gật đầu: “Hai năm trước đường chủ vừa đến Kiến Khang, ta bị người của Tri châu truy nã khắp nơi, không có chỗ đi, trốn ở trong ngõ tối, lượm cơm thừa canh cặn người khác vứt đi, là đường chủ cho ta một chiếc bánh bao sạch sẽ.”
Về sau nàng ấy mới biết được, chiếc bánh bao kia cũng là một bữa ăn của Bùi An.
Vân Nương đã cởi áo quần xong, buộc tóc lên đầu, toàn thân không một mảnh vải, lấy gáo múc chút nước rồi bắt đầu xối lên người, ngoài ý muốn hỏi: “Trình cô nương phạm phải chuyện gì?”
“Một thương hộ coi trọng ta, cho cha mẹ ta mười lượng bạc mua ta lại, ngày thành thân, ta thấy đối phương một đầu hoa lê, đã ngoài sáu mươi có thể làm ông của ta, trong cơn tức giận ta đã giết người.”
Kể từ đó, nàng ấy trở thành một góa phụ mang tội giết người.
Vân Nương sửng sốt một chút.
So với trải nghiệm như nàng ấy, tình huống hiện tại của nàng may mắn hơn rất nhiều, Vân Nương sợ làm nàng ấy đau xót nên không hỏi nữa.
Ngược lại, Trình cô nương chủ động nói: “Phu nhân không biết, trăm tráng sĩ hảo hán của Minh Xuân đường, có người nào không bị bức ép đến đường cùng chứ, nếu không phải đường chủ cho chúng ta một con đường sống, ở đây quan không ra quan, dân không ra dân, ác bá ỷ thế hiếp người, chúng tôi đã sớm phơi thây hoang dã từ lâu.”
Người đời nói đường chủ là ác ma, đối với những người tham quan ô lại mà nói thì đúng thật là ác ma, nhưng đối với dân chúng gặp nạn như bọn họ mà nói thì hắn còn hơn cả Phật.
Các huynh đệ trong Minh Xuân đường, kể cả nàng ấy, đời này đều cam tâm tình nguyện bán mạng cho Bùi An.
Vân Nương nghe rất chăm chú, khăn vải trên người cũng dừng lại.
Nàng biết Bùi An rất tốt, nhưng không ngờ hắn không chỉ cứu được những trung thần bị hãm hại trong triều đình mà còn cứu vớt vô số lê dân bá tánh.
Bùi An mới hai mươi hai tuổi, có thể làm được như vậy nhất định đã trả giá gấp trăm ngàn lần so với người khác, những năm gần đây, e là hắn không có một phút nghỉ ngơi.
Đêm qua lúc Bùi An thổi sáo cho mình nghe, một luồng nhiệt quẩn quanh trong lồ ng ngực, nàng càng đau lòng cho hắn, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải cố gắng hết sức mình để bảo vệ Bùi An, không để hắn chịu cực chịu khổ nữa.
Vân Nương rửa mặt xong, thay áo quần của Trình cô nương.
Nàng sinh ra trong thế gia, chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc, đây là lần đầu tiên mặc áo vải thô như vậy, ngược lại càng nổi bật da thịt mềm mại của nàng ra ngoài.
Hình như cũng cảm thấy mới mẻ nên nàng đang cúi đầu tìm hiểu, lúc Bùi An bước từ ngoài vào, ánh mắt dừng ở trên người nàng, lướt từ trên xuống dưới rồi âm thầm đánh giá, cái vẻ ngoài này có vốn liếng trêu hoa ghẹo nguyệt thật.
Vân Nương nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, Bùi An cũng thay áo quần xong rồi.
Cũng là áo vải thô giống nàng, ngay cả ngọc quan trên đỉnh đầu cũng đổi thành mảnh vải, một vị thiếu niên mặt ngọc sống kham khổ, Vân Nương chưa từng thấy Bùi An ăn mặc như vậy, nàng nhìn lại mình, vui vẻ nó: “Lang quân, chúng ta giống như một cặp cướp vậy.”
Bùi An:...
Cách hình dung của nàng khá là độc đáo, chắc là chưa tỉnh mộng ngày hôm qua: “Chuẩn bị xong chưa, bây giờ mặt trời chưa lớn, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi.”
Hôm qua khi hai người rời khỏi đội ngũ không mang theo gì cả, một con ngựa cộng thêm một túi nước, ngay cả áo quần này cũng lấy từ người khác, không có gì cần chuẩn bị cả.
Ăn sáng xong, người của Minh Xuân đường dẹp đường hồi phủ, Bùi An thì mang theo Vân Nương cưỡi ngựa chạy tới bến đò.
Đội ngũ của Ngự Sử Đài còn đang đi về phía trước dọc theo đường ống, một ngày một đêm rồi Thanh Ngọc chưa nhìn thấy chủ tử, trái tim cứ treo lơ lửng không bỏ xuống được, hỏi Đồng Nghĩa vài lần, mỗi lần Đồng Nghĩa đều trả lời câu đó: “Có chủ tử ở đó, không cần sợ.”
Hỏi quá nhiều, Đồng Nghĩa cũng mất kiên nhẫn: “Chủ tử ở cùng phu nhân mà, cô sợ cái gì chứ.”
Thanh Ngọc không tin lắm: “Nhưng khó mà nói trước, người như cô gia, sao có thể an toàn đây.”
Đồng Nghĩa không thích nghe những lời này: “Vậy cô cảm thấy chủ tử nhà cô an toàn sao?” Đã trưởng thành như vậy rồi, ai cũng đừng nói ai tốt ai xấu.
Thanh Ngọc nghẹn lại, dứt khoát không làm người chịu thua: “Biết rõ mình không an toàn thì vì sao đang yên đang lành lại không đi theo đội ngũ? Ít nhất nơi này nhiều người, kẻ xấu thấy, cũng không dám đến…” Vừa dứt lời, đột nhiên phía sau có tiếng vó ngựa vang lên rung chuyển núi rừng.
Thanh Ngọc quay đầu lại, một đám người áo đen cầm trường đao, toả ra ánh sáng chói mắt dưới mặt trời, chạy thẳng về phía đội ngũ.
Nàng ấy vội vàng ngừng nói, sắc mặt trắng bệch rụt đầu trở lại trong xe ngựa: “Đồng Nghĩa đại ca…”
Đồng Nghĩa cũng lười dùng lời trào phúng nàng ấy: “Nếu sợ thì trốn đi đừng…”
“Ngươi có dư đao không, cho ta một cây.”
Đồng Nghĩa:...
So sánh với đội ngũ, bên Bùi An và Vân Nương thanh tịnh hơn nhiều, một con ngựa chở hai người chạy lên đường, vừa đi vừa ngắm cảnh, đến buổi chiều thì đến phụ cận của bến đò.
Nơi này cách Lư Châu không xa, phần lớn thuyền của bến đò là thuyền buôn, chỉ vì dỡ hàng cho khu vực này, không có thuyền chở khách gì.
Hai người vừa đến, đã có người của Minh Xuân đường tiến lên tiếp ứng.
Đều là thuyền chở hàng, khoang thuyền không sang trọng bằng thuyền khách, không gian cũng không lớn nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp, bên sông có cửa sổ, vừa mở ra, gió trên mặt sông đã tràn vào.
Lớn như vậy nhưng Vân Nương chưa bao giờ ngồi thuyền đi xa như vậy, chỉ có vào đêm giao thừa hồi còn nhỏ, mẫu thân dẫn nàng đến sông Lâm An ngồi thuyền hoa một lần.
Thuyền hoa rất lớn, ổn định vững vàng di chuyển trên mặt sông, hoàn toàn không cảm giác được mình đang ở trên mặt nước, làm sao có sông nước cuồn cuộn như bây giờ, lao nhanh mạnh đã ghiền.
Nàng vừa vào phòng, giống hệt như con chim nhỏ thoát ra khỏi lồ ng sắt, thứ gì cũng mới mẻ, tìm hiểu bốn phía, cũng không sợ mình không có kiến thức bị Bùi An chê cười, sờ đông sờ tây một cái, nhìn xong lại đẩy cửa sổ ra, vươn nửa người để gió sông thôi.
Gió kèm theo sóng nước, lúc ào vào mặt, vừa ướt ẩm vừa thoải mái sảng khoái.
Thuyền chậm rãi xuôi về phía trung tâm con sông, nàng nhìn về phía bờ sông xa xa, hứng thú trào dâng đọc một câu: “Núi xanh mờ mờ nước xa xa, bốn mùa giữa hè thời tiết tốt.”(2)
(2)Vế đầu trích trong bài thơ “Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan” của Đỗ Mục. Nguyên câu là “Núi xanh mờ mờ nước xa xa, Giang Nam cuối thu cỏ còn chưa xơ xác”. Ở đây Vân Nương sửa lại vế sau.
Một bài thơ bị nàng sửa nửa câu, cũng không phàn nàn thời tiết nóng nực nữa, nằm sấp bên cửa sổ, chậm chạp không chịu quay đầu lại.
Người trên thuyền đưa một ít dưa lê tới, Bùi An nhận lấy đ ĩa rồi đóng cửa, đứng ở phía sau nàng, nói thêm một câu: “Nếu không ăn kèm với chút trái cây này, càng dễ chịu?”
“Lang quân nói đúng.” Nàng cũng không khách sáo, xoay người đưa tay, định lấy một miếng ở trong đ ĩa thì cánh tay Bùi An di chuyển ra sau, không đưa cho nàng, mà là tự tay cầm một miếng đưa đến miệng nàng: “Mở miệng nào.”
Hắn đến đút cho nàng, ít nhiều gì nàng cũng có phần ngại ngùng: “Lang quân ăn trước đi.”
Nhân lúc nàng mở miệng, Bùi An đút miếng dưa vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đột nhiên cái miệng đỏ mọng bị nhét một miếng dưa dài bằng ngón trỏ, đút vào miệng nàng không được, cắn cũng không được, không cắn cũng không xong.
Nàng vội vàng dùng tay đỡ, còn chưa kịp giơ tay thì Bùi An bỗng nghiêng người tới, nhắm ngay phần dưa còn sót lại bên ngoài miệng nàng, cắn một cái “rắc”, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt sâu thẳm chỉ cách mình một ngón tay, tim đập loạn nhịp, đầu óc rối bời.
Dường như hắn không cảm thấy có chỗ nào không ổn, sau khi cắn thì đứng thẳng dậy, nếm thử vị còn nghiêng đầu mỉm cười cho nàng: “Rất ngọt.”
Sau khi thành thân, phần lớn sự thân mật giữa hai người đều liên quan tới chuyện ấy, ngày thường Bùi An luôn luôn đứng đắn nghiêm túc, lúc đi trên đường cùng một chiếc xe ngựa cũng không thấy hắn có d*c vọng gì.
Nhưng kể từ lần làm chuyện đó lúc buổi sáng ở phủ Tri châu, nàng phát hiện Bùi An càng ngày càng “ham mê” nàng.
Nhưng mà nàng cũng không bài xích cảm giác này, thậm chí còn có phần mừng thầm.
So với sự xa lạ lúc ban đầu, càng sống chung nhiều ngày đúng là hai người càng quen thuộc hơn, cũng thoải mái tuỳ ý hơn nhiều, ân ái bình thường giữa vợ chồng như vậy mang theo ý tứ trêu chọc, cũng để lộ sự ngọt ngào như mật ong.
Nàng đỏ mặt, cắn một đoạn còn lại vào miệng, hàm hồ gật đầu: “Ừm.”
Chuyến đi này hắn vốn định trốn thanh tịnh, du ngoạn với nàng, không có chuyện gì quan trọng nên cứ ở trong phòng không đi ra ngoài, nói chung ngắm cảnh lâu cũng thấy mỏi mệt.
Thuyền đã tiến vào trong lòng sông, dòng sông rộng lớn mênh mông không nhìn thấy bờ, cũng không có người, cũng không có gì thú vị, nhìn thấy nàng ngáp cho nên ân cần khuyên nàng nằm trên giường ngủ một lát.
Nàng không nghĩ nhiều, nằm lên giường theo lời Bùi An.
Vừa nhắm mắt lại, một bàn tay đã kề tới, dừng lại ở bên hông lõm xuống của nàng, nàng cả kinh, đột nhiên mở mắt, đối mặt với một đôi mắt sâu thẳm.
Bùi An nhìn nàng, môi kề sát vào trước mặt nàng, ôm chặt nàng.
“Lang quân…” Nàng sợ tới mức nắm lấy cổ tay hắn: “Đây là ban ngày…”
Ban ngày thì như thế nào, cũng không phải chưa từng làm.
“Không sợ nhé.” Giọng Bùi An khàn khàn, vùi đầu ngậm lấy môi nàng, cắn mạnh một cái, chiếc lưỡi chui vào trong răng nàng…
Chiếc cửa sổ mở ra, vẫn không đóng lại.
Nước sông ngoài cửa sổ cuồn cuộn, nước va vào nhau văng tung tóe, nước bắn lên lại rơi xuống, không ngừng phập phồng, đôi chân nàng treo trước cửa sổ quá lâu nên bủn rủn không có sức.
Tiếng sóng nức nở, thật lâu không dứt.
Nàng nằm nhoài trên đó, không có sức lực, mặc hắn “đắp nặn”, cũng không biết qua bao lâu, hình như đã ngủ được một giấc nhưng lại cảm thấy đầu óc choáng váng, không ngủ ngon chút nào.
Bóng đêm nhanh chóng kéo đến.
Trên mái hiên thuyền có treo mấy ngọn đèn, khi mặt nước lay động vầng sáng chiếu xuống nước sông cũng nhộn nhạo theo, sóng nước lấp lánh lập loè, lại là phong cảnh khác nhưng Vân Nương không còn sức đi ngắm chúng nữa.
Thuyền đi trên sông năm sáu ngày, hai người cũng trải qua năm sáu ngày sa đọa, ăn ngủ, ngủ ăn, ngoại trừ thân thể hơi mệt mỏi một chút chứ con người rất vô âu vô lo.
Ngày thứ bảy, con thuyền dừng lại ở một bến thuyền, hai người mới xuống thuyền, đi đến các phố chợ gần đó để mua quần áo.
Mặt trời quá lớn, nàng chọn thắt lưng trước cửa hàng, Bùi An cầm một chiếc ô, hơn phân nửa chiếc ô đều che trên người nàng, cả hai người mặc áo vải thô, nếu không nhìn kỹ thật sự không nhận ra.
Tiêu Oanh sững sờ đứng ở phía đối diện, thế nào cũng không nghĩ tới, đời này còn có thể gặp được Bùi An.
Vẻ mặt nàng kích động, nắm chặt nửa miếng bánh nướng trong tay.
Hầu phủ bị xét nhà, nam đinh áp giải vào đại lao, nữ quyến bị đưa đến chùa dạy dỗ lại, sung làm quan kỹ, mẫu thân liều chết đưa nàng và đại ca ra khỏi thành suốt đêm.
Hai người ra khỏi Lâm An, chạy trốn suốt cả đường, không dừng lại một khắc nào nhưng mà chạy ra thì có ích lợi gì, chỉ giữ được một cái mạng, nàng không còn là đại tiểu thư Hầu phủ ngày xưa nữa, bây giờ ngay cả ăn một miếng cơm cũng phải lén lút, không thể để ai thấy.
Mẫu thân, đại ca, tất cả mọi người Hầu phủ đều nói, là Bùi An hãm hại, nhưng nàng không tin.
Nàng không tin, Bùi An sao có thể đối xử vô tình với nàng như vậy.