Mục lục
Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì một Trương Trị, hoàng đế không tiếc phái hắn đến Giang Lăng, một lòng muốn diệt trừ người.

Trước khi nhìn thấy Tiêu đại công tử cũng là người hắn muốn gặp, bây giờ chuyện của mình không cần đi kiểm chứng nữa cho nên cũng không cần gấp gáp.

Nếu người đã ở trong tay Hàn Linh, tất nhiên Khương tri phủ đại nhân sẽ tìm hắn thương nghị đối sách bắt giữ.

Đến lúc đó, bắt đầu hành động dựa theo kế hoạch ban đầu là được.

Cứ như vậy, y cũng không thể rời đi trong chốc lát, đúng là người tính không bằng trời tính, nửa tháng trước hắn hận không thể lập tức tấn công Lâm An, muốn mạng chó của Triệu Đào, sau đó Vân Nương trì hoãn, lại bị trời xui đất khiến kéo hắn trở về bước ban đầu.

“Để ngày mai Hàn Linh để lộ(1) hành tung.”

(1)Chữ 漏: Làm lộ việc kín, để lộ bí mật cho bên ngoài biết.

Hắn không chỉ muốn tróc nã Trương Trị, mà còn phải tróc nã rầm rộ khua chiêng gõ trống, để cho tất cả mọi người biết Trương Trị Trương gia đã từng giàu nhất một vùng vẫn còn sống.

Lúc Bùi An thấy Vệ Minh và Đồng Nghĩa là khi Vân Nương đang tẩy trần, Thanh Ngọc đi theo bên cạnh nàng, hầu hạ một tấc cũng không rời.

Từ ba tuổi, Thanh Ngọc đã được đưa đến bên cạnh Vân Nương làm bạn, chủ tớ hai người sinh hoạt cùng nhau mười mấy năm, chưa bao giờ tách ra, lần này tách ra, suýt nữa âm dương cách biệt, Thanh Ngọc mới nghe Vân Nương kể phần đầu đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lại nhìn thấy vết sẹo trên vai và chân nàng, tuy lớp vảy đã rớt ra, lộ ra một phần thịt mềm thì vừa nhìn đã biết vết thương không nhẹ, khóc “hu hu hu” lên.

“Chủ tử, người chịu phải tội tình gì vậy, thật sự còn đi dạo qua điện Diêm Vương một vòng, nô tỳ đã thề ở trước mặt nhị phu nhân thề, hứa với nhị phu nhân cho dù chết cũng phải bảo vệ tính mạng chủ tử, người nói nếu người không thể thoát chết khỏi sông, vậy thì nô tỳ nên tìm cách gì mà chết đi để tìm người…”

Vân Nương thấy vành mắt nàng ấy đỏ hoe vì khóc, rất đáng thương, an ủi nói: “Không phải ta còn sống sao, không phải lúc trước muội nói có để người ta xem bát tự sao, mệnh rất cứng, không sống đến một trăm không về tây sao, nếu muội chết trước ra, ta chỉ biết sống lâu hơn, muội sợ cái gì?”

Thanh Ngọc hít thở một chút, cảm thấy hình như cũng có đạo lý như vật, cuối tựa cũng không khóc huhu nữa, chỉ là Vân Nương đi chỗ nào, nàng ấy đi theo chỗ nào, đôi mắt gần như mọc lên người nàng, nói cái gì cũng không chịu rời xa nàng nửa bước.

Khi Tri phủ phu nhân Khương tìm tới, thấy Vân Nương ngồi xếp bằng đi trên giường lạnh, Thanh Ngọc quỳ gối ở dưới, lột từng quả nhỏ rồi đút từng trái vào miệng Vân Nương.

Dáng vẻ nhàn tản, tiêu dao tự tại kia thật sự cực kỳ giống Cố tiểu thư lúc trước.

Trong chốc lát, Khương phu nhân giống như nhìn thấy cố nhân, vẻ mặt cô đơn, vành mắt cũng chợt đỏ lên.

Năm đó khi Cố tiểu thư theo nhà chồng chuyển đến Lâm An, Vân Nương mới khoảng hai tuổi, bây giờ đã trưởng thành thành đại cô nương như vậy, cũng thành thân rồi, còn nhớ rõ trước khi đi Cố tiểu thư đã kéo tay mình, nói cho mình biết chờ nàng ấy thành thân nhất định sẽ trở về Giang Lăng thăm mình, nhưng cái chờ này lại mất mười mấy năm qua, nàng ấy không còn trở về, bây giờ chỉ còn lại một đứa con gái mồ côi trước mặt.

Khương phu nhân ổn định tâm trạng rồi mới đi vào.

Vân Nương đang bị Thanh Ngọc quấn lấy muốn tận trung, thấy có người tiến vào, chợt cảm thấy mình sắp được giải thoát, vội vàng đứng dậy khỏi giường bước ra ngoài chào đón, đang phỏng đoán người tới là ai thì đối phương đã ôn hoà gọi nàng một tiếng trước: “Thiếu phu nhân ở đây có quen không?”

Người có thể tới quan tâm việc ăn ở của nàng, hẳn là phu nhân Tri phủ, Vân Nương gật đầu đáp lễ: “Cảm ơn phu nhân, tất cả đều tốt.”

Ngực Khương phu nhân bỗng chua xót.

Lúc trước cô nương Cố ôm con bé lên xe ngựa, bé còn non nớt gọi dì, muốn khóc hay không cũng không buông tay mình, bây giờ không còn nhận ra nữa rồi.

“Có nóng không?” Phu nhân Khương quan tâm hỏi.

Nhớ rõ khi còn bé con bé sợ nóng nhất, cứ thời tiết nóng lên, trên cổ sẽ dễ nổi bệnh sởi đỏ, cực kỳ ngứa, luôn đưa tay gãi, gãi rách da đau đến khóc, Cố tiểu thư không còn cách nào khác, cứ đi đâu cũng mang một khối băng theo, thỉnh thoảng lấy túi nước đá đắp cho con bé một chút, khi đó mình vừa từ Quả Châu tới, trong nhà còn chưa dàn xếp ổn thỏa nên ở lại Vương gia, suốt ngày đi theo phía sau Cố tiểu thư, không ít lần từng ôm con bé, cũng từng đắp túi nước đá cho bé.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ bệnh sởi khỏi rồi, chiếc cổ trắng nõn trơn láng.

So với Tri phủ phu nhân Mã ở Lư Châu quá nhiệt tình, phu nhân Khương trước mặt nói năng ôn hòa, sắc mặt dịu dàng ngược lại làm cho Vân Nương thấy thoải mái hơn rất nhiều, cười đáp: “Trong phòng có đặt băng nên không nóng.”

“Ừm.” Phu nhân Khương gật đầu, cùng nàng ngồi trở lại trên trường kỷ trong phòng, nhỏ giọng hỏi nàng: “Đến Giang Lăng cảm thấy thế nào?”

Vừa vào thành đã gặp phải một chuyện phiền lòng như vậy, Vân Nương thật sự không khen được.

Là Tri phủ phu nhân, đương nhiên bà cũng nghe nói, nhẹ giọng thở dài: “Thật đáng xấu hổ, trời còn chưa tuyết. Mối hận thần tử, bao giờ thì diệt. Thế đạo đã đến nước này Giang Lăng này cũng giống như người già sắp trút hơi thở cuối cùng, có thể kiên trì đến khi nào cũng không ai dám chắc, thiếu phu nhân cũng không cần quá mức lo lắng, dù thế đạo có như thế nào cũng có cách sống của mình, nếu thật sự không thể cứu chữa thì cũng là quốc vận đã đến tận cùng, nhớ tới năm đó mẫu thân cháu đến Giang Lăng, ý chí chiến đấu tràn trề, lập chí muốn làm một anh hùng, về sau vẫn không thắng nổi phải gả cho người khác, phu xướng phụ tùy.”

Vân Nương sửng sốt: “Phu nhân quen biết gia mẫu?”

Phu nhân Khương gật đầu, ngước mắt từ ái nhìn nàng, cuối cùng gọi nàng một tiếng: “Mãn Mãn.”

Mãn Mãn là tên của nàng trước bốn tuổi, phu nhân Khương có thể biết, nhất định là trước khi nhà họ Vương dời khỏi Giang Lăng, trước khi nàng hai tuổi đã biết nàng.

Ký ức khi còn bé, làm sao nàng còn nhớ được, Vân Nương hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ biết sững sờ nhìn bà.

Phu nhân Khương giải thích: “Ta và mẫu thân cháu quen biết từ nhỏ, lớn lên cùng nhau, khi cháu một tuổi ta có ở Vương gia một thời gian, nhìn cháu lớn lên, từng tiếng từng tiếng chính miệng dạy cháu gọi ta là dì.”

Phu nhân Khương nói những lời này, Vân Nương không hề biết chút nào, mẫu thân chưa bao giờ nhắc tới nửa chữ với nàng về chuyện nhà họ Vương trước khi di dời khỏi Giang Lăng.

Thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, phu nhân Khương cũng hiểu rõ, trong lòng càng khó chịu, thấp giọng nói: “Nàng ấy không muốn ta chịu liên luỵ, lại nhẫn tâm đ ến mức như vậy.”

Hiếm khi gặp được gặp được cố nhân của mẫu thân, Vân Nương cũng cảm thấy thân thiết lên, lập tức đổi miệng gọi phu nhân Khương: “Dì, sân viện Vương gia năm đó còn ở đây không?”

Một tiếng dì, cuối cùng cũng làm cho Khương phu nhân mất bình tĩnh, rơi nước mắt, lấy khăn lụa lăn khóe mắt rồi mới gật đầu: “Vẫn còn ở đây, nếu thiếu phu nhân muốn đi xem, ta dẫn cháu đi xem một chút.”

Năm đó Vương gia phụng thánh chỉ chuyển vào Lâm An, còn lại một ít họ hàng nhà họ Vương ở xa, mấy năm nay phân tán khắp nơi, không có tin tức từ lâu.

Nàng đi xem, cũng chỉ có thể nhìn một cái vỏ rỗng, nhưng dù sao cũng là nơi cha mẹ mình từng ở, cũng từng là nơi mình sinh ra, nhìn một cái cũng là một phần nhớ mong.

Lúc Bùi An tới, Vân Nương vừa mới đi ra ngoài, biết nàng đi theo Khương phu nhân đến nhà cũ nhà họ Vương nên cũng không lo lắng gì.

Hắn đã thăm dò Tri phủ Giang Lăng từ sớm, biết phu nhân Khương và nhà họ Cố năm đó có phần sâu sắc, hai ngàn binh mã của Vương Kinh có thể trốn ở Giang Lăng, không để cho người ta phát hiện, nhất định cũng có một phần công lao của Khương đại nhân.

Thừa dịp này, Bùi An đi tìm Tri phủ muốn người.

Đại nhân Khương ở phòng sách chiêu đãi y, cửa vừa đóng vẻ mặt đã sầu não ngay: “Không gạt Bùi đại nhân, Trương Trị cũng không ở trên tay ti chức.”

Bùi An nhíu mày, làm ra vẻ kinh ngạc: “Không ở trong tay Khương đại nhân? Bệ hạ nhận được tin tức này từ Giang Lăng truyền về Lâm An mà, bây giờ Khương đại nhân nói không có ở đây, không phải nói giỡn với bản quan sao?”

Đại nhân cuống quít quỳ xuống thỉnh tội, buồn rầu nói: “Ti chức vẫn luôn không rõ tin tức này của bệ hạ, rốt cuộc là nghe được từ đâu, sau khi ti chức nhận được tin tức, luôn luôn cho người tróc nã, mỗi trạm kiểm soát đểu phái người canh gác trông coi, mấy tháng, ngay cả bóng dáng Trương Trị cũng không thấy, đừng nói là người.”

Bùi An không dông dài với hắn: “ Khương đại nhân đang làm khó bản quan.”

“Bùi đại nhân mang ý chỉ mà đến, ti chức nào dám lừa gạt, ti chức sợ trì hoãn đại nhân, chỉ có thể thành thật bẩm báo trước.”

Bùi An nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Người có ở Giang Lăng hay không Khương đại nhân cũng không dám xác định, đây không phải là khi quân sao, làm sao để bản quan trở về bẩm báo đây?”

Khương đại nhân chỉa trán xuống đất: “Kính xin Bùi đại nhân chỉ một con đường sáng, ti chức mặc cho Bùi đại nhân sai phái.”

Di nguyện trước khi chết của Phạm Huyền là nguyện sông núi Nam Quốc hoàn chỉnh, dân chúng không bị áp bức, ông để cho mình đi tìm Cố Chấn, Cố Chấn mưu đồ chuyện gì, sao y có thể không rõ cho được.

Hôm nay vừa vào thành, Khương đại nhân đã chơi phép khích tướng với mình, y cũng thấy rõ ràng.

Nhưng dã tâm của hắn không lớn như vậy, xác thực mà nói, không hề có một chút dã tâm nào, mục tiêu của hắn chỉ là ở Lâm An, báo thù rửa hận, lấy lại thứ thuộc về hắn.

Về phần thiên hạ như thế nào, ai làm chủ, không liên quan đến hắn.

Bùi An sẽ không nhúng tay vào chuyện bên ngoài Lâm An: “Khương đại nhân tìm nhầm người rồi, trong tay bản quan chỉ có đường chết, không có đường sống.”

Nói xong hắn đứng dậy, lại nói thêm: “Phiền Khương đại nhân tìm nhiều hơn nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK