Trí Thành đứng thẳng người, nhịn đau cười thật tươi.
- Anh không sao thật mà, em đừng lo.
Nhớ lại lời Amanda nói, cô nghi ngờ người đặc vụ bị đột kích là Trí Thành, vậy thì nhất định là anh đang bị thương nhưng lại giấu không cho cô biết.
Chỉ với một cái chạm nhẹ mà khiến anh nhăn nhó, mặt tái nhợt thì không thể nào nói là không sao được.
Diệu Đình lạnh lùng:
- Chúng ta chia tay đi, em không muốn tiếp tục lo lắng cho anh nữa.
Trí Thành nắm tay Diệu Đình kéo lại nhưng bản thân lại bất giác kêu lên, ôm bụng, máu thấm ướt áo.
Diệu Đình quay lại ngước nhìn anh, xót ruột nhưng nhân cơ hội này nhất định ép anh bỏ việc.
Diệu Đình đóng, khóa cửa lại, tức giận nhìn anh:
- Vừa đêm trước bị chuốc liều cao thuốc kích dục, hôm nay lại bị người ta đột kích làm cho bị thương, rồi tiếp theo sẽ là gì đây hả?
- Sao em biết anh bị đột kích?
- Nếu em không biết thì anh cũng lại tiếp tục giấu em phải không?
- Anh...chỉ là không muốn em lo lắng thôi.
Nhìn vạt áo đen của anh ướt sũng, máu đã rỏ xuống sàn mà nước mắt cô không ngừng rơi.
Ai cho anh để mình bị thương rồi cố mà che giấu đi như vậy.
Lau nước mắt, cô nhìn anh đau đáu:
- Không muốn em lo lắng thì cởi bỏ quân phục đi, rời khỏi ngành đi là em sẽ không phải lo lắng nữa.
- Đình...em đừng kích động như vậy?
- Chúng ta chia tay đi, em không muốn sống trong sợ hãi nữa.
Em rất sợ, cứ nghe thấy tội phạm thế này thế kia là em sợ.
Anh bước đi làm nhiệm vụ là em lo đến thắt ruột gan.
Em không muốn lo lắng như vậy cả đời nữa...!không muốn nữa.
Trí Thành lại gần, đưa tay định lau nước mắt nhưng Diệu Đình gạt đi.
- Lên giường nằm đi, em sẽ kiểm tra vết thương cho anh.
Sau khi ra khỏi đây thì anh muốn làm gì thì làm.
- Đình...anh không muốn như vậy.
Nhìn máu anh không ngừng chảy, cô hét lên:
- Lên giường ngay.
Trí Thành đành lên giường nằm mà không nói thêm gì khi thấy Diệu Đình quát đỏ cả mặt.
Diệu Đình bỏ ra ngoài một lúc, quay lại với một hộp thuốc và một hộp dụng cụ y tế.
Đôi mắt vẫn đỏ hoe, đọng nước nhưng khuôn mặt lạnh tanh không nhìn anh.
- Cởi áo ra.
Trí Thành luống cuống, bàn tay chậm chạp cởi cúc áo, máu đã ngấm ướt hết cả bông băng mà Brian đã dùng.
Diệu Đình dùng kéo cắt rồi nhẹ nhàng tháo ra.
Nhìn thấy vết thương há miệng lớn dài đến gần một gang tay thì trong lòng thắt lại, nước mắt rơi xuống nhưng nhanh tay lau vội.
- Vết thương này phải khâu rồi, đặc vụ có phản ứng với thành phần gây tê không?
- Anh không phản ứng gì với thuốc cả.
Diệu Đình lấy ống thuốc màu trắng, bơm vào kim tiêm rồi tiến hành gây tê.
Trong lúc đợi thuốc ngấm, cô xử lí cho nó khỏi nhiễm trùng một cách nhanh chóng.
- Nếu muốn, đặc vụ có thẻ ngủ một lúc, vết thương này vừa sâu vừa dài nên sẽ khâu khá lâu đấy.
Trí Thành nhìn cô sợ hãi, có vẻ Diệu Đình thực sự đang giận nên lời nói cũng đầy xa cách.
- Anh không buồn ngủ.
- Đau thì bảo em tiêm thêm gây tê.
Diệu Đình chăm chú, nhẹ nhàng khâu, máu đổ ra mà mắt cô cũng cay xè, trong lòng đau như chính những mũi kim kia đang đâm vào lòng mình vậy.
Chưa bao giờ vừa khâu cho bệnh nhân mà bác sĩ vừa đổ nước mắt.
Trí Thành giơ tay lau nhưng lại bị quát.
- Nằm im đi, đừng có động đậy.
- Anh chỉ muốn lau nước mắt cho em thôi mà.
- Ai cần anh lau chứ? Lo cho vết thương của mình đi.
Trí Thành lại nằm im khi nhìn ánh mắt của cô.
Anh chưa từng để tâm lời mẹ Ngọc đòi phải rời khỏi ngành nhưng hôm nay nhìn thấy Diệu Đình nổi cáu, khóc như mưa dù vết thương này với anh chẳng thấm vào đâu thì trong lòng lại xót cô đến vậy.
Diệu Đình cứ vừa khâu vừa khóc, anh muốn ôm cô vào lòng xin lỗi lại không thể.
- Đình à!
- Làm sao?
- Anh xin lỗi
- Anh có lỗi gì mà phải xin.
Đừng nói nữa cho em tập trung làm việc.
Diệu Đình vẫn khóc, cứ vừa làm vừa khóc đến lúc xong thì mắt cũng sưng lên.
Cô cẩn thận băng bó lại vết thương trong im lặng.
Quay ra bàn lên đơn thuốc, đặt vào tay anh:
- Đặc vụ ra quầy mua thuốc uống đi.
- Đình...
- Đừng có gọi tên em nữa...!đủ rồi đấy.
Cô đứng dậy, tháo găng tay, dọn bông băng thấm máu bỏ vào thùng rác phân loại.
Bỏ mặc anh ngồi đấy, cô rời khỏi phòng làm việc mà không nói thêm bất kì lời nào.
Amanda nhìn thấy cô vừa chạy đi vừa khóc thì ngó vào phòng thấy Trí Thành đang vội cài cúc áo, bên sườn bụng băng trắng xóa thì sợ hãi hỏi:
- Anh bị làm sao vậy? Sao lúc nãy bình thường mà giờ lại bị thế này? Diệu Đình làm gì anh à?
- Không, tôi đi trước đã.
Anh chạy thật nhanh đi tìm Diệu Đình nhưng bóng cô mất hút.
Lấy điện thoại gọi thì Diệu Đình không bắt máy, anh túm áo một điều dưỡng hỏi thăm:
- Cô có thấy bác sỹ Đình đi hướng nào không ạ?
- Chị ấy đang ở trong khuôn viên bệnh viện, anh đi vòng ra sau tìm quanh xem ạ..
Danh Sách Chương: