Beta: Thảo My
"Không có gì, chỉ là hiện tại ta cảm thấy nàng vô cùng đáng ngờ."
"Thật sự không đâu, Mẫu Đơn là tiên nữ của tiên giới, chắc chắn tiên nữ đều tốt bụng, hơn nữa nàng còn là tỷ muội tốt với Tử Huyên, làm sao có thể làm ra chuyện tổn thương chúng ta?"
Túc Ly Mị bị lý luận của nàng nói làm hắn vừa bực mình vừa buồn cười: "Cái nha đầu cũng quá ngây thơ này, nàng cho rằng người của tiên giới có bao nhiêu cao thượng, thậm chí bọn họ còn không bằng những yêu ma quang minh lỗi lạc chúng ta."
Quý Phi Nhi đột nhiên nhớ tới, tiên đế Đế Tị chính là âm hiểm như vậy, hắn làm hại Tử Huyên nhảy xuống Tru Tiên đài hồn bay phách tán, ngay cả đều rõ ràng hợp lý như vậy, những người khác quả thật giống như không có sức thuyết phục gì quá lớn, nàng le lưỡi một cái: "Nhưng mà mặc kệ như thế nào chúng ta không nên hoài nghi Mẫu Đơn, nàng ở bên người chúng ta, ta cảm thấy đây nhất định là gian kế của Nguyệt Vô Tu, huống chi Mẫu Đơn còn vì cứu ta mà bị thương, nếu quả thật không phải nàng làm, chàng lại hiểu lầm nàng, nàng cũng quá đáng thương."
Túc Ly Mị không nói gì nữa, với Mẫu Đơn, mặc dù hắn không có chứng cớ, nhưng không thể nào dễ dàng loại trừ hoài nghi như vậy.
Nhớ câu nói cuối cùng Mẫu Đơn, hắn cười lạnh một tiếng: "Vậy chúng ta sẽ chờ để cho nàng chứng minh là được."
Quý Phi Nhi vẫn tin tưởng Đẫu Mơn, nguyên nhân chủ yếu nhất là thấy Mẫu Đơn vì nàng bị thương, nàng hết sức cảm kích, trong tiềm thức cũng không hi vọng Mẫu Đơn sẽ làm ra chuyện phản bội bọn họ.
......
Cảnh Hiên bị mẫu thân mang về phủ trị liệu.
Hắn bị nhiều hình phạt như vậy, toàn thân từ trên xuống dưới gần như không có một chỗ nào tốt, cũng may còn giữ được một cái mạng.
Ngay cả khi ngự y trị bệnh cũng giật nảy mình, giúp hắn băng bó cầm máu, lập tức mang chậu máu đã được xử lý ra ngoài, trưởng công chúa đau lòng luôn khóc.
Phụ thân của Cảnh Hiên cũng chính là phò mã Hồ Tộc Cảnh Thần nhìn dáng vẻ bây giờ của nhi tử, cũng hết sức đau lòng, chính ông luôn dịu dàng lần đầu tiên nói ra lời trách cứ với thê tử: "Nhiêu Nhi, hiện tại nàng có biết lúc trước mình có bao nhiêu sai lầm không?"
Lúc ấy Cảnh Hiên thích Nguyệt Phi Yên, ông hết sức ủng hộ tình cảm của nhi tử, nhưng thê tử lại mọi cách ngăn cản, nói Nguyệt Lưu Sương mới là nữ nhân hắn nên cưới.
Trưởng công chúa vô cùng tự trách: "Đều tại ta không tốt, là ta bị Lam Nguyệt lừa gạt, tin lời nói của nàng Phi Yên là nữ tử không biết liêm sỉ, cho nên vẫn không hy vọng Hiên Nhi ở chung với nàng,về sau lại biết Vương huynh cố ý để Hiên Nhi thừa kế vương vị, nhưng điều kiện là hắn phải làm phò mã của Nguyệt Lưu Sương, ta nhất thời bị lợi ích làm cho mê muội, cho nên mới...... Mới gậy đánh uyên ương, hôm nay ta gây ra họa rồi!"
"Tùy theo tính tình của Hiên Nhi, tính cách cố chấp này của hắn không phải cùng một dạng với nàng sao? Ban đầu thân phận nàng tôn quý, mà ta chỉ là một bình dân, nàng lại bỏ qua ý kiến nhiều người gả cho ta, bây giờ đến trên người của Hiên Nhi, tại sao nàng lại không hiểu chứ?"
Trưởng công chúa cực kỳ hối hận, đã sớm khóc không thành tiếng.
"Ta chỉ không ngờ, tình cảm của hắn với Phi Yên lại sâu như vậy, vì nàng ngay cả mạng cũng không cần, may mà hắn không sao, nếu không chính tự tay ta hại chết nhi tử của mình."
Cảnh Thần nhìn thê tử tự trách chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi Nhiêu Nhi, bây giờ chính là một bài học kinh nghiệm, hiện nay Đế quân cũng tới Hồ Tộc, có hắn chủ trì công đạo đại vương cũng sẽ không gây bất lợi với chúng ta nữa."
"Chính là bởi vì Đế quân, chỉ sợ lần này dù Hiên Nhi có lành vết thương nhưng tâm sẽ chết, ta thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với hắn nữa rồi."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Bây giờ Phi Yên đã trở thành Đế hậu, là thê tử của Đế quân, con của chúng ta thích nàng đi nữa cũng không thể ở một chỗ với nàng, chàng cũng biết tính tình của Hiên Nhi, si tình cố chấp, Phi Yên không có khả năng sẽ thuộc về hắn, chuyện này với hắn mà nói không phải khổ sở như sống không bằng chết sao?"
Bây giờ nghĩ lại, bà thật có thể nhận thức được loại cảm giác này, thật giống như lúc trước phụ vương ngăn cản bà và Cảnh Thần ở chung với nhau, muốn tách bọn họ ra, lúc ấy bà đau lòng thiếu chút nữa tự vẫn. Rõ ràng mình đã trải qua, thế nào đến trên người nhi tử lại như vậy hồ đồ, thật là tạo nghiệp chướng mà.
"Vậy cũng không còn cách nào, thời điểm bọn họ yêu nhau nàng lại ngăn cản bọn họ ở bên, hiện tại Phi Yên đã gả cho Đế quân, là thê tử của người khác, dù Hiên Nhi đau lòng thế nào cũng không thể biến thành của hắn, chỉ có thể nói bọn họ có duyên mà không có phận. Yên tâm, thời gian sẽ phai nhạt tất cả, ta tin tưởng một khoảng thời gian nữa là hắn có thể từ trong đau đớn đi ra."
Nói như vậy thật có điểm lừa mình dối người, Nguyệt Phi Yên gả vào Đế Cung một tháng, mỗi ngày hắn đều lấy rượu giải sầu, người không ra người ma không ra ma, mãi cho đến ngày đó nghe nói Đế hậu trở lại thăm người thân, rốt cuộc mới lấy lại chút tinh thần. Phi Yên chính là mạng của Cảnh Hiên mà.
Nhìn Cảnh Hiên trên giường hôn mê bất tỉnh, phu thê hai người chỉ có thể than thở.
Cũng may Cảnh Hiên chịu chỉ là bị thương ngoài da, chỉ mất máu quá nhiều mà thôi, cho nên sau một đêm hôn mê hắn đã tỉnh lại, tên thứ nhất kêu ra miệng chính là Phi Yên.
Hắn vẫn phát sốt cao, cả người nóng bỏng, đôi môi khô nứt trắng bệch, vết thương chằng chịt, vẫn còn chống thân thể cố gắng ngồi dậy.
Trưởng công chúa vội vàng đè hắn lại: "Hiên Nhi, con đừng lộn xộn, trên người còn có vết thương đấy."
"Phi Yên, Phi Yên ở nơi nào?"
Trưởng công chúa không đành lòng trả lời hắn, che miệng quay đầu đi.
Cảnh Hiên nhìn xung quanh, phát hiện nơi này là nhà của mình phòng của mình, lập tức tự giễu cười một tiếng: "Nàng nhất định là ở chung một chỗ với Túc Ly Mị."
"Hiên Nhi, không thể gọi thẳng tên húy của Đế quân."
"Vì sao không thể? Coi như hắn là phu quân của Phi yên thì thế nào, hắn đối xử không tốt với Phi Yên, nàng sống cũng không vui vẻ gì, con nhất định muốn cướp nàng về từ tay của Đế quân."
Cảnh Hiên không quên lời nói ngày đó Mẫu Đơn nói với hắn, Mẫu Đơn nói Phi Yên còn thích hắn, chỉ là bởi vì thân phận của hai người bây giờ mới cố ý lạnh nhạt với hắn, đã như vậy, dù như thế nào đi chăng nữa cũng muốn đoạt lại Phi Yên.
"Đứa nhỏ ngốc, con nói cái gì ở đây vậy? Với lại, người ta là Đế quân, sao con giành với người ta? Hơn nữa chính miệng Phi Yên nói với ta, nàng và Đế quân phu thê ân ái, để cho con quên nàng đi!"
"Không, điều này không thể nào, nhất định đây không phải là lời thật lòng của nàng, bởi vì nàng là sợ Đế quân cho nên mới phải nói như vậy, nhất định là như vậy."
"Mặc kệ là thật hay giả, con giành nữ nhân với Đế Quân biết là hậu quả gì không? Hơn nữa xem raĐế quân đối xử rất tốt với nàng, bây giờ nàng đã có phu quân ưu tú như vậy, nếu con yêu nàng thật lòng, thì không cần can thiệp vào hạnh phúc của nàng nữa, nếu không con có thể sẽ làm hại nàng! Đồng ý với mẫu thân, quên nàng đi!"
Tay Cảnh Hiên nắm chặt thành quả đấm, mu bàn tay lộ ra gân xanh, quên nàng? Buông tha nàng? Hắn có thể làm được không?
Chỉ sợ cái này còn khổ sở hơn trực tiếp giết hắn đi?
"Từ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy nàng, con cũng đã không thể tự kềm chế yêu nàng. A...... Buông tha nàng, chỉ sợ cuộc đời của con cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì rồi."
"Hiên Nhi, ở trên thế giới này còn có nhiều nữ tử ưu tú, con cần gì phải treo cổ trên một thân cây chứ? Bây giờ nàng đã gả làm phu nhân người khác rồi."
"Phi Yên chính là Phi Yên, thiên hạ độc nhất vô nhị, mẫu thân, nếu như bây giờ muốn người buông tha cho phụ thân, người có thể làm được không?"
Trưởng công chúa nói không ra bất kỳ lời nào nữa, Cảnh Hiên nói không sai, nàng cũng không có biện pháp cãi lại, trên thế giới này tình cảm là thứ đả thương người nhất, ai cũng không thể chạy trốn.
Bà bất đắc dĩ thở dài, sau đó xoay người ra khỏi phòng, bây giờ ai nói cũng không có tác dụng, chỉ mong hắn có thể suy nghĩ cẩn thận thôi.
Nếu như Phi Yên thật sự có thể trở lại ở chung một chỗ với Cảnh Hiên, nàng tuyệt đối không đi ngăn cản nữa.
.......
Bởi vì chuyện Mẫu Đơn bị nghi ngờ, Quý Phi Nhi bất bình thay tỷ muội tốt của mình, khiến Túc Ly Mị dù như thế nào cũng phải nói xin lỗi với nàng.
Nhưng Túc Ly Mị là ai, lòng tự ái cực mạnh, để cho hắn chủ động nói xin lỗi với người khác còn khó hơn lên trời, căn bản là chuyện không thể nào, hơn nữa chuyện này hắn cảm thấy mình không sai.
Cho nên Quý Phi Nhi hào hứng đưa hai người đến một chỗ, cuối cùng vẫn là kết thúc cuộc gặp trong tẻ nhạt.
Quý Phi Nhi có chút lúng túng, vội vàng an ủi Mẫu Đơn: "Ngươi đừng tức giận, chuyện này đều do Nguyệt Vô Tu, Tiểu Bạch chỉ là nhất thời không hiểu mà thôi."
Ở trước mặt Túc Ly Mị, Mẫu Đơn không dám càn rỡ, cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể gật đầu một cái: "Ta hiểu rõ, Hồ Vương cũng đã chỉ tên của ta, cho dù ai cũng sẽ hoài nghi chút gì đó, đây là chuyện rất bình thường, ta sẽ không trách hắn."
"Hừ, nhìn nữ hài tử người ta độ lượng như vậy, chàng đúng là quỷ hẹp hòi." Quý Phi Nhi bất mãn trợn mắt nhìn Túc Ly Mị một cái, nói lời xin lỗi có cái gì khó chứ.
Không ngờ Túc Ly Mị hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi, Tố Hoa cho là hắn vì nữ nhi thân sinh của mình tức giận, sợ tình cảm bọn họ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, cho nên liền vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Đế quân, Phi Yên không phải cố ý muốn chọc giận ngài, xin ngài không nên trách tội nàng." Đối với những người này mà nói, thân phận của Túc Ly Mị cao cao tại thượng cỡ nào, cũng chỉ có Quý Phi Nhi thường không để hắn ở trong mắt.
Dù nói thế nào cũng là một trưởng bối, là một mẫu thân đáng thương, Túc Ly Mị sẽ không bất kính với nàng, khẽ gật đầu: "Cái này cũng không phải là vấn đề gì, ta đã quen rồi."
Hắn làm sao có thể thật sự tức giận với tiểu nữ nhân đây? Vô luận như thế nào hai người bọn họ cũng không thể tách ra.
"Mẫu thân, người xem người, cũng không phải là lỗi của con, người sao cầu xin hắn làm gì?" Quý Phi Nhi có chút bất mãn.
"Phi Yên, câm mồm ngay, Đế quân là phu quân của con, nữ tử đều phải tam tòng tứ đức, gả cho phu quân tốt như vậy là phúc khí của con nếu như mẫu thân không có ở đây, về sau con nhất định phải nghe lời của hắn."
Quý Phi Nhi trầm mặc, nàng biết, chính trong lòng nàng ấy biết sống không quá ngày mai.
Không còn tâm trạng nghĩ chuyện của Mẫu Đơn, nàng nghẹn ngào ôm lấy bà: "Mẫu thân, con không muốn để cho người chết, người rốt cuộc có nỗi khổ tâm gì, nhanh nói ra, nếu như nói ra chúng con nhất định có biện pháp cứu người rồi."
Tố Hoa chỉ trìu mến nhìn nàng, lắc đầu một cái: "Phi Yên, có chút bí mật, cả đời chỉ phù hợp nát ở trong lòng, cho dù chết, ít nhất cũng trong sạch, để cho mẫu thân qua thời gian tốt đẹp cuối cùng này đi, cho con ở bên cạnh ta, coi như chết ngay bây giờ cũng là hạnh phúc."
Rốt cuộc là bí mật gì, có thể làm cho bà thà bị chết cũng không muốn nói ra miệng?