• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên quảng trường đìu hiu, Tô Miên đứng cạnh chữ cái “A”, trầm tư suy nghĩ. Bên ngoài sợi dây phong tỏa của cảnh sát, ở phía xa vẫn tụ tập rất đông người. Bọn họ giơ điện thoại chụp hình, đuổi cũng không đi. Còn sau lưng cô, Hàn Trầm và những người khác đang tìm kiếm dấu vết. Các nhân viên giám định đang lượm từng mảnh vụn thi thể nạn nhân.



Trong đầu Tô Miên chợt vụt qua hai câu nói: Một cuộc biểu diễn hoàn hảo, một vụ giết người hoang đường.



Cô lại đảo mắt xung quanh, lúc vụ giết người xảy ra… chắc chắn A đứng lẫn trong đám đông để thưởng thức và cảm nhận. Đây là cám dỗ mà hắn không thể kháng cự. Một chuyện thú vị như vậy, nhất định hắn sẽ không bỏ qua. Chỉ là xung quanh quá đông nên hắn càng được an toàn.



Tô Miên “hừ” một tiếng, quay người rời đi. Đám đông đã chú ý đến cô cảnh sát xinh đẹp, liền giơ điện thoại chụp ảnh. Tô Miên vốn không để tâm, nhưng đi vài bước, cô chợt nhớ đến lời của A hôm đột nhập vào nhà Hà Trầm: “Em là A, người em trai chị từng yêu quý nhất!”



Tô Miên liền đứng lại, một ý nghĩ bỗng vụt qua trí óc: Bây giờ, liệu hắn có đứng lẫn trong đám đông, chứng kiến dáng vẻ thất thần, phiền muộn của mình hay không?



Sống lưng Tô Miên lạnh toát. Câu trả lời rất rõ ràng, hoàn toàn có khả năng đó. Cô đột ngột quay người, chạy nhanh về phía đám đông. Thấy cô tiến lại gần, họ vừa lùi lại, vừa nhường lối, vừa chụp ảnh. Tô Miên không để ý đến họ, chỉ nhanh chóng đi xuyên qua, đảo mắt tìm kiếm.



Hắn là một thanh niên cao lớn, tóc ngắn, chân dài, giọng nói vang vang, có đôi mắt trong trẻo và hờ hững. Nếu gặp lại, kiểu gì cô cũng nhận ra hắn.



Xung quanh có người cao, người thấp, người béo, người gầy, ai nấy đều tò mò nhìn cô, nhưng không ai có đôi mắt như vậy.



Tìm kiếm một lúc, đám người vây quanh Tô Miên ngày một đông hơn, cô liền dừng bước, thở hắt ra.



“Đồng chí cảnh sát, cô đang tìm gì thế? Có phải kẻ tình nghi không?” Một người hỏi.



Câu này khiến đám đông có chút bất an: “Không phải đấy chứ? Tên giết người đang ở đây thật sao?”



Tô Miên quay sang người đàn ông vừa hỏi, chau mày đáp: “Không phải! Tôi vừa nhìn thấy một người bạn nên mới chạy đi tìm. Các vị có thấy một người đàn ông trẻ tuổi, cao cao, đội mũ lưỡi trai không? Vừa rồi cậu ta còn chụp ảnh tôi”.



Mọi người đều lắc đầu: “Tôi không để ý”, “Đông như vậy, ai mà chú ý”. Thậm chí có anh chàng còn nói đùa: “Rất nhiều người đi theo chụp ảnh cô đấy”.



Tô Miên đoán, chắc A đã bỏ đi. Thế là cô lên tiếng: “Mọi người mau giải tán đi, có gì đáng xem chứ?”



Đám đông liền tản mát. Vừa định quay về quảng trường, Tô Miên chợt nhìn thấy một thứ màu trắng ở ngọn núi giả bên đường. Cô sững người, toàn bộ tế bào trên cơ thể như bị đốt cháy. Giây tiếp theo, cô chạy như bay về bên đó, quả nhiên là một phong thư tinh xảo, đẹp đẽ, giống hệt phong bì lần trước. Trống ngực Tô Miên đập thình thịch. Cô ngẩng đầu quan sát xung quanh bằng cặp mắt cảnh giác. Không một ai chú ý đến cô.



Cô cầm lên, bóc ra, bên trong vẫn là tờ giấy mỏng quen thuộc, nhưng lần này, nét chữ khác hoàn toàn.



Chị, gã đó là một tên khốn kiếp, chết cũng không đáng tiếc. Chị đừng buồn nữa. – A



Nét chữ xiêu vẹo, tương đương trình độ học sinh tiểu học. Vì vậy, Tô Miên có thể khẳng định, đây là chữ viết của A.



Tô Miên cầm phong thư, đi chầm chậm về phía quảng trường.



“Em sao thế?” Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên trên đầu cô.



Cô ngẩng lên, liền chạm mắt Hàn Trầm. Cô lập tức đưa phong thư cho anh. Anh cầm lên xem, sắc mặt không có bất cứ biểu cảm nào. Sau đó, Hàn Trầm gọi một nhân viên giám định, giao bức thư cho anh ta rồi quay đầu nhìn cô: “Nạn nhân tự mình đi đến quảng trường”.



“Thế à?”



Anh đút hai tay vào túi quần, dõi mắt về dòng người cách đó không xa: “Có nhân chứng nhìn thấy, vào khoảng bảy giờ, nạn nhân từ đằng kia đi tới. Lúc đó, trên người anh ta đã mặc bộ đồ thằng hề rồi”.



Tô Miên trầm tư: “Rốt cuộc A bắt cóc và uy hiếp anh ta bằng cách nào?”



“Chúng ta tiếp tục điều tra là sẽ rõ ngay.”



Tô Miên gật đầu: “Vâng!”



Hai người yên lặng một lúc. Hàn Trầm quay sang người con gái bên cạnh, tóc cô xõa xuống bờ vai, gương mặt trắng ngần, đôi mắt long lanh ngời sáng.



Anh khẽ nhếch môi rồi tháo găng tay, nắm lấy tay cô. Tô Miên nhìn vào mắt Hàn Trầm, cũng nắm chặt tay anh, không ai lên tiếng.



Nạn nhân đầu tiên tên Lưu Diệu Hoa, 42 tuổi, kinh doanh một siêu thị nhỏ. Anh ta có tiền, nhưng không phải triệu phú, mà chỉ là một người dân trung lưu trong thành phố.



Cuộc điều tra về anh ta nhanh chóng đạt được kết quả. Đúng như A nhắc đến trong bức thư, tuy Lưu Diệu Hoa không phạm tội tày trời nhưng trong cuộc sống, anh ta là một kẻ khốn nạn.



Anh ta có người vợ bằng tuổi và cô con gái mười mấy tuổi nhưng bình thường không chăm lo cho gia đình, mỗi lúc về nhà thường mắng chửi vợ con, về phương diện tiền bạc cũng rất keo kiệt. Ngoài ra, anh ta còn nuôi bồ nhí.



“Tôi coi như anh ta chết từ lâu rồi.” Người vợ nói, “Nếu không phải siêu thị có tiền của tôi, tôi phải nghĩ cách lấy về thì đã ly hôn với anh ta từ đời nào rồi.” Tuy nói vậy nhưng nghe tin chồng bị sát hại, chị ta vẫn rơm rớm nước mắt. Trong khi cô con gái học cấp hai tỏ ra lạnh lùng: “Cháu đã coi như không có người cha này từ lâu. Ông ấy chết thì mặc ông ấy”.



Kết quả cuộc điều tra về bố mẹ và bạn bè Lưu Diệu Hoa cũng tương tự. Mặc dù bố mẹ khóc lóc vật vã nhưng hàng xóm đều cảm thán: “Một người con bất hiếu như vậy, chết là phải!” Thì ra mấy năm qua, Lưu Diệu Hoa không một lần thăm nom bố mẹ. Bố mẹ có ốm đau thì cũng chỉ dựa vào sự giúp đỡ của bà con láng giềng, bởi tiền tích lũy của ông bà đã bị anh ta lấy hết.



Một người bạn từng hợp tác làm ăn với Lưu Diệu Hoa tỏ thái độ khinh thường và oán hận khi nhắc đến anh ta: “Chúng tôi cùng hợp tác mở cửa hàng, anh ta quản lý sổ sách tiền bạc. Năm đó, vợ tôi sinh con nên tôi cũng không có tâm tư lo việc làm ăn. Kết quả, anh ta bảo cửa hàng bị lỗ vốn, một trăm năm mươi ngàn của tôi đi tong. Năm sau, anh ta tự mình mở siêu thị. Dù muốn tố cách anh ta nhưng cũng chẳng có chứng cớ. Con người anh ta rất xảo quyệt… Kể từ lúc đó, tôi không qua lại với anh ta nữa”.



Nhân tình của Lưu Diệu Hoa là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi có vẻ nhát gan. Chị ta cho biết, tám giờ tối qua, Lưu Diệu Hoa ra ngoài, nói là đi massage nhưng không thấy quay về. Chị ta tưởng anh ta chơi bời ở đâu đó nên chẳng bận tâm, cũng không gọi điện thoại hỏi, nào ngờ hôm nay lại nhận được tin về cái chết thảm khốc của anh ta.



Bên ngoài nơi ở của Lưu Diệu Hoa đậu hai chiếc xe cảnh sát. Bây giờ là buổi trưa, đã năm tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc xảy ra ba vụ án. Lải Nhải và Mặt Lạnh tựa vào thân xe hút thuốc, Châu Tiểu Triện cầm chai nước, còn Hàn Trầm và Tô Miên tựa vào chiếc xe bên cạnh. Năm người có cuộc trao đổi ngắn gọn.



“Haiz… Không biết điều tra phá án kiểu gì đây?” Lải Nhải lẩm bẩm một câu.



“Sao lại không biết điều tra kiểu gì?” Hàn Trầm nhướng mày nhìn họ, ánh mắt có chút lạnh lùng.



Lải Nhải lập tức ngậm miệng.



Hàn Trầm nói tiếp: “Bị chúng bày mấy trò giỡn mặt nên các cậu sợ rồi à?”



Mọi người không ai lên tiếng.



Tô Miên ngẩng đầu: “Chẳng có gì đáng sợ cả. Dù chúng bày ra nhiều trò màu mè, tanh máu hay gây chấn động cũng thế, tôi chỉ quan tâm đến chứng cứ hành vi mà thôi. Chỉ cần là chứng cứ hành vi chân thực của chúng thì vĩnh viễn không thể đánh lừa mọi người, đồng thời có thể bắt được chúng. Về điểm này, dù bắt tổ chức sát thủ hay bắt tội phạm bình thường, công việc của tôi cũng chẳng có gì khác biệt”.



Lời nói và ngữ khí của cô khiến Lải Nhải và Châu Tiểu Triện hơi sững người.



Hàn Trầm lập tức tiếp lời: “Quan điểm của cô ấy cũng là suy nghĩ của tôi. Vật chứng cũng có lý lẽ tương tự. Vụ án khó khăn đến mấy, thủ đoạn của tổ chức tội phạm có cao siêu đến đâu, vật chứng cũng không thể đánh lừa người. Không có tội phạm hoàn hảo, chỉ có chứng cứ chưa được phát hiện mà thôi”.



Anh nhìn Tô Miên, lặp lại câu nói của cô: “Việc tôi làm cũng chẳng có gì khác biệt”.



Nghe những lời này, Tô Miên cảm thấy ấm áp trong lòng.



Mặt Lạnh đột nhiên mở miệng: “Hãy giữ vững niềm tin, cần phải bình tĩnh”.



Hàn Trầm phóng tầm mắt ra xa rồi lại quay sang bọn họ: “Đúng là bọn chúng sử dụng lắm chiêu trò, nhưng các cậu nên biết, càng nhiều trò sẽ càng để lại nhiều dấu vết và chứng cứ. Em có phát hiện gì không?” Ánh mắt anh dừng lại ở Tô Miên.



Tô Miên tiếp lời: “Dựa vào chân dung mà em phác họa trước đó về A, có thể đưa ra kết luận sơ bộ như sau. Thứ nhất, vào thời điểm xảy ra vụ án, chắc hắn đứng lẫn trong đám đông theo dõi. Em đã nhờ mấy điều tra viên thu thập hình ảnh ở hiện trường. Em sẽ cố gắng tìm ra hắn, nhưng việc này cần chút thời gian”.



Mọi người gật đầu. Tô Miên nói tiếp: “Thứ hai, hắn lựa chọn nạn nhân để ra tay, tiêu chuẩn chọn lựa có điểm giống T, nhưng cũng có nét khác biệt. Đó không phải là người đàn ông phạm tội ác tày trời, mà là người tự tư tự lợi, ruồng rẫy người thân. Điều này trùng khớp với suy đoán của em: Hắn từng bị ruồng bỏ nên mới không thể chấp nhận hạng người này. Nếu lại gây án, em tin chắc hắn vẫn sẽ nhắm đến đối tượng như vậy”.



Hiện tại có quá ít manh mối nên cô chỉ có thể đưa ra suy đoán đơn giản. Hàn Trầm đột nhiên mở miệng: “Em thử đoán xem, ai là người trang điểm cho Lưu Diệu Hoa?”



Tô Miên trả lời ngay: “Là L”.



Hàn Trầm nhắc tới, cô mới nhớ đến gương mặt được trang điểm tinh tế của nạn nhân. Đây chắc chắn là tác phẩm của L, chứ A không làm được điều đó.



Cô lại nói: “Bao gồm cả chữ cái “A” viết ở quảng trường, tuy không giống chữ cái viết hoa “L” ở chỗ tượng sáp nhưng nét chữ rất ngay ngắn, chắc là do L viết. Chữ của A xấu hơn nhiều”.



“Vì vậy, trong quá trình A gây án vào tối qua, L đã giúp hắn.” Hàn Trầm kết luận.



Mọi người đều im lặng, tưởng tượng quá trình xảy ra vụ án. Sau khi rời khỏi nhà, Lưu Diệu Hoa bị A bắt cóc ở một nơi vắng người nào đó. Hắn sử dụng phương thức quen thuộc của tổ chức tội phạm là thuốc mê. Sau đó, A buộc trái bom rồi mặc bộ đồ thằng hề vào người nạn nhân, còn L trang điểm cho anh ta.



Sau khi tỉnh lại. Lưu Diệu Hoa nhận được một loạt chỉ thị, có thể qua điện thoại hoặc viết trên giấy. Cũng có thể, A ẩn mình trong bóng tối, dùng giọng nói đáng sợ để uy hiếp anh ta.



Anh phải đến quảng trường vào giờ này.



Anh phải không ngừng nhảy múa.



Anh phải đợi cảnh sát đến, chỉ bọn họ mới có thể cứu anh.



Đúng rồi, chúng tôi sẽ luôn theo dõi anh. Nếu anh không làm theo mệnh lệnh. Quả bom sẽ lập tức… Bùm!



Nạn nhân thứ hai khác hoàn toàn nạn nhân đầu tiên. Anh ta tên Trần Đắc Viên, 35 tuổi, là nhân viên làm công ăn lương bình thường, đồng thời là một người chồng, người cha tốt. Trong con mắt những người xung quanh, anh ta là người đàn ông trầm ổn, hiền lành, lương thiện. Chín giờ tối hôm qua, anh ta xuống nhà đổ rác rồi không thấy quay về. Camera giám sát trong khu chung cư bị phá hỏng. Sau khi Trần Đắc Viễn mất tích, gia đình đã tìm anh ta cả đêm.



Nhận được tin về cái chết của chồng, vợ Trần Đắc Viễn đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Bạn bè bị sốc nặng: “Kẻ nào giết anh ấy? Một người tốt bụng như vậy có thù hằn với ai chứ? Con trai anh ấy mới tám tuổi, sau này nó sẽ ra sao?”



Các điều tra viên đều trầm mặc. Con trai nạn nhân được ông bà nội bế đứng một bên. Đôi mắt trong veo của cậu bé dường như hiểu chuyện, nhưng cũng rất mù mờ.



Camera ở ngoài đường bị phá hỏng, không để lại dấu vết, cũng chẳng có nhân chứng. Nhân viên của bảo tàng cho biết: “Sáng sớm hôm nay, tượng sáp đó đã được đặt trên sân khấu nên chúng tôi tưởng là đồ của bảo tàng”.



“Đối tượng mà L sát hại là người tốt.” Tô Miên kết luận, “Đặc biệt là một người cha tốt. Thời niên thiếu, L rơi vào hoàn cảnh gia đình rất nghiêm khắc và đè nén. Hắn chọn nạn nhân làm tượng sáp, liệu có phải với ý nghĩa, người bố tốt này sẽ mãi mãi được lưu giữ? Lúc gây án, chắc hắn cũng coi mình là một đứa trẻ tám tuổi.”



Nạn nhân thứ ba tên Bạch An An, mất tích khi trên đường từ cơ quan về nhà vào chiều hôm qua. Bạn bè cho biết, cô là một người phụ nữ hết sức vui vẻ và đáng yêu, chưa có bạn trai, cuộc sống giản dị.



Bể nước ở công viên Hải dương cũng đã được kiểm tra. Thì ra ở gần máy bơm dưỡng khí được lắp thiết bị điều khiển nhỏ, được buộc bằng sợi dây kim loại vô cùng chắc và sắc, ngoài ra còn có thiết bị hẹn giờ.



Sau khi chết vì chất độc, Bạch An An bị vùi sâu dưới đáy bể, người được buộc bằng những sợi dây từ thiết bị điều khiển. Thi thể của cô có dấu vết bị xâm hại tình dục. Đến thời gian đã định, cô được kéo lên. Sợi dây dính vào mí mắt và ngực giật mạnh, nên cô mới mở mắt và quả tim bắn ra ngoài.



Camera giám sát của công viên Hải Dương cũng bị phá hỏng. Nhân viên phòng Giám định cho biết: Người làm ra thiết bị điều khiển và người đột nhập vào nhà Hàn Trầm gỡ chuông báo động là một, cũng có nghĩa là sát thủ A.



“Việc R lựa chọn cô gái này phù hợp với thủ pháp quen thuộc của hắn.” Châu Tiểu Triện nói, “Vì trong quá khứ, nạn nhân của R đều là những cô gái ở độ tuổi thanh xuân phơi phới”.



Tô Miên gật đầu: “Cưỡng hiếp, moi tim, hắn muốn chiếm đoạt những cô gái trẻ này một cách triệt để”.



Tổ Khiên Đen về đến cơ quan đã là mười một giờ đêm. Bây giờ là cuối thu, đến buổi tối, thời tiết vô cùng giá lạnh. Từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, Tô Miên liền nhìn thấy Hàn Trầm đứng tựa vào lan can trên hành lang, phóng tầm mắt ra xa. Trong văn phòng, Mặt Lạnh và Lải Nhải đang nhả khói, xem lại tài liệu ngày hôm nay, còn Châu Tiểu Triện thu dọn hộp đồ ăn khuya trên bàn.



Tô Miên đi đến bên Hàn Trầm, tựa vào vai anh. Hàn Trầm cởi áo jacket, ôm cô vào lòng. Hai người im lặng một lát, Tô Miên hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”



“Tô Miên, anh muốn hút một điếu thuốc.”



Cô liền ngẩng đầu nhìn anh: “Hả?”



“Được không em?” Hàn Trầm hỏi tiếp.



Trầm tư vài giây, Tô Miên liền đi vào văn phòng, lấy bao thuốc và bật lửa của Lải Nhải mang ra ngoài, rút một điếu đưa cho anh.



Hàn Trầm nhận lấy, nghiêng đầu châm lửa: “Chỉ một điếu này thôi”.



Tô Miên “vâng” khẽ một tiếng. Hàn Trầm cúi đầu, mí mắt hơi khép lại, hít một hơi rồi nhả ra làn khói trắng. Không hiểu vì sao, bắt gặp dáng vẻ này của anh, cô lại cảm thấy xót xa trong lòng.



Hàn Trầm nhanh chóng hút hết điếu thuốc, khóe mắt cười cười: “Ngoài em ra, thuốc lá là phương thức giữ cho đầu óc tỉnh táo hữu hiệu nhất. Bọn chúng để lại nhiều manh mối, chúng ta có thể tìm ra nơi ẩn náu của chúng rồi”.



Tô Miên ngẩn người: “Gì cơ?”



Anh ôm vai Tô Miên, đưa cô đi vào văn phòng: “Có điều, đây chỉ là nơi ẩn náu trong buổi tối hôm qua mà thôi. Chúng thận trọng như vậy, bây giờ chắc đã di chuyển đi chỗ khác. Chúng ta cứ đến đó rồi tính sau”.



Ngoài trời tối như hũ nút, phòng làm việc của tổ Khiên Đen bật đèn sáng trưng. Tấm bản đồ của thành phố Lam được treo trên tường, Hàn Trầm cầm cây bút, khoanh tròn ba địa điểm trên bản đồ.



Bốn thành viên ngồi yên, dõi theo nhất cử nhất động của anh. Tô Miên mờ mịt, quay sang hỏi Châu Tiểu Triện: “Những điểm anh ấy khoanh tròn là nơi nào vậy?”



“Biết ngay em không nhận ra mà, là nơi ở của ba nạn nhân.” Giọng nói trầm ấm vang lên.



Hàn Trầm vẫn đứng xoay lưng về phía các thành viên, anh lại vẽ một vòng tròn lớn bên ngoài ba điểm nói trên rồi mới quay người về phía họ.



Tô Miên bĩu môi, tỏ ý không hài lòng khi anh vạch trần khiếm khuyết của cô trước mặt các an hem. Hàn Trầm lên tiếng: “Tìm kiếm tất cả nhà xưởng hoặc nhà kho trong khu vực này, chú ý trước cửa đậu một chiếc xe tải. Đó chính là hang ổ của bọn chúng”.



Mọi người đều kinh ngạc. Trong tổ Khiên Đen, ngoài Hàn Trầm ra, chỉ Mặt Lạnh là có sở trường về phương pháp điều tra truyền thống, nên anh ta lập tức mỉm cười, gật đầu: “Tôi rõ rồi”.



Lải Nhải và Châu Tiểu Triện vẫn còn như đang lạc trong sương mù, Tô Miên nửa hiểu nửa không. Hàn Trầm ngồi xuống, từ tốn giải thích: “Dựa theo Nguyên tắc trao tổi của Locard[1], chỉ cần thực thi hành vi phạm tội, tội phạm chắc chắn sẽ trực tiếp hoặc gián tiếp để lại dấu vết trên người nạn nhân hoặc hiện trường xung quanh. Hành vi phạm tội càng phức tạp, lắm chiêu trò, sẽ càng để lại nhiều dấu vết. Mà ba vụ án này, như Tô Miên nhận xét, là rất màu mè”.



[1] Edmond Locard (1877-1966): Là nhà hình sự học người Pháp nổi tiếng vào thế kỷ 19, là người tiên phong trong khoa học pháp y và tội phạm.



Mọi người đều gật đầu. Bất cứ cảnh sát hình sự nào cũng biết đến định luật này, chỉ là lý thuyết thường nói thì dễ, làm thì khó, nên về cơ bản không ai thèm để ý. Châu Tiểu Triện chau mày: “Nhưng chúng đã phá hỏng mọi camera giám sát, nửa đêm cũng chẳng lấy đâu ra nhân chứng, không lưu lại bất cứ dấu vân tay hay dấu vết nào ở hiện trường”.



Hàn Trầm cười cười: “Thứ chúng xóa đi là dấu vết trong tầm mắt chúng ta. Còn ngoài tầm mắt thì sao?” Anh gõ gõ ngón tay xuống thành ghế: “Ở đây xuất hiện quan hệ logic rất đơn giản. Tối qua, L xuất hiện ở hiện trường gây án của A, A có mặt ở tại hiện trường của R”.



Tô Miên gật đầu. Tối qua, L đã giúp A trang điểm cho “thằng hề”, chữ “A” ở quảng trường cũng là do L viết. Còn hệ thống điều khiển ở hiện trường gây án của R là do A lắp đặt.



“Lúc được phát hiện, tượng sáp của L tương đối hoàn chỉnh, không một khiếm khuyết, làn da cũng không lưu lại bất cứ dấu vân tay nào.” Hàn Trầm tiếp lời, “Một người khó có thể vận chuyển nạn nhân đến đó. Vì vậy, tôi tin chắc L cũng có người trợ giúp. Điều này có nghĩa là, ba tên sát thủ không phải gây án riêng rẽ, mà là hành động cùng nhau”.



Nói xong, anh nhướng mày nhìn Tô Miên. Cô ngày ngày ở bên anh, bị nhiễm phương pháp truyền thống, nghịch lý logic gì đó nên hình như cũng đã hiểu ra vấn đề.



“Giống vụ án Thiệu Luân trước đó.” Cô lên tiếng, “Đêm hôm qua, nạn nhân Lưu Diệu Hoa vẫn còn sống thì không nói làm gì. Hai nạn nhân kia sau khi tắt thở không lâu sẽ xảy ra tình trạng thi thể cứng đờ. Nhưng lúc được phát hiện, thân thể của họ thẳng đứng, không một chút xây xước hay tổn thương. Vì vậy, phải là xe tải mới có thể chở cả ba hung thủ và ba nạn nhân.”



Hàn Trầm gật đầu: “Chiếc xe tải này chạy đi chạy lại giữa các địa điểm gây án. Nửa đêm nửa hôm bận rộn như vậy, chắc cũng chỉ có bọn chúng mà thôi. Chúng phá hỏng camera giám sát ở địa điểm bắt cóc nạn nhân và địa điểm gây án, nhưng không thể phá hết tất cả camera trên tuyến đường này. Vì vậy, chúng ta sẽ dễ dàng tìm ra xe tải của chúng”.



Mọi người đều tỏ ra phấn chấn. Vụ khủng bố có vẻ phức tạp nhưng Hàn Trầm đã bắt đúng chi tiết trọng tâm, nhanh chóng tìm ra manh mối quan trọng. Tô Miên không khỏi cảm thán, quả thực anh có khả năng phân thích logic tuyệt vời, bất kể vụ án khó khăn đến mức nào, anh cũng đều tìm ra điểm mấu chốt.



Hàn Trầm nói tiếp: “Ngoài vụ nổ không tính, làm tượng sáp hay moi tim đều là công việc phức tạp. Vì vậy bọn chúng còn cần một nơi để tiến hành, mà địa điểm này phải là ngôi nhà độc lập, không thể nằm trong khu chung cư, bởi chúng còn phải bê xác chết lên xuống. Trong khu vực nội thành, ngôi nhà độc lập chỉ có thể là biệt thự hay nhà kho, nhà xưởng. Nửa đêm lái một chiếc xe tải ra vào biệt thự cũng dễ thu hút sự chú ý nên nhà kho hay nhà xưởng sẽ càng hợp lý hơn”.



Lải Nhải ngẫm nghĩ rồi thắc mắc: “Xe tải lớn như vậy, chúng có thể hành động ngay trong thùng xe chứ cần gì quay về hang ổ cho mất công?”



Hàn Trầm cười cười, quay sang Tô Miên: “Em nghĩ có khả năng đó không?”



Tô Miên chớp mắt: Tất nhiên là không rồi. Có điều, Hàn Trầm hỏi câu này chứng tỏ bây giờ, anh cũng rất có cảm giác với lĩnh vực của cô. Anh đã bắt đầu đưa kiến thức tâm lý tội phạm của cô vào hệ thống suy luận của mình.



“Không thể.” Cô đáp, “A thì sao cũng được, nhưng bắt L chui rúc trong thùng xe đông người để làm pho tượng sáp tinh xảo ư? Bắt R cưỡng hiếp, giết chết rồi moi tim cô gái ở trong thùng xe chật hẹp? Ở hoàn cảnh chẳng có tí nghệ thuật nào mà cứ như đang chạy trốn ấy, chúng lấy đâu ra hứng thú để mà hành sự. Vì vậy, chắc chắn chúng cần một nơi thoải mái và dễ chịu để gây án.”



Lải Nhải gật đầu tán thành.



“Nhưng tại sao lại nhất định ở trong khu vực này?” Châu Tiểu Triện hỏi. Mọi người đều nhìn vòng tròn lớn mà Hàn Trầm vừa khoanh trên tấm bản đồ.



Hàn Trầm bình thản trả lời: “Có ba nguyên nhân. Thứ nhất, bất kể tội phạm hung ác đến mức nào, chúng cũng là con người. Như Tô Miên từng nói, là con người sẽ có thói quen gây án ở nơi chúng cảm thấy dễ chịu.



Thứ hai, ba nạn nhân đều được tội phạm lựa chọn chứ không phải vơ bừa. Hiện tại, chúng ta vẫn chưa phát hiện ra bằng chứng cho thấy chúng tìm kiếm con mồi thông qua mạng internet như T. Vậy chúng làm thế nào để tìm ra nạn nhân? Tôi tin chắc, ba nạn nhân đều sống trong môi trường quen thuộc của chúng.



Nguyên nhân thứ ba càng đơn giản hơn. Chúng lái xe từ nơi này đến nơi kia cả đêm, nếu hang ổ nằm cách xa địa điểm gây án thì vừa mệt vừa mất thời gian”.



Ba rưỡi sáng. Nhờ sự phân tích của Hàn Trầm mà không khí trong văn phòng trở nên sôi sục. Tô Miên và Hàn Trầm cũng tham gia cuộc tìm kiếm. Năm người ngồi trước máy tính, kiểm tra hình ảnh từ camera giám sát trên những đoạn đường có liên quan.



“Tìm thấy rồi!” Châu Tiểu Triện hét lớn, xúc động đứng bật dậy.



Mọi người đều ngó sang máy tính của cậu ta. Đó là một con đường cách công viên Hải Dương không xa. Vào lúc nửa đêm, xe cộ thưa thớt, một chiếc xe chở hàng cỡ trung sơn màu vàng, trên có dòng chữ “Công ty vận tải XX” chạy về hướng công viên. Châu Tiểu Triện tua nhanh. Nửa tiếng sau, cũng trên đoạn đường đó, chiếc xe tải chạy theo hướng ngược lại.



“Không chỉ ở gần công viên, em còn phát hiện ra chiếc xe tải này trên con đường đi tới quảng trường và gần khu phố dành cho người đi bộ.” Châu Tiểu Triện cất giọng hưng phấn, mở đoạn băng ghi hình cho mọi người xem.



Hàn Trầm vỗ vai cậu ta: “Làm rất tốt”. Tô Miên huých vào cánh tay cậu ta, tỏ ý khen ngợi.



Châu Tiểu Triện gãi đầu: “Em không biết suy luận nên đành bù đắp bằng khả năng quan sát”.



“Tiểu Bạch, em xem tài xế có phải là A không?” Lải Nhải chỉ vào màn hình.



Tô Miên ghé sát màn hình. Vì đây là hình ảnh từ camera giám sát bên đường nên mờ tịt. Cô chỉ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông ngồi vị trí lái xe. Hắn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang nên không rõ mặt. Một tay hắn đặt trên vô lăng, một tay gác lên cửa sổ, dáng vẻ nhàn nhã. Ngoài ra, hắn còn đeo đôi găng tay màu trắng.



“Nhìn có vẻ giống.” Cô đáp.



“Lập tức theo dõi chiếc xe này. Khi nào tìm ra vị trí của nhà kho, chúng ta sẽ xuất phát ngay.” Hàn Trầm nói.



Năm giờ sáng. Land Rover cùng hai chiếc xe cảnh sát lao nhanh trên con đường sương mù dày đặc. Cả đêm không ngủ, Tô Miên có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn. Còn Hàn Trầm chuyên tâm lái xe.



Họ đã tìm ra vị trí nhà kho, quả nhiên nằm trong phạm vi dự đoán của Hàn Trầm. Chiếc xe tải màu vàng cũng đỗ ở cửa. Cảnh sát vũ trang đã xuất phát, bao vây xung quanh khu vực khả nghi. Tổ Khiên Đen đến để chỉ huy hiện trường.



Trời vẫn chưa sáng hẳn nên đường phố khá thưa thớt. Tuy nhiên, nhiều nhà hai bên đường đã sáng đèn, không ít người đang tập thể dục ngoài ban công.



Trong cả ba vụ án mạng ngày hôm qua, vụ tượng sáp không mấy thu hút sự chú ý dù có người đang tin trên mạng; vụ người cá do Hàn Trầm kịp thời yêu cầu ngừng phát sóng trực tiếp, khán giả cũng đã ra về nên không gây ra ảnh hưởng lớn; chỉ duy nhất vụ chất nổ, đã trở thành tin tức nóng hổi ở thành phố Lam trong hai ngày nay, tuy không gây ra nỗi kinh hoàng trên diện rộng nhưng cũng khiến lòng người bất an. Có người đoán xã hội đen gây án, có người đoán nạn nhân là tín đồ tà giáo… Tóm lại, “thằng hề” đã trở thành cụm từ khiến mọi người sợ hãi.



“Chúng đang tác động đến thành phố này.” Tô Miên lên tiếng, “Khoe khoang phương thức phạm tội của chúng, khiến thành phố chìm trong bóng đen của tổ chức sát thủ.”



Hàn Trầm im lặng. Cổ áo jacket kéo đến tận cằm khiến gương mặt anh càng trở nên lãnh đạm. Trong đầu Tô Miên chợt hiện ra hình ảnh anh hút thuốc ngày hôm qua. Tại sao anh đột nhiên muốn hút thuốc?



Có phải vụ án này, vụ án liên quan đến quá khứ của cô và anh khiến anh cảm thấy áp lực nặng nề? Nhưng anh chỉ dung túng bản thân trong chốc lát. Đến khi tắt mẩu thuốc, anh lại khôi phục sự tỉnh táo và kiên định.



Tô Miên trầm tư trong giây lát. Tới ngã tư có đèn đỏ, Hàn Trầm từ từ dừng xe, cô liền quay người, túm cổ áo rồi hôn lên môi anh.



Nụ hôn bất thình lình của cô khiến Hàn Trầm hơi bất ngờ, nhưng anh nhanh chóng ôm eo cô, từ bị động trở thành chủ động, hôn càng mãnh liệt.



Một lúc sao, hai người kết thúc nụ hôn. Tô Miên thủ thỉ: “Hàn Trầm, sao em có thể thích anh đến mức này?”



Đúng lúc đèn xanh bật sáng, Hàn Trầm khởi động ô tô, nhìn về phía trước, khóe mắt ẩn hiện nét cười.



“Em nên thích anh như vậy.” Anh nói.



Anh chỉ hận không thể lấy trái tim ra trao cho em. Vì thế, em nên thích anh như vậy.



Đây là một nhà kho vô cùng sạch sẽ. Bốn bức tường, trần nhà, nền đất đều sạch như mới xây, thậm chí không một chút bụi bặm. Nhà kho trống không, chẳng có đồ đạc. Tổ Khiên Đen nhất thời im lặng. Cuối cùng, vẫn là Lải Nhải mởi miệng trước: “Mẹ kiếp! Bọn này chơi chúng ta à”. Châu Tiểu Triện cũng “hừ” một tiếng.



“Đừng than vãn nữa.” Hàn Trầm cất giọng lãnh đạm, “Có giải quyết được vấn đề gì đâu?”



Hai người lập tức ngậm miệng. Tô Miên đứng bên cạnh Hàn Trầm, cũng có chút buồn bực trong lòng. Việc ba tên tội phạm di chuyển địa điểm đã nằm trong dự liệu của Hàn Trầm nhưng hành động dọn dẹp sạch sẽ hiện trường này chẳng khác nào thách thức bọn cô.



Một điều tra viên chạy vào, trên tay cầm phong thư màu trắng: “Tổ trưởng Hàn! Chiếc xe tải bên ngoài cũng không có bất cứ dấu vết hay dấu vân tay nào. Tuy nhiên, chúng tôi tìm thấy cái này”.



Hàn Trầm lập tức nhận lấy, bóc ra xem. Bên trong vẫn là tờ giấy trắng muốt, đẹp đẽ. Lần này, người viết thư là L.



Không có nghịch lý logic.



Cũng không có chứng cứ hành vi.



Chúng tôi sẽ không thua Nguyên tắc trao đổi của Locard.



Xin chào! Chúc các vị gặp nhiều may mắn.



Ký tên: A & L & R

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK