• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[1] Trang sinh hiểu mộng kể câu chuyện Trang Tử một hôm nằm mơ thấy mình hóa thành bướm. Lúc tỉnh dậy, ông phát hiện mình vẫn là Trang Tử. Ông không rõ mình mơ thấy Trang Tử làm bướm hay bướm làm Trang Tử. Câu chuyện chứa dựng một vấn đề triết học: con người làm thế nào để nhận thức được sự chân thực.



Lần đầu tiên Tô Miên gặp Hàn Trầm là vào một buổi chiều nắng vàng rực rỡ. Lúc đó, cô còn là sinh viên năm thứ hai trường đại học Công an, cũng là học trò ưng ý nhất của giáo sư Hứa Mộ Hoa. Giáo sư Hứa thường giúp Sở Công an thành phố phá án nên cô cũng hay xuất hiện ở đấy.



Hôm đó là thứ Sáu, mọi người đa phần đều ra ngoài làm việc. Cả khu văn phòng rộng lớn của đội hình sự không một bóng người. Nhiệm vụ của Tô Miên là đến lấy một tập hồ sơ cho giáo sư. Vốn là kẻ mù đường bẩm sinh, cô đi xuyên qua hành lang này đến hành lang khác mãi vẫn không tìm thấy phòng Lưu trữ hồ so mà người bảo vệ nói là “rất dễ tìm, cứ rẽ trái rồi rẽ phải, sau đó đi thẳng là thấy ngay” đâu.



Để thể hiện hình ảnh sáng ngời của sinh viên ngành Tâm lý tội phạm, hôm nay, cô cố tình đi giày cao gót. Kết quả đi bộ một lúc, chân cô nhức mỏi vô cùng. Tô Miên buồn bực tìm một chiếc ghế ở hành lang ngồi xuống. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi trong căn phòng phía đối diện. Cô xem tấm biển treo ngoài cửa, là “Đội hình sự số 3”.



Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có mình anh ngậm điếu thuốc, chăm chú đọc tài liệu. Anh khác tất cả những người cảnh sát hình sự mà Tô Miên từng gặp. Dù cũng mặc áo jacket màu đen, nhưng kiểu của anh rất vừa người lại còn thời thượng, làm nổi bật thân hình cao lớn.



Người thanh niên đó rất nhạy bén, lập tức ngẩng đầu, dõi mắt ra ngoài cửa. Tô Miên hơi ngây ra khi nhìn rõ diện mạo của anh. Trong khi đó, đối phương chỉ nhìn cô vài giây rồi lãnh đạm rời mắt đi chỗ khác, tiếp tục nghiên cứu tài liệu.



Trống ngực Tô Miên bỗng đập thình thịch, thình thịch. Cô nghĩ thầm, anh chàng này đâu giống cảnh sát hình sự, rõ rang là dáng vẻ công tử nhà giàu. Cảnh sát hình sự thường thô lỗ, quê mùa… Khụ, cô nói nhầm rồi, bọn họ không phải “quê mùa" mà là “chất phác” mới đúng.



“Chào anh!” Tô Miên lên tiếng: “Xin hỏi, phòng Hồ sơ số 2 nằm ở đâu ạ?”



Người đàn ông lại nhướng mày nhìn cô. Ánh mắt anh không hề sáng rực như những cảnh sát khác khi thấy người đẹp. Anh chỉ liếc cô một cái, thần sắc lãnh đạm, tựa hồ mất kiên nhẫn.



“Cô cứ đi thẳng, rẽ trái rồi rẽ phải, xuống cầu thang, lại đi về phía trước ba trăm mét.” Anh lên tiếng.



Tuy anh nói rõ ràng, không một từ thừa thãi nhưng đầu óc Tô Miên hoàn toàn mù mờ. Cô cảm thấy chắc chắn mình sẽ không tìm ra. Tuy nhiên, cô không thể bộc lộ điểm yếu trước mặt trai đẹp.



“Vâng. Cảm ơn anh.” Nói xong, Tô Miên liền đứng dậy. Mới đi hai bước, cô chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh truyền tới: “Một nơi bé bằng bàn tay thế này mà cô vẫn có thể đi theo hướng ngược lại thì cũng là một “nhân tài” hiếm có khó gặp”.



Phải mất vài giây Tô Miên mới nhận ra, người đàn ông này đang chế nhạo mình. Hừ! Đẹp trai cũng bằng không, cái miệng chẳng mê nổi. Cô động chạm gì đến anh ta chứ?



Mặc dù trong lòng bực bội nhưng Tô Miên vẫn tỏ ra bình thản: “Anh quá khen! Từ trước tới nay, tôi luôn là nhân tài”. Nói xong, cô quay người, nện giày cao gót cồm cộp bước đi.



Đó là lần đầu tiên Tô Miên gặp Hàn Trầm, không gay cấn cũng chẳng rung động đến khắc cốt ghi tâm. Tại một nơi rất đỗi bình thường ở thành phố Bắc Kinh, cô và anh tình cờ gặp nhau, nói dăm ba câu. Thậm chí, ấn tượng ban đầu của họ về đối phương còn không được tốt cho lắm.



Sau này, Tô Miên nhận xét về Hàn Trầm trong lần đầu tiên gặp gỡ là “vô tình và độc mồm độc miệng”. Tuy nhiên, lúc đó cô mới biết, Hàn Trầm tài năng hơn người, lại là trai Bắc Kinh chính gốc nên không mở miệng thì thôi, hễ mở miệng thì thế nào cũng thốt ra những lời cay độc, nhiều lúc còn khiến lãnh đạo tức chết đi được. Thật ra, thái độ của anh đối với cô lúc ấy cũng được coi là khá dịu dàng rồi.



Sau lần đó, Tô Miên cũng không để ý đến anh chàng cảnh sát vừa đẹp trai vừa khó gần của đội hình sự số 3 nữa, cho đến khi hai người gặp nhau lần thứ hai.



Hôm ấy, Tô Miên cũng có việc phải đến Sở Công an. Đối với cô, tòa nhà làm việc này lắt léo như mê cung. Trên thực tế, cô đã đi qua văn phòng của đội hình sự số 3 nhưng đối với người mù đường, chắc chắn sẽ không có ấn tượng với nơi chỉ mới đến một lần, hơn nữa, lúc đó cửa văn phòng khép kín.



Tô Miên đi hai vòng cũng không thấy phòng Giám định mà người bảo vệ nói rất dễ tìm đâu cả. Cô buồn bực ngồi xuống chiếc ghế cách văn phòng đội hình sự số 3 không xa. Đúng lúc này, cửa văn phòng bật mở, một thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát đi ra ngoài. Anh đi ngang qua Tô Miên mà không hề để ý đến cô.



Nhìn thấy anh, ánh mắt Tô Miên sáng rực. Đây chính là anh chàng đẹp trai miệng lưỡi cay độc lần trước.



“Khoan đã!” Cô đứng lên, giơ tay chặn người đàn ông lại: “Xin hỏi phòng Giám định đi lối nào vậy?”



Hàn Trầm đút hai tay vào túi quần, liếc cô một cái, bình thản mở miệng: “Nhân tài, cô lại lạc đường rồi à?”



Tô Miên hơi đỏ mặt. Không ngờ anh vẫn nhớ tới cô. Nhưng không châm chọc cô, anh sẽ chết sao? Cảnh sát hình sự sao có thể như vậy? Đúng là chẳng thân thiện gì cả.



“Không sai, là tôi. Lần này, phiền anh chỉ dẫn cụ thể một chút.” Cô nhấn mạnh.



“Cho tôi xem thẻ ra vào của cô”.



“Được.” Tô Miên tháo tấm thẻ đeo trước ngực đưa cho anh. Hàn Trầm nhận lấy, nhanh chóng liếc qua.



Họ tên: Tô Miên.



Đơn vị: Đại học Công an.



Nội dung: Việc công.



Hàn Trầm trả lại tấm thẻ, đồng thời lên tiếng: “Đi thôi! Tôi đưa cô đi!”



Tô Miên tròn mắt. Ái chà, tốt bụng thế! Người này đúng là mặt lạnh tim nóng, “Cảm ơn anh!” Tô Miên lập tức đi theo người đàn ông. Hàn Trầm rẽ vài lượt, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng Giám định. Tô Miên thò đầu vào trong, nhìn thấy người quen liền vui mừng chào hỏi đối phương. Đến khi ngoảnh lại, cô mới phát hiện chỉ còn lại hành lang trống không. Hàn Trầm không biết đã bỏ đi từ lúc nào.



“Em quen Hàn Trầm đấy à?” Nhân viên phòng Giám định hỏi.



Tô Miên: “Ai cơ?”



Nhân viên giám định là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, rất thích buôn chuyện: “Em không biết cậu ta sao? Chính là người vừa dẫn em đến đây đó. Cậu ta là nhân tài của đội hình sự, còn là con cháu cán bộ cao cấp. Đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy cậu ta đi cùng con gái”.



Tuy hôm nay Hàn Trầm vẫn tỏ ra lạnh nhạt với Tô Miên nhưng cô đã thay đổi cách nhìn về anh, vì anh đã sẵn lòng giúp đỡ người khác.



Có một điều Tô Miên không hay biết, Hàn Trầm dẫn cô đi không phải vì anh thích giúp đỡ người khác, mà là lúc ở trong văn phòng xem hồ sơ, qua khung cửa sổ anh phát hiện cô đã đi đi lại lại bên ngoài mấy lần. Đối với một người đàn ông có cảm giác về phương hướng cực tốt như Hàn Trầm, có thể mù đường đến mức này, quả là điều vô cùng khó hiểu. Anh cảm thấy kỳ lạ, cô gái này có gương mặt thông minh, ánh mắt linh lợi, sao lại ngốc đến mức đó?



Tuy nhiên, Hàn Trầm từ nhỏ đến lớn luôn tỏ ra cao ngạo trước mặt phụ nữ. Vì vậy, dù có ý muốn giúp Tô Miên, anh cũng không trực tiếp thể hiện thái độ. Anh đứng dậy đi ra ngoài, giả bộ không nhìn thấy cô, cứ thế bước thẳng. May mà con mắt cô cũng không tồi, lập tức gọi anh lại. Hình như cô cũng nhận ra anh.



Cô hoàn toàn mù đường, còn anh đông tây nam bắc rõ như lòng bàn tay. Hai người gặp nhau có thể nói là duyên số, anh cũng không rõ mình thích cô từ giây phút mềm lòng đó hay từ khoảnh khắc bắt gặp cô mặt nhăn mày nhó rất đáng yêu.



Mấy năm sau, khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, Hàn Trầm lại đặt chân vào tòa nhà này. Lúc bấy giờ, bên cạnh anh có Tân Giai. Mọi người đều nói, anh là một cảnh sát hình sự. Lúc đứng trên hành lang mà cô từng lạc đường, đứng trước cửa văn phòng đội hình sự số 3, lồng ngực anh đột nhiên đau nhói. Một dự cảm nào đó dội về trong lòng, khiến anh bất giác nhủ thầm: Có một người từng ở đây, hành lang này từng xảy ra chuyện gì đó.



Tuy nhiên, anh sống chết cũng không nhớ ra; không nhớ ra đây là nơi đầu tiên hai người gặp nhau; không nhớ ra anh từng đưa cô đi vòng vèo, trong khi phòng Giám định lại ở rất gần; không nhớ ra anh viện cớ xem thẻ ra vào của cô, để biết tên cô. Anh chưa từng theo đuổi con gái, lúc đó chỉ cảm thấy cô thú vị, tự dưng muốn biết tên cô mà thôi.



Anh cũng không nhớ ra sau này hai người yêu nhau, qua khung cửa sổ anh thường nhìn thấy cô ở ngoài đứng đợi anh. Anh là cảnh sát nên bận rộn hơn cô nhiều còn cô thì thường viện cớ công việc, để đến cơ quan tìm anh.



Đó là người phụ nữ của anh, là dấu vết anh đã khắc sâu trong tim ở những năm tháng trẻ trung sôi nổi nhất. Mặc dù ký ức đã mất, nhưng dấu vết đó vẫn như từng nhát dao, khiến anh đau đến tận xương tủy.



Hai người chính thức làm quen vào mấy ngày sau đó. Vì một vụ giết người hàng loạt nên Sở Công an thành phố thành lập tổ chuyên án, mời giáo sư Hứa Mộ Hoa tham gia. Tô Miên cũng có mặt với tư cách trợ lý của giáo sư.



Lúc này, giáo sư Hứa đang ở trong phòng họp lớn, đưa ra suy đoán giản lược với mấy người cảnh sát hình sự. Hàn Trầm là một trong những thành viên trẻ nhất tổ chuyên án, cùng Tô Miên ngồi ở hàng ghế đầu. Hai người cách nhau bốn chỗ ngồi, đều tỏ ra bình thản khi nhìn thấy đối phương. Cô lên tiếng chào hỏi: “Chào anh!” Anh gật đầu: “Chào cô!”



Vì vụ án nên họ thường xuyên gặp gỡ. Hơn nữa, người phụ trách liên lạc của đội hình sự với bên đại học Công an là Hàn Trầm. Thật ra, Đội trưởng đội hình sự rất bất ngờ khi anh chịu nhận công việc này. Bởi tuy còn ít tuổi nhưng anh không phải loại chịu nghe theo sự sai bảo của người khác. Trong đội có mấy người cảnh sát vào trước anh hai, ba năm nhưng chẳng hiểu tại sao rất phục tùng anh. Bình thường, đều là anh sai vặt bọn họ, vậy mà bây giờ Hàn Trầm chịu làm người liên lạc, thường xuyên qua lại đại học Công an, có lúc cùng cô sinh viên kia photo, đánh máy tài liệu mà không có bất cứ ý kiến nào.



Thế là lãnh đạo Sở có cái nhìn hoàn toàn khác về Hàn Trầm. Ai bảo anh kiêu ngạo, ỷ vào thành tích công việc suốt ngày đả kích các đồng nghiệp? Người ta chịu khó, khiêm nhường thế cơ mà.



Về phần Tô Miên, việc được tham gia tổ chuyên án, thường xuyên tới Sở Công an khiến cô bỗng có cảm giác mong chờ. Nhiều lúc cùng tham gia cuộc họp, Hàn Trầm thường không nhiều lời, nhưng thỉnh thoảng thốt ra một, hai câu, cũng có thể khiến các đồng nghiệp nghẹn họng.



Ví dụ, bàn đến địa điểm giấu xác nạn nhân, người cảnh sát hình sự có thâm niên họ Triệu đề nghị huy động toàn bộ lực lượng, triển khai cuộc tìm kiếm quy mô lớn. Hàn Trầm đã tinh mắt phát hiện ra dấu vết ở hiện trường. Tuy nhiên, anh không phát biểu ngay mà đá đểu đối phương một câu: “Ý kiến của lão Triệu rất hay”. Lão Triệu chưa kịp vui mừng, lại nghe anh nói tiếp: “Đợi đến khi lục soát xong cả khu vực, rau ở căng tin chúng ta đã nguội hết cả rồi”.



Một ví dụ khác, có nạn nhân khóc lóc đến báo án, đúng hôm Hàn Trầm và một nữ cảnh sát trực ban. Tô Miên cũng vừa vặn có mặt ở văn phòng của họ. Nạn nhân lải nhải một hồi mà vẫn chẳng đâu vào đâu. Chị ta cứ kéo tay nữ cảnh sát khóc lóc sụt sùi mà không thèm nghe đối phương hỏi chuyện. Nữ cảnh sát luống cuống, cũng có chút mất kiên nhẫn. Còn Hàn Trầm chỉ ngồi vắt chân ở đó, chẳng nói một lời. Một lúc sau, anh đột nhiên ngắt lời chị ta: “Chị nói hay thật đấy”. Gương mặt nạn nhân lộ vẻ cảm động. Kết quả, anh chàng cảnh sát đẹp trai nhếch miệng: “Nói một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa đi vào chủ đề chính, đúng là giỏi quá. Đợi khi nào vụ án kết thúc, chị hãy đi tới chân cầu vượt biểu diễn tấu hài, đảm bảo nổi tiếng hơn Quách Đức Cương [2] ấy chứ”.



[2] Quách Đức Cương: diễn viên tấu hài, diễn viên điện ảnh và truyền hình kiêm chủ trì talk show nổi tiếng Trung Quốc.



Nữ cảnh sát không nhịn được cười, vội làm động tác ngăn anh lại. Tô Miên ở bên cạnh hứng thú theo dõi, còn nạn nhân gào lên: “Tôi phải khiếu nại mới được. Cảnh sát các cậu phục vụ nhân dân kiểu này đấy à?”



Hàn Trầm tựa người vào thành ghế, trả lời dứt khoát: “Vớ vẩn! Trong khoảng thời gian chị chậm trễ vừa rồi, chúng tôi có thể cứu được biết bao mạng sống rồi. Rốt cuộc chị có báo án không? Không báo thì mời đi ra ngoài cổng rồi rẽ phải, lên chuyến xe buýt số 65 là có thể đến cầu vượt”.



Tô Miên bật cười thành tiếng. Hàn Trầm quay đầu về phía cô. Đôi mắt đen của anh toát ra vẻ lạnh nhạt. Khi ánh mắt hai người giao nhau, cô quay đi chỗ khác một cách tự nhiên, nhưng vẫn cảm nhận được anh nhìn mình một lúc mới thôi.



Khi ấy, Hàn Trầm tuổi trẻ khí thế hùng hổ nên càng không biết tiết chế. Anh là người có tỷ lệ phá án gần như cao nhất trong Sở, nhưng cũng bị khiếu nại nhiều nhất. Lãnh đạo Sở khóc dở mếu dở, đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Họ biết, trước sau gì góc cạnh sắc nhọn của anh cũng sẽ bị năm tháng mài mòn. Tương lai anh sẽ trở thành người cảnh sát chững chạc, trầm ổn.



Sau đó, không ai có thể ngờ, góc cạnh sắc nhọn của Hàn Trầm lại bị bào mòn nhanh đến thế. Chỉ trong vòng một năm, thậm chí chỉ sau một đêm vụ án đẫm máu 4.20, khi tỉnh dậy từ cơn hôn mê, Hàn Trầm ngang ngược của quá khứ đã không còn tồn tại.



Anh nhanh chóng quay lại đội hình sự nhưng con người đã hoàn toàn thay đổi. Tựa như cảnh sát lâu năm mất hết sự nhiệt tình, anh cũng không nói những lời châm chọc đồng nghiệp nữa. Anh yêu cầu khắt khe với công việc, gần như không có tình người. Phần lớn thời gian, anh chỉ trầm mặc hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Ngoài ra, ánh mắt của Hàn Trầm chỉ còn lại một màu u ám, cho thấy cuộc sống của anh không được tốt lắm.



Sau khi trở nên thân quen, Tô Miên mới dần dần hiểu rõ con người anh. Cô phát hiện, ngoài công việc khô khan và câng thẳng, cuộc sống của anh cũng muôn màu muôn vẻ. Cô thường xuyên nhìn thấy một vài thanh niên trẻ tuổi đỗ xe bên dưới cổng cơ quan đợi anh. Hết giờ làm, Hàn Trầm cởi bỏ bộ cảnh phục, thay áo khoác, lái chiếc Land Rover của mình phóng theo bọn họ.



Có lúc anh nói chuyện điện thoại ở văn phòng, Tô Miên nghe thấy nhiều cái tên xa lạ như câu lạc bộ XX, quán bar YY, nhà hàng ZZ… Nghe qua cũng biết là nơi ăn chơi tốn kém. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nhìn thấy Hàn Trầm đi cùng con gái. Những người cảnh sát hình sự khác tiết lộ: “Hàn Trầm vẫn chưa có bạn gái”. Khi cô hỏi nguyên nhân tại sao, họ đáp: “Ai mà biết được, chắc là do cậu ấy kén quá”.



Thỉnh thoảng, anh cũng mang rượu thuốc đến chia cho các đồng nghiệp. Về gia thế của mình, anh không giấu giếm, rất thản nhiên. Tuy xuất thân danh giá nhưng anh không bao giờ tỏ thái độ đứng trên người khác. Đây cũng là điểm khiến anh được lòng mọi người.



Trong con mắt của Hàn Trầm, Tô Miên là một cô gái thú vị. Tuy chỉ là sinh viên nhưng mỗi khi nhắc đến đề tài tâm lý tội phạm, cô luôn tỏ ra có khí thế. Rõ ràng chỉ là một trợ lý nho nhỏ nhưng mỗi khi có người nghi ngờ chuyên ngành của mình, cô sẽ giảng giải một thôi một hồi. Hàn Trầm từng chứng kiến, cô khiến cả đám cảnh sát hình sự á khẩu đến mức không thể thốt ra lời.



Một cô gái sôi nổi như vậy nhưng lúc làm việc lại đặc biệt yên tĩnh. Mấy lần Hàn Trầm đi ngang qua văn phòng tạm thời của giáo sư Hứa ở Sở Công an, nhìn thấy cô ngồi đối diện giáo sư, trong tay là tập hồ sơ dày, bên cạnh là một chiếc cốc sứ loại các ông già thường dùng, nước trà bốc khói nghi ngút. Là một cô gái trẻ trung xinh đẹp nhưng cô lại rất hòa hợp với người già, thậm chí có thể ngồi bên cạnh giáo sư cả ngày hoặc mấy ngày liền. Gương mặt trắng ngần cùng đôi mắt long lanh của cô phản chiếu lên cửa kính, tựa như một bức tranh đẹp đẽ. Những lúc như vậy, trong đầu Hàn Trầm tự dưng bật ra câu: “Tĩnh nhược xử tử, động nhược thoát thố” [3].



[3] Tĩnh nhược xử tử, động nhược thoát thố: Lúc yên lặng thì có sự thanh tĩnh trầm ổn như con gái chưa xuất giá. Lúc cử động thì nhanh nhẹn như con thỏ trốn khỏi kẻ thù.



Tất nhiên, đám đàn ông thường “tình cờ” đi ngang qua văn phòng của Tô Miên không chỉ có mình Hàn Trầm. Có đồng nghiệp ra mặt theo đuổi, liền bị Tô Miên từ chối thẳng thừng. Dần dần, cô trở thành bông hoa nhiều gai khó hái trong lòng những người cảnh sát còn độc thân. Bọn họ nóng lòng chờ xem bông hoa này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai.



Tô Miên và Hàn Trầm lần đầu tiên ở riêng bên nhau là vào một ngày cuối tuần không lâu sau đó. Hôm ấy, cô ở lại văn phòng làm thêm. Tầm chạng vạng tối, mọi người đều ra về gần hết. Nhận được một cuộc điện thoại, cô liền xuống dưới đợi.



Lúc Hàn Trầm đi xuống, cũng có mấy chiếc xe ô tô của bạn bè ở ngoài cổng chờ sẵn. Hai người chạm mắt nhau, Tô Miên mỉm cười với anh: “Anh đi chơi đấy à?”



Hàn Trầm hơi chau mày. Cô gái này ăn nói kiểu gì vậy? Cứ làm như anh chỉ biết chơi bời ấy.



“Ừ.” Anh hỏi lại: “Em ở đây làm gì thế?”



Từ trước tới nay, Hàn Trầm luôn tỏ ra xa cách với mọi người, không bao giờ lo chuyện bao đồng nên khi nghe anh hỏi câu này, Tô Miên hơi ngạc nhiên. Nhưng cô chẳng nghĩ ngợi nhiều: “Em đang đợi một người”.



Hàn Trầm không nói thêm câu gì, đi thẳng đến chỗ đám bạn rồi nhảy vào một chiếc mui trần. Mấy chiếc ô tô liền nổ máy phóng đi.



Trên xe, Hầu Tử hỏi: “Anh Trầm, vừa rồi là ai đấy? Cơ quanh các anh có nữ cảnh sát xinh thế mà sao em không biết nhỉ?”



Một người khác cười: “Hầu Tử! Không phải cậu nhìn trúng con gái nhà người ta rồi đấy chứ? Cho tôi xin, đây là địa bàn của Trầm, cậu mà làm càn, không khéo anh ấy tức giận đấy”.



Hầu Tử cười hì hì: “Thì em cũng chỉ cần một câu của anh ấy thôi mà”. Anh ta quay sang Hàn Trầm: “Cô bé đó thế nào? Có bạn trai chưa anh?”



Hàn Trầm nghiêng đầu châm điếu thuốc, nhả ra làn khói nhàn nhạt, không đáp mà hỏi lại đối phương: “Hầu Tử, cậu có biết đàn ông kỵ nhất điều gì không?”



Hầu Tử ngây thơ: “Gì cơ?”



“Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.” Hàn Trầm cất giọng từ tốn, “Cô ấy thì cậu đừng có mơ tưởng.”



Hầu Tử: “Hàn Trầm, anh nói khó nghe quá, có bạn bè nào như anh không? Em thì có gì không tốt chứ?”



Buổi tối hôm đó, đến chín giờ, anh em vẫn còn chưa giải tán, Hàn Trầm đã về trước. Bọn họ ăn cơm ở một nhà hàng Quảng Đông nên anh gọi một phần bánh ngọt mang về.



Hầu Tử hỏi: “Anh không bao giờ ăn đồ ngọt cơ mà”.



Hàn Trầm cười cười: “Tôi có ăn đâu, mang về nuôi cá”.



“Trời ơi!” Mọi người mắng anh đúng là “nhà giàu rượu thịt để ôi”, bỏ ra mấy trăm mua bánh về nuôi cá.



Lúc Hàn Trầm lái xe về vơ quan, văn phòng của Tô Miên vẫn còn sáng đèn. Anh đi lên, thấy cô một mình ngồi bên cửa sổ, đang chăm chú cúi đầu. Anh đi vào cửa mà cô vẫn không hề phát giác.



Hàn Trầm không nói một lời, xách hộp bánh lặng lẽ đến bên bàn làm việc của cô rồi đặt bịch xuống. Tô Miên giật mình đứng bật dậy. Nhìn thấy anh, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời chau mày: “Sao tự dưng anh lại dọa em thế?”



Hàn Trầm thản nhiên trả lời: “Tôi dọa em lúc nào? Ai bảo vừa rồi gọi mà em không nghe thấy”.



Tô Miên bán tín bán nghi. Mũi ngửi thấy mùi thơm, cô liền hất cằm hỏi: “Đây là gì thế?”



Hàn Trầm điềm nhiên như không: “Tôi mang ít bánh cho giáo sư Hứa mà ông ấy không ở đây. Em hãy giúp tôi chuyển cho ông ấy”. Ạnh lại bổ sung một câu: “Bánh ngọt”.



Tô Miên: “Giáo sư chẳng bao giờ ăn đồ ngọt, anh không biết sao?”



“Thế à? Vậy thì em cho ai thì cho, hoặc là em ăn đi. Tôi cũng không thích bánh ngọt.”



Tô Miên cười tươi: “Để em giải quyết cho”.



Hàn Trầm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Tùy em”.



Đây là loại bánh nhân sầu riêng mà Tô Miên rất thích. Cô không khách sáo, mở hộp lấy một chiếc cho vào miệng, lập tức lộ vẻ mặt thỏa mãn. Hàn Trầm liếc cô một cái, khóe miệng hơi cong lên. Sau đó, ánh mắt anh dừng lại ở hộp cơm không đặt bên cạnh máy tính.



“Có người mang cơm cho em à?" Anh như vô tình hỏi.



"Vâng. Mẹ em mang đến. Em phải làm thêm giờ, mẹ sợ em đói bụng nên mang cơm đến đây cho em.”



Vì vậy, người cô đợi ở dưới cổng là mẹ của cô? Hàn Trầm gõ nhẹ ngón tay lên thành ghế. Một lúc sau, anh đứng lên: “Tôi về đây!”



Tô Miên ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với anh: “Cám ơn anh đã mang bánh. Chào anh!”



Hàn Trầm tùy tiện hỏi: “Em không về sao? Xe tôi tầng dưới, có thể tiện đường đưa em về”.



Tô Miên lắc đầu: “Không cần đâu. Em còn một chút việc. Hẹn gặp anh sau”.



Hàn Trầm bất động vài giây rồi quay người đi ra ngoài. Lúc này, cả tòa nhà vắng lặng như tờ. Anh đi xuyên qua hành lang, xuống cầu thang, đột nhiên mỉm cười.



Cô gái này đúng là chẳng có mắt gì cả. Tốt xấu gì anh cũng được coi là “rùa vàng”, các phương diện tướng mạo, nhân phẩm, tài cán đâu có thua kém ai? Nhắc đến con trai nhà họ Hàn, người khác đều tìm cách tiếp cận. Bây giờ, anh thấy cô một thân một mình buổi tối không an toàn nên chủ động đề nghị đưa cô về nhà. Thế mà cô chẳng thèm để ý, cũng chẳng có ý lấy lòng anh.



Nghĩ đến đây, trong đầu Hàn Trầm lại hiện lên gương mặt của cô lúc ăn bánh ngọt. Làn da cô trắng ngần và mịn màng, đôi môi xinh xinh không đánh son nhưng vẫn mọng đỏ. Các cô gái khác có như vậy không hay chỉ cô mới đáng yêu đến thế? Hàn Trầm không biết, bởi trước kia anh chưa từng để ý đến phụ nữ bao giờ.



Hàn Trầm vừa rời khỏi, Tô Miên đột nhiên có chút phân tâm. Cũng không hiểu nguyên do tại sao, cô chẳng thể tập trung vào công việc. Vô thức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền bắt gặp hình bóng của Hàn Trầm ở bên dưới. Thân hình cao lớn của anh nổi bật dưới ánh đèn, đường nét rất đàn ông.



Tô Miên chống tay lên cằm, dõi theo bóng Hàn Trầm. Cô nhủ thầm, người đàn ông này sao lại “chất” như vậy chứ? Ngẫm nghĩ kỹ mới thấy, anh “chất” không phải bởi ngoại tình tuấn tú, mà xuất phát từ lời ăn tiếng nói, cử chỉ, ánh mắt, cách phân tích sắc bén như phá án và vẻ ngông nghênh, ngang ngược tỏa ra từ con người anh.



Đang chìm trong suy tư, Tô Miên đột nhiên có một cảm giác lạ thường. Cô liền nhướng mày, dõi mắt ra đường. Tòa nhà này nằm trên mặt phố, cách đường Nhị Hoàn không xa. Bây giờ đã là mười giờ đêm, xe cộ và người đi bộ đã trở nên thưa thớt. Vừa rồi, bỗng dưng cô có cảm giác rất kỳ lạ, như bị một người nào đó theo dõi. Nhưng khi đảo mắt một vòng, cô lại chẳng phát hiện ra bất cứ dấu vết và manh mối nào.



Tô Miên lắc đầu. Chắc không phải đâu. Cô chỉ là một sinh viên bình thường, làm gì có chuyện bị theo dõi cơ chứ?



Tô Miên lại cúi xuống, vừa xem hồ sơ, vừa ăn bánh ngọt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK