Trong đó còn có thi thể của hai người Cẩn Trù cùng Cẩn Đường chết không nhắm mắt, đôi đồng tử mở lớn trợn trừng dữ tợn, nửa thân chìm trong biển thây. Bên cạnh còn xác của hai yêu thú làm bạn trên đường cho bớt cô đơn. Cẩn Lực thì ngay khi vừa mới tới, chuẩn bị giết Lỗ Ngang thì lại bị hắn trảm thủ.
Hiện trong sa tặc chỉ còn lại Lỗ Ngang cùng năm mươi người nữa. Bên bộ lạc nhân số đông đảo nhưng qua một hồi phản bội chém giết lẫn nhau thì đều đã chết gần nửa, hơn năm trăm.
Thi thể hai bên nằm ngổn ngang trên mặt đất hỗn loạn đầy máu tươi, Lỗ Ngang thấy những người còn sống khoảng bảy trăm, trong đó có ba trăm người là thuộc diện phản bội đã tiêu diệt ít nhất một người đồng tộc.
- Người đâu! Áp giải bọn họ tới đây! - Lỗ Ngang ra lệnh.
- Vâng!
Đám lâu la sa tặc lập tức đáp ứng rồi gấp gáp chuẩn bị dây thừng làm từ dây mây có gai trói từng người lại, dẫn tới trước mặt Lỗ Ngang.
Lỗ Ngang nhìn thấy đám người chẳng phân biệt có phản bội đồng tộc hay không đều trói vào. Nhìn nhìn một chút liền thấy thứ mình cần bên trong đám người.
- Ngươi! Lại đây!
Lỗ Ngang một mặt bình tĩnh hơi chút tiểu nhân chỉ tay thẳng hướng một người bên trong nói ra.
- Vâng! Vâng!
Người được chỉ định nhanh chóng tiến tới, thân hắn cũng không quá cao, chỉ có một thước bảy, thể trạng cũng không tính gầy gò. Trong lòng người này mừng thầm bản thân may mắn được người này chú ý tới.
- Ngươi là người đầu tiên phản bội đồng tộc? – Lỗ Ngang mặt có không ít vết sẹo dài xấu xí nở nụ cười như hòa ái nhưng chẳng thể làm giảm tính khủng bố trên thân.
- Vâng, là tiểu nhân. – Người này cúi người chắc nịch khẳng định. Tâm trạng vô cùng cao hứng như đã dự định trước được kết quả rằng Lỗ Ngang sẽ thu hắn vào đội vậy.
- Rất tốt! Kha khà khà… Rất tốt!
Nghe thấy người này nói, Lỗ Ngang sảng khoái cười ha hả.
- Hề hề! – Cẩn Đào nghe thấy như vậy còn tưởng con đường rộng mở.
Ầm!! Bỗng Lỗ Ngang tay cầm chiến phủ, một búa bổ dọc tách đôi thân thể của hắn. Đám người sa tặc cũng không có lấy làm lạ với những chuyện như vậy, bình thản nhìn tên này chết đi như việc thường nhật.
- Các ngươi! Trẻ con cùng nữ nhân giữ lại thỏa mãn! Còn lại thì chém! – Lỗ Ngang sau khi chém xong liền giơ cao chiến phủ qua đầu, máu tươi chảy dọc trên lưỡi rìu hét lớn.
- Chém! Chém! Chém!
Năm mươi người còn sống tuy thê thảm chật vật nhưng hưng phấn vô cùng khi nghe thấy lời Lỗ Ngang, cả đám như man di hô hào sau đó cầm lên cốt đao hướng tới cổ từng người.
Quả nhiên, thế cục một người định càn khôn!
Kỷ Linh sau khi mất đi đôi mắt, trong tâm thức chỉ còn lại một mảnh tối đen, trầm mặc suốt từ đoạn đường bị đem đi bán tới khi lên trên thuyền. Bên tai chỉ nghe thấy vài tiếng xì xào to nhỏ của đám nữ nhân, tay chân chẳng thể cựa quậy nhưng hắn biết mình đã thoát khỏi tấm ván gỗ.
Cảm nhận được miệng mình đang mở lớn như ngậm phải một thứ gì đó khiến mình không thể thở bằng miệng. Não bộ thì nhận được một mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng lan tỏa từ khứu giác gửi tới.
Lâu thuyền này thiết kế đặc biệt không có như bình thường mà làm các phòng chiến phần lớn diện tích trên boong. Dài rộng đều lấy đơn vị trượng, dài sáu mươi, rộng hai mươi từ đáy thuyền lên bong tàu cao hai mươi thước.
Đầu thuyền cùng đuôi thuyền uốn cong, tại đó đều bọc sắt và được điêu khắc tinh xảo từng đường hoa văn, vì là chiến thuyền nên bên trên chủ yếu điêu khắc yêu thú thị huyết, còn có không ít nhân loại đứng đó, khoảng tầm ba trăm người, vũ khí trên tay đứng thẳng. Trước nhất có một người cao lớn, tay cầm cự chùy trên vai.
Tất cả đều điêu khắc nữ nhân, có thể do kỹ nghệ điêu khắc của bọn họ cũng không được tốt cho nên chỉ có thể điêu khắc những điểm quan trọng dễ nhận dạng, nhưng dáng dấp ai nấy cũng xinh đẹp tuyệt luân.
Trong đại điện trên chiếc thuyền đang chở Kỷ Linh, bên trong tràn ngập màu hồng cùng sương khói mờ ảo, xung quanh có không nữ nhân đi lại, trên tay đều bưng bê thức ăn chuẩn bị. Đại điện này rất rộng, đủ bày ba trăm bàn, cũng chuẩn xác với số lượng nữ cường tướng có trên tàu hay xuất hiện ở trên bức điêu khắc đầu thuyền.
Đại điện có bốn hàng sáu căn cột trụ gỗ mỗi bên hai phân bố đồng đều. Trên từng bức tường xung quanh đều có từng đường hoa văn tinh xảo mỹ lệ do công tượng sư nổi tiếng nhất tạo ra.
Chính giữa đại điện là một chủ tọa rát vàng điêu khắc đủ loại hoa bên trên, phong tình vạn chủng. Trước ghế đồng dạng có một chiếc bàn cao hơn bàn người khác cũng rát vàng và điêu khắc hình vô số cô gái xuân tình mị hoặc, tự thân mang theo đủ loại tài nghệ như cầm kỳ thi họa, múa hát...
Đương nhiên là dựa vào những gì điêu khắc trên đó mà đoán ra.
Hai bên trái phải chủ tọa có hai bộ bàn ghế hơi thấp một chút nhưng vẫn đủ ngồi, họa tiết trên đó cũng không khác biệt nhiều so với cái chính giữa, chỉ là được làm từ bạc nguyên khối.
Thùng thùng thùng..!!
Tiếng trống dồn dập vang vọng khắp thuyền, những nữ tử đang chuẩn bị tại đại điện cũng quay về vị trí của mình, mỗi người đứng một bàn. Riêng chủ tọa cùng hai thứ tọa là hai người.
Ù...ù...!
Sau một hồi trống rộn rã tiếng tù và lại lên. Theo tiếng tù và bước vào từng cô gái xinh đẹp, độ tuổi khoảng tầm hai mươi là thấp nhất.
Có người nói chuyện rất vui vẻ, không hợp với dáng điệu của những nữ tướng cướp này chút nào, bọn họ cười phảng phất như trăm hoa tranh đua nở. Y phục trên thân các nàng đều là lụa mỏng, rất dễ nhìn thấu lớp yếm màu hồng bên trong. Kết hợp thêm làn da trắng bạch ngọc, quả thực là mộng tưởng của vô số nam nhân.
Có nữ tướng da hơi ngăm, không như đám người vui cười nói chuyện duyên dáng kia, bọn họ một mặt nghiêm túc, quần áo cũng vô cùng thoải mái, để hở bụng hai tay chân. Lộ ra trên thân có không ít vết sẹo nhưng rất mờ nhạt, hẳn là thường xuyên chăm sóc.
Từng người từng người tiến vào, tới khi vừa lúc kết thúc tiếng tù và vang vọng liền đầy đủ ba trăm nữ tướng.
Thùng thùng thùng thùng thùng...
Cũng không quá lâu, ồ ạt tiếng trống con từ những dưới những bức tường kia phát ra. Cùng lúc đó, một đường viền chạy dọc hai bên vách, phía sau ba trăm nữ tướng đồng loạt mở ra.
Tiếng trống con ngày càng rõ ràng, từng nữ nhân đều đang quay lưng với bức tường dần trồi lên.
Quả thực giống như đây là bài dạo đầu giới thiệu cho các nữ giới thiệu chính mình.
Gương mặt ai nấy đều sáng sủa, da trắng môi đỏ má hồng, thân mặc bộ trực lĩnh cùng tứ thân lụa mỏng ngoài hồng trong tím. Đầu đội khăn vành màu đỏ, trông có chút nặng nề.
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng bước chân chậm rãi vang vào tai mỗi người bên trong đại điện, mọi người đều chuyển từ thế ngồi khoanh chân hoặc hai chân khép sang một bên sang thế quỳ ngồi, đầu hơi cúi.
Chỉ thấy ở cửa đại điện bỗng xuất hiện một tấm thảm cuộn tròn màu đỏ lăn vào. Bước chân cộp cộp kia cũng nhanh chóng hiện diện.
Một đôi giày vải viền hồng vải trắng với đế gỗ cao ba tấc tạo ra từng thanh âm trầm trọng mà trang nghiêm.
Quan sát một chút liền thấy được khuôn mặt người này trái xoan, đầu cài kim châm phượng điệp, bông tai là năm hàng ngọc xâu thành chuỗi. Mắt phượng mày ngài sắc bén, dưới khóe mắt trái có một điểm đen nhẹ nhàng tôn lên đôi mắt của nàng.
Sống mũi cao cao làm người ta nhìn vào chẳng khác nào như khinh thường, mang ánh mắt đại năng nhìn kiến hôi. Môi anh đào chúm chím khẽ cười cùng với hai má núm xinh xắn.
Trên cổ đeo lấy sợi dây truyền có chút giống bông tai nàng, cũng có vòng tròn, có bảy hàng ngọc. Trung tâm vòng tròn đó còn trang trí thêm một viên bảo thạch màu xanh của nước biển khiến nó trở thành điểm nhấn trên đống trang sức bằng vàng, cũng như toàn bộ đại điện xuân hương tràn ngập.
Thân mặc một bộ đồ cũng không quá cầu kỳ dày đặc, mà chỉ đơn giản, mỏng nhẹ với tông hồng nhạt có cánh hoa hồng thêu dệt. Chạy dọc từng lớp vải bên trong áo ngũ thân mỏng dính này là khung viền màu tím dày đặc, bên trong đủ loại nhạc cụ, công cụ kỹ nghệ.
Theo sau nàng là hai người thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành không kém, hai người để tóc dài, một thân y phục cũng hơi khác người đi đầu một chút là khung viền màu tím nhạt. Một người thêu hoa, một người thêu phi cầm.
Giày đi cũng bị quần áo che giấu đi. Trang sức trên thân cũng rất đơn giản, chỉ có hai cây trâm, thêm chút trang điểm nhẹ nhàng cũng khiến các nàng không hề thua kém Đại Vương.
- Tham kiến Đại Vương cùng hai vị Vương Nữ!
Thấy ba người đi vào, ba trăm người theo tiếng trống con uỳnh uỳnh vang vọng chào hỏi.
Ba người cũng không có để ý bọn họ mà tiến về chỗ của mình.
Ngay khi tới gần, hai nô tỳ cạnh bàn hầu hạ nhẹ nhàng kéo ghế cho các nàng ngồi.
Đừng có bị vẻ bề ngoài của đám nô tỳ này mà hiểu nhầm lực lượng bọn họ. Đám người này, ai ai cũng lực lượng hơn hai trăm cân, so với ghế bạc khoảng một trăm cân, ghế vàng trăm cân rưỡi thì chút này không thành vẫn đề.
Mà đây mới chỉ là nô tỳ đã mạnh như vậy, còn có binh thường, tinh binh, các tướng, Vương Nữ cùng Đại Vương thì lực lượng khủng bố bao nhiêu?
- Ngồi đi!
Ba người sau khi an tọa, Đại Vương giọng nói đanh thép nhưng cũng không kém phần yêu mị nói, đồng thời bàn tay nhẹ phẩy một cái.
- Được rồi! Sau lần cướp bóc này có ai có thu hoạch tốt hay không thì cứ đem ra cho mọi người chiêm ngưỡng.
Hồng Nhạc Đại Vương nói ra, hai mắt khẽ cong hình bán nguyệt cùng khuôn mặt nàng khiến nó trở nên tà ác lại vô cùng hấp dẫn.