Thẩm Khinh Nhược không chịu được Mạnh Trì uống bia rượu nên cứ nhìn chằm chằm, thầm nghĩ tuy rằng không thể ra tay gạt bỏ lon bia của Mạnh Trì nhưng có thể dùng ánh mắt ra hiệu.
Mạnh Trì uống một ngụm cảm thấy cũng được, vội vàng đặt xuống, thầm nghĩ tiếp theo có phải sẽ bị xử lý không?
Cho nên trong ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược làm cho Mạnh Trì khựng lại nửa nhịp, ngay khi Thẩm Khinh Nhược lộ ra ánh mắt hài lòng 'Lúc này mới nghe lời nè' thì Mạnh Trì đưa bia đến bên miệng, lại nhấp một hớp nhỏ.
Thẩm Khinh Nhược:?
Đứa nhỏ này quá ngông cuồng rồi.
Mạnh Trì không có nhìn Thẩm Khinh Nhược, tuy giả vờ diễn như không nhìn thấy nhưng khóe miệng mỉm cười đã sớm bán đứng tâm tư của cô vào giờ phút này.
Thẩm Khinh Nhược cảm giác mình giống như con khỉ bị trêu đùa dưới Hoa Quả Sơn, vì hình tượng nên không vò đầu bứt tai nhưng vẫn không nhịn được đưa tay xuống dưới bàn nhéo vào lòng bàn tay Mạnh Trì một cái không nặng không nhẹ.
Vốn chỉ muốn trút giận một chút nhưng cũng không muốn làm đau Mạnh Trì thật cho nên nhéo một cái chẳng đau chẳng gì, lúc muốn rút tay về thì bàn tay đã bị Mạnh Trì nhẹ nhàng nắm lấy.
Mạnh Trì biết Thẩm Khinh Nhược cáu kỉnh nhưng không nghĩ đối phương sẽ nhéo tay mình, còn nhéo...
Cô không khỏi xao động tâm can, ý thức Thẩm Khinh Nhược sẽ rút tay lại cô liền nhẹ nhàng giữ tay đối phương lại, sẵn tiện mười ngón tay đan xen.
Chờ khi hoàn hồn cô lại cảm thấy hành vi của mình hơi bạo gan, trong lòng hơi ngại ngùng nhưng không muốn buông tay ra.
Cô giả vờ bình tĩnh uống một hớp bia.
Thẩm Khinh Nhược khá bất ngờ với một Mạnh Trì bạo gan như vậy, bạn bè thân thiết chuyện lôi lôi kéo kéo tay chỉ là chuyện nhỏ nhưng các cô đã gần gũi da thịt, từng nhiều lần thân mật, tình ngay lý gian, như thể tán tỉnh vậy.
Thẩm Khinh Nhược khẽ giãy dụa nhưng thấy không thoát được chỉ đành để mặc đối phương nắm lấy.
Trong tiệm người đến người đi, náo nhiệt. Các cô ngoài mặt thì ăn thịt nhưng tay để dưới bàn lôi lôi kéo kéo.
Mạnh Trì dùng đũa chung gắp thịt ba chỉ đã dậy mùi trên bếp nướng bỏ vào chén của Thẩm Khinh Nhược. Thẩm Khinh Nhược vừa lặng lẽ ăn vừa tự nhiên quay sang nhìn Mạnh Trì ở bên cạnh.
Mạnh Trì với đường cong gò má hoàn mỹ đang cúi đầu ăn thịt, nhìn rất điềm tĩnh và tuyệt đẹp.
Ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược từ gương mặt xinh đẹp bất giác chuyển đến những ngón tay thon dài của Mạnh Trì.
Hơn nữa, các cô đã một khoảng thời gian không gặp, không biết Mạnh Trì có muốn....
Mặc dù biết bản thân sang năm gần ba mươi nhưng không ngờ bản thân lại đói khát đến vậy, trong đầu hiện lên vài hình ảnh sinh động 18+ lại ở nơi công cộng nghĩ thế này.
Thẩm Khinh Nhược nghĩ đến đây mặt liền đỏ lên, cô nhỏ giọng nói:
"Em... thả tôi ra."
Cũng tại Mạnh Trì nắm quá chặt làm hại cô nghĩ đến mấy thứ không nên nghĩ.
Mạnh Trì cho rằng Thẩm KHinh Nhược giận dỗi nên theo bản năng thả tay Thẩm Khinh Nhược ra, lại nhìn thấy đôi gò má ửng đỏ kia bèn hỏi:
"Chị, chị say rồi sao?"
Mặc dù Thẩm Khinh Nhược xấu hổ nhưng vẫn không muốn bị người ta nghi ngờ tửu lượng của mình, cô liền bật lại:
"Tôi được người ta đặt cho cái tên hay ho là ngàn ly không say."
"Vậy sao mặt chị đỏ vậy?"
Thẩm Khinh Nhược:
"..."
Có đôi khi cô thật sự không biết có phải Mạnh Trì cố ý hay không, nhưng luôn khiến người khác thẹn thùng khi đi thẳng vào vấn đề.
Đôi lông mi cong dài rung lên, trên mặt có chút cam chịu lại thoải mái trừng mắt nhìn Mạnh Trì, nói:
"Em biết rõ còn hỏi."
Trên mặt Thẩm Khinh Nhược thường xuyên xuất hiện nhất là biểu cảm hài hước, dường như không để gì trong lòng, chuyện gì trong tay Thẩm Khinh Nhược đều có thể nhẹ nhàng đặt xuống.
Nhưng lúc này gương mặt ấy lại xuất hiện vẻ hàm súc khiến cho trái tim Mạnh Trì có chút mềm yếu, trong lúc nhất thời dĩ nhiên cô buông tay.
Nếu như lúc này các cô đổi vai, Thẩm Khinh Nhược chưa chắc sẽ buông tay Mạnh Trì, nói không chừng còn đùa giỡn một phen.
Nhưng rốt cuộc da mặt Mạnh Trì lại mỏng hơn.
Cô thầm nói: Hóa ra chị không say rượu, người say là em. Nhưng lời này quá lộ liễu, dù thế nào cô cũng không nói ra được, chỉ dám thầm nói ở trong lòng và trong lòng vì lời đó trở nên ngọt ngào.
Không phải Mạnh Trì muốn uống rượu, chỉ là thấy Thẩm Khinh Nhược ngăn cản nên cố ý nhấp một hớp nhỏ, sau đó sẽ không uống nữa.
Lúc mới đầu Khương Tư Điềm còn khuyên Ôn Niệm Chu đừng uống rượu, nhưng bản thân lại quay phắt 180 độ, kính rượu Ôn Niệm Chu. Hai người này uống cũng không ít.
Khương Tư Điềm uống tới hoa mắt, nghỉ ngơi một lát chơi điện thoại. Một lát sau cô nhìn điện thoại sợ hãi kêu lên, muốn đưa cho Ôn Niệm Chu xem trước, nhìn thấy Ôn Niệm Chu nhíu mày nhắm mắt lại như thể đang nghỉ ngơi nên chỉ đành đưa điện thoại cho bạn thân ở đối diện xem:
"Mạnh Trì, cậu mau giúp mình xem xem, mình hoa mắt rồi, livestream của mình sao nhiều người vào xem vậy?"
Sau khi kết thúc game, Khương Tư Điềm đã tắt livestream.
Mạnh Trì nhanh chóng nhìn lướt qua trang cá nhân 'Tiểu Điềm Điềm duy nhất', xác nhận tài khoản chính chủ của Khương Tư Điềm. Cô nhớ cách đây không lâu Khương Tư Điềm từng nói mình có ba mươi fan trung thành, bây giờ tự nhiên có năm ngàn, xu hướng đang có vẻ tăng thêm, trong livestream lượt xem cũng kha khá.
Mạnh Trì thật lòng vui mừng cho Khương Tư Điềm, cô cũng hiểu được niềm vui sướng đó bởi trong khoảng thời gian này Weibo vẽ tranh của cô cũng có nhiều người vào xem, nói yêu thích tranh của cô.
Cô vui mừng nói:
"Cậu không nhìn lầm đâu."
Thẩm Khinh Nhược cũng liếc nhìn, vẻ mặt chân thành nói:
"Giỏi quá, Điềm của tôi."
Bây giờ Khương Tư Điềm không có tâm tư đâm chọt với Thẩm Khinh Nhược, tất nhiên cũng không muốn phân tích lời của đối phương có phải chế giễu mình hay không, lời hay tất nhiên muốn nghe rồi, cô cầm lại điện thoại của mình, tay có hơi run, lướt lại video mình vừa livestream.
Một lúc sau cô nói với giọng run run:
"Mình biết tại sao fan của mình tăng vọt rồi. Trước đó chúng ta chơi game, mình đã chỉnh sửa nhiều đoạn video ngắn trong lúc livestream, nửa tiếng trước có người đăng video đó trên nền tảng video ngắn, đoạn video đó không biết sao lại khá nổi, thu hút không ít người vào livestream của mình..."
Có đôi khi nhiệt từ internet làm cho người ta không nắm bắt được. Rõ ràng bản thân cô cũng đăng video ngắn trên nền tảng chính chủ cùng với tên tài khoản game, thỉnh thoảng chia sẻ vài video game nhưng lượt xem lại không cao.
Mà tài khoản chia sẻ lại video ngắn của cô cũng là tài khoản trước đó lượt tiếp cận không cao.
Mà đoạn video này là lần đầu tiên bốn người các cô thi đấu ở tiệm ESport.
Ôn Niệm Chu ung dung mở mắt, cô đã sớm nghe hết lời của Khương Tư Điềm, nhìn thấy vẻ mặt kích động của Khương Tư Điềm liền nói:
"Phạm Tiến trúng cử*?"
*Phạm Tiến tham gia khoa cử bị trượt nhiều lần, nhà lại nghèo rớt mồng tơi, mãi đến hơn năm mươi tuổi rốt cuộc cũng đã trúng cử. Phạm Tiến nghe thấy vậy vui mừng khôn xiết, vui quá thành ra hóa điên.
Khương Tư Điềm:
"Không phải, là Khương Tư Điềm trúng thưởng."
Ôn Niệm Chu mỉm cười, giơ tay đặt lên vai Khương Tư Điềm:
"Giỏi quá... nhưng em đừng phấn khích như vậy, không tốt cho tim."
Thẩm Khinh Nhược xem qua video game đang nổi của Khương Tư Điềm, chậm rãi nói:
"Sếp Điềm, khi nào kết toán phí diễn xuất nhỉ?"
Khương Tư Điềm nghe Ôn Niệm Chu nói, trái tim kích động đập thình thích dần dần trở lại bình thường sau đó nói với Thẩm Khinh Nhược:
"Tính, lần ăn thịt nướng này tôi trả tiền."
Thẩm Khinh Nhược:
"Lần này không phải có phiếu khuyến mãi sao?"
Khương Tư Điềm:
"Miễn phí ba trăm tệ (hơn 1 triệu VND), hơn ba trăm sẽ phải thêm tiền... Nếu không thì lần này chia nhau, lần sau tôi mời ăn ma lạt thang đắt tiền, thêm thịt viên nữa, tuyệt đối xứng với thân phận của cô.
Thẩm Khinh Nhược thở dài:
"Nếu không lần này cô chi tiền đi, tại sao không nhỉ? Người lớn tuổi dạ dày không tốt, tiêu hóa không nổi ma lạt thang đắt tiền."
Sau đó Mạnh Trì uống nước, ba người kia lại uống chút rượu.
Khương Tư Điềm hơi ngẩng đầu lên, lấy hai tờ chi phiếu trong ba lô của mình ra, đặt vào tay Ôn Niệm Chu nói:
"Suýt chút nữa em quên mất... Chị, chị đã không thích công việc hiện tại vậy từ chức đi, trước đó em nói em nuôi chị, không phải chỉ là nói suông... Mấy ngày nay em luôn tìm cách kiếm tiền, ký hợp đồng livestream với nền tảng đều là muốn để dành chút ít, tuy vẫn không nhiều lắm... Chị, nếu chị không chê thì hãy nhận lấy..."
Ôn Niệm Chu ngỡ ngàng trong chốc lát, sắc mặt nhanh chóng cảm động:
"Ừm... Chị hiểu rồi."
Cô điều chỉnh lại ngôn từ:
"Trước đó tâm trạng chị không tốt, thái độ không được tốt với em, chị..."
Cô chưa kịp nói xong, Khương Tư Điềm đã say đến ngã lên người cô, cô đành thôi. Cẩn thận đỡ đầu Khương Tư Điềm, nhẹ nhàng để tựa lên vai của mình, sau đó cất chi phiếu trong tay Khương Tư Điềm vào trong ba lô của Khương Tư Điềm.
Ôn Niệm Chu lẩm bẩm:
"Em chú ý sức khỏe, đừng quá mệt mỏi. Chị chưa tới mức đường cùng, không đến mức bị... đứa nhóc con như em bao nuôi... ngủ một giấc đi nào..."
Lúc đi ra khỏi tiệm thịt nướng, bốn người đều hơi mệt bèn tìm khách sạn ở gần đó qua đêm.
Lúc các cô đến chỉ còn lại một phòng tình nhân và một phòng thường.
Ôn Niệm Chu cho rằng Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược là quan hệ tình nhân nên tất nhiên chọn phòng thường.
Lúc trước Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược thuê phòng đều thuê phòng thường, chưa từng chọn phòng tình nhân.
Trước khi Mạnh Trì vào phòng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ thầm nghĩ trong lòng có lẽ bố trí phòng tình nhân sẽ lãng mạn hơn phòng thường một chút.
Mạnh Trì ngồi trên sofa màu hồng trong phòng, nhìn gối ôm trái tim bên cạnh, ánh mắt lướt qua bên cạnh, xuyên qua tấm rèm màu hồng nhạt, nhận ra được khách sạn cố ý rải cánh hoa hồng trên giường lớn.
Cùng Thẩm Khinh Nhược nằm trên đó thì hơi ngượng ngùng.
Thẩm Khinh Nhược đứng bên giường, cúi đầu bấm điện thoại, dáng vẻ bận rộn.
Mạnh Trì nhìn thấy vậy liền đứng lên chuẩn bị tự mình tắm trước, nhưng vừa đi vài bước đã bị Thẩm Khinh Nhược gọi lại.
Ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược rốt cuộc cũng dứt khỏi điện thoại, ngước lên, ánh mắt long lanh dịu dàng, môi mỏng khẽ mở:
"Em qua đây, hôn tôi đi."
Tâm tư Mạnh Trì thoáng hỗn loạn, cô nhìn thoáng qua nhà vệ sinh, ngập ngừng chốc lát:
"Lát nữa nha, em đi tắm trước."
"Đâu có xung đột, em hôn tôi rồi đi tắm."
Mạnh Trì nhỏ giọng nói:
"Em sợ mình không kiềm chế được, không tắm..."
Thẩm Khinh Nhược ngẩn ngơ, thầm nghĩ bạn nhỏ bây giờ bạo quá, cô chỉ há miệng 'À' một tiếng, sau đó âm ờ nói:
"Vậy em đi tắm trước đi."
Vừa rồi ở trong tiệm thịt nướng cô khá rung động nhưng trong nháy mắt cơn tỉnh táo lan tràn khắp cơ thể.
Mạnh Trì giơ tay sờ gò má đang nóng lên của mình, cô đi vào nhà vệ sinh, sau đó đóng cửa lại.
Ánh mắt của cô lướt qua bồn tắm lớn màu trắng, cảm giác bồn tắm này thoạt nhìn khá lạ, lúc cô mở vòi hoa sen mới kịp phản ứng.
Bồn tắm này là bồn tắm đôi.
- ----Hết chương 71----
Ps. Chúc mọi người buổi tối tốt lành!^^