Đại hoàng ể oải nằm nhoài ở cửa tiệm chụp ảnh, nó đã chạy nhảy điên cuồng ở bên ngoài cả ngày, lúc này nó đang suy ngẫm triết học trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nó mở to đôi mắt tròn vo, không chớp mắt nhìn những con vịt quay treo bên ngoài tiệm vịt quay ở phía đối diện.
Thẩm Khinh Nhược ở cách đó không xa đã nhìn thấy ánh mắt háu ăn của nó, cô đi tới, tiện đường mua miếng chân giò hun khói ở tiệm tiện lợi bên cạnh, xé thành mấy miếng tiện tay bỏ vào tô cơm của nó, nói:
"Nè, vé vào cửa."
Nó miễn cưỡng nhích cái mông qua một chút, lúc này mới không còn chặn lối đi vào cửa tiệm.
Thẩm Khinh Nhược đẩy cửa kính đi vào, nói với vào bên trong:
"Lông Đại Hoàng mướt rượt như bây giờ không biết đã ăn bao nhiêu đồ ăn nhà các cô, một miếng chân giò hun khói cũng không mua chuộc được nó, nó miễn cưỡng lắm mới chịu chừa cửa cho em đi vào."
Chủ tiệm đang miệt mài ăn, còn không biết có khách tới tiệm, đến khi Thẩm Khinh Nhược lên tiếng cô mới biết được, cười nói:
"Cũng không phải vậy, mấy đứa nhỏ học sinh thấy chị ốm đói nên mỗi ngày chúng còn chia nửa phần ăn của mình cho nó, có đứa nhỏ còn chia toàn bộ, nó thì lớn lên phì nhiêu mập mạp, còn có đứa nhỏ kia nửa năm không lớn nổi."
Chủ tiệm là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, 'đứa nhỏkia' là con gái của cô ấy.
Cô con gái cũng đang múc cơm ở bên cạnh, nghe mẹ nói vậy thì không vui, nhanh mồm nhanh miệng nói:
"Mẹ gầy là do mẹ không ăn, liên quan gì đến chuyện Đại Hoàng? Hơn nữa, con đâu có ngày nào cũng chia hơn phân nửa cơm cho Đại Hoàng, chia đâu có nhiều vậy! Hơn nữa, mẹ cho rằng ai cũng..."
Cô con gái đang nói thì nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược đứng ở bên cạnh, liền nhấn mạnh:
"Con cao hơn rồi! Con bây giờ đâu có thua kém các bạn học cao lớn trong lớp đâu!"
Thẩm Khinh Nhược cao hơn chủ tiệm một chút.
Cô khoanh tay ra dấu chuyện này không liên quan gì đến tôi, đừng kéo tôi vào chiến trường của hai mẹ con.
Con gái của chủ tiệm nói:
"Cũng do dì, mỗi lần dì đến mẹ con đều nói cực kỳ nhiều! Con chính thức đưa ra thông báo với hai người, bây giờ con không phải là học sinh tiểu học nữa, con học lớp bảy rồi!"
Chị chủ miễn cưỡng cười cười, nhìn Đại Hoàng đang gặm chân giò hun khói, rồi nhìn Thẩm Khinh Nhược nói:
"Cô giáo Thẩm, em quá nuông chiều Đại Hoàng rồi."
Cô đặt chén cơm xuống, vừa nói vừa đứng lên:
"Em có tài liệu của trường cần in sao?"
Tiệm chụp ảnh này ngoại trừ chụp ảnh còn đánh máy phô tô,... kinh doanh đa dạng.
Thẩm Khinh Nhược thường xuyên đến đây in tài liệu của trường.
Cô bé học lớp bảy vội kéo mẹ mình lại, dùng khăn giấy lau miệng sau đó nhanh chóng đứng lên, nói:
"Mẹ mau ăn đi, để con làm."
Thẩm Khinh Nhược:
"Không phải, em in hình."
Con gái chủ tiệm tay chân lanh lẹ, nhanh chóng chuyển hình ảnh Thẩm Khinh Nhược muốn in vào trong máy tính, cũng vô tình lướt qua hai người trong ảnh chụp trên màn hình, chỉ vào cô gái lạnh lùng trong hình nói:
"Chị gái này vừa xinh đẹp vừa ngầu."
Ảnh Thẩm Khinh Nhược in là ảnh chụp chung giữa cô và Mạnh Trì ở công viên hôm trước.
Lần trước Thẩm Khinh Nhược đến in con gái chủ tiệm không có mặt, là chủ tiệm in cho nên đây là lần đầu cô bé này nhìn thấy Mạnh Trì.
Thẩm Khinh Nhược:
"..."
Cô nhớ tới lần gặp cháu gái của chị chủ ở nông trại, người trẻ bây giờ đều thích kiểu như Mạnh Trì sao?
Cô phát hiện mình dị ứng với chữ 'chị gái ngầu' liền nói:
"Con cũng thích à?"
Con gái chủ tiệm không nghe được chữ 'cũng' trong lời của Thẩm Khinh Nhược, cho dù có nghe được cũng không quan tâm lời Thẩm Khinh Nhược, dù sao cô bé này cũng mới vượt qua tổn thương 'Nhìn con lớn lên' do Thẩm Khinh Nhược gây ra.
Con gái chủ tiệm mặc dù có hiềm khích với Thẩm Khinh Nhược nhưng cũng không ngại khen ngợi người trong ảnh chụp chung:
"Thích chứ, quá xinh đẹp!"
Thẩm Khinh Nhược vừa ăn ngụm chanh* chua lòm thì cô bé nói tiếp:
"Dì và chị ấy đang yêu nhau à?"
*Ý là ghen tỵ/ghen tuông
Thẩm Khinh Nhược ho thành tiếng, không biết xuất phát từ tâm lý gì lại không có phản bác mà lại nói:
"Con cũng nhìn ra được."
Trẻ con bây giờ không đơn giản!
"Hai người vừa nhìn liền biết đang yêu nhau." Con gái chị chủ nghiêm túc nhìn Mạnh Trì trong hình, khẳng định phán đoán của mình: "Chị ấy nhất định rất thích dì."
Nét mặt Thẩm Khinh Nhược có hơi khiếp sợ, có nghi ngờ nhưng giọng lại có chút vô tư:
"Nói thế nào nhỉ?"
Cho đến bây giờ cô chưa từng nghiêm túc nói chuyện với con gái chị chủ, trước giờ ngoài nói đùa thì là nói giỡn.
Thẩm Khinh Nhược không phải dạng nghiêm túc, con gái chủ tiệm cũng không nghe ra sự nghiêm túc, nên cứ như bình thường nói:
"Dì xem tấm trên cầu này nè, chị ấy ghé sát ống kính, con với bạn con chụp ảnh thì cả đám đều ở phía sau chứ ai lại gần như vậy, lộ mặt bự. Còn tấm này nữa nha, chị ấy chỉ chụp nửa bên mặt để cô ở trong khung hình, còn chụp cô đẹp như vậy."
Cô bé dừng lại một chút, lại xoa xoa cánh tay, nói mà không nghĩ ngợi:
"Hơn nữa, dì không thấy không khí giữa hai người rất mắc ói hả? Lúc hai người đối diện nhau thì như thể thế giới này chỉ có hai người, chẳng xem ai ra gì."
Thẩm Khinh Nhược buộc miệng nói:
"Mắc ói cái gì, đó gọi là mập mờ."
Nói xong chính bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ, cô giơ tay xoa xoa lỗ tai đang nóng rần lên, không muốn bị người ta phát hiện nên nhìn trái nhìn phải nói:
"Con học tập cho giỏi đi, phấn đấu sớm ngày trở thành học sinh trung học."
Thẩm Khinh Nhược bỏ ảnh in vào trong túi, con gái chủ tiệm nhảy chân sáo trở về, cùng ăn với mẹ mình.
Thẩm Khinh Nhược bước ra khỏi tiệm, trên đường về đi ngang qua tiệm khóa.
Chủ tiệm khóa là một ông cụ lớn tuổi, miệng ngậm điếu thuốc ngồi ở bậc thang của cửa tiệm, thất thần nhìn ánh nắng chiều phía xa xa. Chẳng biết có phải đang nghĩ thời trẻ bản thân oai hùng cỡ nào.
Thẩm Khinh Nhược phút chốc do dự, vừa đi ra vài bước lại vòng trở lại, chần chừ đi đến trước cửa tiệm. Cô lấy chìa khóa cửa kéo của nhà mình ra, nói với ông:
"Ông chủ, làm giúp con một cái."
Ông chủ tiệm không nói nhiều như con gái chị chủ tiệm vừa rồi, cả quá trình không nói một lời, cuối cùng lúc lấy tiền lại nói một câu:
"Đang yêu rồi?"
Khóa nhà của Thẩm Khinh Nhược trước giờ cũng là làm ở đây.
Thẩm Khinh Nhược:
"..."
Lẽ nào bây giờ trên mặt mình viết 'Tôi đang yêu đương' sao? Hôm nay ra cửa thì cả hai người đều nói vậy.
Thẩm Khinh Nhược:
"... Cũng không phải ạ."
Quả thật cô cân nhắc đưa chìa khóa mới cho người kia.
Mặt ông chủ tiệm khóa thờ ơ:
"Ồ, vẫn chưa theo đuổi được."
Thẩm Khinh Nhược:
"?"
Ngày hôm sau, ở nhà Mạnh Trì.
Mạnh Trì vừa mới đi vào phòng khách liền nhìn thấy bà nội và các cấp cao trong tập đoàn đang xử lý công việc.
Bà nội đeo kính ngồi trên sofa, cúi đầu lật tài liệu, lắng nghe một vị cấp cao báo cáo.
"Chủ tịch Diêu, tôi cảm thấy phương án đã nói trong hội nghị không ổn lắm, tôi cho rằng..."
"Chủ tịch Diêu, tôi cho rằng..."
Các vị cấp cao đang mồm năm miệng mười, một người trong đó phát hiện bóng dáng của Mạnh Trì liền chào hỏi:
"Giám đốc Mạnh nhỏ, hôm nay có chuyện gì vui sao? Thoạt nhìn tâm trạng không tệ."
Hắn chào hỏi như vậy, những người khác cũng chào hỏi với Mạnh Trì. Nếu đổi lại là bình thường có lẽ sẽ đùa đôi câu nhưng trước mặt chủ tịch Diêu đầy nghiêm túc thì bọn họ thật sự không dám.
Bà Diêu mấp máy khóe miệng, mặc dù là cười nhưng cũng không để người khác phân biệt được đang vui hay giận, nói:
"Con bé thi khóa hai, đang chuẩn bị đi luyện tập lái xe."
Bà ấy là đang cười nói nhưng các vị cấp cao đang đoán ý của bà, ngượng ngùng cười cười nhưng nhìn thấy bà ấy chỉ cười cười bọn họ liền thu lại nụ cười, nói:
"Gần đây khóa hai thật sự rất khó, con gái của tôi cũng rớt mấy lần."
"Rất khó, tôi có người họ hàng bị thu hồi bằng lái, phải thi lại. Mười mấy năm làm tài xế vẫn rớt phần lùi xe vào bãi."
Bọn họ nhao nhao thảo luận độ khó của kỳ thi.
Bà Diêu:
"Được rồi, đừng cứu vãn thể diện cho con bé nữa, rớt là rớt."
Bà quay sang nói với Mạnh Trì, vẻ mặt từ ái yêu thương:
"Tập lái xe có gì vui? Lần thi tiếp theo khi tập lái xe chú ý một chút, cho dù cả đời không đậu không có bằng lái cũng không sao, đừng để bản thân bị thương, đi đi."
Sau khi Mạnh Trì hẹn xong ngày hôm sau học lái xe với Thẩm Khinh Nhược, Mạnh Trì hăng hái làm việc suốt hai ngày, sớm hoàn thành công việc, nghỉ ngơi một ngày.
Mạnh Trì ở cổng trường học lái xe chờ, cuối cùng cũng nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc.
Hôm nay Thẩm Khinh Nhược mặc đồ thoải mái, đội nón rộng vành, chậm rãi đi về phía cô.
Mạnh Trì vội đến đón:
"Sao chị không lái xe?"
Vốn dĩ Thẩm Khinh Nhược định nói sợ tối trở về ngay giờ cao điểm nhưng lập tức nghĩ tới trước đây mình đã nói với Mạnh Trì là xe mình thuê nên liền cua lại:
"Đến ngày trả xe rồi."
Ồ, chi tiết này thật đúng lúc đúng chỗ, đúng ý người.
Giải Oscar bỏ quên người như mình nhỉ?
Thẩm Khinh Nhược thầm hài lòng.
Lúc hai người đi vào trong, Mạnh Trì nói:
"Không có xe có vẻ rất bất tiện."
Thẩm Khinh Nhược thuận miệng nói:
"Đúng vậy."
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, Thẩm Khinh Nhược lập tức hiểu ý của Mạnh Trì liền thốt lên:
"Em tính mua xe cho tôi?"
Mạnh Trì bị Thẩm Khinh Nhược nói trúng tim đen liền đỏ mặt:
"Không có, tiền em gửi ngân hàng cũng không được quá nhiều nhưng vẫn có thể mua một chiếc xe thay vì đi bộ."
Thẩm Khinh Nhược không tin câu nói gửi ngân hàng cũng không được quá nhiều từ miệng Mạnh Trì, cái đống lót sofa ở nhà mà ngay cả Tạ Trăn cũng nói 'Bán sỉ nhiều như vậy? Có phải gần đây hạng mục thất bại, cậu chuẩn bị đổi nghề bán lót sofa không?'
'Thay vì đi bộ' từ miệng Mạnh Trì là xe sang nào? Nói không chừng còn sang hơn cả chiếc bây giờ cô đang chạy.
Thẩm Khinh Nhược liền từ chối, nói:
"Chi tiêu như em là không được, có ai tiêu tiền như em, chỉ vì một người xa lạ nói một câu em đã tiêu tiền cho người ta..."
Mạnh Trì cảm thấy nhói lòng vì ba chữ 'người xa lạ' của Thẩm Khinh Nhược, bây giờ quan hệ giữa các cô sao từ trong miệng Thẩm Khinh Nhược vẫn là người xa lạ?
Cô miễn cưỡng đè nén cơn giận đang bốc lên, mím môi nói:
"Em thích."
Mạnh Trì cũng ý thức được mình quá lời, cô cũng hiểu Thẩm Khinh Nhược không có ý đó, chỉ là muốn tốt cho cô, không muốn tiêu tiền của cô.
Ánh mắt của cô thoát lướt qua gương mặt xinh đẹp của Thẩm Khinh Nhược, lúc này mới phát hiện Thẩm Khinh Nhược đã trang điểm.
Mấy ngày trước lúc ăn thịt nướng, Thẩm Khinh Nhược cũng trang điểm có thể xuất phát từ phép lịch sự nên tùy tiện trang điểm, nhưng vẫn có thể là vì có mặt chị Niệm Chu, Mạnh Trì lại ghen.
Nhưng hôm nay, chỉ có Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược, chỉ là các cô hẹn nhau.
Mạnh Trì lại nhớ tới câu cửa miệng trước đó của Khương Tư Điềm, cô nghiêm túc nhìn Thẩm Khinh Nhược bên cạnh mình, giọng bất giác dịu xuống:
"Em cam tâm tình nguyện."
- ----Hết chương 77----
Ps. Chúc mọi người có buổi tối cuối tuần vui vẻ!^^