Giang Lưu nói: "Quan hệ của ta và Tiện Ngư xưa nay không tốt, ta... Cũng không nói nhiều với nó được, hôm nay ngươi tranh chấp với Tiện Ngư, đến tột cùng là bởi vì chuyện gì?"
"Cái này..." Bạch Tửu có hơi do dự, nàng nói với Tiểu Tú: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với tướng quân."
Tiểu Tú còn có chút lo lắng, nhìn nhìn Giang Lưu, lại nhìn về phía tiểu thư nhà mình, cũng chỉ có thể nghe lời đi ra ngoài, có đôi khi, chủ tử luôn có vài chuyện không để hạ nhân biết đến.
Trong phòng không còn người khác, Bạch Tửu hé miệng thở dốc, nhưng chuyện nàng muốn nói thật sự khó có thể mở miệng.
Giang Lưu trấn an nói: "Có chuyện gì, ngươi cứ nói đừng ngại."
"Vậy... Được rồi." Bạch Tửu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: "Từ khi ta gả tới, nhị thiếu gia đã không quan tâm, mới đầu, ta tưởng là do mình không tốt làm nhị thiếu gia tức giận, cho đến hôm nay... Ta mới biết được nguyên nhân nhị thiếu gia không thích ta."
"Là nguyên nhân gì?"
"Nhị thiếu gia hắn... trong lòng hắn đã có người khác."
Sắc mặt Giang Lưu trầm xuống.
Bạch Tửu một tay che ngực, nàng quay mặt đi, thẹn thùng nói: "Người nhị thiếu gia thích, là thứ muội Cẩm Thư của ta, cho nên hắn... Hắn mới không muốn chạm vào ta."
"Vậy nó không không nên đánh ngươi."
Giang Lưu làm trưởng bối đúng thật là không có chỗ chê, cho dù Giang Tiện Ngư là con hắn, Bạch Tửu cũng chỉ coi như gặp hắn vài lần mà thôi, nhưng hắn lại không thiên vị người trước chút nào.
Bạch Tửu lã chã chực khóc, giọng nói yếu ớt mang theo khóc nức nở, "Thật ra nhị thiếu gia đối xử với con như vậy, con cũng không phải không thể hiểu, nếu con là hắn, rõ ràng thích muội muội, lại cưới tỷ tỷ, con cũng sẽ không thoải mái trong lòng, nhị thiếu gia không thích con nên không chạm vào con, từ một góc nhìn khác mà nói, hắn cũng toàn tâm toàn ý với Cẩm Thư, cũng là người si tình."
"Ngươi còn nói tốt cho hắn."
Không có cách nào, nhân thiết của bạch liên hoa không phải như vậy sao?
Bạch Tửu hít hít mũi, giơ tay lau nước mắt, nàng lại cười cười, nụ cười miễn cưỡng, nhưng lại không khó nhìn, ngược lại làm người ta có thể nhìn ra nàng đang miễn cưỡng cười vui, trong lòng lại khổ sở, "Con thành hôn với nhị thiếu gia, vốn là sai lầm, tướng quân... Xin lỗi vì con không thể gọi người một tiếng công công, bởi vì nhị thiếu gia chưa bao giờ coi con là thê tử của hắn, con cũng đã từng muốn vui vẻ hòa thuận, nhưng hắn đã chán ghét con như vậy, tuy con chỉ là một nữ tử yếu đuối, nhưng cũng không phải là người không biết xấu hổ, con cũng có kiêu ngạo, nếu nhị thiếu gia chán ghét con, con cần gì phải cố gắng làm hắn thích mình? Cho nên sau này xin tướng quân đừng bắt nhị thiếu gia tới tìm con, nhị thiếu gia và con, nếu đã ghét nhau như chó với mèo, chi bằng không gặp nhau."
Bạch Tửu duy trì sự kiêu ngạo của đại tiểu thư, kỳ thật trong lòng không chắc chắn, nàng vừa diễn kịch vừa tát mình, còn không phải là vì chặt đứt ý tưởng đẩy Giang Tiện Ngư vào phòng mình của Giang Lưu sao?
Giang Lưu một lúc lâu không nói gì, hắn đang suy nghĩ, sau một lát, hắn hỏi: "Ngươi và Tiện Ngư, thật sự không còn cơ hội nào sao?"
"Nếu trong lòng nhị thiếu gia còn có Cẩm Thư, con và hắn sẽ không có cơ hội nào cả." Đôi mắt ngập nước nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chân thật đáng tin kiên định, nàng tuy yếu đuối, cốt khí lại không yếu.
"Ta hiểu rồi."
Khuôn mặt lạnh lùng của Giang Lưu lộ ra sự bất đắc dĩ, vị Đại tướng quân ở trên chiến trường làm kẻ địch sợ vỡ mật này, khi đối mặt với chuyện của tiểu bối, lại giống như những người bình thường khác.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn