Giang Lâm Uyên trả lời: "Ngày thường không lui tới."
Bạch Tửu cảm thấy áp lực nhẹ hơn không ít, nếu không lui tới, vậy tặng những thứ bình thường một chút cũng không sao, nàng đi đến một chỗ, cẩn thận nhìn trang sức trên đó, tuy rằng nói có thể chọn lễ vật bình thường một chút, nhưng cũng không thể quá rẻ.
Giang Lâm Uyên lại không có tâm tư nhìn đống đồ kia, y hứng thú cầm lấy một cái vòng tay bạch ngọc đi tới bên cạnh Bạch Tửu, "Muội thấy cái này thế nào?"
"Cái vòng tay này à..." Bạch Tửu do dự, "Vị Tống thái phi kia có thể sẽ không thích những thứ đơn giản như thế này thì sao?"
"Quá đơn giản à?" Giang Lâm Uyên trầm ngâm một lát, lại thả đồ xuống
Bạch Tửu tiếp tục cúi đầu nhìn, không bao lâu, bên người nàng lại có thêm một bóng người.
Giang Lâm Uyên cầm một bộ khuyên tai vàng nạm trân châu, y cười hỏi: "Cái này không tố chứ."
"Quá lòe loẹt." Bạch Tửu nhíu mày, nếu là mẫu thân của nam chính, vị Tống thái phi kia chắc sẽ không thích những thứ trông quá khoe khoang.
Giang Lâm Uyên cũng không giận, y đi ra nói chưởng quầy gì đó, chưởng quầy gật gật đầu, gọi tiểu nhị lấy đồ ra cho Giang Lâm Uyên chọn lựa, y cầm lấy một cái trâm hình hoa đào được làm bằng bạch ngọc, viền vàng, nạm trân châu trắng, đi đến bên cạnh Bạch Tửu, trong mắt có ý cười hỏi: "Cái trâm này thế nào?"
Đôi mắt Bạch Tửu sáng ngời, "Cái này đẹp."
"Ta cũng cảm thấy đẹp." Giang Lâm Uyên nói, tự nhiên cắm trâm lên tóc nàng, Bạch Tửu hơi cứng người vì động tác thình lình của y.
Giang Lâm Uyên vừa lòng, "Ta cảm thấy ngày thường muội trang điểm quá mộc mạc, đeo thêm chút trang sức vẫn đẹp hơn, nếu không lại mua thêm vòng tay và khuyên tai được không."
Bạch Tửu mặt không biểu tình duỗi tay rút trâm xuống, "Ta không cần, cảm ơn."
"Không cần tiết kiệm tiền cho Giang gia, nhà của chúng ta cũng chỉ có mình muội là nữ, bổng lộc bao năm không dùng đến, dù sao cũng phải trang điểm cho muội thật xinh đẹp." Giọng nói của Giang Lâm Uyên mang theo vài phần thanh nhã rất có mị lực, đôi mắt ôn nhu, y hứng thú nói: "Khó có khi đi ra ngoài một lần, chúng ta cứ mua thêm vài thứ đi."
Không phải nói mua lễ vật cho Tống thái phi à? Sao lại mua trở thành mua đồ cho nàng?
Bạch Tửu xem như đã biết y chỉ lấy cớ để nàng ra ngoài mà thôi, nàng thở dài, vừa định quay đầu ra ngoài, bên kia lại truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng của một vị công tử.
"Mi như thúy vũ, cơ như tuyết trắng, eo như thúc tố, răng như trắng như ngọc... Mỹ nhân, thật sự là mỹ nhân."
Giọng nói này rõ ràng là hướng về phía Bạch Tửu.
Ý cười bên môi Giang Lâm Uyên hơi nhạt đi, người này y cũng không xa lạ. cười như không cười, "Tứ hoàng tử."
Vị công tử tay cầm quạt, phong lưu tiêu sái này đúng là Tứ hoàng tử, Hiên Viên Lãng.
Giang Lâm Uyên đã chắn trước mặt Bạch Tửu, nhưng không ngăn được ánh mắt đầy hứng thú của Hiên Viên Lãng, dù trước khi nữ chính trọng sinh, hay là sau khi nữ chính trọng sinh, Hiên Viên Lãng đều đã từng cảm thấy hứng thú với Bạch Tửu, không giống những nam nhẫn khác, Tứ hoàng tử chỉ đơn giản là thích khuôn mặt của Bạch Tửu, Hiên Viên Lãng có một trái tim thưởng thức cái đẹp, đương nhiên, sau khi thích Vãn Dương quận chúa, Bạch Tửu cũng chẳng là gì.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn