” Vậy chỉ đẹp hôm nay thôi à? Những hôm khác không đẹp? ” Cô giận dỗi.
” Không, không phải thế. Hôm nay đẹp hơn những ngày trước. “
” À “
” Em không có điều gì muốn nói với anh à? “
” Em không muốn cưới anh nữa ” Tiếng nói của cô thốt lên làm ai cũng ngạc nhiên còn anh thì mặt trắng bệch.
” Em nói gì? “
” Anh nói với em cái gì? “
” Anh hỏi em, em vừa nói gì? Em có biết không? ” Anh gầm lên.
” Biết. Em nói đùa không được à. Em đang mang thai thế nhưng anh lại lớn tiếng với em ” Nhan Thiên Uyển sụt sịt.
Nghe được giọng nói của cô ai cũng cười phá lên. Đúng là phụ nữ mang thai ai cũng nhõng nhẽo như vậy.
” Không, không anh tưởng em thật sự không muốn cưới anh nên mới tức giận “
” Mặc kệ anh em không muốn đám cưới nữa. Hức hức “
Anh không nói gì liền hôn lên môi cô rồi nói:
” Anh yêu em “
” Em cũng yêu anh “
[……]
” Con có đồng ý lấy Nhan Thiên Uyển làm vợ nguyện cả đời chăm sóc cô ấy hay không? “
” Con đồng ý “
” Con có đồng ý lấy Lãnh Vân làm chồng nguyện cả đời chăm sóc anh ấy hay không? “
” Con đồng ý “
[……]
Hôn lễ kết thúc. Cô và anh vừa đi chúc rượu được vài bàn cô đã buồn ngủ không thôi. Anh đỡ cô vào phòng ngủ rồi. Một mình đi chúc rượu.
” Thật không ngờ Lãnh Vân cậu cũng có ngày hôm nay ” Nam Cung Dương đã hơi ngấm men rượu nói.
” Tôi đương nhiên có ngày hôm nay. Chỉ sợ cậu mới không có ngày hôm nay thôi “
” Tôi cũng sẽ kiếm một cô vợ thôi ba mẹ tôi cằn nhằn mấy tháng nay rồi. “
” Ha ha tôi chờ tin vui của cậu “
” Dương Hàn cậu cũng uống đi hôm nay là ngày vui của tôi “
” Cô bé nhà tôi không thích mùi rượu “
” Cậu cũng biết sợ vợ cơ đấy? “
” Tôi không sợ cũng phải sợ thôi “
[……]
Sau khi đã chúc rượu xong, Lãnh Vân đã ngà ngà say. Bước vào phòng tân hôn đã chuẩn bị sẵn ở khách sạn. Cô nằm trêи giường ngủ say nhìn đáng yêu vô cùng.
Anh tiến đến hôn lên môi cô
” A ưm. “
Cô mở mắt lờ mờ dậy. Thấy anh đã ở trong phòng mùi rượu lập lờ trước cánh mũi. Cô gắt lên:
” Anh mau làm mùi rượu biến mất cho em nếu không hôm nay anh đừng hòng ngủ với em “
” Đừng nóng giận anh sẽ đi tắm ngay “
Anh bước ra trêи người chỉ quấn mỗi chiếc khăn ngang hông. Đường nhân ngư ẩn ẩn hiện hiện. Những giọt nước trêи tóc anh rơi xuống xương quai xanh rồi rơi xuống lồng ngực.
Cô đã bị anh đánh thức tỉnh ngủ luôn rồi. Liền nằm lướt wed. Thấy anh đi ra cô liền bỏ ipad xuống nhìn anh từ trêи xuống dưới.
” Em còn nhìn anh như vậy anh sẽ ‘ăn’ em đấy “
” Em không được đâu “
” Anh đã hỏi bác sĩ rồi thai nhi đã lớn có thể rồi “
Cô lại sụt sịt:
” Anh ức hϊế͙p͙ em hức hức “
” Thôi không đùa nữa anh giúp em đi tắm? ” Anh dỗ dành cô như trẻ con.
” Em không muốn “
” Đừng dỗi nữa mà ~ “
Anh bước đến bế cô kiểu công chúa vào phòng tắm.
Anh đặt cô vào bồn tắm nhẹ nhàng cởi váy trêи người cô xuống. Cơ thể này vẫn khiến anh khát vọng. Anh không kìm được cúi xuống hôn lên môi cô vừa định cúi xuống đã nghe cô kêu lên:
” Đau… “
” Đau ở chỗ nào? ” Anh hốt hoảng hỏi.
” Anh hôn mạnh. Đau…. “
” Anh xin lỗi, anh không kìm được “
Tắm xong anh bế cô lên giường lại không kìm được mà hôn cô nhưng anh biết mình không tiến xa được thì mau chóng dừng lại. Ôm cô vào lòng một lát đã thấy hơi thở đều đều của cô phả lên ngực anh.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Người nào đó chỉ biết lẳng lặng đi dội nước lạnh.
Người ta thường nói: Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Nhưng Lãnh Vân lại không thấy như vậy. Anh lại thấy hôn nhân là sự thăng hoa của tình yêu. Hôn nhân đã giúp anh giữ chặt cô bên mình mãi mãi về sau này.
Ai cũng tâm niệm yêu là chết ở trong lòng một ít. Dù rằng biết yêu là rước thêm khổ đau nhưng anh bằng lòng chịu khổ đau vì cô. Nhưng cô còn chịu đau khổ gấp trăm lần anh. Dù đã bỏ đi nhưng vẫn cố ý sinh đứa con của anh ra vẫn cứ đợi anh yêu anh như thế. Anh tự nhủ sẽ chăm sóc, bù đắp cho cô cả đời này.
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~