"Như thế nào là đòi chết đòi sống?" Tần Phái giọng điệu lười biếng, biểu tình tề mi lộng nhãn, cô không xem những lời này như là thật, tùy ý nghe anh ta nói.
Nhưng thấy mí mắt Tần Phái mí mắt giật giật, cổ quái chép chép miệng, không biết lẩm bẩm cái gì, giống như đang thầm rủa này giao thông chết tiệt, vẫn là cái miệng chết tiệt?
"Tần Phái?" Lòng của cô chấn động, từ từ lắc lư vài cái.
"Tôi... Tôi hôm nay sáng sớm ở nhà dượng, nghe dượng nói với cô vài câu, có lẽ là tôi nghe lầm, Kha An Di ở Thanh Đài vì Hạ Dịch Dương mà cắt cổ tay tự sát... Cô có tin đó là thật không?" Tần Phái cười ha ha.
Cô bỗng dưng nhớ tới ở trong toilet sân bay, trên cổ tay Kha An Di đeo cái đồng hồ kiểu nam to bản.
"Tôi nghĩ đây chắc chắn không phải sự thật, ai ngu như vậy chứ, Hạ Dịch Dương cũng đã đưa cô đến đài giới thiệu qua, cô ta cũng biết quan hệ của hai người. Ê, hai người hiện tại chia tay... Chia tay? Tiểu Phong Diệp, hai người chia tay có phải có liên quan đến chuyện này hay không? Chẳng lẽ Hạ Dịch Dương thật sự bị cô đả động? Oa..." Tần Phái giọng điệu hưng phấn, không thua gì Colombo phát hiện ra Châu Mỹ." Bất quá, nếu có một cô gái vì tôi mà làm vậy, nói không chừng tôi cũng sẽ tước vũ khí đầu hàng. Mấy cô gái bây giờ trên miệng luôn nói tình yêu, nhưng có mấy người có thể đối với ngươi là thật tâm? Tôi vừa nói chia tay, các cô liền khóc như mưa, nhạy cảm đáng yêu, nhưng không lâu sau liền nhìn đến bọn họ ôm người đàn ông khác, cười đến cười run rẩy hết cả người. Thế giới này không phải ai cũng đều quá giống nhau, nhưng lần này không giống với, Hạ Dịch Dương chỉ là một phát thanh viên, mà Kha An Di là con nhà danh môn của Bắc Kinh, cô ta không cần có tài có thế, cô ta là có một phần chân ái. Bội phục! Hâm mộ!"
Thì ra cũng không phải là anh không vượt qua được trở ngại của cha mẹ cô, thì ra tim anh cũng có thể bị công phá.
Tần Phái nói một hồi lâu, không có nghe thấy Diệp Phong đáp lại, mắt ghé nhìn lại, Diệp Phong dựa cửa xe, ánh mắt dại ra.
"Ai, tôi dường như nói sai nói. Tiểu Phong Diệp, này... Việc này cô không cần để trong lòng, mất đi cũng là có được. Người đàn ông tốt như chúng tôi này đó dễ dàng bị người phụ nữ khác cướp đi, không gì hiếm lạ. Cô sau này có thể gặp được người tốt hơn, ở Trung Quốc tìm không thấy, thì ra ngoại quốc tìm."
"Còn có ba giây là đèn đỏ, anh không phải nên nhanh chút sao?" Diệp Phong nói.
Tần Phái vừa nhấc đầu, ở ngã tư đường, đèn vàng đã bắt đầu lóe lên, anh liền nhấn ga, trong nháy mắt trước khi đèn đỏ sáng lên liền nhanh chóng vọt qua.
Đem mấy thùng giấy dỡ xuống, Tần Phái đã bị phó đạo diễn điện thoại đến kêu đi rồi. Ngô Phong không ở nhà, dì Tần có. Dì giúp việc đã muốn dọn ra một cái phòng ở trên lầu dành cho Diệp Phong đằng, trước đó là phòng cho dì Tần tập yoga.
"Dì không có tính kiên nhẫn đó, kiên trì tập được hai ba ngày chính là kỳ tích." Dì Tần thấy Diệp Phong lộ ra biểu tình bất an, liền nói.
Phòng hiển nhiên là cố ý vì Diệp Phong mà bố trí, từ rèm cửa sổ đến đồ nội thất đều là màu hồng nhạt, giường vẫn là cái giường công chúa, có bốn cây cột dựng thẳng treo rèm thêu hoa.
Diệp Phong nhìn thấy liền nhếch miệng, có chút dở khóc dở cười, không nói đến hiện tại hai mươi bảy tuổi, dù là lúc trước khi cô mười năm, mười bảy tuổi, cô cũng là không thể chịu đựng mấy thứ này.
"Dì Tần, này... cũng quá khoa trương rồi?" Cô thực sợ ở trong phòng này, cô sẽ gặp ác mộng.
"Mấy cô gái nhỏ đều thích hồng hồng, nộn nộn, khoa trương cái gì? Hành lý để cho dì giúp việc thu xếp được rồi, chúng ta đi xuống ăn cơm, buổi chiều còn muốn ra ngoài mua cho con này nọ, khăn mặt nha, áo choàng tắm nha, dép lê gì đó..."
Diệp Phong khóc không ra nước mắt, vấn đề là cô không còn là cái cô gái nhỏ, nhưng nhìn dì Tần kích động hai mắt sáng quắc, cô cũng không đành lòng đả kích bà.
Cơm nước xong, dì Tần đi gara lái xe, cô lên lầu thay đổi cái áo T-shirt, quần lửng. Dì giúp việc đem sáu thùng giấy mở ra toàn bộ, hỏi cô còn có yêu cầu gì khác hay không.
Cô chỉ làm cho dì ấy đem sách thường đọc đặt ở chỗ thấy được, những cái khác tùy ý.
Khi đang cột tóc, di động reo, cúi đầu nhìn thấy là Hạ Dịch Dương, cô thu hồi ánh mắt, tiếp tục dùng lược chải đầu kéo kéo lên trên túm lại, cột như vậy sẽ không xõa xuống cổ, tất nhiên không thể nóng.
Di động reo ba tiếng, sau đó ngừng, không có lần thứ hai gọi lại, đương nhiên càng không có lần thứ ba.
Cuối tuần ở trung tâm mua sắm đặc biệt nhiều người, có du khách cũng có dân thành thị này, làm như tất cả đều là miễn phí, mỗi một chỗ đều chen đầy người. Đồ dùng gia dụng ở lầu 6, Diệp Phong cùng dì Tần ấn thang máy đi lên. Có nhãn hiệu là dì Tần thích, bà lập tức liền chọn hai túi lớn, màu sắc giống nhau đều là hồng phấn.
"Rất hợp với phòng của con, đừng nhíu mày, chờ đến một ngày con già đi, muốn mặc màu hồng phấn cũng không có dũng khí. Thừa dịp hiện tại, nắm chặt thời gian hưởng thụ đi!" Dì Tần một bên vừa quẹt thẻ vừa nói.
Diệp Phong cung cấp hai tay làm công khuân vác, cũng không có quyền phát biểu ý kiến.
"Để dì xem xem, còn có cái gì cần mua không?" Dì Tần là người cẩn thận, trước khi đi còn liệt kê riêng một danh sách.
"Đồ trang điểm cùng nội y!"
"Hai thứ này dường như không ở cùng một tầng." Dù cho máy lạnh ở trung tâm mua sắm mở lớn, nhưng Diệp Phong vẫn cảm thấy nóng.
"Không có việc gì, chúng ta thời gian nhiều, chậm rãi đi dạo." Dì Tần tiếp nhận một cái túi giấy, vẫn duy trì hưng trí cao độ.
Lầu 5 là trang phục nam, Diệp Phong nhìn thấy ở đối diện thang máy có một shop hàng độc quyền, trưng bày mấy cái caravat cực kỳ thanh lịch, hào phóng, không khỏi dừng chân lại.
"Tiểu Phong Diệp, con tìm một chỗ nghỉ một chút, dì đi toilet." Dì Tần đem gói to đặt ở bên chân cô.
Cô mang theo túi giấy đi vào shop, một cái cô gái như thiên sứ mỉm cười lại nghênh tiếp, "Thưa cô, mốt mới mùa thu của chúng tôi ngày hôm qua vừa có, cô có muốn xem một chút không?"
Hai mắt cô nhìn xung quanh mọi nơi, chỉa chỉa cái caravat, "Lấy hai cái kia cho tôi xem."
"Cô là muốn tặng cho bạn hay là tặng cho trưởng bối?" Cô gái như khảm nụ cười ở trên mặt, ngay cả một cái nếp nhăn cũng không có.
"Là bạn."
Qua vài ngày, chính là sinh nhật Biên Thành. Anh cùng Hạ Dịch Dương bằng tuổi nhau, ba mươi tuổi, qua hai mươi chín một tuổi. Hạ Dịch Dương có đồng nghiệp có bạn bè cùng chúc mừng, còn anh bên cạnh một người cũng không có, cô đã sớm quyết định, ngày đó sẽ hẹn anh cùng nhau đi ra ăn cơm.
Sinh nhật của anh là ngày mười tháng chín, cô là ngày mười một tháng chín, lần lượt kế nhau. Cô từng không biết mắc cỡ nói với anh: "Chúng ta đời này nên là người yêu, anh xem ngay cả sinh nhật đều tương thân tương ái như vậy." Anh yêu chiều nhéo cái mũi của cô, giễu cợt cô không sợ xấu.
Cô thật sự vì bọn họ mục tiêu nhất định sẽ dắt tay đến già, lại đã quên đời người quá mức vô thường.
Cô vừa mắt một cái caravat, xứng với một cái kẹp caravat bạch kim, để cho cô bán hàng gói lại, đóng thành hộp quà, mặt khác lại mua một cái, tặng cho Ngô Phong.
Khi dì Tần lại đây, cô đem hộp quà bỏ vào trong bao, cái cho Ngô Phong thì đóng túi gói cầm ở trong tay.
"Chú Ngô con cái này miệng sẽ vui cười không khép miệng được." Dì Tần cười nói.
"Con tặng dì một bộ đồ trang điểm, được không?" Cô thân thiết choàng vai dì Tần.
"Lần trước con đưa, dì còn chưa xài hết đâu, tuần trước, mẹ con lại gửi cho dì một bộ. Con có tấm lòng này, dì cũng cười không không khép miệng rồi. Hôm nay chúng ta chỉ mua cho."
Diệp Phong cười cười, nắm tay dì Tần xuống thang máy.
Mua xong này nọ, Diệp Phong đề nghị đi uống trà chiều.
Đối diện có tiệm cà phê, cách vách kính thủy tinh, nhìn đến bên trong còn có vài chỗ trống. Hai người dẫn theo bao lớn bao nhỏ đi vào, vừa ngồi xuống gọi món, Diệp Phong nghe được có người gọi tên mình, quay đầu vừa thấy, là Lâu Tình cùng Giang Nhất Thụ.
Liên hoan mừng năm mới trong đài truyền hình, ai cũng mang theo người nhà, Lâu Tình cùng dì Tần đã sớm quen biết, còn từng hẹn nhau cùng chơi mạt chược.
Vì thế Diệp Phong và dì Tần đi qua, cùng họ ngồi một chỗ.
Lâu Tình dưới chân cũng để vài cái túi giấy, thu hoạch dường như cũng không nhỏ.
Nhân viên phục vụ đem hai tách Mocha mà dì Tần gọi qua bên này, Giang Nhất Thụ đem ly trà sữa trước mặt mình đổi lại tách cà phê của Diệp Phong.
"Yên tâm, ly trà sữa đó tôi chưa uống qua," Anh nâng nâng mi, "Đôi mắt thâm đen như vậy thì uống ít cà phê đi."
"Cám ơn. Anh vẫn đều là cẩn thận như vậy sao?" Diệp Phong sờ sờ mặt.
"Cũng không phải, người qua đường muốn uống cái gì tôi sẽ không đi can thiệp, nhưng tôi cùng Dịch Dương là bạn tốt."
Cô lập tức cảm thấy ngực buồn không thể thông khí, tâm đập nhanh hơn. Dì Tần cùng Lâu Tình đã tán gẫu sôi nổi, hoàn toàn đem hai người họ quăng ở một bên.
"Cô thân thể đã khôi phục sao?" Giang Nhất Thụ hỏi.
Diệp Phong gật gật đầu, bưng lên ly trà sữa, trà sữa khá ấm. "Tôi... đã đi làm."
"Nói thật, trước kia tôi cảm thấy cô là một cô gái thực yếu ớt, chịu không nổi một chút ủy khuất, cũng sẽ không quá bận tâm cảm thụ của người khác, rất tùy hứng. Hiện tại tôi mới biết được, thì ra cô là kiên cường mà lại độc lập như vậy, thiện người am hiểu ý."
"Còn nói tiếp tục, anh có thể nào hiểu lầm tôi là cô gái tốt nhất thế kỷ này hay không?" Cô nói giỡn hỏi, kỳ thật trong lòng đã khó chịu hít thở không thông.
"Tôi hiểu lầm không có gì, Dịch Dương nhìn xem chuẩn là được. Diệp Phong, có rảnh khuyên nhủ Dịch Dương, đề nghị cậu ta chú ý ăn uống ẩm thực nhiều hơn, hoặc là thử điều trị bằng thuốc Đông y cũng không sai, không thể luôn dạ dày không thoải mái liền uống thuốc. Cái loại thuốc này tuy rằng công hiệu nhanh, nhưng mà trong đó đa số tác dụng là do thành phần benladon, nếu uống quá nhiều có thể tổn hại gan, đối hệ thần kinh cùng hệ thống lưu thông máu đều có ảnh hưởng. Dạ dày không tốt ngoại trừ ăn uống thì chỉ cần vận động nhiều, không cần uống cà phê, chút chút cơm, giữ cho tâm tình tốt, kiên trì đi xuống sẽ có cải thiện."
Cô đối với anh bất đắc dĩ cười cười, trầm mặc không nói.
"Như thế nào, cậu ta cũng không nghe lời của cô nói?"
"Anh lớp trên, những lời này anh tự chuyển tới anh ấy đi, tôi... với anh ấy đã không phải loại quan hệ có thể loạn quan tâm." Cô cực không tình nguyện nói ra chuyện này, lại không thể không nói.
Giang Nhất Thụ không dám tin nhìn cô, "Đợi sáu năm, cùng một chỗ còn không đến sáu tháng, này... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Cô đem tầm mắt chuyên chú nhìn đến ly trà sữa trước mặt, hai tay nhanh xiết lại, vấn đề này, cô thật sự không có cách nào cho ra đáp án, lại nâng mắt lên nhìn người trước mặt, cô thật xin lỗi nhún nhún vai.
"Không phải cô tin vào mấy cái tin trên mạng chứ?" Giang Nhất Thụ nhìn nhìn Lâu Tình và dì Tần, nén thấp âm lượng, "Nếu là như vậy, tôi có thể giải thích. Tôi cùng đi Thanh Đài với Dịch Dương, có một số việc tôi cũng rõ ràng."
Cô đưa tay lên, đánh gãy lời anh.
"Tôi không phải không tín nhiệm anh ấy, mà là cảm giác chuyện này như vở kịch hoang đường. Tôi chính miệng hỏi qua anh ấy, chẳng sợ anh ấy là bịa đặt ra gạt tôi cũng tốt rồi, tôi chỉ cần một cái lý do. Anh ấy ngay cả một cái cớ cũng không có cho tôi. Anh ấy tình nguyện bị tôi hiểu lầm, cũng không nói ra chuyện của cô ta, cũng phải bảo vệ danh dự cho cô ta, chẳng sợ trả giá đắt là cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ. Tôi không muốn nghe cái gọi là chân tướng, đã đi đến bước này, cứ như vậy đi!"
Giang Nhất Thụ nhíu mày, tựa hồ rất khó hiểu, lại tìm không được lời phản bác.
Vốn muốn ăn một chút gì đó, Diệp Phong nói choáng váng đầu, dì Tần liền vội cùng cô trở về. Dì giúp việc đã dọn phòng sắp xếp lại gần ổn thỏa, Diệp Phong không cần ra chút sức nào.
Ăn xong cơm chiều, cùng dì Tần xem tivi một chút, Diệp Phong liền lên lầu tắm rửa.
Chờ tóc khô, gọi cuộc điện thoại về nhà, báo cáo tình huống chuyển nhà, Diệp Nhất Châu nhận điện, dặn dò cô đi làm về khuya động tác phải nhẹ nhàng một chút, không thể làm phiền nhiễu tới chú Ngô cùng dì Tần.
Ngô Phong buổi tối có buổi xã giao, về nhà đã hơn mười giờ. Vừa vào cửa, liền vội vàng lên lầu gặp Diệp Phong.
Diệp Phong đang viết lời dạo đầu cho ngày thứ hai trực tiếp, từ trước màn hình quay đầu lại, cười kéo ghế dựa cho Ngô Phong ngồi.
Ngô Phong đánh giá căn phòng, cười đến mắt híp thành một đường kẽ, "Chú biết ngay dì Tần của con sẽ làm như vậy, bà ấy luôn nói là có cô con gái thật tốt, cho nó mặc váy hoa, kết tóc..., bây giờ có con, còn không thoải mái phát huy một phen."
Diệp Phong cười khổ, "Con đây làm bé gái dường như có hơi quá già rồi."
"Còn chưa kết hôn thì chính là đứa nhỏ." Ngô Phong cũng không đồng ý.
"Chú Ngô, dì thích trẻ con như vậy, lúc trước hai người tại sao không sinh một đứa chứ?"
Ngô Phong thản nhiên cười cười, ánh mắt sâu kín cụp xuống, Diệp Phong nghe thấy ông giống đang thở dài, "Dì Tần của con... không thể sinh con, vô sinh bẩm sinh, chúng ta kết hôn đên năm thứ ba mới biết được."
Diệp Phong ngây dại.
"Chú không thể lại quá tham lam, thời điểm tuổi trẻ, gặp được mẹ con, cái chuyện điên cuồng gì cũng đã làm, cảm xúc mạnh mẽ gì cũng nếm qua. Sau này sống cùng với dì Tần, bà ấy liền giống như là cái giảm xóc của chú, mặc kệ chú làm cái gì, bà ấy đều đã vô điều kiện duy trì chú, thấu hiểu chú, tín nhiệm chú. Thời điểm mẹ con sinh hạ con, chú với dì cùng đi Thanh Đài thăm con, bà ấy nói chúng ta cũng đã có con gái. Bây giờ, đứa con gái này cùng chúng ta sống cùng dưới một mái hiên. Tiểu Phong Diệp, con nói trên đời này có thể có bao người đàn ông may mắn giống như ta vậy chứ?"
Cô không biết nên nói cái gì cho tốt. Chú Ngô thương yêu cô, vì cô là con gái Tô Hiểu Sầm, mà dì tần thương yêu cô, lại là vì chú Ngô.
Trong mắt người đời, tình yêu là thứ không có gì nói cho rõ ràng. Nhưng thật sự khi đã trải qua thời gian bào mòn, sẽ phát hiện bản chất tình yêu kỳ thật chính là nguyện vì người mình yêu mà trả giá.
Chú Ngô là có yêu mẹ, nhưng chú Ngô cũng đồng dạng trân ái dì Tần.
Trong phòng vô cùng im lặng, hô hấp nhợt nhạt còn rõ ràng như vậy.
"Chú Ngô, " cô ngẩng đầu, Cháu có thể cầu xin chú một việc không?"
"Tiểu Phong Diệp có chuyện không cần cầu xin, trực tiếp hạ mệnh lệnh là được."
"Cháu... cùng Hạ Dịch Dương chia tay là chuyện giữa cháu và anh ấy, chú Ngô không cần có thành kiến với anh, đối với anh vẫn giống như trước kia, bình thường như khi con chưa về nước, có thể không?"
Ngô Phong yên lặng nhìn cô vài giây, cười nói: "Ở trong mắt con, chú là cái dạng lãnh đạo vô năng công và tư chẳng phân biệt được sao?"
"Không phải, nhưng chú rất yêu thương con."
"Thật sự như vậy. Tiểu Phong Diệp, không cần nghĩ lung tung, chú phân biệt rõ nặng và nhẹ, vẫn vô cùng coi trọng cậu ấy, cậu ấy cũng đáng cho chú coi trọng. Lúc chạng vạng này là vòng bán kết cuộc thi Người dẫn chương trình, cậu ấy trong người không khỏe lắm, vẫn cắn răng chống đỡ suốt quá trình cuộc thi. Khi phát huy làm đề thi, tiếng nói có điểm khàn khàn, nhưng vô cùng trật tự rõ ràng, ngữ điệu tự nhiên vững vàng. Cậu ấy lấy thành tích thứ ba tiến vào trận chung kết, rất tốt."
"Uhm!" Cô cố gắng gượng mỉm cười, lại chua xót như khóc.