Cả ngày âm u, đến buổi tối, cơn gió đêm thổi qua, bầu trời thế nhưng lại đầy sao, vô cùng sáng lạn.
Diệp Phong ngẩng đầu lên, không nhớ rõ lần cuối ngắm sao là khi nào. Ngôi sao xa tít trên bầu trời trong veo, mới cảm thấy ngày qua ngày mùa thu càng đậm, trên Hương Sơn lá phong hẳn cũng chuyển đỏ rồi!
"Diệp Phong!" Hạ Dịch Dương lái xe tới, thanh âm gọi tên cô từ từ thản nhiên, mang theo lôi cuống. "Trước tiên theo anh đến một chỗ, sau đó anh đưa em trở về."
"Vậy anh cứ tự nhiên, em tự mình đón xe trở về." Cô nói rất chu đáo.
Anh đột nhiên xụ mặt, nhảy xuống xe, vòng qua đầu xe, phanh mở cửa xe, không nói lời nào đem cô đẩy lên xe, sau đó tự mình vòng trở về lên xe, phát động động cơ, từ đầu đến cuối cũng chưa nói một câu.
Cô nhìn qua anh, tựa hồ cô chưa nói sai cái gì mà?
Trong xe hương hoa hồng nồng nàn phảng phất, mang theo mùi thơm bánh kem, ngay cả không khí cũng trở nên mềm mại hơn. Ở hoàn cảnh như vậy, dường như cái gì cũng không thể tự hỏi, cô đơn giản nhắm mắt lại, mặc cho chính mình say mê trong đó.
"Muốn đi lên nhìn hay không?" Thì ra, là anh đến xem xét tiến độ trang hoàng nhà mới. Vừa nhấc đầu, nhìn đến cửa sổ trước căn hộ kia rõ ràng dán một cái bảng tên công ty thiết kế xây dựng, bên trong đèn sáng, ngẫu nhiên có một vài cái bóng hiện lên ở phía trước cửa sổ.
"Không được, em sợ đi cầu thang." Lời nói vừa ra khỏi miệng, cô hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình. Loại nhà ở cao tầng này, thang máy có thể lên đến bất cứ tầng nào.
"Được, vậy em liền ở trên xe chờ, không cho phép xuống dưới. Hôm nay là ngày đầu tiên công ty thiết kế khởi công, anh đi lên chào hỏi."
Anh làm như không có nghe ra lỗ hổng trong lời nói của cô, sải bước đi hướng đến cửa thang máy, còn khóa cửa xe lại.
Cô hừ một tiếng, quay đầu nhìn hoa và bánh ở băng ghế sau, nhìn qua rất mới mẻ, là chạng vạng mới mua sao? Ách, cô đột nhiên nhớ tới, anh làm sao mà biết cô vào thời gian đó ở radio chứ? Thường thường là ngày thứ bảy cô nghỉ ngơi.
Thật đúng là chỉ lên chào hỏi một tiếng, rất nhanh anh đã đi xuống đến đây, ngực phập phồng rất lợi hại, hình như rất khẩn trương.
"Ổn rồi, về sau mọi việc có thể chỉ cần điện thoại là được." Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô, "Muốn ăn bánh kem không?"
Cô lắc đầu.
"Chúng ta lái xe ra bờ sông dạo một chút, đợi đến nửa đêm, tìm một chỗ thanh tĩnh, đem những thứ này làm bữa khuya, như thế nào?"
Cô hé miệng, "Trở về quá muộn, chú Ngô sẽ lo lắng."
"Vậy anh sẽ nói một tiếng với ông ấy? Bất quá ông ấy hẳn là cũng biết, lúc chạng vạng anh gọi điện thoại đến, là ông ấy tiếp, ông nói em đến radio."
Cô thật sự không hiểu, anh tìm cô lại không gọi di động cho cô, lại gọi đến điện thoại bàn ở biệt thự.
Anh dường như nhìn thấu nghi hoặc của cô, tự giễu khuynh khuynh khóe miệng, "Em sẽ nhận điện thoại của anh sao?"
"Vì sao?" Vì sao sau khi chia tay, lần lượt gọi điện thoại cho cô? Sau khi đoạt giải lại xuất hiện ở quán cà phê cô thường đến? Làm sinh nhật cho cô?
Anh thản nhiên cười cười, lại lập tức thở dài, "Anh muốn hút điếu thuốc, có thể không?"
"Không thể!" Cô rất nhanh trả lời, nhờ ngọn đèn nhợt nhạt bên ngoài, mở túi xách, từ bên trong lấy ra một mảnh kẹo cao su, "Ăn cái này tốt hơn."
Anh bật cười, "Anh ráng nhẫn vậy!"
Cô nhắm mắt, lột kẹo cao su, ném vào miệng mình, thật sự lớn tiếng nhai.
"Diệp Phong, khi đó anh thật là mệt mỏi, cuối cùng chống đỡ không nổi. Chuyện xảy ra với em, chuyện phát sinh ở trên người anh, trong cùng thời gian đồng thời đánh úp lại, rồi lại chia lìa, rồi lại hiểu lầm, rồi lại giấu diếm, dường như hơn một trăm cái miệng, cũng nói không rõ chân tướng sự tình. Có một đôi hoả nhãn kim tinh, cũng nhìn không tới tâm của đối phương. Cuối cùng là anh không thể lý giải tình cảm của em đối với Biên Thành, cho nên... mới ngốc ngếch làm ra chuyện ngu xuẩn vậy."
"Vì thế anh muốn thành toàn cho chúng tôi?" Cô nghiêm mặt, ánh mắt tượng như hàn quang sắc bén lóe lên.
"Không phải thành toàn, mà là cảm thấy đừng nên để em vì cảm động sáu năm anh chờ đợi mà ủy khuất con tim chính mình. Lại ở bên nhau, em xét đoán anh, anh đoán xét em, một ngày nào đó chúng ta sẽ hỏng mất. Tách ra, sẽ làm chúng ta tỉnh táo lại, cẩn thận mà xem lại lòng mình."
"Anh xem rõ rồi?" Cô cười lạnh.
Anh ôn hòa dừng mắt ở cô, "Anh vẫn luôn thấy rõ, chính là cần nhiều tự tin hơn."
"Vậy hiện tại anh là có rồi, cho nên..."
"Đúng vậy!"
"Hạ Dịch Dương," cô không thể nhịn được nữa, âm lượng tăng cao, "Anh cho rằng em hy vọng anh làm như vậy sao?"
Anh thở dài, có một hồi lâu cũng chưa nói chuyện.
"Sáu năm trước, em đột nhiên biến mất, tuy rằng em chỉ cho anh một tuần thời gian ngắn ngủn, nhưng đã đủ để cho anh bám trụ giữa dòng thời gian dài tịch mịch, chuyển mình sinh ra nguồn sức mạnh. Em chưa bao giờ yêu cầu anh chờ em, cũng không có yêu cầu anh yêu em. Nhưng là anh chờ em, yêu em, cũng vui vẻ như vậy. Lần này, lỗi lầm lớn nhất của anh là tiến tới quá nhanh, em đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, như là một nỗi ngạc nhiên vui mừng to lớn, anh nóng lòng nắm chặt lấy em, nóng lòng yêu cầu em đáp lại tình yêu của anh, nóng lòng được người nhà em khẳng định, nóng lòng đem quan hệ của chúng ta phơi bày trước tất cả mọi người, anh... sơ sót cảm thụ của em, đã quên giữa chúng ta dù sao vẫn không có nền tảng kiên cố, lại cách xa nhau sáu năm, chúng ta cần dung hòa thông hiểu, cần ma sát kết hợp, cần khảo nghiệm. Em có nhắc nhở anh, anh lại cái gì cũng nghe không vào, tự cho mình là đúng làm em trốn tránh... Thực xin lỗi!"
Anh đưa tay bắt lấy tay cô, ngón tay mảnh khảnh một mảnh lạnh lẽo, hơi hơi run run.
Kỳ thật anh cũng không dùng nhiều sức, cô hơi vùng vẫy một chút, cũng không rút ra, xoay mặt hướng bên kia, không cho anh nhìn thấy cô đã lệ nóng doanh tròng.
"Anh là cái trứng thối!" Cô hít sâu, cuối cùng vẫn lộ ra một chút tiếng khóc.
"Ở trong chuyện này, quả thật là vậy! Nhưng cái khác, không phải!"
"Cái khác cũng vậy, nói cho anh biết, lúc này đây em sẽ không lại dễ dàng trở về, sẽ không, sẽ không, sẽ không..." Cô ngoan cố nói, nói tới lời cuối cùng lại nhỏ không thể nghe thấy, một chút sức lực đều không có.
"Không sao hết, căn hộ kia anh sẽ không dọn đi, anh ở bên trong tiếp tục chờ, tiếp tục yêu."
"Còn có cây lô hội đáng thương của em..." Tâm trạng bi thương vỡ òa, lớn tiếng khóc.
"Chính là thay đổi cái chậu thôi, lô hội còn sống."
"Chậu hoa đáng thương của em..."
Hẳn là lần đầu tiên, trong suốt ba mươi năm cuộc đời mình, Hạ Dịch Dương cuối cùng thưởng thức được rõ ràng cảm giác thất bại là như thế nào, cơ hồ dở khóc dở cười.
Nhưng mà dường như cái chậu kia không phải do anh làm vỡ mà!
Nhưng cô khóc thật sự rất ngon lành, bộ dáng không thuận theo không buông tha, căn bản không cho anh nói gì thêm. Anh đưa cô về đến ngoài cửa biệt viện, cô cũng không nhìn lại anh cái nào, hoa và bánh cũng cự tuyệt không nhận.
Anh cười khổ đứng dưới tàng cây, nhìn đến cô phòng sáng đèn, đột nhiên nghĩ đến quà sinh nhật còn chưa có tặng cho cô! Bất quá, bây giờ anh mà gọi điện thoại đến, cô nhất định sẽ không thèm để ý tới.
Rõ ràng là cô dường như nghe hiểu giải thích của anh, nhưng rốt cuộc là tức cái gì chứ?
Suy tư một đường, cũng không có đáp án. Ngừng xe, một mình kéo theo cái bóng thật dài đi vào thang máy. Không biết là có phải vừa cùng cô tách ra hay không, cảm giác cô đơn mãnh liệt tập kích trong lòng, không khỏi nhớ tới những ngày ở cùng bên cô.
Phải nắm chặt nỗi ngọt ngào lắng đọng, ngay cả khẽ ngón tay anh cũng không cho phép chảy xuống.
Khi đó niềm tin của anh như rớt xuống vực thẳm, làm cái gì nói cái gì, đều mất đi khống chế. Đêm mưa gió cô khóc rời đi đó, tim anh sợ tới mức thiếu chút nữa thì ngừng đập.
Cô cũng không nói gì sai, anh thật đúng là cái trứng thối, tên xấu xa.
Trong thang máy chất đầy hộp giấy, làm thang máy chật cứng. Một người đàn ông dứng sau hộp giấy quay đầu lại, "Ngại quá, đang chuyển nhà, làm phiền anh phải đợi chuyến tiếp theo... A, Hạ biên tập!"
Hạ Dịch Dương tập trung nhìn lại, sửng sốt, thì ra là hàng xóm lúc trước, trước khi Diệp Phong chuyển vào, người từng thầm oán với anh nơi này tiền thuê nhà quá đắt.
"Anh... Lần này anh chuyển đến tầng mấy?" Anh lễ phép gật gật đầu.
"Vẫn là làm hàng xóm với anh nha, ban đầu căn phòng kia là tôi cho thuê lại, hắc hắc, chắc anh gặp qua rồi chứ, là một cô gái, từ nước ngoài trở về. Hiện tại cô ấy chuyển đi rồi, chúng tôi lại dọn ngược về. Dù sao tiền thuê nhà đã sớm trả hết, phòng không ở quá lãng phí."
"Cô ấy thuê lại từ chỗ của anh sao?" Anh cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
"Uh, chỗ này bây giờ nào có phòng trống. Cô ấy nói ở trên mạng tìm thật lâu, nhìn tới nhìn lui lại chỉ thích căn hộ ở tòa nhà của tiểu khu này, thương lượng với tôi hỏi có thể cho thuê lại một năm hay không, cô ấy trả gấp hai lần tiền thuê. Tôi nghe xong thực động lòng, cũng không có hỏi cô ấy lý do, cảm giác dường như cô ấy có cái mục đích gì đó, nên đến chỗ của người bạn ở cùng, lời ít tiền chi tiêu."
Anh chẳng những thấy khó thở, đầu óc cũng vang lên ong ong.
Anh từng cho rằng cô ở tại tiểu khu này, là đối với nhà ngang trước kia có điều lưu luyến. Mà ở ngay cạnh nhà anh, là do ông trời thương tình sắp xếp. Nhưng không phải như thế, cô là vì anh mới về nước, sau đó cố ý ở cạnh nhà anh, bất ngờ gặp gỡ, ở chung...
Cho nên tất cả mới thuận lợi như vậy, đây không phải ông trời thương tiếc, mà là cố gắng của cô, sự đáp lại của cô.
Cho nên cô tức giận, giận dữ đối với anh nói, bây giờ sẽ không dễ dàng trở về, sẽ không, sẽ không, sẽ không...
Anh thực ngốc, không phải sao? Không phát hiện ra dụng tâm của cô, còn làm cho cô thương tâm.
"Không sao cả, các anh từ từ chuyển, tôi ra bên ngoài chút sẽ trở lại."
Quay người đi, anh liền bấm số điện thoại của cô. Cô tắt máy, anh lại gọi. Tới lần thứ ba anh gọi qua, cô tức giận quát: "Số điện thoại anh gọi đã tắt máy!"
Anh cười, tim, ôn nhu nhảy lên, "Không sao, vậy xin chuyển đến hộp thư thoại đi!"
"Nói!"
"Tối nay sao trời sáng lạn như thế, anh nghĩ ngày mai thời tiết nhất định vô cùng sáng sủa."