• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Yến

Thẩm Du chỉ trở lại thành phố A hai ngày để dưỡng thương, sau đó lập tức bắt đầu tuần lưu diễn mới.

Trong hơn một tháng, cô đã đi lưu diễn hơn một chục thành phố. Mỗi trạm có thể nhận được một bó hoa từ người tên Sơn Thuỷ.

Đợi đến khi cô kết thúc chuyến lưu diễn và trở về thành phố A thì đã là tháng bảy.

Sau khi trở về, Thẩm Du liền bắt đầu chuyên tâm luyện tập cho vở kịch mới, được đặt tên là "Dịch tả".

Kịch bản của vở kịch này là do đoàn múa sáng tác, nó chủ yếu kể về một loạt những câu chuyện đã xảy ra sau khi dịch tả bùng phát ở một ngôi làng vào thời cổ đại. Đây là một vở kịch lớn và Thẩm Du là một trong những diễn viên chính của vở kịch.

Hôm nay, trong đoàn có mời một số lãnh đạo liên quan đến văn học nghệ thuật của thành phố đến sân khấu để xem diễn tập "Dịch tả", mời mọi người đưa ra ý kiến sau khi đã cũng nhau thảo luận.

Cũng tại đây Thẩm Du gặp lại Chương Giang.

Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, hoàn thành buổi diễn tập một cách bình thường.

Sau khi kết thúc, là đến một buổi họp giao lưu.

Thẩm Du không muốn tham gia, liền tìm lý do để xin vắng mặt.

Ở hành lang bên ngoài phòng họp, cô đụng phải Chương Giang.

Đối phương chủ động chào hỏi cô một cách nhiệt tình.

Thẩm Du cũng lễ phép chào lại.

Không biết có phải là do trang phục hay không mà cô cảm thấy Chương Giang đã gầy hơn so với lúc gặp mặt ở lễ trao giải trước đó.

"Tôi nghe nói chuyến lưu diễn của vở《Bình minh》 trong khoảng thời gian trước rất thành công, chúc mừng nhé." Chương Giang vẫn bày ra dáng vẻ một vị trưởng bối hòa nhã như cũ.

Thẩm Du vừa lịch sự lại vừa khiêm tốn, nói rằng rất biết ơn vì sự ưu ái của khán giải.

"Tiểu Thẩm, tôi có một người bạn rất thích xem cháu múa. Chúng ta thêm bạn trên Wechat đi, nếu sau này cháu có biểu diễn, tôi sẽ đến để cổ vũ." Chương Giang vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.

Trên mặt Thẩm Du lộ ra vẻ do dự, vẫn không nhúc nhích.

Thấy cô chần chừ, Chương Giang nói đùa: "Sao vậy? Cháu không mang điện thoại theo à?"

Vừa dứt lời, chuông điện thoại của Thẩm Du vang lên.

...

Một trận im lặng bao trùm cả bầu không khí.

Thẩm Du mím môi rồi thở dài.

"Ngài Chương, ông không cần tìm hiểu đâu, Tôi đã biết rồi."

Chương Giang sửng sốt một chút: "Biết cái gì?"

Thẩm Du bình tĩnh nhìn ông ta, ánh mắt trong suốt.

"Sơn Thủy."

Chương Giang dừng một chút, dường như không phản ứng kịp.

Lát sau, ông ta giật giật khóe miệng, vẻ mặt không hiểu: "Sơn thuỷ? Sơn thuỷ nào chứ?"

Cuộc sống của Thẩm Du luôn rất đơn giản, cô không thích quanh co, lòng vòng.

Cứ liên tục vòng vo mấy lần, cô có chút không hiểu mục đích của Chương Giang.

Nếu Tạ Tân Chiêu không nói với cô, có thể cô đã bị lừa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Du hít sâu một hơi.

"Ngài Chương." Cô hít một hơi, trịnh trọng nói: "Người bạn mà ông nhắc tới, có phải là vợ ông không?"

Vẻ mặt Chương Giang cứng đờ ngay lập tức.

Ông ta ngơ ngác nhìn cô gái điềm tĩnh trước mặt, hơi kinh ngạc: "Cháu biết hết?"

Thẩm Du khẽ gật đầu.

Cô chỉ vào vị trí ở cuối hành lang, ra hiệu đi đến đó.

Mới đi mấy bước, Trương Giang đi rất chậm, sắc mặt không tốt lắm.

Khi đi đến bên cửa sổ, ông ta chậm rãi nói: "Tiểu Thẩm, nếu cháu đã biết, chú sẽ không giấu cháu nữa. Thật ra mấy năm nay mẹ cháu đều cảm thấy vô cùng có lỗi với cháu. Sau khi sinh cháu ra, cảm xúc của bà ấy cũng bắt đầu không được ổn định. Lúc ấy thì không biết, nhưng hiện tại nghĩ lại, có lẽ là trầm cảm sau sinh... "

Thẩm Du yên lặng nghe, bàn tay rũ xuống cuộn chặt thành quyền, lòng bàn tay bất giác trở nên ướt đẫm.

"Chắc là cháu không thể nhớ rõ được đâu, sau này mối quan hệ của bà ấy và ba cháu cũng bắt đầu trở nên tệ đi. Không phải là bà ấy cố tình không cần cháu."

Câu nói của Chương Giang bị Thẩm Du cắt ngang: "Không phải cố tình không cần tôi? Nhưng nhiều năm nay bà ấy chưa từng đến tìm tôi."

Xung quanh Thẩm Du không phải là không có con cái sinh ra trong gia đình có ba mẹ ly dị, nhưng bọn họ ít nhất vẫn có thể gặp được cả ba và mẹ. Không giống như mẹ cô, từ lúc đó liền lặn mất tăm hơi.

Chương Giang dừng một chút: "Không phải như vậy đâu, chỉ là không dám mà thôi. Bà ấy sợ cháu vẫn còn trách mình, nên không dám đối mặt với cháu. Tôi không muốn cầu xin cháu việc gì cả, chỉ hy vọng cháu đừng hiểu lầm bà ấy.... "

"Không dám hả?" Thẩm Du cau mày, "Vậy tại sao bây giờ lại muốn gửi hoa cho tôi? Còn ông, tại sao lại muốn thêm bạn với tôi trên WeChat?"

Giọng nói Chương Giang có phần thấp xuống: "Hiện tại, tôi......"

Ông ta dừng lại, sắc mặt bỗng trở nên khó coi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Thẩm Du sửng sốt, vội vàng nói: "Ông sao vậy?"

Chương Giang khó chịu đến mức không thể nói nên lời, hai mắt nhắm nghiền lại, rồi lập tức gục đầu xuống đất.

Thẩm Du nhanh tay lẹ mắt đi đến trước mặt ông ta, giơ tay ra muốn đỡ lấy.

Xui thay, trọng lượng cơ thể của đàn ông quá lớn, mà cô thì lại không kịp chuẩn bị trước.

Hai người cùng nhau ngã xuống đất, một tiếng "Ầm" vang lên.

Cánh cửa văn phòng bên cạnh lập tức mở ra, vài người nghe thấy tiếng động chạy đến.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Thẩm Du không để ý tới bản thân, vội vàng nói to với người chạy tới.

"Mau gọi 120! Thầy Chương ngất rồi."

*

Tình hình trở nên hỗn loạn.

Thẩm Du đi theo xe cứu thương đến bệnh viện.

Đi cùng với cô còn cô giáo Liêu và một chàng trai trẻ đến từ Liên đoàn Văn học Nghệ thuật.

Trong bệnh viện, khuôn mặt Thẩm Du đã trở nên tái nhợt, cô cùng hai người kia đứng đối diện với bác sĩ.

"Tên?"

"Chương Giang."

"Tuổi?"

"Không biết."

"Tiền sử bệnh án?"

"Tôi không biết."

...

Vì không quen thân với Chương Giang nên bọn họ đều không trả lời được những câu hỏi của bác sĩ.

Cuối cùng, chính đồng nghiệp của Chương Giang đã dùng dấu vân tay của ông ta để mở khóa điện thoại, gọi cho người được lưu tên là "Vợ" trong danh bạ, sau đó cả ba đều đợi ở trước giường bệnh.

Thẩm Du và cô giáo Liêu ngồi cùng nhau bên ngoài khu cấp cứu chờ đợi tin tức.

Không lâu sau, một người phụ nữ mặc váy dài vội vã chạy tới.

Vẻ mặt bà ấy vô cùng xanh xao và đầy sự lo lắng.

"Tôi là người nhà của Chương Giang."

Thẩm Du ngước mắt lên, ánh mắt ngoài ý muốn đối diện với đối phương.

Người phụ nữ né tránh, dời ánh mắt đi.

Thẩm Du cụp mắt xuống, lòng bàn tay cầm điện thoại đã lấm tấm mồ hôi.

"Người nhà đi theo tôi." Y tá thấy Dư Thanh đến thì liền dẫn bà ấy đến phòng khám của bác sĩ.

Cô giáo Liêu vỗ nhẹ lên bả vai Thẩm Du: "Em ở đây chờ một lát, cô cũng đi theo xem sao."

Thẩm Du gật đầu đồng ý.

Cô cúi đầu, vén ống quần lên.

Hai đầu gối đều sưng lên một vòng, lúc này đã trở nên tím tái, ẩn ẩn đau nhức.

Thẩm Du liếc nhìn, lặng lẽ bỏ ống quần xuống.

Lúc này, điện thoại trong lòng bàn tay rung lên.

Thẩm Du nhận điện thoại, nhẹ nhàng nói một tiếng "Alo".

Tạ Tân Chiêu dường như đã cài đặt một radar nhận thức cảm xúc, ngay lập tức hỏi cô: "Sao vậy em?"

Thẩm Du dừng một chút, ngắn gọn kể lại mọi chuyện.

"Em đang ở đâu?" Tạ Tân Chiêu hỏi.

Thẩm Du: "Khoa cấp cứu của bệnh viện loại một trong thành phố."

"Chờ anh."

Tạ Tân Chiêu chỉ nói hai từ, nhưng Thẩm Du đã cảm thấy nhẹ nhõm không giải thích được.

Một lúc sau, Liêu lão sư trở lại trước.

Thẩm Du đứng lên.

"Thẩm Du, ngài Trương không có gì đáng ngại, người nhà của ông ấy cũng đã đến, chúng ta có thể về rồi." Cô giáo Liêu làm ra một động tác tay, "Đi, cô tiễn em."

"Không cần đâu cô Liêu, bạn trai của em đang tới đón, cô về trước đi ạ." Thẩm Du lễ phép nói.

Cô giáo Liêu dừng một chút, cười nói: "Được, vậy cô đi trước."

Bạn trai của Thẩm Du nổi tiếng trong đoàn vì sự chăm sóc vô cùng chu đáo đối với cô, bà ấy cũng đã nghe nói về chuyện này từ sớm. Nghe Thẩm Du nói như vậy, bà ấy không nói thêm gì nữa và rời đi trước.

Thẩm Du tiếp tục ngồi trở lại trên ghế.

Vài phút sau, một thân váy xanh xuất hiện trong tầm mắt cô.

Thẩm Du ngẩng đầu lên, hô hấp dừng lại trong chốc lát.

Kể từ khi cô nghi ngờ Sơn Thuỷ là mẹ mình, Thẩm Du cũng đã nghĩ đến cảnh hai người gặp nhau rất nhiều lần

Nhưng cô chưa từng nghĩ tới rằng, cả hai sẽ gặp lại nhau trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu tấp nập người đến kẻ đi và xen lẫn với những tiếng nói ồn ào.

Có lẽ Dư Thanh không biết Thẩm Du đã biết được danh tính của bà.

Ánh mắt nhìn Thẩm Du có chút lấp lóe, cảm xúc vô cùng phức tạp.

Bà ấy véo vào gấu váy của mình, trông có hơi lo lắng và bối rối. Khác hẳn với dáng vẻ tao nhã bên vệ đường vào đêm hôm đó.

"Cảm ơn con đã đưa Chương Giang đến bệnh viện." Giọng nói của bà có chút hạ thấp và run rẩy.

Thẩm Du giật nhẹ khóe miệng: "Không cần cảm ơn, là việc nên làm thôi."

Vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói dồn dập.

"Tiểu Du!"

Hai người đồng thời quay đầu lại.

Tạ Tân Chiêu lo lắng chạy tới và ôm lấy vai Thẩm Du.

"Có sao không em?"

Anh nhìn Thẩm Du từ trên xuống dưới một lượt, vén gọn những sợi tóc đang rơi lòa xòa trên má cô.

Thẩm Du lắc đầu: "Em không sao."

Đôi mắt của Tạ Tân Chiêu dán chặt vào quần của cô.

—— Ống quần rách gần đến đầu gối, trên ống quần đen còn có hai vết bụi trắng vẫn chưa lau sạch, rất dễ dàng thấy được.

Thẩm Du còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi người ngồi xổm xuống, cẩn thận đem ống quần của cô kéo lên.

Nhìn thấy đầu gối sưng tấy và bầm tím, anh dừng lại, ngẩng đầu lên.

"Đau không em?" Tạ Tân Chiêu cau mày hỏi cô.

Thẩm Du lắc đầu, có chút ngượng ngùng muốn kéo ống quần xuống.

Tạ Tân Chiêu khẽ thở dài rồi đứng dậy.

Trong suốt quá trình, Dư Thanh vẫn luôn ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người

Tạ Tân Chiêu quay đầu lại và gật đầu chào bà.

Dư Thanh mấp máy môi, vừa định nói thì đồng nghiệp của Chương Giang từ bên trong đi ra.

"Ngài Chương tỉnh rồi."

Dư Thanh lập tức đi vào phòng.

Thẩm Du đứng ở cửa không nhúc nhích.

"Đi thôi." Cô nhìn Tạ Tân Chiêu.

Nếu bây giờ mà cô đi vào thì mọi người đều sẽ xấu hổ.

Tạ Tân Chiêu gật đầu, anh ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Thẩm Du.

Thẩm Du sửng sốt: "Anh làm gì vậy?"

"Cõng em." Tạ Tân Chiêu mím môi, quay đầu lại nhìn cô, "Đi bộ không đau sao?"

Anh quay lại, dùng tay trái vỗ vào lưng mình.

Thẩm Du dừng lại, ngoan ngoãn leo lên lưng anh.

"Thật ra thì cũng không đau lắm đâu." Cô thì thầm.

"Em đừng cậy mạnh." Tạ Tân Chiêu cõng cô về, nghiêng đầu nhìn cô.

Thẩm Du trầm mặc vài giây, "Ồ" một tiếng.

Kể từ khi bị ngã, Tạ Tân Chiêu là người duy nhất có thể nhìn thấy vấn đề xảy ra ở đầu gối của cô trong nháy mắt.

Cô cũng sẽ có lúc muốn gục ngã vào những khoảnh khắc yếu đuối thế này.

Có đủ loại bệnh nhân trong khoa cấp cứu, tâm trí của người nhà những bệnh nhân đều đang vô cùng bất an, nên không có nhiều người chú ý đến họ.

Sau khi rời khỏi phòng cấp cứu, ngoại hình và tư thế của cả hai lập tức thu hút nhiều sự chú ý.

Thẩm Du ngượng ngùng vùi mặt vào cổ Tạ Tân Chiêu, thấp giọng thúc giục: "Nhanh hơn đi anh."

Tạ Tân Chiêu khẽ cười, dùng cánh tay nâng cô lên.

"Mắc cỡ à?"

Anh chỉ nói đùa ngoài miệng, vẫn ngoan ngoãn tăng tốc độ.

Trong xe, Tạ Tân Chiêu để Thẩm Du đợi thêm một lát.

Anh đi mua một chai nước khoáng lạnh và một chiếc khăn mỏng ở cửa hàng tiện lợi của bệnh viện.

"Em đắp nó tạm một lúc đi, chúng ta về nhà liền."

Thẩm Du gật đầu, dùng khăn quấn quanh chai nước rồi chườm lên đầu gối.

Hơi lạnh thấm vào da thịt, làm dịu đi phần nào cơn đau.

Lúc này, Thẩm Du cẩn thận giải thích mọi chuyện cho Tạ Tân Chiêu.

Tạ Tân Chiêu cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thẩm Du, và nói với cô những gì anh biết.

"Dường như bọn họ muốn ra nước ngoài để định cư."

Thẩm Du sửng sốt một chút: "Ra nước ngoài ư?"

"Ừm." Tạ Tân Chiêu gật đầu, "Em còn nhớ Trần Mạt không? Mẹ cô ấy và Chương Giang từng là bạn học nên có nghe nói sức khỏe của Chương Giang trong hai năm nay không được tốt lắm, họ dự định sang Thụy Sĩ định cư an hưởng tuổi già."

Thẩm Du nhỏ giọng "Ừm" một tiếng, suy nghĩ đăm chiêu.

Bảo sao Chương Giang không có ý định giải thích về mối quan hệ mà chỉ muốn thêm Wechat với cô.

Dứt lời, hai người nhất thời không nói chuyện.

Trở về nhà, Thẩm Du được Tạ Tân Chiêu cõng vào.

Tạ Tân Chiêu hôm nay dịu dàng lạ thường.

Có lẽ biết tâm trạng Thẩm Du không tốt, buổi tối anh chỉ là ôm hôn cô một lúc lâu, chứ không làm gì thêm.

Anh ôm Thẩm Du từ phía sau, da thịt dán chặt vào nhau từng li từng tí.

Bàn tay hai người đan chặt, giống như một vòng tròn bảo vệ ấm áp mềm mại, hoàn toàn bao phủ Thẩm Du.

Tâm trạng của Thẩm Du dần dần trở nên ổn định nhờ vào cảm giác an toàn ấy, giống như một con thuyền phiêu bạc neo đậu vào bến đò.

Cô trở mình, thở dài và vùi mình vào vòng tay của Tạ Tân Chiêu.

"Bảo bối?" Tạ Tân Chiêu cúi đầu nhìn cô.

Thẩm Du ngẩng đầu, hôn lên yết hầu đang nhô ra của anh.

Tạ Tân Chiêu chỉ sững sờ trong một giây, đôi môi ấm áp nhanh chóng đuổi theo môi cô.

Những tính toán ban đầu lập tức bị đình chỉ và trở nên mất kiểm vì sự chủ động của Thẩm Du.

Mái tóc dài của Thẩm Du xõa tung trên gối, đầu bị va vào thành giường mấy lần, sau đó lại bị kéo xuống tiếp tục.

Cơ thể Thẩm Du không ngừng run rẩy, theo bản năng mà siết chặt cơ thể.

Hai người nằm chồng lên nhau, ôm chặt lấy đối phương, kho/ái cảm của thể xác và tinh thần đồng thời đạt đến đỉnh điểm.

Thẩm Du siết chặt vòng tay, trong đêm tối lặng lẽ cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Tạ Tân Chiêu.

Trong vũ trụ rộng lớn vô ngần, bọn họ là hai tinh cầu cùng sưởi ấm lẫn nhau trong bóng tối.

Cô ôm anh, như ôm lấy cả thế giới của mình.

*

Ngày hôm sau, Thẩm Du xin nghỉ một ngày.

Chương Giang đã đặc biệt gọi điện, nói xin lỗi vì đã doạ đến cô.

Thẩm Du lễ phép nói không sao, rồi hỏi thăm về sức khoẻ của ông ta.

Chương Giang thở dài: "Không có gì đâu, bệnh cũ mà thôi. Trái tim có chút không khoẻ."

Hai người ngầm hiểu không nhắc tới Dư Thanh.

Đặt điện thoại xuống, mọi thứ dường như trở về đúng quỹ đạo.

Vũ kịch "Dịch tả" chính thức xuất hiện trên sân khấu vào nửa cuối năm và nhận được nhiều lời khen ngợi từ khán giả.

Thời gian trôi nhanh trong sự bận rộn.

Trước Tết Trung thu, Thẩm Du đã tham gia buổi ghi hình Gala Tết Trung thu của đài truyền hình và biểu diễn lại 《Bình minh》.

Một ngày sau buổi biểu diễn là buổi họp lớp của Thẩm Du.

Không biết có phải là Kỷ Hành cảm thấy xấu hổ hay không, cho nên đã sớm từ chối buổi họp lớp này.

Thời tiết đầu tháng 9 vẫn còn có chút nóng nực.

Thẩm Du mặc một chiếc váy màu mơ nhạt và đi đôi giày cùng màu, mái tóc đen dài không tạo kiểu mà chỉ xõa ngang eo, lộ ra độ cong tự nhiên, trên cổ đeo một chiếc vòng lấp lánh.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, và cũng đeo rất ít trang sức.

Nhưng có lẽ do ngoại hình và khí chất quá nổi bật, cô chỉ đứng đó cũng có thể khoe được vẻ đẹp tự nhiên mà không cần nhờ đến trang sức.

Khi cô xuất hiện tại khách sạn cùng với Tạ Tân Chiêu, hầu hết mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người.

Chàng trai thân hình cao lớn, ngũ quan sắc nét, vô cùng đẹp trai, anh mặc chiếc áo sơ mi mỏng màu xám, giúp nổi bật những đường cơ bắp ẩn dưới lớp áo. Cô gái bên cạnh cao ráo và mảnh mai, làn da mịn màng và trắng trẻo, thần sắc lạnh lùng.

Bề ngoài hai người rất xứng đôi, nhưng khí chất đều có chút lạnh lùng, nhìn qua có vẻ khó để tiếp cận.

Mãi cho đến khi hai người đi vào thang máy dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, những người đang dùng bữa trong đại sảnh mới có thể dời mắt sang chỗ khác, có người giả vờ buôn chuyện, cũng có người không nhịn được mà cảm thán.

Âm thanh bàn tán xì xào.

Ở phía bên kia, khi cả hai bước vào phòng bao cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

"Oa~ trai xinh gái đẹp tới rồi~"

"Lâu rồi không gặp!"

"Tại sao người đẹp Thẩm của chúng ta không thay đổi chút nào vậy?"

"Vớ vẩn! Rõ ràng là đẹp hơn trước rất nhiều!"

Trong tiếng cười, Thẩm Du kéo Tạ Tân Chiêu ngồi cùng bàn với Triệu Tồn Tồn.

Hôm nay có rất nhiều người ở đây, một trong số họ mang theo người nhà nên tổng cộng có hai bàn tiệc.

Bàn Thẩm Du ngồi phần lớn là con gái và đa số đều quen biết nhau.

Thẩm Du không bao giờ nhắc đến tên bạn trai của mình, hơn nữa Tạ Tân Chiêu cũng rời Đại học A rất sớm. Vì vậy, ban đầu không ai trong phòng nhận ra anh, họ chỉ nghĩ anh là bạn trai sau này của Thẩm Du.

Các bạn học đã lâu không gặp nhau nên rất vui vẻ trong buổi họp lớp lần này. Mấy cậu trai nhanh chóng cụng ly với nhau.

Thẩm Du và những cô gái khác cũng đã uống không ít.

Tàn tiệc, Thẩm Du và Triệu Tồn Tồn cùng nhau đi vệ sinh.

Lúc này, Triệu Tồn Tồn mới thấp giọng hỏi cô: "Cậu tìm bạn trai ở đâu vậy? Đẹp trai quá đi!"

Thẩm Du trầm mặc, nhắc nhở cô nàng: "Cậu từng gặp anh ấy rồi."

Triệu Tông Tồn sửng sốt: "Mình đã từng gặp rồi sao? Khó trách lại thấy quen quen. Nhưng mà gặp khi nào vậy?"

Thẩm Du cười tủm tỉm: "Anh ấy là mối tình đầu của mình."

Triệu Tồn Tồn ngạc nhiên che miệng.

"Trời ạ! Tin tức lớn như vậy! Sao cậu không nói sớm?!"

Khoé miệng Thẩm Du cong lên, cô kéo Triệu tồn Tồn vẫn đang la hét vào phòng vệ sinh.

Bàn tiệc phía bên kia, một thanh niên đột nhiên ngồi vào chỗ Thẩm Du.

Người đó cầm theo một chai bia, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt có chút mê mang, hiển nhiên là đã uống quá nhiều.

"Này người anh em, cậu làm cách nào để theo đuổi được hoa khôi của chúng tôi vậy? Chia sẻ cho mọi người biết đi." Cậu ta cầm chai rượu chạm vào ly của Tạ Tân Chiêu, tạo ra một tiếng "cách".

Tạ Tân Chiêu khẽ cau mày. Không biết tại sao mà anh lại nghe thấy một chút ý nghĩ không tốt trong giọng nói cậu ta.

"Ngại quá, Quý Nhạc uống hơi nhiều rồi." Một nam sinh khác đi tới xin lỗi, định kéo cậu ta đi.

Quý Nhạc từ chối: "Đừng chạm vào tôi! Tôi còn chưa uống với anh chàng đẹp trai này mà!"

Cậu ta hét lên và đưa cho Tạ Tân Chiêu một chai rượu.

"Tôi chỉ là tò mò thôi, bạn cùng phòng của tôi theo đuổi mấy năm vẫn không được, cậu làm thế nào mà nhanh vậy đã thành công?"

Tạ Tân Chiêu sững sờ một lúc, rồi ngước nhìn chàng trai đến hoà giải đứng bên cạnh.

Nam sinh thở dài, ngại ngùng xin lỗi: "Thành thật xin lỗi, cậu ta uống nhiều nên nói nhảm thôi, cậu cứ mặc kệ cậu ta đi."

Vừa nói, cậu ta vừa muốn kéo Quý Nhạc đi.

Tuy nhiên, cơ thể của một người say rượu lại rất nặng, cậu ta không thể kéo nổi một mình.

Qúy Nhạc cắn nắp chai rượu mở ra rồi đưa cho Tạ Tân Chiêu.

"Tới đây, cùng uống đi. Tôi sẽ nói cho cậu biết về một bí mật của Thẩm Du."

Mí mắt Tạ Tân chiêu giật giật: "Bí mật gì?"

Quý Nhạc không nói lời nào, trực tiếp ngửa cổ uống rượu.

Ý từ của hành động này là - uống đi rồi nói.

Tạ Tân Chiêu dừng một chút, nhanh chóng cầm lấy chai rượu, trực tiếp đưa lên miệng uống cạn.

Vừa rồi anh không uống nhiều lắm, nhưng bây giờ lại uống xong trước Quý Nhạc.

Quý Nhạc bước đến bên cạnh Tạ Tân Chiêu, miệng đầy mùi rượu.

"Tôi nói cho cậu biết. Thật ra trong lòng Thẩm Du vẫn luôn có một ánh trăng sáng."

Tim Tạ Tân Chiêu đập nhanh hơn một chút, lông mày cau lại: "Ánh trăng sáng?"

Cùng lúc đó, bạn học đứng bên cạnh cũng vô cùng lo lắng.

"Quý Nhạc, đừng nói nhảm nữa!" Cậu ta nhìn về phía bên kia, muốn tìm người hỗ trợ kéo Quý Nhạc đi.

"Là ai? Cậu nói xem."

Tạ Tân Chiêu đưa tay ngăn cản, kéo Quý Nhạc lại, rồi hỏi.

"Là bạn trai cũ của cô ấy." Vẻ mặt Quý Nhạc vô cùng nghiêm túc.

Cậu ta và Kỷ Hành là bạn cùng phòng, hiện tại uống nhiều quá nên không nhịn được mà nhiều chuyện.

"Chắc là cậu không biết nhỉ? Nhiều năm như vậy rồi nhưng Thẩm Du vẫn không thể quên được hắn, lúc mới chia tay với hắn ta còn trải qua một trận bệnh nặng khá lâu." Quý Nhạc biết việc này là vì lúc ấy Kỷ Hành và Thẩm Du đang cùng nhau luyện múa, những chuyện này đều lọt vào trong mắt cậu ta.

Ánh mắt Tạ Tân Chiêu càng trầm xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.

Quý Nhạc gãi đầu, tiếp tục nói: "Bạn cùng phòng của cô ấy nói là cô ấy bị mắc mưa, nhưng tôi cảm thấy —"

Câu nói còn chưa kết thúc, Tạ Tân Chiêu đã đứng dậy rời đi.

Một người bạn cùng lớp không nhịn được nữa nên đẩy Quý Nhạc một cái.

"Cậu có bị điên không Nói những chuyện này làm gì?"

"Gì?" Quý Nhạc đỏ mặt, quát: "Tôi chỉ muốn giúp cậu ta hiểu rõ về bạn gái của mình hơn thôi mà, không được sao?"

"Thôi đi!" Bạn học tìm người phụ cậu ta kéo Quý Nhạc đến bàn khác, "Kỷ Hành có biết cũng sẽ không biết ơn cậu đâu!"

Âm thanh của chân ghế cào xuống đất bị che lấp bởi những tiếng ăn uống ồn ào náo nhiệt.

Quý Nhạc lẩm bẩm một tiếng, nằm la liệt trên ghế như bùn nhão.

Một lúc sau, Triệu Tồn Tồn trở lại một mình.

Các bạn học cùng đi với Quý Nhạc không thấy Thẩm Du và bạn trai của cô, liền lo lắng hỏi: "Triệu Tồn Tồn, Thẩm Du đâu?"

Triệu Tồn Tồn không để ý: "Ồ, cậu ấy đang ở cạnh bạn trai."

Sắc mặt bạn học thay đổi, thận trọng hỏi: "Hai người họ không xảy việc gì chứ?"

Triệu Tồn Tồn khó hiểu, cầm một miếng dưa hấu lên.

"Có chuyện gì sao? Bọn họ vẫn bình thường mà."

Quý Nhạc dựa đầu vào ghế, đột nhiên bật cười ha hả.

"Cậu cười cái gì?" Bạn học cảm thấy cạn lời.

Quý Nhạc lắc đầu: "Tôi chỉ muốn nói, người có thể theo đuổi được Thẩm Du quả nhiên không bình thường."

Triệu Tồn Tồn ăn xong miếng dưa hấu, không khỏi kích động hỏi: "Đương nhiên rồi! Người ta đã đợi Thẩm Du nhiều năm như thế mà!"

Quý Nhạc và các bạn học đều sửng sốt: "Gì cơ?"

Triệu Tồn Tồn cũng sững sờ: "Các cậu không biết ư?"

Vậy câu hỏi vừa rồi liên quan đến chuyện gì vậy?

Cô nàng chớp chớp mắt: "Bạn trai của Thẩm Du chính là mối tình đầu của cô ấy! Bọn họ đã quay lại với nhau!"

Câu nói tạo nên một trận sóng gió, hai cậu trai đồng thời mở to hai mắt.

"Hả?"

"Cái gì?"

*

Vài phút trước, Thẩm Du từ toilet đi ra, nhìn thấy Tạ Tân Chiêu đang đợi ở hành lang.

Một tay anh đút vào túi, trên mặt không chút biểu cảm.

Thẩm Du bảo Triệu Tồn Tồn cứ đi trước, bản thân cô đi đến trước mặt Tạ Tân Chiêu.

Cô chưa kịp nói gì thì đã bị người này kéo đi.

Thẩm Du sửng sốt một chút, nhưng không hỏi gì, Tạ Tân Chiêu kéo một đường đi vào thang máy rồi rời khỏi khách sạn.

Thẳng đến khi đi đến bên hông khách sạn không có người, Tạ Tân Chiêu mới dừng lại, anh chuyển sang tư thế mặt đối mặt với Thẩm Du.

Gió đêm thổi qua, váy của Thẩm Du bị thổi dính chặt vào người, lộ ra thân hình hoàn hảo.

Cô ngước nhìn Tạ Tân Chiêu với vẻ mặt hơi khó hiểu.

Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Thẩm Du cũng sẽ không ngăn cản hành động của Tạ Tân Chiêu.

Cô chỉ kiên nhẫn đợi anh nói chuyện.

Cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt của Tạ Tân Chiêu, giọng nói của anh trở nên khàn khàn.

"Cái đêm anh đến tìm anh vào năm nhất đại học, em đã đứng dưới lầu phải không?"

Thẩm Du ngẩn người, gật đầu.

Tạ Tân Chiêu cau mày, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Dính mưa nên mới ngã bệnh ư?"

Thẩm Du mím môi, không trực tiếp trả lời: "Ai đã nói với anh?"

Ngực Tạ Tân Chiêu cảm thấy chua xót, đôi mắt có chút ẩm ướt.

"Khoảng thời gian trước, lúc chúng ta vừa mới quay lại, tại sao em lại không nói với anh?"

Cho dù lúc ấy, anh vẫn có chút để ý. Nhưng cô chỉ xin lỗi, nói muốn cùng anh yêu đương một lần nữa. Không hề đề cập đến việc bản thân đã cùng anh ngâm một trận mưa."

Ngữ khí Thẩm Du bình tĩnh: "Đều đã qua rồi, không có gì để nói cả."

Cô dừng lại, ánh mắt lấp lánh: "Hơn nữa anh nói không sai, em đúng thật là không gặp anh —"

Tạ Tân Chiêu không thể kìm nén được những cảm xúc đang quay cuồng nơi lồng ngực, anh kéo mạnh Thẩm Du vào trong ngực mình.

"Tại sao lại không có gì để nói?" Anh vùi mặt cổ Thẩm Du, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Nếu em nói cho anh biết, anh sẽ vui vẻ vô cùng."

"Em cũng biết là anh yêu em nhiều thế nào mà."

Thẩm Du trầm mặc vài giây, sau đó ôm lấy anh, nói được.

Tạ Tân Chiêu hơi lùi lại, nhìn chằm chằm Thẩm Du không chớp mắt, cổ họng thắt lại.

"Anh có thể cho rằng, em thích anh nhiều hơn một so với anh những gì anh tưởng không?"

+

Thẩm Du ngây người, cùng anh nhìn nhau một lát, sau đó gật đầu.

"Em nghĩ......"

Cô chớp mắt, giọng nói dịu dàng nhưng lại có lực.

"Hẳn là nó chưa từng ngừng lại dù chỉ một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK