Trong kỳ nghỉ năm mới, Tạ Tân Chiêu và Thẩm Du cùng nhau trở về Tây Lan.
Xa cách sau tám năm, Tạ Tân Chiêu đã chẳng còn sự ngây thơ thời niên thiếu, giờ anh đã trưởng thành hơn dưới sự tôi luyện của thời gian và công việc.
Anh lễ phép chào hỏi Thẩm Lãng, tặng quà cho mọi người trong nhà ông.
Chơi cờ, nói chuyện,...hoàn diện đến mức không mắc một sai lầm.
Sau khi lên đại học, Thẩm Du rất ít khi về nhà, quan hệ cha con hai người cũng chẳng hề thân thiết. Tuy Thẩm Lãng muốn góp ý về chuyện hôn nhân của con gái mình, nhưng giờ Thẩm Du đã trưởng thành, không còn chịu nghe lời khuyên của ông nữa. Hơn nữa hiện tại Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu đã quay lại với nhau, Thẩm Lãng vui mừng khôn xiết, thái độ của ông với Tạ Tân Chiêu rất tốt, đối đãi chẳng khác gì với con trai mình.
Kết thúc kỳ nghỉ, hai người quay trở lại thành phố A, Thẩm Lãng tuy vui nhưng đồng thời cũng rất lo lắng. Trong lúc ăn cơm, ông còn thở dài: "Tôi nghĩ Thẩm Du nên sớm đến nhà họ Tạ để ra mắt ba mẹ của Tân Chiêu, cũng nên sớm định ngày kết hôn nữa."
Trần Ương gật đầu đồng ý: "Đúng đấy, điều kiện của Tạ Tân Chiêu tốt như thế, hai đứa quay về bên nhau cũng chẳng dễ dàng gì, lần này nhất định phải nắm cho chắc. Với lại Thẩm Du cũng không còn nhỏ nữa rồi."
Thẩm Tùng Nguyên "xùy" một tiếng, cau mày nói: "Mẹ nói gì thế? Chị con rất nổi tiếng đấy nhé. Với lại người có vội vàng muốn kết hôn với chị chắc chắn là anh Tân Chiêu, mẹ đừng lo làm gì." Nói xong cậu còn nhướng mày nhìn ba mẹ mình.
Thẩm Lãng sửng sốt: "Sao con biết?"
Thẩm Du không thích tâm sự với ông, thật ra cho đến bây giờ ông cũng không hiểu tại sao hai người chia tay rồi quay lại.
Thẩm Tùng Nguyên: "Đương nhiên là con biết rõ rồi."
Ngay từ tám năm trước, cậu đã phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người họ luôn là Thẩm Du chủ động.
"Thật sao?" Trần Ương nghi ngờ hỏi.
"Vâng." Thẩm Tùng Nguyên đáp lời rồi cúi đầu xuống. Ký ức về những ngày Tạ Tân Chiêu còn sống trong nhà đột nhiên ùa về.
Khi đó cậu mới phát hiện Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu hẹn hò, thật sự cậu rất tò mò hai cục đá này sẽ yêu đương thế nào. Nhưng tiếc thay cả hai người đều rất kín tiếng, đương nhiên cậu chẳng hỏi được gì.
Cho đến một buổi chiều, Thẩm Tùng Nguyên hẹn bạn đi chơi. Trước khi bạn đến, cậu đến phòng đồ dùng để lấy bóng rổ. Phòng đồ dùng và ban công phòng Thẩm Du chỉ cách nhau một bức tường, cách âm lại không được tốt lắm. Khi đang mải mê tìm bóng, Thẩm Tùng Nguyên đã nghe thấy giọng của chị gái mình.
Giọng nói nhẹ nhàng, giống như đang làm nũng: "Lát nữa chúng ta hôn được không?"
Thẩm Tùng Nguyên sửng sốt. Trước khi cậu kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, giọng của Tạ Tân Chiêu vang lên, trầm khàn xa lạ: "Không được."
"Em nhớ anh nhiều lắm."
Thẩm Tùng Nguyên kích động, lưng ngứa ran tê dại, toàn thân nóng hừng hực. Cậu hoảng hốt vội vàng rời khỏi phòng đồ dùng, rồi nhận ra bản thân đã lấy nhầm bóng.
Ngày hôm đó bạn bè đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy cậu tới, họ gọi cho Thẩm Tùng Nguyên, nhưng cậu chỉ lẩm bẩm rằng sao Hỏa va vào Trái Đất rồi. Cậu bạn chửi thầm: "Thẩm Tùng Nguyên, cậu mất trí hả?"
Thẩm Tùng Nguyên vẫn chưa bình tĩnh lại được: "Ừm, chắc là tôi mộng du rồi."
Đám bạn thúc giục: "Đồ dở hơi, đến nhanh đi."
Thẩm Tùng Nguyên "ừ" một tiếng rồi cúp máy.
Trước khi đi, cậu lại nhìn về phía phòng chị gái mình. Cảm giác cả đầu choáng váng như đang trên mây vậy.
Trong suốt trận bóng hôm ấy, cậu chẳng còn tâm trí đâu mà tập trung. Đây là lần đầu tiên cậu tình cờ nghe thấy Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu nói chuyện thân mật, nhưng tuyệt đối không phải là lần duy nhất.
Một lần khác là vào mùa hè năm ấy, lúc đó đã gần khai giảng, Thẩm Tùng Nguyên đến phòng Tạ Tân Chiêu để lấy sách. Cậu đã quen với việc xông thẳng vào phòng bạn mình mà không cần gõ cửa. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, hình ảnh đầu tiên khi cửa mở ra mà cậu nhìn thấy chính là cảnh hai người đó đang hôn nhau.
Cả người Tạ Tân Chiêu dựa vào đầu giường, hai tay buông thõng, trước mặt là một quyển sách. Thẩm Du cúi người đối xuống hôn anh, một đầu gối đè lên chân anh.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tùng Nguyên nhìn thấy hai người gần gũi thân mật như vậy.
Nghe thấy tiếng động, Tạ Tân Chiêu ngước mắt, ánh mắt lạnh như băng. Thẩm Tùng Nguyên vội vàng đóng cửa lại rồi liên tục xin lỗi: "Em xin lỗi, em xin lỗi, hai anh chị cứ tiếp tục đi."
Thẩm Tùng Nguyên không biết liệu hai người có tiếp tục hay không, nhưng cảnh tượng ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu cậu. Từ khi ấy, cậu không còn dám tùy tiện đi vào phòng Tạ Tân Chiêu mà không gõ cửa nữa.
Ngay cả khi hai người chia tay rồi quay lại với nhau không rõ lý do, thì Thẩm Tùng Nguyên vẫn chắc chắn người nóng lòng kết hôn và muốn ràng buộc lẫn nhau phải là Tạ Tân Chiêu chứ không phải Thẩm Du.
Đối với việc gặp ba mẹ hai bên, Tạ Tân Chiêu cũng là người lo lắng nhất. Nhưng Thẩm Du lại không nghĩ như vậy.
Sau khi được nghỉ ngơi vào kỳ nghỉ năm mới, Thẩm Du hỏi Tạ Tân Chiêu rằng có muốn cô về thăm nhà họ Tạ không. Nhưng anh lại nói: "Không cần vội."
Thẩm Du cũng không nghi ngờ hay để ý lắm. Cho đến một ngày, Hà Ninh Nhàn đích thân gọi điện cho Thẩm Du, mời cô đến nhà chơi vào hôm Tết.
Qua những gì Hà Ninh Nhàn nói, Thẩm Du mới biết anh đã nhiều lần từ chối đưa cô về nhà gặp mặt gia đình anh.
Sững sờ mất một lúc, Thẩm Du vội vàng xin lỗi rồi nói lát nữa sẽ tới thăm. Hà Ninh Nhàn cười nói được. Hai người trò chuyện thêm một lát rồi cúp máy.
Sau bữa tối ngày hôm đó, Thẩm Du lại đề nghị về thăm ba mẹ anh. Tạ Tân Chiêu dừng một chút rồi nói: "Được rồi, hôm nào chúng ta đi."
Trước đây cứ mỗi lần như vậy, Thẩm Du đều gật đầu nghe theo. Nhưng hôm nay cô lại hỏi lại: "Vậy khi nào về vậy anh? Anh cứ quyết định đi để em sắp xếp công việc."
Chẳng biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy Tạ Tân Chiêu có chút lảng tránh vấn đề này.
Dưới sự kiên trì của Thẩm Du, Tạ Tân Chiêu không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp. Thẩm Du chuẩn bị về Tây Lan ăn Tết, vì thế thời gian đến thăm cũng được quyết định.
Trong khoảng thời gian này, cô dần dần nhận ra Tạ Tân Chiêu có điều gì đó không ổn. Ánh mắt của anh khi nhìn cô vừa sâu thẳm lại vừa phức tạp, có lúc sóng yên biển lặng như ẩn chứa bão tố, có lúc lại hừng hực như ngọn lửa. Mỗi khi ở nhà, sự chú ý của anh dồn vào Thẩm Du từng phút từng giây, như thể anh sợ cô sẽ yên lặng biến mất trong không khí vậy.
Trong đêm tối anh lại càng quan sát cô chặt chẽ hơn. Anh thích nhìn chằm chằm Thẩm Du không chớp mắt, thích cơ thể hai người kề cận chặt chẽ với nhau, để cho mỗi tấc da tấc thịt không một kẽ hở. Anh yêu cô, phụ thuộc vào cô, bị cô ám ảnh đến nỗi tình yêu cũng dần trở nên bi.ến thái bệ.nh hoạn.
Càng đến gần ngày về nhà họ Tạ, cảm giác ấy càng thêm rõ ràng. Nó giống như quả bóng bay không ngừng được thổi phồng, bề mặt quả bóng được kéo căng gần như trong suốt, như thể sắp nổ tung đến nơi.
Trong đêm khuya, nhiệt độ trong phòng ấm áp, tràn ngập một bầu không khí mập mờ, tiếng thở hổn hển không thể kiểm soát vang lên trong thời gian dài và chưa có dấu hiệu dừng lại. Tết Nguyên Đán đang đến gần, mấy ngày nay cả hai người đều rất bận rộn. Nhưng sự nhiệt tình của Tạ Tân Chiêu chẳng những không giảm đi mà còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cả người Thẩm Du mệt mỏi, phảng phất như bị ai đó đặt trên lò than nướng đi nướng lại. Mỗi lần vào lúc này cô đều ngoan ngoãn chiều theo ý Tạ Tân Chiêu, nhưng hôm nay cô lại hơi thất thần. Mà người luôn chú ý đến cô như Tạ Tân Chiêu đã lập tức nhận ra.
Người đàn ông dùng bàn tay nóng bỏng chạm nhẹ vào mặt Thẩm Du, đầu ngón tay khẽ cọ qua môi cô rồi cạy hai cánh môi ra, nụ hôn nóng bỏng đầy chiếm hữu cũng theo đó mà đến. Anh không chịu được việc Thẩm Du thất thần, nhất là vào lúc này. Chiếm l.ấy thân thể của cô thôi là chưa đủ, anh còn muốn nắm giữ lấy toàn bộ tâm hồn của cô.
"Tiểu Du, em đừng nghĩ đến người khác." Giọng nói của Tạ Tân Chiêu khàn khàn, như thể đang ấm ức, động tác cũng mạnh mẽ cứng rắn một cách vô thức.
Thẩm Du cảm thấy bản thân mình bị oan, rõ ràng người cô nghĩ đến là anh mà. Nhưng lúc này cô không có cơ hội phản kháng, đầu đụng phải thành giường, cổ ưỡn lên, một giây sau, hơi thở ấm áp của anh lại bao phủ lấy cô: "Ôm anh đi mà."
Thẩm Du ngoan ngoãn ôm lấy tấm lưng trần của Tạ Tân Chiêu. Anh bế thốc nửa người cô lên, nụ hôn lại càng thêm cháy bỏng mãnh liệt, ánh mắt của cả hai cũng dần mờ mịt.
"Đừng rời xa anh." Tạ Tân Chiêu lặp đi lặp lại câu nói đó. Gần đây anh luôn thích nói những câu như vậy, trong lòng cũng đầy ắp những suy nghĩ bất an.
Hai má Thẩm Du nóng bừng, cô dựa vào trên vai anh thở hổn hển.
Tạ Tân Chiêu hôn lên bờ vai trắng nõn của cô, hai tay ôm chặt lấy Thẩm Du.
Sau một hồi bình tĩnh lại, Thẩm Du mới hỏi ra những nghi ngờ của mấy ngày nay: "Anh không muốn em gặp cô chú à?"
Cả người Tạ Tân Chiêu đông cứng lại. Anh lùi ra một chút, bắt gặp ánh mắt dò xét của cô: "Ừm."
Trong lòng Thẩm Du run lên.
Cô còn chưa kịp nói gì, Tạ Tân Chiêu đã hôn lên đôi mắt ướt át của cô một cách thành kính: "Đừng bỏ rơi anh, đừng rời xa anh nữa mà."
Chóp mũi của Thẩm Du bị nụ hôn và hơi thở của anh làm cho ngưa ngứa.
"Chúng ta sắp kết hôn rồi mà." Cô thì thầm.
Chuyện đã đến nước này rồi, sao anh còn có thể nói như vậy chứ? Anh đang lo lắng về bản thân mình hay sao?
Tạ Tân Chiêu khựng lại, đột nhiên trong tim anh tràn ngập một cảm xúc khác: "Vậy chúng ta phải nhanh chóng đi đăng ký kết hôn thôi, đúng chứ?"
Thẩm Du ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Tân Chiêu cong môi cười, đôi mắt sáng ngời. Anh còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy Thẩm Du nói tiếp: "Nhưng em phải gặp cô chú đã."
Trái tim của anh co rút lại khi nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Thẩm Du: "Tiểu Du..."
Anh ôm lấy tấm lưng bóng loáng của cô, không để ý đến mồ hôi của hai người, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn nóng bỏng kéo dài từ khóe môi đến vành tai và cần cổ: "Em yêu, em hãy nói yêu anh và sẽ không bỏ rơi anh đi."
Chuyện xảy ra mấy năm trước như một chiếc gai ghim vào lòng anh, thỉnh thoảng lại đâm cho anh máu chảy đầm đìa. Anh thật sự rất sợ sự ngoan ngoãn và nghe lời của cô sẽ biến mất sau khi cô gặp Hà Ninh Nhàn.
Bây giờ anh đã hoàn toàn có được Thẩm Du, nên anh lại càng không thể chấp nhận việc chia tay với cô. Chỉ nghĩ đến thôi đã chẳng thể chịu nổi, lục phủ ngũ tạng đau nhức ê ẩm.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Tạ Tân Chiêu đỏ hoe: "Nếu em lại bỏ rơi anh lần nữa, anh thật sự sẽ chết đấy."
Sắc mặt của Thẩm Du không đổi, lẳng lặng nhìn anh.
Tạ Tân Chiêu lập tức tỉnh táo lại, hoảng sợ trước những lời mình vừa thốt ra. Môi anh hấp tấp hôn lên khắp người cô, giọng nói khàn khàn: "Ý anh là em có sợ hãi không, có lo lắng không?"
Suy nghĩ của anh chưa bao giờ "tích cực" hơn, nhất là những chuyện liên quan đến cô. Anh không thể trở thành một người như Thẩm Du mong đợi, anh vẫn là kẻ bi.ến thái bệ.nh hoạn như trước kia.
Biết anh còn tiêu cực như lúc trước, cô lại định đẩy anh ra sao?
Tạ Tân Chiêu bị giả thuyết của mình kích thích, vô thức dùng sức nắm lấy tay Thẩm Du, hơi thở trở nên gấp gáp, gân xanh trên cổ cũng nhô lên như dã thú nhe nanh vuốt trong bóng tối.
Thẩm Du cảm nhận được cảm xúc của Tạ Tân Chiêu, cô đặt tay lên vai anh rồi nhẹ giọng trấn an: "Em không sợ."
Trong mắt Tạ Tân Chiêu vẫn còn lo lắng: "Em thật sự không sợ anh nữa sao? Đừng suy nghĩ quá nhiều được không em?"
Tạ Tân Chiêu nhìn cô không chớp mắt: "Mẹ anh còn nói gì với em nữa?"
Thẩm Du biết bây giờ mẹ anh có nói gì cũng vô ích, vì thế cô trả lời anh một cách khẳng định chắc nịch: "Cho dù ra sao em cũng sẽ không rời xa anh."
Tạ Tân Chiêu nhìn cô chằm chằm, muốn xác nhận tính chân thật của câu nói này.
Thẩm Du cũng thẳng thắn nhìn anh, lòng bàn tay ôm lấy mặt anh: "Không phải em đã đồng ý rồi sao? Sẽ mất cả đời để chứng minh điều đó đấy."
Cả người Tạ Tân Chiêu thoáng thả lỏng: "Được rồi, anh sẽ đợi em dùng cả đời để chứng minh."
Anh nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, hai mắt đã nhòe đi vì nước mắt: "Tiểu Du..."
Anh gọi một tiếng, khóe môi cong lên. Trong lòng Thẩm Du mềm mại, rướn người dùng nụ hôn của mình để thỏa mãn anh: "Tân Chiêu, em yêu anh."