Buổi tối, đồng hồ treo tường điểm hơn bảy giờ.
Vốn dĩ bình thường Giản Chiêu không để ý đến chuyện ăn uống lắm, nhà có sẵn thùng mì, mỗi lần bận rộn vì công việc đều là pha mì tôm mà ăn, vừa nhanh lại vừa đỡ phải tốn công dọn rửa, tuy ăn đến phát ngán nhưng ít nhất no bụng.
Thật ra trước kia lúc mới nhận việc Giản Chiêu còn bữa không, thường xuyên bỏ bữa, ăn uống không điều độ, cuối cùng bị bác sĩ phán có nguy cơ viêm dạ dày.
Bây giờ công việc ổn định, phải chú ý nhiều hơn vào ăn uống nhưng cùng lắm y chỉ ăn đều đặn không bỏ bữa chứ đồ ăn vẫn qua loa như cũ.
Nhưng tối nay thì khác, có hai người học sinh kia ở lại qua đêm, bọn họ đang tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa còn là con nhà cực kì giàu, nếu bắt cùng ăn mì tôm giá vài đồng thì không ổn.
Vì thế Giản Chiêu phải siêng năng vào đứng bếp, đeo trên người tạp dề chắp vá, định bụng nấu một bữa cơm đàng hoàng để chiêu đãi hai người.
Giản Chiêu có tí trù nghệ nấu ăn, nói không khiêm tốn thì y nấu ăn rất ngon là đằng khác.
Mẹ Giản Chiêu là đầu bếp cho chính quán ăn mà cha Giản Chiêu kinh doanh, vì tay nghề của mẹ Giản mà khách kéo đến rất đông, có người của nhà hàng năm sao muốn mời mẹ Giản đến làm đầu bếp ở đấy nhưng bà từ chối.
Ngay từ khi Giản Chiêu còn nhỏ bà đã tập cho y biết nấu cơm.
Giản Chiêu thừa hưởng tài hoa của mẹ, cũng có thiên phú, chỉ cần không nằm trên giường bệnh là sẽ vùi đầu vào bếp, còn ngây thơ có ước mơ muốn làm đầu bếp trưởng cho một nhà hàng nổi tiếng nào đấy.
Sau này khi mẹ Giản mất đi thì bệnh tình của Giản Chiêu cũng trở nặng, thân thể càng gầy yếu nên cha không cho y vào bếp thường xuyên nữa.
Lâu dần cũng quên mất ước mơ năm nào mà đầu nhập vào ngành Sư phạm.
Sau này vì bộn bề cuộc sống mà ít khi nấu được bữa cơm đầy đủ, mãi đến hôm nay lại nghiêm túc đứng bếp, trong lòng có chút nôn nao.
Triệu Thiên Kiệt chen nhanh vào nhà tắm, hắn chạy qua đây sớm, không đến mức ướt gần hết người như Phó Quân Thanh, nhưng vừa thấy anh đứng dậy hỏi Giản Chiêu có thể mượn phòng tắm không là lập tức ấu trĩ xông vào giành trước, còn đắc ý nhìn Phó Quân Thanh khiêu khích.
Giản Chiêu cạn lời, bất đắc dĩ nói:
“Cậu qua đây có mang theo quần áo đâu, cũng không bẩn người thì tắm làm gì?”
“Lát nữa mượn đồ của thầy là được.” Triệu Thiên Kiệt vừa cấp tốc cởi áo vứt toẹt vào thau nước, nói “Không thì tôi khỏi mặc quần áo, đều là đàn ông có gì mà phải ngại.”
“Sao cậu có thể để tơ hơ chạy nhong ngong trước mặt người khác chứ.”
“Được chứ sao không!” Hắn đóng sập cửa phòng tắm, còn cố tình rống lên trả lời.
“Không biết xấu hổ gì hết!”
Giản Chiêu bĩu môi, đặt nồi nước sôi lên bếp.
Phó Quân Thanh đứng kế bên nhìn y thái thịt, không nói lời nào, mi mắt rũ xuống nhìn từng động tác của y.
Anh cũng thuộc dạng ăn uống bừa bãi, nốc đủ no là thôi không để ý chế độ gì ráo, nhưng anh không biết nấu ăn như Giản Chiêu.
Đứng đó nhìn hồi lâu, chợt bước lại gần, vươn tay cầm lấy bịch rau để trên bàn bếp.
Giản Chiêu vừa xắt hành vừa nhìn qua anh, hỏi:
“Cậu định đi nhặt rau hả?”
Biểu tình của Phó Quân Thanh vẫn lạnh nhạt, nhưng nhìn chăm chú mới thấy vẻ lúng túng, bàn tay cầm bịch rau cứng đờ, có lẽ cũng không biết vì sao mình lại cầm lấy nó, ngay cả rau này có tên gọi là gì anh còn không biết chớ nói chi đến nhặt.
Tuy vậy Phó Quân Thanh vẫn cứng rắn gật đầu, ngồi xổm xuống cùng cái rổ đã lủng mất mấy lỗ.
Giản Chiêu biết thừa là anh không biết làm, nhìn cách anh cầm cọng rau cũng đủ hiểu anh là người từ lúc sinh ra đến giờ chưa lần nào tự vào bếp nấu cơm, thấy Phó Quân Thanh ngồi dưới nghiên cứu kĩ từng đọt rau mà buồn cười.
Giản Chiêu cũng ngồi xổm xuống, vừa phì cười vừa cầm lấy bó rau, nói:
“Không biết nhặt đúng không? Để tôi hướng dẫn cho cậu.”
Khuôn mặt của anh dần nhu hoà, đôi mắt nhìn Giản Chiêu hấp háy, nhẹ nhàng gật đầu.
Mãi đến hơn tám giờ trên bàn mới bày đủ thức ăn, bữa cơm mới bắt đầu.
“Không nghĩ gầy gầy gió thổi là bay lại nấu ăn ngon phết.” Triệu Thiên Kiệt nhai cơm nhồm nhoàm, đảo đũa qua từng món, món nào cũng cho vào miệng ăn thử, hai mắt như phát sáng, hiếm khi mở mồm khen “Trước giờ tôi toàn ăn mấy món đắt tiền, giờ được ăn thử mấy món này cũng ngon thật, thầy có tay nghề đấy chứ.”
Trên bàn ăn có bốn món, ba mặn một canh, thịt kho tàu thơm phức thật ngậy, món bông cải xào nấm vàng ruộm, thịt kho cá nục cùng canh rau cải xanh mướt.
Phó Quân Thanh ăn từ từ, nhai chậm rãi thưởng thức, cũng gật đầu với đồng ý với hắn, hỏi:
“Trước kia thầy từng học nấu ăn sao?”
“Ừm, cũng có chút chút.” Giản Chiêu đã ăn no, thoải mái ngồi ợ một tiếng, xoa bụng, nhìn đồng hồ thúc giục “Sắp quá giờ rồi, mau ăn nhanh còn dọn dẹp đi ngủ, mai các cậu còn có tiết học đấy.”
Triệu Thiên Kiệt còn mải ăn không để ý.
Giản Chiêu với tay bật TV lên xem thời sự, có thông tin cho biết sắp tới thủ đô và các vùng lân cận phải đón nhận nhiều cơn bão tuyết lớn hơn mọi năm, có khả năng một cơn bão kéo dài trong vài ngày sẽ diễn ra vào cuối tháng tới, thời tiết năm nay rất tệ, khuyên người dân mau chóng mua thức ăn dự trữ ở nhà, vì lúc đấy băng tuyết phủ dày đến mức xe ô tô cũng không thể lăn bánh.
Giản Chiêu nhẩm tính, tận cuối tháng tới mới có cơn bão lớn như thế, vậy thì lúc đó tụi học sinh này cũng bước vào kì nghỉ đông rồi, hoàn thành xong phần thi cuối kì, không cần phải lo lắng nhiều.
Không biết cha ở quê nhà như thế nào, mưa bão thế này ắt hẳn việc làm ăn không tốt lắm, vì sóng điện thoại truyền từ đó vào đây yếu nên mỗi lần gọi về không nói chuyện gì được, dù sao cũng nên gửi ít tiền về.
Y bật điện thoại lên, thấy cái bài viết đáng lo kia đã được gỡ xuống, tài khoản đăng tải còn bị vô hiệu hoá trong vòng hai tuần.
Giản Chiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhận được tin nhắn của Ôn Dĩ Hoài thông báo về việc này, phì cười.
Không biết hành động này của anh có phải lạm dụng chức quyền hay không, hội trưởng hội học sinh lén lút hôn người khác bị chụp lại, cũng may chuyện chưa rầm rộ, anh lại dùng danh hiệu bản thân mà ép đối phương xoá bài.
Việc này lộ ra chẳng biết có ai rì rầm nói xấu gì không.
Tuy nhiên cũng chẳng có ai dám đắc tội với Ôn Dĩ Hoài.
Bây giờ đã đến lúc đi ngủ, nhưng vấn đề cần phải giải quyết hiện tại là cái giường này không đủ rộng lớn để cả ba cùng chen lên đó nằm.
Triệu Thiên Kiệt thấy không có vấn đề gì.
Lần trước cả ba người hắn, Giản Chiêu cùng Sikeil cũng cùng nằm chung trên một cái giường mà vẫn ngủ được.
Giản Chiêu lắc đầu từ chối, y sợ cái viễn cảnh chen chúc chèn ép đến ngộp thở rồi, ngủ cũng không được yên ổn.
Y lôi từ trong tủ ra một bộ chăn mền dự phòng, đã có chút sờn rách nhưng vẫn dày và đủ ấm, trải trên sàn nhà, rồi quay lại nói:
“Các cậu cứ nằm trên đó đi.
Tôi sẽ nằm dưới này.”
Hai tên kia lập tức nhíu mày không đồng ý.
Triệu Thiên Kiệt phản đối ngay:
“Thầy yếu như sên ấy, nằm dưới đất rồi lại đổ bệnh ra đấy thì sao? Hơn nữa ai nỡ để cho thầy nằm đó.
Lên giường đi, để chỗ ấy cho Phó Quân Thanh.”
Khuôn mặt lạnh băng của Phó Quân Thanh không vừa lòng.
Anh vẫn dễ tính, bình thường thì bảo nằm đất thì có thể nằm thôi, với anh thì như thế nào cũng được.
Nhưng cái quan trọng là để cho tên Triệu Thiên Kiệt nằm với Giản Chiêu thì không biết hắn sẽ bày ra trò gì, với cái tật lưu manh ấu trĩ của hắn thì đời nào chịu nằm yên.
Giản Chiêu cũng chẳng muốn để Phó Quân Thanh nằm dưới, mà Triệu Thiên Kiệt chắc chắn cũng không chịu.
Giằng co đùn đẩy hồi lâu, cuối cùng cả ba người vẫn nằm chung một giường, khác cái là nằm ngang qua, chân để thõng xuống dưới gần chạm đất, tuy không thoải mái lắm nhưng ít ra về bề ngang vẫn đủ chỗ nằm.
Giản Chiêu nằm giữa, hai bên là thân hình cao lớn khoẻ mạnh của hai cậu học sinh, y không dám quay qua quay lại, hướng đôi mắt nhìn lên trần nhà tối thui.
Phó Quân Thanh rất an ổn, mặc dù lúc đầu anh cũng hơi hồi hộp, nằm mà tim đập thình thịch, nhưng vừa nhắm mắt là ngủ ngay.
Ngược lại là Triệu Thiên Kiệt, hết xoay ngang rồi xoay dọc, còn nổi hứng chọt má Giản Chiêu, nghịch nghịch mớ tóc xù của y.
Cuối cùng tất cả vẫn chìm vào giấc ngủ..
Danh Sách Chương: