• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Giản Chiêu nghe tiếng gõ cửa, hoảng hồn, vội vã đẩy Phó Quân Thanh, vùng vẫy muốn đứng dậy.

Anh nhíu mày khó chịu, sắc mặt đen thui, ôm chặt một cái rồi mới luyến tiếc thả ra.

Giản Chiêu nhanh chóng đi ra đến bên cánh cửa, thấp giọng hỏi:
"Ai đấy?"
Bên ngoài truyền vào giọng nói dịu dàng của Ôn Dĩ Hoài, anh cũng nhỏ giọng đáp:
"Thầy, là em.

Nãy em nghe thấy có tiếng động lớn trong này, thầy gặp chuyện gì khó khăn sao?"

Giản Chiêu quay đầu liếc Phó Quân Thanh đằng sau, bịa đại một lí do trả lời:
"Không có gì, tôi hậu đậu làm rớt đồ thôi, cậu cứ ngủ tiếp, đừng lo lắng."
"Thầy." Giọng Ôn Dĩ Hoài vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại cất chứa u sầu cùng đau lòng "Đừng lừa em.

Em không đáng để thầy tin tưởng sao?"
Giản Chiêu cứng người.
"Không có, cậu Ôn, thiệt ra là có vài chuyện rắc rối thôi, không có gì đâu, cậu cứ quay về giường ngủ tiếp, tự tôi giải quyết được."
"Thầy đừng khách khí như vậy." Giọng nói của Ôn Dĩ Hoài dần chuyển sang buồn rầu "Thầy đừng tránh né em, cho em vào trong được không?"
Dạo gần đây y đột nhiên tránh mặt anh, kéo dài khoảng cách, lạnh nhạt đi hẳn.

Với một nam sinh mới có tình đầu như Ôn Dĩ Hoài thì đúng là bị phũ phàng đến gây tổn thương, nhưng anh không hề oán giận, như con thiêu thân lao đầu vào tình yêu, tình nguyện bị nhấn chìm, sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm của đối phương.
Một chàng trai tốt lại cố chấp như vậy.
Giản Chiêu thở dài.

Tuy biết nên cắt đứt mọi dây dưa, không thể cho người ta hi vọng, nhưng mỗi khi nghe chất giọng trầm ấm ấy nỉ non, y lại mềm lòng.

Đắn đo hồi lâu, người bên ngoài cũng kiên nhẫn đứng chờ, Giản Chiêu mới lên tiếng:
"Triệu Thiên Kiệt đâu?"
"Cậu ta vẫn ngủ." Ôn Dĩ Hoài trả lời ngay lập tức "Mở cửa đi thầy, cậu ta không giật mình tỉnh dậy đâu."
"Cậu thật là biết làm tôi khó xử đó."
Cánh cửa phòng tắm được đẩy ra.


Một cánh tay vươn đến túm lấy Ôn Dĩ Hoài lôi anh vào trong, rồi nhanh như cắt đóng cửa lại.
Ba người nhìn nhau.
Bầu không khí có hơi xấu hổ, Giản Chiêu đỏ mặt, có cảm giác như bị bắt gian tại trận, giải thích:
"Nãy tôi tỉnh dậy thì thấy cậu ấy rồi.

Chắc lại vừa bị côn đồ đánh.

Khuya quá nên tôi không muốn đánh thức các cậu, mới đưa cậu Phó vào đây tắm rửa sơ qua thôi."
"Vâng, vết thương trên người cậu ta cũng nghiêm trọng nhỉ." Ôn Dĩ Hoài trả lời.
Giản Chiêu hơi ngại, thầm nghĩ không biết anh có nhận ra điều gì bất thường hay không.

Ánh sáng vàng từ bóng đèn nhỏ trong phòng tắm soi rọi lên người Ôn Dĩ Hoài, đầu tóc anh bù xù, quần áo xộc xệch, có vẻ vừa tỉnh dậy chưa kịp chỉnh trang gì.

Phó Quân Thanh nhìn anh đầy lạnh lùng với địch ý tràn ra trên khuôn mặt, khác hẳn dáng vẻ đáng thương vừa nãy.

Ngược lại Ôn Dĩ Hoài không mấy ngạc nhiên khi Phó Quân Thanh ở đây, còn chẳng thèm nhìn đến, chỉ lo lắng cho Giản Chiêu:
"Đồ thầy ướt hết rồi, mau thay quần áo khác đi, không cảm lạnh.

Sức khỏe thầy đã yếu rồi mà..."
"Được rồi, ướt chút không đến mức bệnh đâu." Giản Chiêu lấy quần áo treo sẵn trên móc, đưa khăn tắm cho Phó Quân Thanh "Cậu lau người đi, mấy bộ đồ của tôi ở đây không vừa với cậu đâu, lát ra ngoài tôi lấy đồ cho, mặc tạm xong bôi với uống thuốc."
Phó Quân Thanh ngoan ngoãn nhận lấy khăn tắm.


Lúc này Ôn Dĩ Hoài mới nhìn đến anh ta, hỏi qua loa:
"Bị sao thế? Là người của Phó phu nhân thuê đến đánh à?"
Phó Quân Thanh không thèm ư hử, nhưng cũng ngầm đồng ý.
Hai người vốn dĩ có mỗi quan hệ không tệ, bây giờ nói được một câu rồi thôi, không ai thốt lên tiếng nào nữa, cũng không nhìn đến đối phương.
Phó Quân Thanh cùng Ôn Dĩ Hoài có thể lờ nhau đi, nhưng Triệu Thiên Kiệt thì không dễ như thế.

Với tính cách của hắn và mối xung đột hai bên, nếu biết Phó Quân Thanh xuất hiện ở đây, thể nào cũng không cho qua dễ dàng như Ôn Dĩ Hoài, Phó Quân Thanh cũng có hiềm khích với hắn, không cẩn thận dẫn đến đánh nhau, giữa đêm rồi, bớt được rắc rối nào thì bớt cho đỡ thêm chuyện.
Giản Chiêu đẩy cửa ló đầu ra ngoài, cố gắng thả nhẹ bước chân, căng thẳng ngó nghiêng xung quanh, còn đang căng mắt nhìn lên giường xem bóng dáng nằm trên đó thì chợt nghe có người hỏi:
"Thầy đang nhìn cái gì?"
"Nhìn xem Triệu Thiên Kiệt còn ngủ yên không." Giản Chiêu suỵt một tiếng "Nhỏ tiếng thôi, cậu ta dậy bây giờ, lúc đó lại làm ầm lên..."
"Làm ầm lên vì cái gì?"
"Thì chuyện của Phó Quân Thanh xuất hiện trong phòng..." Giản Chiêu còn đang cực lực quan sát, trả lời theo bản năng, chợt nhận ra có gì đó không ổn, tim đập thình thịch.
Tiếng nói của Ôn Dĩ Hoài truyền đến đằng sau, dở khóc dở cười:
"Cậu ta dậy rồi thầy ơi, đang đứng cạnh thầy kia kìa."
Giản Chiêu quay ngoắt sang, quả nhiên nhìn thấy thân hình cường tráng mặc áo ngủ đứng ngay bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai ngược ngạo của Triệu Thiên Kiệt toát lên sự nguy hiểm, giọng nói trầm thấp khàn khàn thì thầm bên tai:
"Thầy có gì muốn giải thích với tôi không?".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK