Mục lục
Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bóng đêm duỗi tay không thấy năm ngón, tay thiếu nữ mềm mại lặng yên theo chân nam nhân, từng chút từng chút sờ lên.

Nàng không nhìn thấy, chỉ có thể sờ soạng tìm vị trí, lời vừa rồi cũng không phải đang hỏi ý hắn, mà chỉ thông báo thôi.

Đại tiểu thư bá đạo đến như vậy, thứ nàng muốn, sao lại không chiếm được chứ?

Huống chi nàng tự giác đã có giao tình về tính mạng với Bùi Tịch, nàng tuyệt đối không thể coi trọng tên què Bùi Tịch, cho nên cũng không cần tuân thủ quy tắc không tới gần nam nhân khác của "Phi Y".

Hết thảy liền thuận lý thành chương*.

* Thuận lý thành chương: Thuận theo lý thuyết mà suông sẻ

"Cô làm gì thế!?"

Ngay sau đó, giọng nam trầm thấp vang lên, tay vươn ra cũng bị một bàn tay to khoẻ mạnh bắt lấy, năm ngón tay thon dài siết chặt cổ tay nàng.

"Ai nha, huynh làm gì thế Bùi Tịch? Tay ta đau."

An Cửu vừa kêu lên, bàn tay nắm chặt tay nàng theo bản năng nới lỏng, phóng nhẹ lực đạo.

"Ta còn chưa đồng ý, cô không được ngồi lên." Bùi Tịch gần như nghiến răng nghiến lợi.

Nữ nhân này, nữ nhân này, sao không biết liêm sỉ như thế!

Thiếu nữ dừng một chút, như phát hiện ra đại lục mới: "Ấy, huynh xấu hổ?"

"Không có." Bùi Tịch lạnh lùng nói.

"Vậy vừa rồi huynh làm gì mà không cho ta sờ?" Đột nhiên, nàng như nhớ tới cái gì, thanh âm lập tức cao lên, "Bùi Tịch, chân của huynh có phải sắp khỏi rồi?"

Khi nói lời này, giọng thiếu nữ tràn đầy vui sướng, bất luận là ai ở đây, đều có thể nghe ra nàng có bao nhiêu cao hứng.

Thần sắc Bùi Tịch phức tạp nhìn về phía nàng, nàng ngồi xổm bên cạnh hắn, đại khái là cảm thấy lạnh, vô thức dựa sát vào chân hắn, giống một cây nấm nhỏ.

Chân hắn khỏi, nàng vui như vậy?

"Hiện tại chân huynh có cảm giác không?" Không được đáp lại, thiếu nữ cũng không thèm để ý, bản thân hứng thú bừng bừng hỏi.

Bùi Tịch theo thói quen đáp: "Không có."

"Sao có thể, ta không tin!" Nói xong, An Cửu đã vươn móng vuốt, dừng trên hai đùi hắn.

Tay thiếu nữ yếu đuối không xương, giống một đám mây ấm áp, nàng nhéo cẳng chân hắn, một bên chờ mong hỏi: "Có cảm giác không?"


Bùi Tịch trước sau nói: "Không có."

"Sao có thể......" An Cửu lẩm bẩm, véo đánh nàng đều dùng rồi, hai chân vẫn giống như trước, không nhúc nhích, không có nửa điểm phản ứng.

"Bùi Tịch, rốt cuộc huynh có luyện công không?"

Thí nghiệm kết thúc, ngữ khí thiếu nữ uể oải, không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

"Luyện rồi...... Đại khái là vô dụng với ta." Bùi Tịch chậm rãi trả lời.

"Tại sao lại như vậy......"

Thiếu nữ thất vọng cực kỳ, trong thanh âm tràn đầy chán nản, nàng ôm hai chân ngồi dưới đất, cũng không oán giận mặt đất lạnh, liền ngồi ngơ ngác như vậy, bóng dáng nho nhỏ đều lộ ra sự thương cảm.

Trong bóng đêm, ánh mắt Bùi Tịch trước sau dừng trên người nàng.

Thiếu nữ mất mát không giống giả vờ, chẳng lẽ nàng thật sự hy vọng hắn khoẻ lên?

Đang trầm tư, lỗ tai đột nhiên nghe thấy tiếng hít nho nhỏ, như có người dùng sức hít mũi.

Cùng lúc đó, giọng thiếu nữ trầm thấp chậm rãi truyền đến.

"Đây là lần đầu tiên ta ngồi tù...... Bùi Tịch, huynh nói chúng ta có thể ra ngoài được không?"

Xem ra nàng cũng sợ hãi, còn tưởng rằng nàng lớn mật như vậy, một chút cũng không sợ bị giam.

Thấy nàng rầu rĩ, Bùi Tịch hơi khép mắt, nhàn nhạt nói: "Sẽ không, chờ Phật tử Phi Trần điều tra rõ chân tướng, chúng ta có thể ra ngoài."

Thiếu nữ vẫn đắm chìm trong cảm xúc chán nản, yếu ớt lẩm bẩm: "Chân tướng......"

Nàng vùi đầu càng sâu vào đầu gối, như là đang trốn tránh.

"Tên trộm đồ...... Là hắn sao......"

Giọng nói phiêu tán trong không khí không thể nghe thấy, không cần gió thổi, lập tức tiêu tán.

Bùi Tịch không nghe rõ nàng nói gì, cũng không để ý.

Bởi vì hắn nghĩ đến một việc khác cấp bách hơn, ngày mai là đêm trăng tròn.

Nói cách khác, ngày mai hắn sẽ lại độc phát.

Nhưng hiện tại hắn còn bị nhốt ở giới đường, cũng không biết khi nào Phi Trần có thể thả bọn họ ra.


Nam nhân không tiếng động nhắm mắt, dưới hàng mi dài là một đôi mắt sâu thẳm, trong ban đêm yên tĩnh càng thêm thâm thúy.

An Cửu vốn cho rằng, bọn họ rất nhanh có thể ra ngoài, nhưng ngoài dự đoán chính là, vẫn không ai tới thẩm vấn bọn họ.

Bọn họ như là bị lãng quên, bị nhốt trong căn phòng nhỏ không thấy mặt trời như vậy, không biết làm gì khác ngoài an tĩnh đợi.

Mặc dù là ban ngày, trong phòng vẫn một mảnh tối tăm, giống như ban đêm.

Nếu không phải đến thời gian nhất định sẽ có người từ cửa mang cơm vào, An Cửu cũng không phân biệt được ngày đêm.

Đôi khi muốn có thể kêu một tiếng, sẽ có người đưa nàng đi vệ sinh, nhưng toàn bộ quá trình bị người đi theo giám thị, bảo đảm bọn họ không thể trốn thoát.

An Cửu thông qua tần suất ăn cơm tính một chút, bọn họ đã bị giam suốt một ngày.

Rất nhanh tới

đêm ngày hôm sau, bóng đêm che đậy tầm mắt, An Cửu giống như đêm qua, ngồi gần xe lăn Bùi Tịch.

Không biết vì sao, hôm nay Bùi Tịch phá lệ trầm mặc.

Theo màn đêm buông xuống, hắn một câu cũng không nói, cơm chiều cũng chỉ ăn một chút, liền an tĩnh ngồi trên xe lăn của mình, nhắm mắt lại như đang chợp mắt.

Mới đầu An Cửu còn chưa ý thức được vấn đề, đến khi không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay rũ xuống của hắn, chạm vào cảm giác lạnh thấu xương, mới phát giác dường như có chút không đúng.

"Hệ thống, hiện tại là khi nào?" Trong lòng hiện lên một suy đoán, nàng vội vàng hỏi trong đầu.

Âm thanh điện tử của hệ thống vang lên đều đều: 【 Mười lăm tháng năm. 】

Là mười lăm! Đêm trăng tròn!

Cổ đại không có di động, cũng không có lịch, ngày thường An Cửu không biết hôm nay hôm nào, căn bản không chú ý đến điều này.

"Khá lắm, ngày quan trọng như vậy, sao ngươi không nhắc nhở ta?" Nàng chất vấn hệ thống trong đầu.

Hệ thống rác rưởi này không giúp gì được thì thôi đi, còn có thể đừng kéo chân sau hay không!

【 Ký chủ không phân phó. 】

An Cửu bị sự thông minh của hệ thống rác rưởi làm cảm động phát khóc: "Được được được, sau này gặp phải loại chuyện này, nhớ nói trước cho ta!"

【 Được. 】


Giao lưu với hệ thống rất ngắn gọn, An Cửu nhanh chóng lấy lại tinh thần, sờ soạng ngón tay không có độ ấm kia, lo lắng nhỏ giọng kêu: "Bùi Tịch? Huynh sao vậy?"

Nam nhân vốn chạm vào hắn một chút, đều sẽ bị ngăn lại, hôm nay lại là không có phản ứng.

Tay thon dài rũ xuống, lạnh lẽo thấu xương, không mang theo chút độ ấm, như là một khối băng không có cảm xúc.

Trong tối tăm, nàng không nhìn thấy bộ dáng hắn, đành phải đến gần, muốn nhìn tình trạng của hắn.

"Bùi Tịch? Huynh, huynh bị bệnh sao?"

Tiếng thiếu nữ mềm mại, giống một sợi dây như có như không, xuyên qua một mảnh sương mù dày nặng chui vào đáy lòng, lặng lẽ cắm vào tim.

Bùi Tịch suy nghĩ mơ màng, chậm rãi nâng mí mắt.

Khắp nơi đều là ảm đạm và yên tĩnh vô biên, trước mắt lại hiện ra một khuôn mặt trắng không tì vết.

Trong đêm tối này, phảng phất đang phát sáng.

Trên khuôn mặt nhỏ là một đôi mắt đào hoa minh diễm động lòng người, mở to nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy quan tâm.

"Bùi Tịch? Bùi Tịch? Huynh nói gì đi, huynh làm sao vậy?"

Môi mềm lúc đóng lúc mở, thở ra dòng khí ấm áp ẩm ướt, thoang thoảng tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ.

Tư duy Bùi Tịch trì độn không thôi, kịch độc đã bắt đầu phát tác, từng đợt đau đớn rất nhỏ giống như thủy triều ập tới, đe doạ cuốn lấy hắn, kéo vào bóng tối không thấy ánh mặt trời.

Nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy giọng nàng.

Trong quá khứ, hắn đều sẽ mặc kệ bản thân mất đi ý thức. Hôm nay, lại có một thiếu nữ, đánh thức hắn trong bóng đêm.

Có lẽ hồi lâu không thấy đáp lại, giọng thiếu nữ dần dần run rẩy: "Bùi Tịch, huynh đừng làm ta sợ, có phải huynh bị bệnh không? Ta, ta đi gọi người, ta gọi bọn họ thả huynh ra......"

Nàng nói năng lộn xộn, xoay người muốn đi, giây tiếp theo, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ.

Ngón tay dùng sức, kéo nàng trở về.

Bởi vì độc phát, hắn nhất thời không khống chế được lực đạo, thiếu nữ lảo đảo lùi lại, đứng không vững, "A" một tiếng ngã thẳng vào trong lòng hắn.

Lần này sức nặng đè lên, Bùi Tịch chợt phát ra một tiếng kêu rên.

Vốn chịu đựng đau nhức, lần này càng đã rét vì tuyết lại giá vì sương*, nam nhân thở dốc hồi lâu, mới khàn giọng mở miệng: "Đừng đi, đừng đi gọi người."

* Đã rét vì tuyết lại giá vì sương: ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề

"Nhưng...... nhưng huynh như vậy......"

Thiếu nữ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cả người đều sợ hãi.

Nàng không nhìn thấy hắn, nhưng ngón tay nàng sờ đến thân thể căng chặt của nam nhân, trên trán rơi xuống mồ hôi lạnh, còn có thể nghe thấy hô hấp hắn dồn dập, thô nặng, giống như thú gần chết.


"Huynh như vậy...... Thật sự không sao chứ?" Trong thanh âm của nàng mang theo khóc nức nở.

Sợ nàng ra ngoài tìm người, chuyện hắn độc phát liền không giấu được, điều này đối với Bùi Tịch mà nói là không thể chịu đựng nổi, hắn không thể để lộ nhược điểm của mình.

Hắn nới lỏng tay nắm cổ tay nàng, dứt khoát ôm eo thiếu nữ, hoàn toàn giam cầm nàng trong lòng hắn.

"Đừng lo lắng...... Chỉ là, chỉ là bệnh cũ thôi, cơ thể ta có bệnh cũ, không phải, không phải chuyện gì lớn......"

Một câu đơn giản, hắn ước chừng nghỉ ngơi một lúc, mới nói xong.

Tiếng thở dốc bên tai càng trở nên kịch liệt, thiếu nữ có chút khó chịu chống tay lên ngực nam nhân, thân mình xê dịch về phía sau.

Tư thế hiện tại của hai người, là An Cửu ngồi trên đùi nam nhân, một tay hắn ôm eo nàng, lòng bàn tay to rộng áp phía sau lưng nàng, vây nàng ở khuỷu tay hắn.

Cằm hắn tựa vào thái dương nàng, rũ đầu, hô hấp nặng nề phả vào tai nàng.

Khoảng cách như vậy, đối với thiếu nữ mà nói quá thân cận, cho dù nàng tự giác mình vô tình với hắn, giờ phút này gương mặt cũng không nhịn được mà nóng lên.

"Bùi, Bùi Tịch, huynh buông ta ra, ta không đi tìm người."

Tay thiếu nữ mềm mại ấn ở ngực, lực chống mỏng manh truyền đến, tâm trí Bùi Tịch hỗn độn một lát, mới ý thức được nàng nói gì.

Hắn nên buông tay ra, bọn họ như vậy quá thân cận, không nên.

Chỉ là, tay hắn lại như có ý thức, vẫn dính chặt trên vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ.

Không muốn rời đi.

Một giọng nói dưới đáy lòng vang lên.

Muốn ôm nàng, muốn hôn nàng, sẽ không thống khổ như vậy nữa.

Không biết giọng nói từ đâu mà đến, nói với hắn như vậy.

Bùi Tịch hoảng hốt, nhớ lại khi vừa đến sơn trang Kim Xà, đêm hỗn loạn đó.

Trong khoảng thời gian này, hắn cố tình không nhớ lại, đè sâu chuyện này trong lòng, liền cho rằng mình sớm đã quên.

Nhưng một đêm này, ký ức đã chôn sâu không chịu khống chế trỗi dậy.

Trong lúc hôn mê, hắn bừng tỉnh ngửi thấy mùi hoa đào nồng đậm say lòng người, thấy bóng dáng hoa đào.

"Á...... Bùi Tịch huynh làm gì vậy!"

Chờ đến khi hắn lại lần nữa khôi phục ý thức, trên môi đã là một mảnh mềm mại ấm áp, thiếu nữ trong lòng giãy giụa không thôi, đôi mắt đen nhánh trừng to, khuôn mặt nhỏ tràn đầy khiếp sợ.

Hắn đã quên, lúc này đây, nàng tỉnh táo, nàng không say.

Chỉ là, hắn giống như say rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK