Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bùi Tịch đoán không sai, An Cửu xác thật là đang làm bộ làm tịch.
Hủy vườn hoa là thật, nhưng muốn làm khó hắn cũng là thật.
Hôm trước, An Cửu dùng bàn tay vàng duy nhất của mình, cũng chính là hình chiếu của hệ thống thấy được cuộc đối thoại của Bùi Tịch và A Thất.
Do đó biết được kế hoạch tiếp theo của Bùi Tịch.
Cho dù độ hảo cảm 85, hắn vẫn muốn giết nàng, hơn nữa ý muốn giết nàng càng thêm mãnh liệt.
Cả người An Cửu đều không ổn.
Tuy rằng nàng có thể lý giải suy nghĩ của hắn, nhưng lý giải không đại biểu là tán đồng. Cho nên mấy ngày nay nàng như thế nào cũng không nuốt nổi cục tức này, liền thừa dịp mấy ngày cuối sống yên ổn, từ từ phát giận.
Đại khái sau khi xuống núi, nàng liền phải chờ chết đi?
An Cửu ngồi trên sườn núi, nhìn công tử bạch y vất vả nhổ hoa cách đó không xa, buồn bã mà thở dài.
Độ hảo cảm còn thiếu 15 nữa, thời gian cuối cùng, nàng thật sự có thể công lược được hắn sao?
Mặc dù từ trước đến nay An Cửu luôn bình tĩnh, giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy vài phần mê mang.
"An Cửu, cô thở dài gì vậy?" Lâm Thanh Nghiên quay đầu tới.
Trong biển hoa cầu vồng mỹ lệ, nam nhân áo trắng tóc đen lần lượt khom lưng cúi người, nhổ hoa lên khỏi mặt đất. Bên vườn hoa, An Cửu và Lâm Thanh Nghiên sóng vai ngồi cùng nhau, ôm mặt nhìn một màn này.
Về phần Hạ Tử Kình, đã vào trong rừng đi săn. A Thất thì ở một bên nhóm bếp lửa, chuẩn bị nấu cơm.
Hoa Thiên Tinh năm màu quá nhiều, chỉ dựa vào một mình Bùi Tịch nhổ, một chốc một lát căn bản không thể xong, bọn họ không thể không ở đây nửa ngày.
"Ta nghĩ, sau khi xuống núi, chúng ta sẽ còn gặp nhau không?" An Cửu phiền muộn nói.
Nghe nàng nói như vậy, Lâm Thanh Nghiên không khỏi bật cười: "Ở đâu mà không gặp được chứ? Ta và Hạ đại ca sẽ về nhà, cô có thể cùng chúng ta đến sơn trang đúc kiếm làm khách nha."
An Cửu lắc lắc đầu: "Vẫn là không được."
Lâm Thanh Nghiên hiểu rõ cười: "Ta biết, có phải cô muốn cùng Bùi Tịch về Dược Vương Cốc đúng không? Dược Vương Cốc cách sơn trang đúc kiếm không xa, cưỡi ngựa không đến nửa ngày, chúng ta gặp nhau rất tiện."
An Cửu đảo mắt nhìn về phía nàng, mặt thiếu nữ thanh y đều là vui sướng thuần khiết, nàng hoàn toàn đắm chìm vào tình yêu ngọt ngào, không thấy nửa phần ưu sầu.
"Ta có chút nhớ nhà......" An Cửu gác mặt trên đầu gối, hơi quay đầu đi, nhỏ giọng nói.
Lâm Thanh Nghiên ngẩn người, bất tri bất giác phản ứng lại, An Cửu là trốn nhà đi. Từ khi đi cùng bọn họ đến bây giờ, đại tiểu thư rời nhà cũng sắp ba tháng, chưa từng trở về lần nào.
"Cô muốn về nhà sao? Nếu không lần này chúng ta xuống núi, đưa cô hồi kinh trước?" Lâm Thanh Nghiên đề nghị.
An Cửu nghe vậy cười cười, cự tuyệt: "Ta là đào hôn, nếu về nhà, khẳng định bị cha ta ép xuất giá, vẫn là không về đâu."
Lâm Thanh Nghiên "A" một tiếng, "Vì sao cô đào hôn thế? Cô không thích vị hôn phu sao?"
An Cửu dùng sức lắc đầu: "Đương nhiên không thích, hắn hơn ta đại khái hai mươi tuổi, có thể làm cha ta luôn rồi!"
Lâm Thanh Nghiên kinh ngạc trợn mắt, ánh mắt nhìn An Cửu tức khắc trở nên thương tiếc.
Thân là nhi nữ giang hồ, lại là đại tiểu thư của sơn trang đúc kiếm, Lâm Thanh Nghiên rất ít khi nghe nói chuyện ép xuất giá này.
Người võ lâm không câu nệ tiểu tiết, không khí cũng cởi mở hơn thế gia đại tộc, nữ hiệp hành tẩu giang hồ cũng không hiếm thấy, thiếu niên thiếu nữ vừa mắt nhau sẽ thành thân, ví dụ như nàng và Hạ Tử Kình, chuyện manh hôn ép gả cơ hồ không tồn tại.
Trên giang hồ cũng không chú trọng dòng dõi, đều nhìn vào võ công.
Lâm Thanh Nghiên nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Nếu như vậy, cô đừng về nhà, về cùng Bùi Tịch đi. Bùi Tịch rất tốt, vừa ôn nhu vừa săn sóc, một mình huynh ấy làm chủ Dược Vương Cốc, nếu cô gả cho huynh ấy, sau này sẽ là nữ chủ nhân của Dược Vương Cốc, cha cô cũng không ép được cô."
"Chỉ là ta thấy huynh ấy dường như không thích ta......" Nói tới đây, An Cửu rũ mắt.
Lâm Thanh Nghiên bỗng nhiên cười: "Cái này thì cô sai rồi, vừa rồi cô không thấy sao? Cô cầu huynh ấy đi nhổ hoa, huynh ấy một chút cũng không do dự liền đáp ứng đó!"
An Cửu chớp chớp mắt, vẫn mặt ủ mày chau: "Đó là huynh ấy tốt bụng, chỗ nào là vì ta chứ?"
Lâm Thanh Nghiên kiên định nói: "Ta với Bùi Tịch quen biết từ nhỏ, huynh ấy tuy tốt bụng, nhưng ngày thường cực kỳ sạch sẽ, không thể chịu đựng trên người mình có bất kỳ dơ bẩn nào, chính cô xem huynh ấy hiện tại, nơi nào không phải coi trọng cô chứ? Huống hồ ta hiểu huynh ấy, huynh ấy lạnh lùng với cô, là vì quá tuân thủ quy củ, huynh ấy là như vậy, tuyệt đối sẽ không vô lễ với nữ tử. Cô nhiều lần thân cận huynh ấy, bảo đảm huynh ấy lạnh không nổi."
An Cửu theo ánh mắt Lâm Thanh Nghiên nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy trên quần áo trắng của công tử dính rất nhiều vết bẩn, có bùn đất, nước màu từ hoa, tro bụi, khác một trời một vực với hắn không nhiễm một hạt bụi nào ngày thường.
"Đúng rồi, nếu cô còn chưa tin, có thể tặng huynh ấy đồ, nếu huynh ấy nhận, liền chứng minh tâm ý của huynh ấy."
Lâm Thanh Nghiên lại lặng lẽ thò qua.
An Cửu tò mò nhìn nàng: "Cái gì thế?"
"Hầu bao*."
* Hầu bao: túi đựng tiền, hương liệu thời xưa
Nữ tử cổ đại thường lấy hầu bao làm tín vật đính ước, Lâm Thanh Nghiên nói ngược lại cũng có lý.
Vì thế sau khi Bùi Tịch nhổ sạch biển hoa, công tử vốn trắng tinh không tì vết trở nên chật vật bất kham, khi từ vườn hoa chậm rãi đi tới, liền nhận được một hầu bao đỏ thiếu nữ đưa qua.
Màu sắc của hầu bao giống như đúc váy áo trên người thiếu nữ, đều đỏ rực như lửa.
Giống nàng, đều bắt mắt.
Góc váy thiếu nữ ửng đỏ, gương mặt cũng đỏ theo, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời như chứa đựng ngôi sao lấp lánh.
"Bùi Tịch, cái này...... Tặng cho huynh."
Bùi Tịch ngước mắt lên, ánh mắt rời khỏi hồng bao đỏ, nhàn nhạt dừng trên gò má đỏ bừng của thiếu nữ.
"An tiểu thư đưa cái này cho ta, là ý gì?"
Đưa hầu bao có nghĩa gì, Bùi Tịch tất nhiên có nghe qua.
Hắn biết rõ còn cố hỏi, một bên ngực lại đập kịch liệt, cổ họng không hiểu sao khô khốc. Một bên lại mắt lạnh nhìn nàng, trong đầu nghĩ xem nàng lại muốn làm trò gì.
Hai ngày nay mỗi khi đối mặt với nàng, hắn sẽ lâm vào hoàn cảnh như vậy.
Một mặt là xúc động khó có thể kiểm soát, một mặt là đầu óc khó khăn giữ lý trí tỉnh táo. Hai cảm giác này xé rách hắn, khiến hắn càng thêm hỗn loạn, khó có thể bình tĩnh.
Thấy hắn biểu hiện trầm tĩnh như thế, trên khuôn mặt bạch ngọc không thấy chút biểu tình nào, tựa hồ hoàn toàn thờ ơ, khuôn mặt ửng đỏ của thiếu nữ không khống chế được trắng bạch.
Thiếu nữ dậm chân, không nhịn được cắn chặt môi: "Dù sao là tặng cho huynh, huynh, huynh muốn hay không?"
Bùi Tịch không tiếng động rũ mắt, hàng mi dài phủ bóng xuống dưới mắt.
Thấy hắn trầm mặc, An Cửu cắn môi càng chặt, cánh môi đỏ bừng đều nổi trắng.
Tay vươn ra giữa không trung, một trận gió thổi qua, nàng bỗng nhiên quay đầu, hừ lạnh một tiếng nói: "Huynh không cần thì bỏ đi, ta tặng cho người khác, huynh không muốn thì tất nhiên có người muốn!"
Lời còn chưa dứt, cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ liền bị nắm lấy.
Công tử bạch y từ từ nâng mắt, mắt đen sâu thẳm.
"Ta muốn." Hắn môi mỏng hé mở, tiếng nói lộ ra khàn khàn.
Đầu ngón tay thon dài lấy hầu bao nhỏ trong lòng bàn tay thiếu nữ, hầu bao đỏ tươi phản chiếu khớp xương tái nhợt, mỹ cảm ghê người.
"Hừ, cho là huynh thức thời." Thấy hắn thông minh, thiếu nữ hếch cằm, mặt mày đều là đắc ý.
Ném xuống những lời này, nàng liền chạy đi giống con khổng tước* nhỏ, phảng phất hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn.
* Khổng tước: con công, chỉ sự kiêu ngạo
Làn váy đỏ rực của thiếu nữ bay bay theo bước chân của nàng, nàng chạy đến phía thiếu nữ thanh y cách đó không xa, hai người ghé vào nhau, thì thầm không biết nói gì đó, thỉnh thoảng nhìn về phía Bùi Tịch, nói nói liền nở nụ cười.
Bùi Tịch đứng tại chỗ không nhúc nhích, nắm hầu bao trong tay.
Trong hầu bao không biết có gì, hơi hơi cứng, cộm lòng bàn tay hắn, ẩn ẩn phát đau.
Đau đớn như có như không đó, từ lòng bàn tay lan đến ngực, một trận khó thở buồn bực.
Là nổi hứng chơi đùa? Hay là hứng khởi nhất thời? Hay là một kiểu làm khó đùa cợt khác?
Bất kì là cái gì, cũng không thay đổi được, hắn đích xác muốn thứ này.
Giống nữ nhân này, nàng bất kham, còn khiến hắn chướng mắt. Nhưng sự thật vẫn không thay đổi được, hắn thích nàng, vì nàng mà không khống chế được cảm xúc.
Buồn cười, cho dù chỉ là tình yêu nông cạn mà nàng tùy tay cứu tế cho, hắn vậy mà cũng muốn.
Bùi Tịch bỗng nhiên nhắm mắt lại, khi mở ra, đáy mắt xẹt qua một tia kiên định.
Không thể lại mặc kệ nữa.
Nàng quá ảnh hưởng đến hắn, quá không chịu khống chế.
Hắn nhất định phải giết nàng.
Ở sơn cốc cả ngày, mấy người lại lần nữa khởi hành, ném sơn cốc đã bị hủy diệt ra sau người.
Lần này trên đường không có chỗ nghỉ chân, bọn họ thuận lợi đi vào trấn Minh Quang.
Ma giáo bị phá huỷ, trấn Minh Quang lại không thấy tiêu điều, trên trấn vẫn người đến người đi, khắp nơi đều là thương nhân dẫn lạc đà chở rất nhiều rương đồ, đi từ nam chí bắc phong trần mệt mỏi.
An Cửu không tiện du ngoạn, hiện giờ giải quyết chính sự, liền quyết định ở trấn dạo chơi một phen, thuận tiện mua chút đặc sản Tái Bắc.
Phong thổ* Tái Bắc khác hoàn toàn Trung Nguyên, hành tẩu trên đường không chỉ thấy lạc đà, còn có người phiên bang tóc vàng mắt xanh, mũi cao mắt thâm, những người này ăn mặc cũng khác dân tộc Hán, có những đặc điểm riêng.
* Phong thổ: những điều kiện về khí hậu của một vùng đối với đời sống của con người
An Cửu choáng váng, bất tri bất giác liền đi lạc, giương mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Lâm Thanh Nghiên Hạ Tử Kình trong đám người cách đó không xa, nàng đang muốn đi qua, một thân ảnh cao lớn đột nhiên ngăn trước mặt nàng, chặn tầm mắt nàng.
"Này, xin nhường đường." An Cửu theo bản năng nói.
Người nọ lại không làm theo, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi chính là An Cửu An tiểu thư?"
Trong lòng An Cửu cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, một gương mặt bình thường lọt vào mắt.
Gương mặt này nàng chưa bao giờ gặp qua, vì sao hắn biết tên nàng?
An Cửu: "Ngươi nhận sai rồi, ta không......"
Ngay sau đó, sau cổ nàng đau xót, trước mắt tối sầm, đột nhiên lâm vào bóng tối. Trước khi mất đi ý thức, đáy lòng An Cửu hung tợn giơ ngón tay giữa với Bùi Tịch.
Muốn bắt nàng đi thì cứ bắt, cứ phải thô bạo như vậy hả! Cẩu nam nhân hiểu thương hương tiếc ngọc hay không!
Cùng lúc đó, Bùi Tịch từ cửa hàng đi ra, trong tay cầm một phần bánh thịt bò nóng hổi.
Hắn giương mắt nhìn về phía thiếu nữ đang đứng, lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Nam nhân nhăn mày, theo bản năng cho rằng nàng chạy tới chỗ khác, nhưng nhìn khắp nơi, lại không thấy bóng dáng mặc hồng y.
"A Thất!"
A Thất không ở đây, hắn đang chuẩn bị hành lý cho đoàn người trở về, nghe thấy tiếng gọi mới vội vàng tới.
"Công tử, ta cũng không thấy An tiểu thư."
"Người ngươi giữ lại đâu?"
A Thất phủ nhận: "Hắn không ra tay."
Một lát sau, Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình cũng tìm tới, nghe nói không thấy An Cửu, mọi người đều bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng bọn họ tìm khắp phố, thậm chí khắp cả trấn Minh Quang, cũng không tìm thấy thân ảnh thiếu nữ.
Sắc trời dần dần đen xuống, Bùi Tịch đứng ở đầu đường, màn đêm giống một tấm màn bao phủ trấn Minh Quang, bốn phía đã không còn là ban ngày ầm ĩ.
Hắn siết bánh thịt bò đã nguội cứng trong tay. Hắn còn nhớ khi nàng đi qua sạp bánh nhắc mãi vài tiếng thơm quá, nhưng người xếp hàng dài nhìn thôi đã thấy sợ.
Lâm Thanh Nghiên ở bên cạnh hắn thấp giọng nói: "An Cửu sẽ không sao đâu, chúng ta tiếp tục tìm, cho dù bị bắt đi, chúng ta cũng có thể tìm cô ấy về...... Bùi Tịch, huynh, huynh đừng đau lòng."
Bùi Tịch muốn nói, ta không đau lòng.
Nhưng vừa mở miệng, ngực chợt đau xót. Hắn rên một tiếng cúi người, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
———————
Tác giả có chuyện nói:
Bắt đầu ngược thân đây ~
Editor có lời muốn nói:
Bùi Tịch: nồi này ta không đội 🥲
Danh Sách Chương: