• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta cố gắng muốn rút tay ra, chợt nghe một tiếng quát lớn.

Ngoài cửa vườn người hầu đều quỳ rạp xuống đất, trong mắt Thái Bình nén giận, quát to cảnh cáo: "Mau buông tay, Vĩnh An đang có bầu, ai cho phép con hồ nháo như thế ?" Lý Trọng Tuấn cũng phụ họa nói: "Sùng Giản mau buông tay."

Ai ngờ, tay Tiết Sùng Giản vốn đang nắm lỏng, lại cố tình siết chặt hơn.

Hắn tập võ từ bé, lúc này dùng sức rất mạnh, ta chỉ thấy cổ tay đau nhức, cố chịu đựng, nhíu mày nhìn hắn một cái.

"Buông tay", Lý Thành Khí bước nhanh đi tới, mặt mày lạnh lùng, trầm giọng lặp lại một lần: "Bổn vương lệnh cho ngươi buông tay." Nói xong lại tiến lên hai bước, vội nhìn chằm chằm mặt ta, ta nhẹ lắc đầu, ý bảo chàng không cần đắc tội trước mặt Thái Bình.

"Thế nào?" Tiết Sùng Giản cười cười: "Ta chẳng qua là thấy Vĩnh An suýt nữa té ngã, hảo tâm đến đỡ, vì sao sắc mặt Thọ Xuân quận vương lại khó coi như thế ? Chớ không phải là sợ trắc phi của ngài xuân tâm nảy mầm, muốn tái giá với kẻ khác ?" Lòng ta chợt lạnh, đang muốn lên tiếng mắng hắn, thì nghe keng một tiếng, Lý Thành Khí đã rút kiếm ra khỏi vỏ.

Chàng vừa động, bốn thị vệ theo sau đồng loạt rút kiếm. Kiếm đã rút ra, thị vệ trong phủ Thái Bình đều biến sắc, trong thời gian ngắn binh khí sáng choang, vây quanh bảo vệ Thái Bình.

Kiếm ra khỏi vỏ, sát khí ngùn ngụt, đi theo Lý Thành Khí chỉ có bốn người, nhưng khí thế lại có thể mạnh mẽ áp đảo hơn mười thị vệ của Thái Bình. Ta nhìn chàng, lồng ngực hồi hộp khó thở, chỉ có thể liều mạng đè xuống, cố gắng lên tiếng gọi: "Thành Khí."

Tầm mắt của ta và chàng lướt qua nhau.

"Thọ Xuân quận vương cũng biết đây là nơi nào ?". Sắc mặt Tiết Sùng Giản mặc dù thay đổi, nhưng còn cứng rắn chống đỡ nói: "Nếu luận rõ, muốn rút kiếm trong phủ Thái Bình công chúa, ngay cả Thánh Thượng cũng phải suy nghĩ đắn đo, không phải là ngài say rượu làm càn đó chứ ?"

"Sùng Giản!" Thái Bình vẫy tay, ý bảo bọn thị vệ lui ra phía sau: "Buông Vĩnh An ra, rồi bồi tội ca ca của con —— "

Lời còn chưa dứt, Lý Thành Khí đã mở miệng: "Đại Đường nam tiếp Giao Chỉ, bắc giáp Đột Quyết, phàm là bổn vương rút kiếm chỉ hướng nào, nhất định quân Tây Bắc huyết tẩy nơi đó. Ba năm trước đây Đột Quyết không chiến mà lui, là e ngại hơn mười vạn đại quân Tây Bắc, chứ không phải triều đình quyền quý ca múa mừng cảnh thái bình cách mấy ngàn dặm. Những lời này, ngươi nghe hiểu được ?"

Chàng nói rất chậm, gằn từng tiếng, bộc lộ sát khí sau nhiều năm chém giết.

Chỉ cần mấy câu đó thôi cũng đã khiến hơn hai mươi thị vệ cầm đao phía sau Thái Bình chùng tay, xung quanh nhất thời yên tĩnh khác thường làm cho người ta sợ hãi. Không chỉ là ta, ngay cả Tiết Sùng Giản đang giữ tay ta cũng đã mặt mày biến sắc, sau một lúc lâu không nói nổi một câu.

Lý Thành Khí không nói tiếp, thu kiếm, liếc mắt nhìn ta một cái.

Ta lập tức ổn định thần trí, rút tay khỏi Tiết Sùng Giản, cố gắng trấn định bản thân, an ổn đi đến cạnh Lý Thành Khí. Tới khi nắm được bàn tay chàng mới có thể hoàn toàn buông lỏng tảng đá trong lòng. Vừa rồi trong chớp mắt, ngay cả ta cũng không dám nhìn thẳng chàng, nhưng hiện tại nắm chặt tay mới phát hiện, lòng bàn tay chàng ẩm ẩm mồ hôi.

Chàng thật sự đã sợ hãi, sợ ta và đứa bé...

Trận khôi hài này trôi qua rất nhanh, Thái Bình giống như cái gì cũng không nghe đến, chỉ sai người dẫn Tiết Sùng Giản đi. Ngược lại Lý Trọng Tuấn sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt khiếp sợ liên tục liếc nhìn Lý Thành Khí, ngay cả đối với ta hỏi han ân cần cũng mang theo lo lắng bất an.

Ta không nghĩ nhiều nữa, mi tâm đau nhức, dựa hẳn vào người Lý Thành Khí, nhỏ giọng nói: "Trở về được không?" Chàng chỉ yên lặng đăm đăm nhìn ta, tới khi ta siết chặt tay thêm lần nữa, thần sắc chàng mới trở lại bình thường, trầm giọng: "Sau này nàng mà còn náo loạn như vậy nữa, ta tuyệt đối sẽ không cho nàng ra khỏi phủ." Ta rầu rĩ dạ, tim vẫn đập nhanh như cũ, bất giác che ngực: "Ta hình như... có chút khó thở." Lý Thành Khí vội vàng xoay cổ tay ta, giống như bắt mạch, thanh âm vững vàng như trước: "Nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ta bế nàng đi ra ngoài." Lời còn chưa dứt, ta liền cảm thấy người nhẹ bỗng, bị chàng bế lên.

Cảm giác đau bụng rất quen thuộc, ta cắn chặt răng, phát lạnh từng đợt.

Quá sớm, chẳng lẽ muốn sinh ?

"Vĩnh An ?" giọng nói Lý Thành Khí vang bên tai, vô cùng trấn định, nhưng mà tay chàng không tự giác ôm chặt hơn: "Có phải không thoải mái hay không?" Ta nhẹ gật đầu, vừa muốn nói gì thì một trận đau nhức lại ập tới, cảm thấy trên đùi có dòng nước nóng nóng, càng hoảng sợ đặt tay lên bụng. Nhưng vẫn gắng sức tỉnh táo, ghé vào vai Lý Thành Khí, cố ra vẻ thoải mái nói: "Con chàng rất muốn gặp chàng, chờ không kịp ." Chàng lên tiếng, ôn nhu nói: "Ta cảm giác có lẽ là con gái."

Tay chàng có chút run rẩy, bước chân vẫn ổn định, bình tĩnh hỏi Thái Bình muốn chuẩn bị phòng sinh.

Trăm ngàn lần không thể xảy ra sự gì, hơn nữa không thể ở trong này.

Bên tai vang lên từng đợt âm thanh thỉnh an, Lý Thành Khí hình như đang phân phó hạ nhân gì đó, còn có giọng Thái Bình, giọng Lý Trọng Tuấn, từ từ ong ong loạn thành một đoàn, so với lần trước còn đau hơn.

Ta chỉ thấy mình tỉnh lại mấy lần, lại mơ mơ hồ hồ, cảm giác đứa bé này vĩnh viễn không chịu đi ra. Đến cuối cùng khi hoàn toàn thoát lực, cảm giác có người giúp ta lau mồ hôi, không mở mắt ra nổi, chỉ biết là Lý Thành Khí. Cho tới khi tất cả âm thanh không còn rõ ràng, mới dùng hết khí lực mở mắt ra, lập tức rơi vào đôi mắt đen ôn nhu lo lắng kia...

"Là con gái", Lý Thành Khí tùy ý để ta bấu chặt tay chàng, chỉ là lặng lẽ nhìn ta: "Còn đau không?"

Trước mắt dần mơ hồ, ta tựa hồ nghe mình dạ một tiếng, rồi rơi vào giấc ngủ say.

Không ngờ trận tiệc rượu này, ngoài ý muốn nghênh đón con gái đầu tiên của ta và Lý Thành Khí —— Niệm An. Bởi vì Thẩm Thu không cho phép ta cử động, Lý Thành Khí cũng ở lại chăm sóc ta ngay tại trong phòng, ngây người ở quý phủ Thái Bình ước chừng ba ngày, ta mới có thể ăn uống bình thường vài thứ. Nói là ở quý phủ Thái Bình, ăn mặc vật dụng đều quen thuộc, lại cả ngày nhìn thấy chàng, quả thực so với ngày thường có chút khác biệt.

"Tiết Sùng Giản đã quỳ ở ngoài cửa vài canh giờ", Thẩm Thu bỗng nhiên thổn thức, thu châm: "Quý phủ Thái Bình, bắt đứa con nàng ta sủng ái nhất quỳ như vậy, trừ bỏ nàng ta, cũng chỉ có thể là quận vương." Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Tiết Sùng Giản ở ngoài cửa?" Lý Thành Khí chỉ thay ta đắp kín chăn, thấp giọng hỏi: "Muốn nằm xuống hay không ?"

Ta gật đầu, thoải mái để chàng đặt gối mềm ra phía sau, đỡ ta nằm xuống.

Ta thấy chàng không muốn để ý tới Thẩm Thu, lời nói đến bên miệng nuốt trở vào, lặng yên liếc nhìn Thẩm Thu một cái, hắn chỉ nhẹ lắc đầu, cực kì mịt mờ nhìn lại ta.

Đợi cho Thẩm Thu lui ra cửa, ta mới huých tay Lý Thành Khí, ôn nhu nói: "Hiện tại mẹ con ta đã bình an, chàng còn không buông tha hắn, chẳng phải là cố ý làm khó dễ cô cô chàng ?" Chàng chỉ nhẹ nắm tay ta, dịu dàng nói: "Vĩnh An, hắn quỳ càng lâu, sau này càng không có người dám làm khó dễ gì nàng, đây mới là điều ta muốn ."

Ta nhịn không được nở nụ cười: "Quận vương, lời nói khi ngài rút kiếm ngày ấy, có thể xem như là đại nghịch bất đạo, ta thật không thể nghĩ ra ai lại dám đến khó xử ta nữa." Trong khoảnh khắc ánh mắt chàng trở nên u tối nặng nề, lại phảng phất như ta nhìn lầm rồi, qua một lát, chàng bỗng nhiên cúi xuống, ngăn chặn cái miệng còn muốn nói của ta.

——————————————————————————

Đợi khi trở lại vương phủ, Niệm An rốt cuộc đã được Thẩm Thu điều dưỡng tốt thân mình, bắt đầu có thể ọ ẹ huơ tay với ta. Tự Cung thường ngồi bên cạnh ta, nhịn không được nhìn chằm chằm muội muội, bàn tay nhăm nhe muốn chạm vào mặt nàng.

Niệm An chính là một mực trốn tránh, đến cuối cùng rơi vào kết cục cả hai đều gào khóc.

Ta nghe mà đau lòng, lại vừa dở khóc dở cười, bất lực.

Vì không thể xuống giường, chỉ có thể nhìn các bà vú tay chân luống cuống dỗ bọn trẻ. Đúng lúc đang khóc long trời lở đất, Lý Thành Khí đã vào cửa, đi qua vỗ vỗ mặt Tự Cung, một khắc trước con trai còn khóc thét, thế nhưng liền an tĩnh lại, dán mắt vào chàng nghẹn ngào kêu phụ vương.

"Không biết còn tưởng rằng đứa nhỏ này không có mẫu thân", ta rất là tổn thương tinh thần nhìn Lý Thành Khí: "Thân thiết với phụ vương như vậy." Lý Thành Khí vốn đang dỗ Tự Cung, nghe thấy ta nói như thế, mới lại đi qua tiếp nhận Niệm An trong tay bà vú: "Hình như con gái cũng thân thiết với ta hơn." Vừa nói xong, chàng vừa lấy tay chọc chọc Niệm An, không đoán được lại bị con gái cầm đầu ngón tay trực tiếp bỏ vào miệng say sưa mút.

Ta nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Thành Khí, nhịn không được cười ra tiếng: "Quả nhiên rất thân." Chàng nhìn ta liếc mắt một cái, thần sắc nhu hòa xuống: "Đều nói Tự Cung giống nàng, ta lại thấy Niệm An càng giống nàng hơn." Ta khó hiểu: "Không phải giống chàng sao?" Lý Thành Khí mỉm cười, dùng má huých nhẹ vào mặt Niệm An: "Con gái thấy khuôn mặt của ta ngày càng giống nàng."*

*Đoạn này theo mình hiểu là người xưa có quan niệm, vợ chồng chung sống lâu ngày khuôn mặt sẽ dần dần giống nhau, còn gọi là ‘tướng vợ chồng’….

Ta giật mình hiểu ra, mọi người trong phòng ai cũng nghe thấy, đều mang nụ cười ấm áp.

Ta nhất thời không biết nói gì, đành vơ vội quyển sách giả bộ đọc. Đợi cho bà vú đem đứa bé bế ra ngoài, Lý Thành Khí mới đi đến cạnh ta ngồi xuống: "Vĩnh An, không phải đã nói hạn chế đọc sách, sẽ rất hại mắt ư ?" Ta thở dài, bất đắc dĩ nói: "Mọi người nói sinh con đầu lòng là khổ nhất, ta lại thấy lần này sinh còn khổ hơn, không thể xuống giường, cũng không thể đọc sách, vậy còn có thể làm gì?"

Lý Thành Khí giật lấy sách trong tay ta: "Đây là một lần cuối cùng, điều dưỡng tốt thân mình trước, sau đó tuỳ ý nàng." Ta lại thở dài: "Chẳng qua chàng nói thế thôi, đợi cho sau này sinh lần nữa, còn không phải bị chàng nhốt trong phòng sao." Lý Thành Khí đứng lên, đem sách để lên án thư: "Một nam một nữ là đủ, không cần hơn."

Lý Thành Khí nói bình thản, ta nghe lại thấy hơi khác thường, quan sát bóng dáng của chàng, cảm thấy trong lời nói có chuyện gì đó. Lý Thành Khí xoay người, thấy vẻ mặt ta hoài nghi, không khỏi cười khẽ: "Thích trẻ con sao?" Ta gật đầu: "Trước kia đã thích, nay lại càng thích ." Chàng có vẻ đăm chiêu nói: "Mấy năm nay dòng họ Lý gia tổn hại rất nhiều chi thứ, còn chút huyết mạch lưu lại. Nếu nàng thích trẻ con, đợi sau này mọi thứ kết thúc, ta sẽ sắp xếp chọn một đứa thông minh lanh lợi nhận làm con nuôi, thấy thế nào?"

Ý tưởng này, thật ra chàng chưa bao giờ nói qua.

Ta cười gật đầu: "Cũng tốt, như thế cũng náo nhiệt hơn. Có điều…", ta cẩn thận nghĩ nghĩ: "Không thể để tất cả đều làm con thừa tự ở chỗ ta, nữ quyến trong phủ rất nhiều. Nếu các nàng có ý muốn, để các nàng ấy nhận nuôi cũng tốt." Phủ trạch bên kia rất nhiều người, người bằng lòng cầm hưu thư của Lý Thành Khí rời đi lại rất ít. Thời gian dần trôi qua từng ngày, nữ nhân về già, dưới gối không con dù sao cũng rất thê lương.

Thầm nghĩ đến đây, không thể không cảm thán, người được phu quân chiếu cố từng chút như ta, thật không biết nên vui hay buồn...

Ta nhìn chàng, chàng cũng nhìn ta.

Qua thật lâu, hai người đều bỗng nhiên bật cười, ta nói: "Kể từ đó, ngày sau trong sử sách, thanh danh phong lưu nhiều con của chàng xem như đã định", nói xong, nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Có điều nếu chàng muốn đi lên đế vị..." Lý Thành Khí đi trở về đến bên giường, giúp ta kéo chăn: "Không có hậu cung, chuyên sủng một người."

Ta không nhịn được nhoẻn miệng cười: "Người mà nói như thế, bình thường sẽ không làm được một hoàng đế tốt."

Trái lại Lý Thành Khí chỉ lơ đễnh, cười cười không nói gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK