Thịnh Vũ bị Nhạc Dao một đường ôm trở về, về đến cũng không phải Thịnh gia, mà trực tiếp trở về Bích Ngọc Các. Nhạc Dao thả xuống Thịnh Vũ, lui một bước ngửi ngửi trên người mình, chậc chậc vài tiếng: "Ta đi suốt mấy ngày đường, cũng không kịp hảo hảo tắm rửa, đều nhanh có mùi rồi." Nói xong mỉm cười nhìn Thịnh Vũ: "Có phải là huân đến nàng rồi?"
Thịnh Vũ lắc đầu, thuận miệng nói: "Rất dễ ngửi, không có..." Giật mình đem suy nghĩ trong lòng nói ra rồi, Thịnh Vũ gương mặt hơi cứng, mau mau ngậm miệng không nói một lời.
Nhạc Dao bật cười, cả người giống như không xương mà dựa sát vào Thịnh Vũ. Nữ tử thân thể mềm mại ấm áp, Nhạc Dao lại tiếp cận gần như vậy, hương thơm nhàn nhạt của nàng quanh quẩn trên chớp mũi, Thịnh Vũ hận không thể lập tức tránh đi, nhưng người này toàn tâm toàn ý dựa vào, nếu tránh đi, sợ rằng làm nàng ấy bị té. Thịnh Vũ nhẫn nhịn xấu hổ, trong lòng âm thầm nói, nếu không phải nàng ấy vừa cứu mình nên mới bị thương, nàng đã mặc kệ nàng ấy rồi.
Cười một trận xong, Nhạc Dao ngẩng lên nhìn xem sắc mặt Thịnh Vũ đã hồng thành một mảnh, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng, có lẽ là thẹn thùng đến lợi hại rồi. Nàng nhéo nhéo vành tai Thịnh Vũ, nhìn xem nàng ấy giống như con mèo nhỏ phát cáu giẫy ra, nàng tủm tỉm cười nói: "Ta liền đi tắm rửa, nàng trước tiên ở nơi này chờ một chút, ta sẽ phái Trần Lâm đi báo cho Tần bá biết. Bên ngoài không an toàn, nàng không được một mình trở về, để ta đưa nàng về, biết không?"
Nhạc Dao so với Thịnh Vũ cao hơn một chút, giờ khắc này một đôi mắt hoa đào tràn đầy nhu tình buông xuống, nhẹ giọng nói.
Thịnh Vũ cảm giác tim đập có chút nhanh, nàng hơi mất tự nhiên mà nhìn đi nơi khác, lại âm thầm nói, Nhạc Dao chính là một con hồ ly tinh, cực kỳ câu người. Trong miệng lạnh lẽo ân một tiếng, Thịnh Vũ nhìn xem Nhạc Dao chuẩn bị rời đi, lại nhịn không được lên tiếng: "Nàng cẩn thận cánh tay, tắm xong rồi đến đây ta bôi thuốc cho nàng."
Nhạc Dao vui vẻ đáp ứng, rất nhanh rời khỏi gian phòng, phân phó thuộc hạ chuẩn bị y phục cùng nước nóng.
Nhạc Dao tắm rửa có thể tắm đến khi hoa nở, hơn nữa mấy ngày qua nàng không có thời gian hảo hảo tắm, lúc này càng thêm tỉ mỉ. Cũng may Thịnh Vũ tính tình lạnh nhạt, khả năng chịu đựng cũng rất tốt, nàng ở trong phòng Nhạc Dao tìm được mấy quyển sách, liền lật ra xem. Chẳng qua là xem sơ bộ một chút, nàng liền âm thầm mắng, quả thật là nữ nhân phóng túng, trong phòng sách phần lớn đều là thoại bản tử, chính là thứ mà những người nhàm chán hay xem giết thời gian đấy. Cái gì tài tử giai nhân, chàng chàng thiếp thiếp, khuôn sáo cũ vừa đau xót vừa ngang trái. Khó trách như thế không đứng đắn, sợ là những chuyện yêu đương đều đã xem không ít, mới học được một bụng tâm địa xấu xa.
Trong lòng Thịnh Vũ đem Nhạc Dao cùng những người xem loại sách này quy thành một nhóm, ánh mắt lại không có rời khỏi, nàng lấy một quyển có vẻ đã được xem nhiều lần, nghĩ thầm chẳng qua là nhìn một chút, xem nội dung có gì thú vị. Dần dần nàng đã quên đi mục đích của mình, nâng lấy sách ngồi đọc đến mê mẩn.
Thẳng đến khi một bàn tay trắng thuần như ngọc chậm rãi rơi vào trên trang sách, phía sau truyền đến tiếng nói dễ nghe, mang theo một chút vui vẻ: "Ta vốn tưởng rằng nàng nhìn thấy những thứ này, nhất định sẽ ghét bỏ một phen, sau đó âm thầm mắng ta là kẻ nhàn rỗi, không ngờ là Vũ nhi cũng thích."
Thịnh Vũ bị bắt ngay tại trận, kinh ngạc nhảy dựng, nhìn xem sách trong tay cầm cũng không phải thả cũng không xong, nhẫn nhịn cả buổi mới lành lạnh nói: "Trong phòng tất cả đều là loại sách này, ta làm sao có chọn lựa khác, tuy nói nó khá tầm thường, nhưng cũng còn hơn ngồi không chờ đợi."
Nói xong đem sách đút trở về, Nhạc Dao biết tính cách nàng, cũng không đùa nàng nữa: "Là ta không phải, để Vũ nhi chờ lâu."
Nhạc Dao dựa vào thật gần, bên người vẫn còn mang theo tầng hơi nước, mùi thơm trên cơ thể nữ tử hòa vào mùi thơm ngát sau khi tắm, trong sạch mát mẻ, có chút dễ ngửi, để Thịnh Vũ nhất thời nhịn không được hít vào một hơi, giữa chừng lại cảm giác mình quá mức càn rỡ hoang đường rồi, thiếu chút nữa không thở được. Nàng xoay người muốn kéo ra khoảng cách, thế nhưng vừa nhìn rõ thân thể người trước mắt, nàng lập tức sững sờ.
Giờ phút này Nhạc Dao mặc một bộ trung y màu trắng mỏng, bên hông tùy ý dùng dây buộc lấy, tóc dài vẫn mang theo luồng ẩm ướt, có chút tản ra, làn da cũng ngậm lấy một tầng hơi nước, lộ ra mềm mại sáng bóng. Nhạc Dao luôn ưa chuộng sắc thái màu đỏ diễm lệ, nàng ngày thường càng trương dương nhiệt liệt, nhưng lúc này một thân y phục đơn sắc, không hề trang điểm, ở trước mặt Thịnh Vũ lại nhất mực dịu dàng, bớt đi một chút mị hoặc quyến rũ, mang theo tia nhu nhược thanh tú đẹp đẽ, làm cho Thịnh Vũ không cách nào dời mắt nổi.
Đem nét mặt của Thịnh Vũ thu hết vào đáy mắt, Nhạc Dao khóe môi cong lên, trầm giọng nói: "Như thế nào, nhìn ngốc rồi?"
Nàng tiếng nói nhu hòa mê hoặc, như vậy dán sát tới gần mà hỏi, quả thực để Thịnh Vũ hồn đều biến mất, ngơ ngác gật đầu. Trên gương mặt trong trẻo lạnh lùng dần dần hiện lên một tầng ửng đỏ, khiến cho Nhạc Dao nhất thời có chút thất thần. Ánh mắt nàng trở nên mê ly, ngón tay lành lạnh nâng lên cằm Thịnh Vũ, giống như buồn rầu than tiếc nói: "Là nàng cho ta cơ hội."
Nhạc Dao nghiêng đầu tới, ngón tay nhẹ nâng lên, chuẩn xác mà bắt được đôi môi đỏ hồng mê người kia, nhẹ nhàng liếm hôn vuốt nhẹ, không thâm nhập, nhưng cũng đủ làm cho người tim đập rộn lên, để Thịnh Vũ trong một khắc đầu não trống rỗng.
Nhạc Dao nhìn như thản nhiên, kì thực tim đập như đánh trống, bàn tay trái vòng tại bên hông Thịnh Vũ, khẩn trương vô cùng, đôi mắt nàng khẽ mở ra, chăm chú nhìn xem từng biểu lộ của Thịnh Vũ, chỉ sợ rằng làm cho nàng ấy chán ghét tức giận.
Chẳng qua là Thịnh Vũ dường như bị người điểm huyệt đạo, con mắt mở to, ngây ngốc mà đứng ở đó, liền thở cũng không dám thở, tim đập cũng kịch liệt vô cùng. Trên môi cảm giác nóng ướt mềm mại khiến cho nàng tâm loạn như ma, nàng sống đến tuổi này lần đầu tiên bị người đối đãi như vậy. Môi của Nhạc Dao mềm mại giống như một đám mây, mang theo luồng hơi thở thơm ngọt để nàng trong lòng ngứa ngáy, khẩn trương đến hít thở không thông, trên môi truyền đến nhè nhẹ tê dại, để nàng thiếu chút nữa hé môi đón lấy người kia tiến vào, cuối cùng nàng có chút tỉnh táo lại, đưa tay đem Nhạc Dao đẩy ra, gương mặt lập tức trở nên lạnh băng.
"Nàng làm cái gì?"
Nhìn nàng bỗng nhiên lạnh nhạt như vậy, Nhạc Dao vốn luôn ăn nói khéo léo nhất thời hoảng hồn, sắc mặt đỏ bừng, gấp giọng nói: "Vũ nhi, ta......"
Thịnh Vũ nặng nề nói: "Nhạc chưởng sự ngày thường đã quen phong lưu, liền cảm thấy có thể tùy ý như vậy đối với người khác sao?"
Nhạc Dao nhìn nàng tuy rằng vẻ mặt lạnh như băng, nhưng tựa hồ không phải đơn thuần bởi vì mình hôn nàng mà tức giận, liền có chút trấn tĩnh lại, cười khổ nói: "Như thế nào là tùy ý, nhiều năm như vậy, nàng là người đầu tiên ta đối đãi như thế. Trước đây ta đã cố gắng kìm chế, ta không muốn làm nàng sợ, nhưng hôm nay ta thật sự khống chế không được."
Nói xong nàng hít vào một hơi, chăm chú nhìn xem Thịnh Vũ: "Ta mặc dù tùy ý, nhưng xưa nay rất nghiêm túc trong tình cảm. Nhiều năm như vậy ở trên mũi đao lăn qua lăn lại, ẩn dật rồi cũng chỉ chuyên tâm kinh doanh Bích Ngọc Các, chưa từng nghĩ sẽ động tâm tư. Hôm nay ta rất chân thành nói cho nàng biết, ta đối với nàng như vậy, là bởi vì ta....trong tim ta có nàng." Nói đến đây sắc mặt nàng có chút hồng, chỉ là đè xuống xấu hổ, nghiêm mặt nói: "Nếu như nàng đối ta không có ý gì, vừa rồi là ta vô lễ, ta xin nhận lỗi với nàng, từ nay về sau cũng sẽ thu lại tâm tư, tuyệt không dám quấy rầy nàng nữa. Chỉ là trên phương diện làm ăn, hy vọng chúng ta vẫn giữ mối giao hảo như trước, Nhạc Dao ta tuyệt đối sẽ không công tư lẫn lộn."
Nàng nói đến chăm chú, nhưng lại khiến cho Thịnh Vũ tức giận vô cùng, hận không thể xoay người lập tức rời đi. Cái người này vừa rồi rõ ràng hết sức chân thành thổ lộ, liền sau đó lại nói sẽ thu hồi tâm tư....đây là cái chuyện gì....Hừ, mình suy nghĩ lung tung rối loạn cái gì, mình mới không thích nữ nhân lúc nào cũng có thể 'hồng hạnh xuất tường' như thế!
Nhạc Dao thấy Thịnh Vũ tâm tình phức tạp, đáy lòng ẩn ẩn chờ mong, trong mắt lại nhịn không được tràn ra vui vẻ, nhưng rất nhanh liền bày ra dáng vẻ hết sức đứng đắn.
Thịnh Vũ ngẩng đầu lên, thanh âm có chút giận dữ: "Nàng còn không phải tùy ý, nói đi nói lại liền muốn thu hồi, trong thoại bản tử kia cũng viết, tình cảm khó kìm lòng nổi, không thể nào nhịn được, sao có thể tùy tiện nói ra rồi thu hồi."
Trong lòng Nhạc Dao tức khắc hiểu rõ, nhìn Thịnh Vũ dáng vẻ khả ái đến không chịu được, liền trầm thấp bật cười, tiếng cười dễ nghe êm tai vô cùng. Sau đó nàng nhẹ nhàng đem Thịnh Vũ ôm vào trong ngực, ấm giọng nói: "Sách kia nói rất đúng, tình cảm sao có thể kìm chế, nhưng nếu quá mức phóng túng sẽ làm tổn thương người. Nàng nếu đối với ta vô tình, ta quá chăm chú ngược lại làm tổn thương nàng. Nhưng nếu nàng đối với ta có tình, ta làm sao có thể nhịn được đây?"
Thịnh Vũ rơi vào trong cái ôm dịu dàng của nàng, trong lòng không diễn tả được là tư vị gì, chẳng qua là cảm thấy rất muốn ỷ lại vào cái ôm ấp này, rất ấm áp dễ chịu.
"Ân." Sau một lúc lâu, Thịnh Vũ rốt cuộc nhàn nhạt đáp một tiếng, trên mặt như trước không có nhiều tâm tình, nhưng trong mắt lại hiện lên tia vui vẻ, đáy lòng nàng đã âm thầm đưa ra một kết luận, nàng...thật đúng là yêu thích nữ nhân này rồi.
-----------
Từ ngày đó về sau, hai nàng xem như đã thẳng thắn bày tỏ cõi lòng, Nhạc Dao liền muốn thường xuyên ở bên Thịnh gia bồi tiếp Thịnh Vũ, dù sao các nàng chia cách cũng một thời gian rồi, thế nhưng kinh thành cục diện rất hỗn loạn, Nhạc Dao không thể không lo. Trước khi Triệu Tử Nghiễn rời khỏi kinh thành, hầu như đem tất cả thế lực phía sau nàng ấy giao cho Nhạc Dao quản lý, hôm nay tình huống nguy cấp, nàng một chút cũng không thể buông lỏng.
Cũng may Thịnh Vũ mặc dù đông lạnh, nhưng lại thập phần có chừng mực, một bên trấn an Nhạc Dao, một bên thường xuyên đến Bích Ngọc Các hỗ trợ, chẳng qua là mấy ngày gần đây kinh thành liên tiếp ngập trong mưa to, Thịnh Vũ bắt đầu có chút sốt ruột, bởi vì trận mưa này đã ba ngày không dứt. Điều này Phó Ngôn Khanh đã từng cảnh báo qua với nàng, tuy lúc ấy Thịnh Vũ cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn một mực làm theo lời Phó Ngôn Khanh, cố ý hỗ trợ tiền bạc giúp các nơi củng cố đê điều, cũng nhiều lần bày tỏ nhắc nhở đến quan thứ sử các vùng quanh sông Hoàng Hà. Nhưng trận mưa này đích xác quá lớn, hơn nữa kéo dài không ngừng, nước sông Hoàng Hà ngày một dâng cao, bờ đê đều sắp chịu không nổi nữa
Trong lúc nhất thời Thịnh Vũ cũng khó có thể thả lỏng, một mực dặn dò Tần bá theo sát hai chi nhánh ở phủ Hà Trung cùng phủ Kinh Triệu, lúc cần thiết liền hiệp trợ quan phủ các nơi di tản dân chúng tránh nạn. Đồng thời gấp gút kiểm kê kho lương trước đây đã trữ, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Dù cho phòng bị tốt đến thế nào, nhưng mưa lớn bốn ngày liên tiếp khiến vỡ đê Kinh Triệu, toàn bộ ruộng lúa đều chìm trong nước lũ, trừ một phần lúa đã được gặt sớm, còn lại đều tổn thất nặng nề, may mắn vì có đề phòng trước, đê lớn còn chống đỡ thêm được một ngày, dân chúng cùng gia súc đã được chuyển đi hơn phân nửa, tử thương không nhiều lắm, xem như là kết cục tốt nhất rồi.
Chuyện Hoàng Hà vỡ đê nhanh chóng truyền đến triều đình, trong lúc nhất thời càng là họa vô đơn chí, mặc dù tử thương ít hơn dự liệu, nhưng dân lánh nạn cần phải được cung cấp lương thực, họ đã mất đi chỗ cư trú, nếu bị đói liền tránh không khỏi nạn cướp bóc.
Lý Phú cùng thái phó, Thượng thư lệnh đều sứt đầu mẻ trán, vì làm yên lòng dân tâm, trải qua tranh luận, cuối cùng bấm bụng chi ra hơn 40 vạn lượng bạc giúp vùng bị thiên tai. Số bạc kia đưa đến phủ Kinh Triệu quả thực như muối bỏ biển, hoàn toàn không cầm cự được bao lâu, tuy nhiên chỉ có thể như vậy. Quốc khố vốn là trống rỗng, Tây Cảnh Tây Nam, Thổ Dục Hồn, Khương tộc đều đều nhìn chằm chằm, quân lương không được cắt giảm, chỉ có thể ra hạ sách này.
Ngày thứ hai sau khi Hoàng hà vỡ đê, một chiếc xe ngựa xuyên qua một mảnh mưa bụi, vô cùng gấp gáp tiến vào kinh thành, sau đó một được dọc theo phố Trường Ương đi về phía nam, dừng lại ở trước cửa Bích Ngọc Các.
Xe ngựa dừng lại, một nữ tử mặc y phục thủy lam bung lên cây dù, nhẹ nhàng linh hoạt bước xuống, nàng đi thẳng tới trước cửa, đưa tay có tiết tấu mà gõ vài cái, ba gấp hai chậm, liền sau đó một nam tử che dù ra mở cửa, hắn sững sờ nhìn Phó Ngôn Khanh, tràn đầy kinh hỉ nói: "Tô cô nương trở về rồi."
Phó Ngôn Khanh có chút nâng lên cây dù, nhẹ mỉm cười: "Ân."
"Điện hạ ở đâu?" Trần Lâm nhìn xung quanh một lần, không thấy bóng dáng Triệu Tử Nghiễn, liền có chút kỳ quái hỏi.
Phó Ngôn Khanh mấp máy miệng: "Nàng ở trên xe ngựa." Hơi hơi dừng một chút, mới thấp giọng nói: "Nàng lần này bị thương ở chân, ngươi giúp ta che dù."
Trần Lâm thấy nàng vẻ mặt rất không tốt, liền có chút giật mình, Tô cô nương biểu lộ như vậy, điện hạ đoán chừng bị thương không nhẹ. Trần Lâm cũng không dám hỏi nhiều, vội đáp một tiếng, trong lòng hắn biết rõ quan hệ giữa điện hạ cùng Tô cô nương, hắn cũng rất thức thời không có xen vào, chẳng qua là bung dù theo sát ở phía sau Phó Ngôn Khanh.
Phó Ngôn Khanh bước chân rất nhanh, tựa hồ là sợ Triệu Tử Nghiễn chờ lâu, đi đến trước màn xe, nàng mới chậm lại, vén rèm lên, ôn nhu nói: "An nhi, đến."
Nàng vươn ra tay, Triệu Tử Nghiễn cũng không hề do dự, mỉm cười nghiêng thân thể đến, lập tức được Phó Ngôn Khanh ôm vào đầy cõi lòng. Được nàng ôm ngang lên, Triệu Tử Nghiễn rất là phối hợp vòng tay qua cổ nàng, để cho nàng thoải mái một chút.
Phó Ngôn Khanh đem nàng ôm tốt, nhẹ giọng dặn dò: "Che tốt nhà của ngươi điện hạ." Triệu Tử Nghiễn khóe miệng câu cười, yên tĩnh nhìn xem nàng.
Một đường bước nhanh vào phòng, nghe được động tĩnh Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ từ trên lầu đi xuống, chứng kiến Phó Ngôn Khanh cùng Triệu Tử Nghiễn, đều là mặt mũi tràn đầy kinh hỉ.
"Điện hạ."
"A Cẩn."
Phó Ngôn Khanh quay đầu lại cười cười, đem Triệu Tử Nghiễn đặt ở trên ghế. Nhạc Dao nguyên bản vui sướng thoáng chốc lui không còn một mảnh, bước nhanh đến bên Triệu Tử Nghiễn, gấp giọng hỏi: "Chân của người?"
Triệu Tử Nghiễn sắc mặt điềm tĩnh, nhìn xem nàng gấp thành như vậy, lập tức mỉm cười trấn an: "Không có việc gì, tạm thời không đi lại được, bất quá mạng còn rất tốt, chất độc cũng đã giải hơn phân nửa."
Đợi đến lúc hai người đem chuyện đã xảy ra kể rõ một lần, Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ đều có chút thổn thức. Sắc mặt Nhạc Dao ủ rũ đến không được, giữa đôi lông mày mang lấy tia khổ sở. Tuy nói hoa phúc song hành, nhưng Triệu Tử Nghiễn còn trẻ như vậy, lại là một người kinh tài tuyệt diễm, giờ khắc này chân đi không được rất đáng tiếc. Nàng vốn là đã trải qua muôn vàn trắc trở, lão thiên gia còn muốn như vậy đối với nàng.
Thịnh Vũ nhìn nàng khổ sở, âm thầm ở một bên nắm chặt tay của nàng, Triệu Tử Nghiễn nheo mắt nhìn các nàng, mỉm cười nói: "Nhạc Dao tỷ, ta bản thân đều rất tốt, tỷ như thế nào ủ rũ thành như vậy, đừng để cho người ta lo lắng tỷ."
Nhạc Dao bị ánh mắt đầy ẩn ý của nàng nhìn, sắc mặt khẽ biến thành hồng, ho khan vài cái: "Ta ngược lại cũng không quá lo lắng cho điện hạ, nhưng thật ra vất vả Tô cô nương, vừa rồi ôm điện hạ, như vậy cẩn thận từng li từng tí, khẳng định mệt."
Triệu Tử Nghiễn nghiêng nghiêng đầu, mắt nhìn Phó Ngôn Khanh, chỉ cười không nói.
Bốn người thoải mái cười đùa một trận, liền đi thẳng vào chính sự, dù sao thời gian lúc này rất cấp bách. Đợi đến lúc Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ đem tình hình kinh thành tỉ mỉ nói một lần, sắc mặt Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh đều trở nên ngưng trọng.
Nguyên lai tất cả những chuyện các nàng dự liệu, đến lúc này đều có thể giải quyết dứt khoát rồi. Triệu Tử Nghiễn khẽ thở dài: "Thật đúng là may mắn có được Trung thư đại nhân cùng Tiết thống lĩnh giúp sức, ngăn lại Triệu Mặc Tiên, chúng ta phần thắng liền lớn. Chẳng qua lúc này thời cuộc rối ren, nội loạn ngoại xăm cùng lúc kéo đến, chuyện đoạt vị sợ là không tốt, sẽ làm giang sơn rung chuyển. Hơn nữa....." Triệu Tử Nghiễn thở dài, cười khổ vỗ vỗ chân: "Mặc dù bọn hắn một lòng muốn ủng hộ ta, nhưng không ai nguyện ý để một người đứng dậy không nổi làm hoàng đế, chính ta cũng không mong muốn điều này. Cho nên, chọn ai làm thái tử, vẫn còn là một vấn đề."
Phó Ngôn Khanh trong lòng căng thẳng, nhìn xem Triệu Tử Nghiễn, trầm giọng nói: "Đợi đến lúc tất cả kết thúc, xem còn ai có thể nhiều lời. Hoàng đế nếu không phải là nàng, còn ai có thể xứng đáng."
------------------
Danh Sách Chương: