Tiêu quý phi bị bắt, lúc trước hành vi phạm tội cũng đã định rồi, theo lý hẳn là xử tử, nhưng bởi vì nàng còn hữu dụng, Triệu Tử Nghiễn liền tạm thời giữ lại nàng. Lúc Phó Ngôn Khanh cùng Triệu Tử Nghiễn đến gặp, Tiêu Thục Nghi đầu tóc rối bời thẫn thờ ngồi trong ngục, nơi này hoàn cảnh dĩ nhiên rất kém, ngay cả chăn bông đều không có, chỉ có một cái mền cỏ phủ lên mặt đất ẩm ướt, bốn phía tràn ngập mùi thức ăn thiu, lẫn vào mùi nấm mốc thập phần khó chịu.
"Quân thượng, nơi này hoàn cảnh không tốt, thần cho người đem phạm nhân ra ngoài để ngài thẩm vấn?"Quản ngục ở môt bên có chút sợ hãi nói.
"Không sao, ngươi đi ra ngoài đứng hầu, có việc bổn vương sẽ gọi." Triệu Tử Nghiễn khoát tay áo, tỏ ý hắn đi ra ngoài.
Quản ngục cho lính mở cửa nhà lao, sau đó đều rời đi. Phó Ngôn Khanh phụ giúp Triệu Tử Nghiễn đi vào, nàng không nói gì, an tĩnh nhìn xem Tiêu Thục Nghi.
Người kia sắc mặt vàng như nến, tinh thần sa sút, nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn, trong mắt liền hiện lên tia oán hận, ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Ngươi là đến cười nhạo ta sao?"
Nói xong ánh mắt lại rơi vào trên chân Triệu Tử Nghiễn, lập tức cười ha ha: "Đúng vậy, ngươi còn sống, nhưng là chân phế đi, không đảm đương nổi Hoàng đế cũng chỉ có thể níu lấy lấy Nhiếp chính vương cái danh này, đáng thương a."
Phó Ngôn Khanh sắc mặt trầm xuống, ở một bên đè nén tâm tình của mình. Triệu Tử Nghiễn bây giờ dĩ nhiên không sao, chỉ là thản nhiên nói: "Bổn vương đang nghĩ, ngươi bây giờ có phải đang rất hối hận vì đã giữ mạng bổn vương lại."
Tiêu Thục Nghi tiếng cười im bặt, trên mặt bắp thịt cũng bắt đầu run rẩy.
"Kỳ thật bổn vương nên cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi muốn từ từ hành hạ bổn vương, Triệu Mặc Tiên đã sớm xuống tay với bổn vương rồi. Nếu không phải ngươi cho bổn vương uống Thực Tâm Tán, hoàng tỷ làm sao có thể buông lỏng, để bổn vương có cơ hội từng bước gầy dựng thế lực. Nói một cách khác, ngươi tự cho là hủy bổn vương, kết quả lại hủy nữ nhi của ngươi." Triệu Tử Nghiễn nghiêng đến, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào lòng Tiêu Thục Nghi.
Tiêu Thục Nghi đột nhiên nhào tới, hung hăng muốn nắm chặt cổ áo của nàng, lại bị Phó Ngôn Khanh ngăn trở, đẩy ả ta ngã lăn trên mặt đất. Phó Ngôn Khanh bất đắc dĩ liếc nhìn Triệu Tử Nghiễn: "Ả sắp điên rồi, nàng không được áp sát như thế."
Tiêu Thục Nghi chật vật ngồi lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cử động của hai người, phát hiện Phó Ngôn Khanh đối Triệu Tử Nghiễn cực kỳ thân mật, Triệu Tử Nghiễn hôm nay thân phận đã là nhiếp chính vương tôn quý, nữ nhân này lại hành xử không có tôn ti trật tự, nhất cử nhất động không có nửa phần cảm giác thuộc hạ. Tiêu Thục Nghi sống nhiều năm như vậy, trong nháy mắt liền kịp phản ứng, trào phúng nói: "Đường đường Nhiếp chính vương lại cùng một nữ nhân dây dưa, Triệu Tử Nghiễn, ngươi quả thực chán ghét. Mẫu phi ngươi nếu biết nữ nhi của mình vậy mà yêu thích nữ nhân, khẳng định chết đều không được an bình!"
Triệu Tử Nghiễn cười cười: "Làm phiền ngươi hao tâm tổn trí, mẫu phi của bổn vương rất tốt. À, bổn vương quên nói, mẫu phi cũng không chết, ngược lại sống rất tốt đấy, ngươi cùng nàng cảm tình tốt như vậy, có phải nên cao hứng không?"
Tiêu Thục Nghi lập tức sững sờ ở tại chỗ, sau một lúc lâu nàng tê thanh nói: "Không có khả năng, ta nhìn tỷ tỷ tắt thở đấy, tỷ tỷ không có khả năng còn sống!"
"Ngươi nên nhớ rõ mẫu phi ta lúc trước được Phòng Đạo Hải mang đi, nhiều năm như vậy hắn một mực chưa từng buông tha nàng, hôm nay hắn rốt cuộc tìm được biện pháp cứu nàng, ngươi mất hứng sao?"
"Phòng Đạo Hải... Phòng Đạo Hải... Hắn... Hắn không từ bỏ, nữ nhân kia đều chết rồi hắn còn không hết hi vọng!" Tiêu Thục Nghi tựa hồ bị đả kích, co quắp trên mặt đất, cuồng loạn nói, nước mắt tràn đầy vành mắt.
Triệu Tử Nghiễn nhìn nàng ta dáng vẻ chật vật, trầm tĩnh nói: "Chuyện năm đó phụ hoàng đều nói cho bổn vương biết, còn có những chuyện phụ hoàng chưa từng biết được, bổn vương cũng biết. Chỉ tiếc, ngươi cho rằng mưu kế tính toán tường tận, cuối cùng vẫn thua bởi mẫu phi bổn vương. Phụ hoàng đến chết vẫn nhớ thương nàng, phụ hoàng sủng ngươi, sủng Triệu Mặc Tiên bất quá là bởi vì rên thân các ngươi có bóng dáng nàng. Mà phụ hoàng chán ghét vứt bỏ bổn vương, bất quá là ghen ghét oán hận Phòng Đạo Hải, cho nên trúng mưu kế của ngươi. Nhưng Phòng Đạo Hải cuối cùng vì Mẫu phi hao hết vài chục năm thời gian, đem Quỷ lâu giao lại cho bổn vương, ngươi hôm nay đã biến thành tù nhân, còn có cái gì đây?"
Tiêu Thục Nghi triệt để tan vỡ, tê thanh nói: "Ngươi nói càn, hắn như thế nào chịu giao Quỷ lâu cho ngươi, ngươi nói càn, đó là tâm huyết của hắn, năm đó vì mẫu phi ngươi, hắn cũng không chịu buông bỏ Quỷ Lâu, làm sao có thể cho ngươi!"
Triệu Tử Nghiễn cười khổ, thần sắc có chút bi thương: "Bởi vì hối hận, phụ hoàng đến chết đều ở đấy hối hận, Phòng Đạo Hải sẽ không hối hận sao?"
Nhìn cửa ngục bị người khóa lại, Tiêu Thục Nghi bắt lấy song sắt, nhìn theo Triệu Tử Nghiễn khàn giọng nói: "Ta không có bại, tỷ tỷ chết rồi, ta đây còn sống, ta không có thua! Tỷ tỷ không chết thì sao, ngươi bất quá là một kẻ đáng thương bị nàng vứt bỏ trong nội cung, phụ hoàng ngươi cho tới bây giờ chưa từng thương ngươi, nhiều năm ta hành hạ ngươi như vậy hắn điều biết, hắn đều biết!"
Triệu Tử Nghiễn thân thể cứng ngắt, hai tay siết chặt vào tay vịn, ngay lập tức có một bàn tay lành lạnh phủ lên tay nàng, đem ngón tay mở ra, bên tai vang lên tiếng nói thanh nhã dịu dàng: "Kẻ ngốc, đều như vậy rồi nàng còn muốn bị ả tổn thương sao? Phụ hoàng và mẫu phi có hay không thương nàng, chính nàng hiểu rõ nhất, không phải sao?"
Triệu Tử Nghiễn ngẩng đầu nhìn lên, vành mắt lúc này đã ửng đỏ, dáng vẻ cực kỳ ấm ức đáng thương, khiến cho Phó Ngôn Khanh trong lòng nóng lên, phát nhiệt. Phó Ngôn Khanh cúi đầu hôn lên mi mắt nàng, im lặng an ủi, sau đó đưa nàng rời khỏi nơi u ám này. Được Phó Ngôn Khanh ôn nhu trấn an, sắc mặt Triệu Tử Nghiễn dần tốt hơn rất nhiều. Vừa ra khỏi cửa nhà lao, Phó Ngôn Khanh đột nhiên dừng lại: "Ngọc bội của ta bị rơi mất, ta trở lại tìm một chút."
Triệu Tử Nghiễn nhìn thoáng qua eo nàng, quả thực ngọc bội đã không thấy nữa: "Ta cùng nàng."
Phó Ngôn Khanh lắc đầu: "Bên trong không dễ chịu, nàng ở đây đợi là tốt rồi, ta rất nhanh sẽ trở lại." Nói xong tỏ ý cho thị vệ bảo hộ tốt nàng, rất nhanh xoay người đi trở lại bên trong.
Triệu Tử Nghiễn nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng ẩn ẩn đoán được nàng muốn làm gì.
Tiêu Thục Nghi đang ngồi ngẩn ngơ trong ngục, nghe được động tĩnh liền trông thấy Phó Ngôn Khanh, trong mắt tràn đầy trào phúng: "Ngươi trở lại làm gì? Giúp tình nhân của ngươi hả giận sao?" Nàng thanh âm khàn khàn, hiển nhiên vừa rồi chịu đả kích không nhỏ.
Phó Ngôn Khanh khẽ mỉm cười, ở trước cửa ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Không phải, chẳng qua là cảm thấy có chuyện muốn nói cho nương nương biết, dù sao ta hiện tại có thể ở chung với An nhi, đều là năm xưa nương nương giúp ta đấy."
Tiêu Thục Nghi sắc mặt khẽ biến: "Có ý tứ gì?"
Phó Ngôn Khanh cười đến ấm áp: "Nếu không phải năm đó nương nương gài bẫy để An nhi rơi xuống Thái Dịch Trì, ta cũng không trời xui đất khiến mà cứu được nàng. Nếu không phải ngươi sắp đặt Triệu mặc Tiên giả mạo nàng, nàng sẽ không vụng trộm tiến vào Vân Yên Cung cảnh báo cho ta, thế cho nên về sau hai ta mới có thể ràng buộc sâu như vậy, đều nhờ ân nương nương."
Tiêu Thục Nghi con mắt trợn lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng: "Ngươi là Phó Ngôn Khanh! Ngươi là Phó Ngôn Khanh!"
"Phù." Phó Ngôn Khanh điểm huyệt câm của nàng, tỏ ý nàng im lặng, sau đó nhàn nhạt lắc đầu: "Phó Ngôn Khanh chết rồi, nương nương sợ đúng là điên rồi."
"Năm đó ta vô cùng chán ghét cùng mẫu tử ngươi hư tình giả ý, nhưng hôm nay nghĩ lại, đó lại là bắt nguồn cho may mắn lớn nhất đời ta." Phó Ngôn Khanh nhắc đến chuyện này, trong đôi mắt đều là dịu dàng ấm áp, nhưng trên tay lại hạ thủ không chút lưu tình, liên tiếp điểm vào mấy huyệt đạo trên người Tiêu Thục Nghi, một cỗ nội lực âm hàn theo đó chậm rãi rót vào.
"Ta dĩ nhiên không giết ngươi, nhưng thống khổ ngươi đã gây ra cho An nhi, ngươi cũng nên hảo hảo nếm thử một phen." Phó Ngôn Khanh nói xong giải á huyệt cho Tiêu Thục Nghi, từ trong ngực áo móc ra ngọc bội buộc vào đai lưng, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Tiêu Thục Nghi toàn thân phát run, cuối cùng không có hình tượng chút nào mà lăn lộn trên mặt đất, đau đến không ngừng kêu thảm thiết, trong tù nha dịch đứng thẳng, phảng phất không nghe không biết chuyện gì.
Triệu Tử Nghiễn mặc dù ở bên ngoài, nhưng nàng nội lực tu vi rất sâu, tự nhiên đã nghe được động tĩnh kia, khóe miệng đường cong nâng lên, trong mắt vui vẻ như thế nào đều ép không được, một trái tim được an ủi đến cực hạn, thê tử nhà nàng lòng dạ hẹp hòi cực kì.
Phó Ngôn Khanh đi ra đã thấy Triệu Tử Nghiễn mắt long lanh nhìn nàng, ánh mắt tại trên eo nàng quét xuống, nói khẽ: "Đã tìm được?"
Cũng không biết có phải hay không ảo giác, Phó Ngôn Khanh luôn cảm thấy nàng đang rất vui vẻ, bất quá vui vẻ là chuyện tốt, vì vậy nhẹ gật đầu. Không ngờ Triệu Tử Nghiễn lại làm nũng nói: "Nàng tìm quá lâu, ta không vui đấy."
Phó Ngôn Khanh sững sờ, không vui? Đây không phải thật vui vẻ sao? Phó Ngôn Khanh con mắt chớp lên, phụ giúp nàng đi về phía trước, cưng chìu nói: "Không vui phải như thế nào?"
Triệu Tử Nghiễn ngã về phía sau dựa sát vào người nàng, ngưỡng đầu lên nhìn xem nàng. Phó Ngôn Khanh đỡ nàng ngồi ngay lại, trầm thấp nói: "Chúng ta sắp đến cửa cung rồi, nàng còn như vậy không uy nghiêm." Tất nhiên nàng không muốn để người khác thấy được dáng vẻ làm nũng này của nhiếp chính vương, còn gì là hình tượng nữa.
Triệu Tử Nghiễn ngồi đến đoan chính, sắc mặt nghiêm túc nói: "Phải phạt nàng."
Đến mức như thế nào phạt, đợi đến lúc Phó Ngôn Khanh đưa Triệu Tử Nghiễn trở về Trọng Hoa Cung, Triệu Tử Nghiễn đột nhiên vòng tay giữ lấy nàng, hôn đến nàng toàn thân mềm nhũn, sau đó thân thể nàng ấy đều ngồi vào trong lòng nàng, đai lưng rất nhanh liền cởi xuống, đẩy nàng ngã ở trên giường êm, nàng xem như mở rộng tầm mắt. Nếu không phải có cung nữ đưa bữa trưa đến, nàng không chút nghi ngờ tên tiểu hỗn đản này chuẩn bị dưới ban ngày ban mặt đã muốn nàng.
Trong cơn tức giận, Phó Ngôn Khanh bắt nàng uống hết thuốc, cũng không cho nàng ăn hoa quả bánh ngọt, trực tiếp ôm nàng đi tắm gội thay y phục. Triệu Tử Nghiễn trong miệng đắng chát, súc súc miệng, ngồi ở đó cười đến sung sướng mà ngượng ngùng, nàng chẳng qua là nhịn không được mà thôi.
-----------------
Ngày năm tháng chín, Triệu Nghiêm Cẩn bị giáng chức làm thứ dân, tạm thời nhốt tại Tín Dương Tự, Triệu Thanh Thư ở trong ngục treo cổ tự tử, Triệu Tử Nghiễn chẳng qua là cho người hậu táng, cũng không truy cứu quá nhiều. Tiêu quý phi điên rồi, đến mức điên thật hay điên giả, Triệu Tử Nghiễn cũng không mấy chú ý đến, chỉ là phái người nghiêm mật trông coi. Sau khi dặn dò Trung thư lệnh cùng thái phó hiệp trợ thái tử xử lý chính vụ, Triệu Tử Nghiễn dẫn theo Phó Ngôn Khanh lặng lẽ rời khỏi kinh thành.
Lúc này Triệu Mặc Tiên dĩ nhiên liên thủ cùng Thổ Dục Hồn, đại quân Tây Nam bị Thổ Dục Hồn, Khương Tộc, Tiêu Thác ba phía bao vây, tình thế vô cùng bất lợi. Triều đình nhận tin, liền cử Thống lĩnh cấm vệ quân Bành Tiến làm thống soái, dẫn theo mười lăm vạn quân tới Ích Châu thành, chặn đường Thổ Dục Hồn.
Biết được Nhiếp chính vương rời khỏi Kinh thành, Lý Phú gấp đến độ tóc đều nhanh bạc trắng, luôn miệng nói: "Hồ đồ, hồ đồ!" Nhiếp chính vương lúc ở tại nội cung cũng không yên ổn, liên tục gặp phải thích khách đến ám sát, nếu không có hộ vệ cùng ám vệ tinh nhuệ ở bên cạnh, lại nhờ Phó Ngôn Khanh công phu tuyệt hảo, ai mà biết được sẽ như thế nào. Hôm nay Nhiếp chính vương rời khỏi kinh thành, đám thích khách kia chẳng phải càng thêm điên cuồng ngang ngược.
Tiết Hằng hiếm thấy bình tĩnh nói: "Trung thư đại nhân đừng vội, Nhiếp chính vương không phải người thất thường, tiểu quận chúa cũng ổn trọng vô cùng. Nàng so với ai khác đều lo lắng cho quân thượng, nàng chịu cùng quân thượng rời đi, tất nhiên đã có sách lược vẹn toàn, huống chi đại nhân đã quên, quân thượng bên người nhưng là cao thủ như mây."
Lý Phú lúc này mới có chút tỉnh táo lại: "Chỉ hy vọng như thế". Sau đó thoáng nghi hoặc nói: "Ta cảm thấy tiểu quận chúa cùng quân thượng quan hệ quá mức thân thiết rồi, này cùng ăn cùng ngủ, cùng tiến cùng lùi, tỷ muội ruột thịt cũng khó có thể như vậy."
Tiết Hằng ngẩn người: "Chuyện này... Hai nàng cùng nhau xuất sinh nhập tử, quân thượng bên người cũng không còn người thân nào khác, đối tiểu quận chúa tình cảm tốt đẹp là lẽ đương nhiên."
Lý Phú nhẹ gật đầu, tuy cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
-------
Lần này cùng Triệu Tử Nghiễn xuất cung, Phó Ngôn Khanh trong lòng một mực kéo căng, mấy lần trước thích khách đến ám sát đều là cao thủ, có một lần suýt nữa An nhi đã bị đâm vào tim, khiến cho Phó Ngôn Khanh nghĩ đến mà sợ. Dù sao hôm nay Triệu Tử Nghiễn đi đứng bất tiện, dễ dàng bị người nắm được sơ hở. Trong cung đại nội thị vệ tuần tra liên tục, vậy mà còn có kẻ lẻn vào được, hôm nay đi ở bên ngoài càng không thể xem thường. Trừ đi người của Quỷ Lâu phía sau che chở, ám vệ thiếp thân bên người Triệu Tử Nghiễn, còn có ảnh vệ Tây Nam Vương phủ do Phó Ngôn Khanh tuyển chọn, đều là cao thủ bậc nhất. Bên cạnh có Lạc Âm, Thường Nhạc là nha hoàn thiếp thân chăm sóc, Vô Ngôn Võng Lượng làm hộ vệ, một đoàn người dù tận lực cải trang, nhưng cũng không cách nào che giấu được hành tung. Trong nội cung vẫn giấu kín việc nhiếp chính vương rời khỏi, chỉ nói là nhiếp chính vương cần dưỡng bệnh, không thích hợp tảo triều, mặc khác mọi chuyện vẫn ổn định, trừ đi mấy người Lý Phú, tạm thời không có ai biết được Triệu Tử Nghiễn rời khỏi kinh thành.
Lần này sở dĩ rời kinh, là bởi vì Phó Ngôn Khanh muốn đến Bắc Lương. Hôm nay Đại Hạ bị ba thế lực vây khốn, Thổ Dục Hồn cùng Khương Tộc triệt để trở mặt, chỉ có Bắc Lương trước sau như một vẫn cùng Đại Hạ duy trì quan hệ ôn hòa.
Chẳng qua là năm đó vương tử Tự Cừ Duyên đi sứ đến Đại Hạ, trong nội cung gặp phải thích khách, tuy được Phó Ngôn Khanh cùng Triệu Tử Nghiễn cứu một mạng, nhưng trên đường về lại gặp phải người mai phục, bị thương rất nghiêm trọng, mà Cảnh đế sau đó vẫn không giải quyết thỏa đáng. Thời gian trước Bắc Lương bị Thổ Dục Hồn quấy nhiễu, Đại Hạ cũng không xuất quân trợ giúp, bởi vậy quan hệ hai nước cũng không quá tốt đẹp như dĩ vãng.
Phó Ngôn Khanh nghĩ nếu có thể liên hợp cùng Bắc Lương, liền giảm bớt được áp lực tại Tây Cảnh. Nàng muốn tự mình đi gặp Tự Cừ Duyên, bởi vì những năm qua quan hệ giao hảo giữa hai người rất tốt. Năm mười sáu tuổi, Phó Ngôn Khanh dẫn theo mấy người Phó Dương đến Tây Cảnh một chuyến, trong lúc vô tình gặp được đoàn người của Tự Cừ Duyên. Hai bên đều rơi vào vòng vây của Thổ Dục Hồn, xem như cùng nhau đồng sanh cộng tử. Trời xui đất khiến để cho Tự Cừ Duyên nhìn thấy dao găm năm xưa hắn tặng nàng, lúc này mới nhận ra Phó Ngôn Khanh.
Tự Cừ Duyên làm người trước sau ngay thẳng, rất trọng nghĩa khí, hắn vẫn ghi khắc ân cứu mạng, cho nên thề giúp nàng giữ bí mật. Hai người tại Tây Vực dưỡng thương mấy ngày, càng thêm ý hợp tâm đầu, việc giao hảo cũng bắt đầu từ đó. Tự Cừ Duyên thường viết thư đến Đại Lý, mong được Phó Ngôn Khanh hiến kế, giúp hắn giải quyết đám huynh đệ đang ngày đêm âm mưu đoạt vị kia. Được sự trợ giúp của Phó Ngôn Khanh, về sau Tự Cừ Duyên thuận lợi đăng cơ, hôm nay địa vị quốc chủ của hắn đã vững như bàn thạch.
Triệu Tử Nghiễn sau khi nghe xong thần sắc có chút nặng nề, trầm giọng nói: "Thật là biện pháp tốt, nhưng nếu muốn kết liên minh, ta tự mình hạ công văn đưa đến Bắc Lương là được, cần gì nàng phải đích thân đi."
Phó Ngôn Khanh cười khẽ: "Đại Hạ cùng Bắc Lương quan hệ như thế nào nàng cũng không phải không rõ, một tờ công văn làm sao có thể hữu ích. Ít nhất cũng phải phái sứ giả tiến về trước, đến mức nên chọn người nào, ta không phải vừa vặn thích hợp sao?"
Triệu Tử Nghiễn liếc nàng một cái: "Tự Cừ Duyên ta nhớ được, hoàn toàn chính xác là một đại nhân vật. Nhưng hắn bây giờ là vua của một nước, làm sao chỉ vì ân tình xưa mà đồng ý xuất binh, hao người tốn của? Muốn hắn đáp ứng, Đại Hạ ta nhất định phải thể hiện thành ý, ta bây giờ nên tặng cho hắn cái gì, mà thứ hắn muốn là gì đây?"
Phó Ngôn Khanh sớm liền phát hiện khi nàng nhắc đến Tự Cừ Duyên, đứa trẻ kia sắc mặt rất quái lạ, lập tức trầm thấp bật cười, trêu ghẹo nói: "Vậy theo ý quân thượng, nàng cảm thấy hắn muốn cái gì?"
Triệu Tử Nghiễn sắc mặt trở nên hồng, liếc nàng một cái, nói lầm bầm: "Ý hợp tâm đầu, tặng dao găm, thay nàng giấu giếm sự thật... Đến nay hắn còn chưa lập vương hậu, ai mà biết được hắn muốn cái gì."
------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quân thượng: Luôn có người ngấp nghé hoàng hậu của ta!
Tác giả: làm sao bây giờ?
Quân thượng: liền gạo nấu thành cơm.
Tác giả: .............
Quân thượng: khóc chít chít, hoàng hậu nàng chơi xấu ta!
Tác giả: quân thượng, người tốt hơn nên đem chính mình đi nấu.
Quân thượng: .....
Danh Sách Chương: