• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kiều Việt chưa từng trách em.”

Đột nhiên một câu nói đi vào tai Thời Nhiễm, cũng nghiêm túc khắc vào tâm trí cô.

Cô ngẩn ra.

Hô hấp hơi chậm lại, hai mắt ngấn lệ mông lung: “Tứ ca…”

Sầm Diễn ôn nhu trấn an: “Nhất định cậu ấy sẽ không trách em, nếu lúc đó ngược lại người bị bắt lại là Kiều Việt, nguy hiểm đến tính mạng cũng là cậu ấy, em cũng sẽ liều lĩnh cứu cậu ấy, không phải sao?”

Động tác nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, đôi môi ấm áp của anh phủ lên trán cô: “Bởi vì là cộng sự tốt cùng nhau vào sinh ra tử, đổi lại bất luận là ai cũng sẽ làm như vậy, không ai có thể nhẫn tâm nhìn đồng nghiệp của mình chịu khổ, không ai sẽ bỏ lại đồng nghiệp một mình chạy trối chết.”

“Đều là vì tín ngưỡng và lý tưởng, trước khi lựa chọn công việc này hai người đều biết nó nguy hiểm đến nhường nào, có thể vì một chuyện ngoài ý muốn mà không bao giờ trở về được, nhưng Kiều Việt và em đều không chùn bước lựa chọn, đúng không?”

Nước mắt nóng bỏng, Thời Nhiễm nghẹn ngào gật đầu.

“Dạ…”

“Cậu ấy không trách em, nếu thật sự trách cũng chỉ trách em đi vào chỗ bế tắc tự dằn vặt chính mình, không muốn buông tha cho bản thân, những hành động nhẫn tâm này không phải thứ Kiều Việt muốn nhìn thấy.”

Sầm Diễn lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng nói càng thêm ôn nhu mang theo sức mạnh và ấm áp cho cô: “Bởi vì không đành lòng, nên ngược lại cậu ấy sẽ tự trách mình.”

Tâm trạng của anh bây giờ rất phức tạp.

Một mặt, anh biết ơn Kiều Việt, nếu như không có cậu ấy có thể Nhiễm Nhiễm của anh cũng không trở về được nữa, mặt khác, anh biết mặc dù Nhiễm Nhiễm chưa từng có tình cảm nam nữ với cậu ấy nhưng chuyện xảy ra như vậy cô sẽ vĩnh viễn nhớ Kiều Việt.

Tuy rằng không liên quan đến tình yêu.

“Em không tiễn cậu ấy đoạn đường cuối cùng, lâu như vậy cũng chưa nhìn cậu ấy, cậu ấy chỉ biết lo lắng cho em, từ đó trách chính mình đã tạo thành gánh nặng tâm lý cùng áp lực lên người em, trách chính mình khiến em lâm vào thống khổ.”

Anh dừng một chút: “Thích một người, đều sẽ hy vọng cô ấy sống tốt.”

Nước mắt Thời Nhiễm lúc này bỗng dưng cuộn trào mạnh mẽ.

“Việc em phải làm là đối xử tốt với bản thân mình, để cậu ấy ở bất cứ nơi nào cũng có thể an tâm.” Ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt cô, Sầm Diễn nhìn cô thật sâu, “Chẳng lã em nhẫn tâm để cậu ấy không yên nghỉ sao?”

“…… Không phải, em không nghĩ như vậy…” Thời Nhiễm liên tục lắc đầu.

Cô nghẹn ngào hơn.

Động tác của Sầm Diễn càng thêm dịu dàng: “Cho nên, buông tha cho mình, cũng buông tha cho Kiều Việt, đừng để cậu ấy lo lắng cũng đừng để cậu ấy tự trách mình nữa, được không?”

Khoảnh khắc anh vừa nói xong, Thời Nhiễm liền bật khóc.

“Em biết…em biết…” Cô khóc không kiềm chế được, cảm xúc ưu buồn trước đó đã có sự thay đổi.

Sầm Diễn đau lòng, một tay nâng mặt cô, đè nén cảm xúc khó nói đang xông thẳng vào lồng ngực từ tốn lau nước mắt cho cô: “Không sao, khóc rồi sẽ ổn, anh ở bên em.”

Thời Nhiễm gắt gao nắm chặt áo anh, như phát tiết mà khóc ra hết những áp lực đau khổ kia.

Dần dần, tâm trạng dường như không còn ngột ngạt như trước, tảng đá lớn đặt ở trong lòng bấy lâu nay phảng phất cũng đang chậm rãi nhẹ đi, anh hôn đi nước mắt của cô, cũng mang đến cho cô sức mạnh.

Trước mắt mỗi lúc một mơ hồ, cô thoáng thấy ánh mắt nồng đậm thâm tình của anh.

Anh lo lắng cho cô rất nhiều.

“Tứ ca…”

Môi anh hôn lên những giọt nước mắt trên môi cô, nóng bỏng, thâm tình.

Đột nhiên Thời Nhiễm chủ động hôn anh, nước mắt nóng ấm thuận theo thấm ướt môi hai người, cô nghẹn ngào nhưng cũng kiên định nói: “Muốn em, Tứ ca…”

Cơ thể Sầm Diễn cứng đờ.

Một giây sau, người trong lòng ôm chặt cổ anh, chồm người ngồi lên chân anh.

“Tứ ca…”

Hôn, một lần chạm đã bắt lửa.

Hai người dùng sức ôm nhau không muốn tách ra, là tình cảm bộc phát, cũng là phát tiết cảm xúc.

Lần đầu tiên, anh và cô đều vội vàng như vậy.

Thời Nhiễm nằm trên giường ôm cổ anh nói: “Tắt đèn… Tứ ca, tắt đèn thử xem có được không?”

Trong lòng Sầm Diễn kích động.

Cô sợ bóng tối, nhưng giờ phút này cô nguyện ý thay đổi, bằng lòng thử dù cho cả người đều đang run nhẹ, kỳ thật vẫn còn chút sợ hãi.

“…… Được.” Anh khàn giọng đáp lại, vừa hôn cô vừa đưa tay tắt đèn.

Thời điểm đèn tắt cô thoáng khựng lại nhưng nghĩ đến có Sầm Diễn bên cạnh…

“Tứ ca…”

“Đừng sợ, anh ở đây.”

……

Phòng ngủ, phòng tắm, cạnh cửa sổ sát đất…

Thời Nhiễm quấn lấy anh hết lần này đến lần khác.

Nửa đêm, sau lần cuối cùng kết thúc, Thời Nhiễm được Sầm Diễn ôm vào lòng.

Rất mệt mỏi.

Sầm Diễn nắm tay cô, đan mười ngón tay siết chặt, dịu dàng hôn cô.

“Ngủ đi, anh ôm em, ở đây không đi đâu cả.” Anh thấp giọng dỗ cô ngủ.

Thời Nhiễm lắc đầu.

“Tứ ca.” Giọng Thời Nhiễm lúc này cực kỳ khàn, không biết do khóc hay do đêm nay vừa cùng anh điên cuồng mà thành, nhưng lại có loại quyến rũ mê người, “Em không buồn ngủ, anh nói chuyện với em đi, được không?”

“Được.”

Thời Nhiễm dùng tay còn lại nắm lấy đôi tay mà hai người đang đan chặt vào nhau khẽ vuốt ve qua lại.

“Từ đảo Giang Ly trở về anh đã đoán được điều gì đó phải không?” Cô chớp chớp mắt hỏi anh.

Sầm Diễn không phủ nhận.

“Ừm.” Anh nhỏ giọng trả lời.

Thời Nhiễm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, cắn môi: “Anh vẫn rất lo lắng cho em, chắc hẳn cũng khó chịu hơn em, đúng không?”

Lần này Sầm Diễn không trả lời, chỉ nắm chặt tay cô: “Anh sẽ ở bên em.”

Thời Nhiễm hiểu ý anh.

“Tứ ca.”

“Anh đây.”

Đáy lòng có hàng vạn cảm xúc trộn lẫn, Thời Nhiễm rầu rĩ nói: “Đừng nói cho anh trai em biết, cũng đừng nói với người nhà em, em…em không muốn mọi người lo lắng, được không?”

“Được.”

Lực đạo Thời Nhiễm nắm tay anh vô thức tăng mạnh.

“Tứ ca…”

“Ừm.”

Cuối cùng Thời Nhiễm đưa ra quyết định, tâm niệm cũng trở nên kiên định, nhỏ giọng thì thầm bên tai anh: “Em đồng ý với anh, gặp bác sĩ tâm lý, em nghĩ…không, em sẽ mạnh mẽ đối mặt, không muốn trốn tránh nữa.”

Sầm Diễn không nói gì thêm nhưng kỳ thật vô cùng kích động, anh trầm giọng nói: “Được, anh sẽ ở bên em.”

“Ừm…”

Thời Nhiễm đáp ứng, chóp mũi bỗng có chút chua xót, cô hít hít mũi, lại nói: “Tứ ca, em từng hận anh.”

Thân thể Sầm Diễn lập tức cứng đờ.

Kỳ thật đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi chân chính nghe cô nói ra câu này thì cảm giác vẫn không giống nhau.

Yết hầu như đình công, anh không biện minh cho mình, chỉ khàn giọng nói: “Xin lỗi…”

Thời Nhiễm lắc đầu.

Nước mắt không có tiền đồ chảy xuống lần nữa, muốn lau sạch nhưng anh nhanh hơn cô một bước, ngón tay ôn nhu lau cho cô.

Cảm xúc trong lòng Thời Nhiễm rất tùy ý.

“Lúc xảy ra chuyện.” Cô không nhịn được, vừa khóc vừa nói, “Khi đó em nằm trên giường bệnh, em trách anh, hận anh, em nghĩ nếu không phải tại anh thì sao em lại phải xuất ngoại, nếu em không xuất ngoại Kiều Việt cũng sẽ không biết em thì anh ấy chắc hẳn không gặp chuyện như vậy.”

Cả người Sầm Diễn mỗi lúc càng căng thẳng.

“Nhưng em hiểu rõ, không phải, không đúng, chuyện đó không liên quan đến anh, làm sao em có thể đổ mọi thứ lên đầu anh, công việc kia là do em tự mình chọn, cho dù không có anh, cho dù khi đó không xuất ngoại, sớm muộn gì cũng sẽ thế. Sớm hay muộn em cũng đi đến chiến trường bởi vì em rất thích nhiếp ảnh.”

Cô nắm chặt tay anh, dùng sức rất mạnh.

“Như anh nói, biết rõ nguy hiểm vẫn cứ dứt khoát lựa chọn chiến trường là nơi làm việc, bởi vì đó là tín ngưỡng, là nhiệt huyết, là lý tưởng. Sớm muộn gì cũng sẽ đi, sớm muộn gì cũng gặp nguy hiểm, là lựa chọn của mình, không thể trách bất kì ai.”

“Trước khi xảy ra chuyện, em chưa bao giờ hối hận về sự lựa chọn của mình, sau khi xảy ra chuyện, em lại chọn cách trốn tránh không muốn đối mặt, nhưng bây giờ…” Cô hít mũi, “Em không muốn trốn nữa, em vẫn không hối tiếc.”

Thanh âm thấp khàn, nhưng từng chữ đều kiên định.

“Tứ ca.” Cô quay người đối mặt với anh, nhìn anh mà cố gắng mỉm cười, “Cảm ơn anh…”

Khóe mắt bỗng nhiên lại rơi xuống một giọt nước mắt.

Nhưng không phải là tuyệt vọng, không phải là sợ hãi mà là thoải mái.

Như cô nói, cô sẽ ổn thôi.

“Cảm ơn anh, Tứ ca…” Cô hôn lên khóe môi anh, giọng khẽ run rẩy nói, “Cảm ơn anh ở bên cạnh em, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em, thật ra em…em đều biết tất cả.”

Anh làm nhiều như vậy, thật ra cô đều biết, kể cả chuyện để Thời Bách Lợi đổi chủ ý đáp ứng chuyện con thừa tự, cô cũng đã sớm đoán được.

“Em đều biết.” Cô cắn cắn môi, “Chỉ là khi đó em trách anh, hận anh vì anh đã buông tay còn quay lại trêu chọc em, em…làm như mình không biết.”

“Xin lỗi em.” Sầm Diễn nắm lấy tay cô, hôn đôi môi đỏ mọng không cho phép cô tiếp tục tự cắn mình: “Là anh không tốt, nhưng anh không thể buông tay, không thể sống tiếp phần đời còn lại mà không có em.”

Thời Nhiễm gật đầu, lại lắc đầu.

Khóc lâu như vậy, khóc thoải mái như vậy, đêm nay nhất định là một đêm để gỡ bỏ mọi khúc mắc.

“Nhưng bốn năm trước, bốn năm trước là anh tự mình buông tay em.” Ủy khuất trước kia một lần nữa tuôn trào chất đầy lồng ngực Thời Nhiễm, cô rơi nước mắt tố cáo anh, “Em không tha thứ cho anh, không đúng…em sẽ không tha thứ cho anh dễ dàng vậy đâu.”

Sầm Diễn vẫn dịu dàng hôn lên nước mắt cô, nói: “Được, không tha thứ cho anh, tiếp tục giày vò anh cũng được, chỉ cần đừng rời bỏ anh.”

“Ba —”

Một tiếng thanh thúy vang lên, là tiếng cô đập mạnh lên tay anh.

Ngực Thời Nhiễm thở gấp phập phồng, tức giận trừng mắt nhìn anh có vẻ như nỗi giận không ít: “Đến bây giờ… Đến bây giờ anh vẫn không có ý định cho em một lời giải thích, anh biết rõ thật ra em rất để ý mà.”

“Anh…”

“Em biết, anh cảm thấy đã là chuyện quá khứ thì nói cũng vô dụng, giải thích càng không có ích lợi hơn, đúng không? Anh luôn như vậy, không bao giờ giải thích, tất cả mọi chuyện đều giấu sâu trong lòng.”

Ánh mắt Sầm Diễn trở nên u ám.

Thời Nhiễm càng tức giận.

“Anh khốn khiếp!” Cô mắng anh, vẫn ngại không đủ còn há miệng hung hăng cắn anh.

Cực nặng, cực độc, là phát tiết cũng là tức giận.

Sầm Diễn không động đậy, mặc cho cô cắn.

Thẳng đến khi cắn mệt mỏi, Thời Nhiễm mới thở đứt quãng buông ra.

Cô nhìn gương mặt thâm trầm của người đàn ông cạnh mình, bỗng nhiên mở miệng: “Anh bảo Từ Tùy đến đón em ăn cơm, em vốn rất vui vẻ, nhưng khoảnh khắc xuống xe em lại đổi ý muốn anh cút đi, không bao giờ muốn thấy anh nữa.”

“Cho đến bây giờ…” Cô tinh mắt bắt được đáy mắt anh chợt thay đổi cảm xúc càng oán hận nói, “Em cũng không thay đổi chủ ý ban đầu, cho dù anh giúp em xóa bỏ khúc mắc cũng không, em vẫn không cần anh!”

Gằn từng chữ, cô nghiến răng muốn trả thù mà lặp đi lặp lại: “Thời Nhiễm không cần Sầm Diễn nữa, không cần anh ấy nữa!”

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK