Lưu Chí Học vừa định nói anh Tống ra ngoài có việc, có chuyện gì cô có thể nói với tôi? Đúng lúc này thì đám người Tống Trường Lâm đi từ ngoài vào.
“Anh ấy ở đây, cô đợi một chút.” Nói xong, anh ngẩn đầu nhíu mày nhìn Tống Trường Lâm, nói: “Anh Tống, có người tìm anh.”
Tống Trường Lâm cũng ngạc nhiên đi qua nhận điện thoại, tìm anh thì cứ tìm, cậu nhóc kia nhíu mày làm gì? “Alo, chào bạn, xin hỏi bạn là ai?”
“Anh rể, em là Xảo Trân.” Trương Xảo Phương vừa nghe thấy giọng anh rể, cuối cùng cô cũng tìm được anh, lập tức giọng nói cũng hưng phấn hơn.
“Xảo Trân? Sao thế em? Là cha mẹ có chuyện gì sao?” đây là suy nghĩ đầu tiên của Tống Trường Lâm, phản ứng của anh là: nếu cha mẹ không có chuyện gì thì Xảo Trân sao có thể gọi điện thoại cho anh được?
“A, không ạ, em đến thành phố A ròi, anh rể, bây giờ em đang ở trước cửa ga thành phố A, anh mau đến đón em với, được không?” Trương Xảo Phương nhìn người đến người đi ở nhà ga khiến cô có chút lo lắng, cho dù cô ở nhà có lợi hại đến thế nào thì cũng chỉ là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, ngay cả trên huyện cô cũng chưa từng đi. Lần này cũng không biết cô bị trúng gió gì, vậy mà có thể chạy từ quê đến đây?
“Cái gì? Em đang ở thành phố A? Chỉ một mình em tới? Cha mẹ đã biết chưa? Tại sao em không gọi điện thoại trước?” Tống Trường Lâm nóng vội một trận, bà cô nhỏ này cũng được coi như tâm can của cha mẹ vợ anh, nghe giọng nói này thế nào cũng giống như tự bản thân trốn đi.
Trương Xảo Trân cũng thấy có chút chột dạ, nhưng người cũng đã đến đây rồi, cô không thể nói dối, nghĩ nghĩ, cô cười hì hì che giấu nói: “Anh rể, em muốn thăm cháu ngoại trai, cho nên tự em đến đây, em có để thư lại cho cha mẹ rồi, nhất định cha mẹ cũng biết.” Ý cô chính là, lúc cô đi họ không biết, đến lúc họ nhìn thấy cái gọi là thư kia thì mới biết được.
Tống Trường Lâm muốn tức cũng không được, muốn mắng cũng không phải, nghĩ lại đó cũng là một cô gái nhỏ còn đang đợi ở nhà ga kìa, anh vội vàng dặn dò: “Bây giờ em đứng yên trước cửa nhà ga đợi anh, đừng đi đâu, bây giờ anh rể đi đón em, trăm ngàn lần em đừng chạy đi đâu, em nghe thấy không?” Tại sao đều là một mẹ sinh ra, sao tính cách lại khác xa nhau nhiều đến vậy? Vợ anh và em vợ, quả thật là vợ anh quá hiểu chuyện.
Tống Trường Lâm cúp điện thoại, anh vội vàng viết số điện thoại trong thôn, sau đó giao cho Lưu Hải Sơn dặn: “Cậu gọi một cuộc gọi về thôn anh, sau đó tìm mẹ vợ anh là Lý Thải Vân, nói cho mẹ vợ anh biết, em vợ anh chạy đến thành phố A, bây giờ anh đi đón cô ấy, để cho hai ông bà đừng lo lắng, anh đón được người rồi sẽ cho cô ấy gọi điện thoại lại.” không biết cha mẹ vợ anh đã phát hiện ra không thấy con nhóc kia chưa,lqd, nếu thật sự biết, còn không phải đang bị gấp chết sao?
“Thật sự là em gái của chị dâu đến đây sao?” Lưu Hải Sơn đã gặp qua mẹ Trương, tất nhiên cũng biết Trương Xảo Phương còn một người em gái.
“Đến rồi, một mình một ngựa chạy tới, vậy mà còn dám viết thư để ở nhà, anh muốn nhanh chóng đi đón người, cậu gọi giúp anh theo số điện thoại này đi.” Đừng thấy con nhóc kia ở nhà hoành hành, ở bên ngoài cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, nếu thật sự bị bắt nạt thì phải làm sao bây giờ.
Tống Trường Lâm càng nghĩ càng thấy bất an, anh cầm chìa khóa nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lưu Chí Học đứng một bên nghe điện thoại, sau đó đôi mắt sáng ngời nhìn theo anh, chờ khi nghe thấy chữ cha mẹ, ngọn lửa tám chuyện trong mắt anh nhanh chóng bị dập tắt, hóa ra là người thân? Anh khẩn trương vô ích rồi, anh còn tưởng là chị dâu có tình địch, anh đang muốn vội vàng chạy đi mật báo kìa.
Kết quả anh lại nghe được là, hả? Là em gái của chị dâu? Em vợ của anh Tống? Bây giờ tuổi chị dâu cũng không lớn, vậy em gái này. . .
Anh thấy Lưu Hải Sơn bên kia vừa gọi điện thoại nói chuyện với mẹ Trương xong, anh cười tít mắt, chạy tới, thấp giọng nói: “Anh Lưu, em hỏi anh chuyện này?”
“Nói đi, không cần bày đặt khách sáo như vậy?” Lưu Hải Sơn khoát tay chặn lại, cả người anh đều tựa xuống ghế. Bởi vì thẳng nhóc này bày ra dáng vẻ khách sáo thì thôi, lại còn bày luôn dáng vẻ muốn nói lại thôi, anh nhìn cũng có chút khiếp sợ.
“Khụ khụ, em chỉ muốn hỏi thăm một chút, anh Tống có em vợ sao ạ, cô ấy kết hôn chưa ạ?” vừa rồi anh nghe đối phương nói chuyện giọng rất ngọt, khiến cho người ta có cảm giác không lớn tuổi.
Hả? lời này vừa nói ra, ba thằng nhóc trong phòng lập tức hiểu ra: tại sao lại quên mất vụ này chứ? Một đám nhanh chóng vây quanh Lưu Hải Sơn, liên tục, nóng lòng nói: “Đúng vậy, anh Lưu, em vợ, à không, em vợ anh Tống đã kết hôn chưa ạ? Có đối tượng chưa ạ?” chị dâu vừa sinh đẹp lại đảm đang như vậy, nhất định em gái chị cũng không kém? Nếu còn chưa kết hôn mà nói, bọn họ có bốn thằng đều độc thân đó, hoàn toàn có thể tự sinh tự diệt mà.
“Kết hôn chưa ấy hả?” Lưu Hải Sơn gãi đầu nhớ lại nói: “Hình như chưa kết hôn đâu, nhưng có đối tượng hay không thì anh không hỏi kĩ.” Đứa nhỏ của anh cũng ba tuổi rồi, sao anh có thể nhìn chằm chằm vào người ta mà hỏi, con gái nhà người ta có đối tượng hay chưa chứ?
Không kết hôn? Câu nói phía sau đã không còn quan trọng, mấy người nghe được Trương Xảo Trân chưa kết hôn, mấy thằng nhóc đều xoa tay, giống như hổ dình mồi mà nhìn ba người còn lại, đồng thời trong lòng đang phát ra ngọn lửa hừng hực, nghĩ: “Người vợ này, nhất định tôi muốn.”
Tống Trường Lâm không biết trong công ty anh đang vì cô em vợ này mà nảy sinh mâu thuẫn nội bộ, anh nóng ruột chạy đến nhà ga, xuống xe hết nhìn trái lại nhìn phải cũng không thấy người, trong lòng anh càng gấp, nếu thật sự lạc mất em vợ, không nói đến cha mẹ vợ ở nhà, anh cũng không không còn mặt mũi nào mà nhìn vợ anh.
“Anh rể, em ở chỗ này.” Trương Xảo Trân đang đứng trong chỗ mát, vừa thấy bóng dáng anh rể nhìn quanh, cô lập tức mang theo hành lí của bản thân chạy đến.
Tống Trường Lâm cuối cùng cũng nhìn thấy bà cô nhỏ này, tim anh cuối cùng cũng về lại vị trí, nhìn dáng vẻ cười hì hì của đối phương, trong lòng anh dâng lên một trận tức giận, nếu đây là em gái ruột của anh, anh sẽ mắng đến mức máu chó đầy đầu, nhưng không được, đây không phải em gái ruột của anh, cho nên anh chỉ có thể ôn tồn, nhẹ nhàng nói đạo lí với cô: “Tại sao em nói đến là đến vậy chứ? Nếu anh không ở công ty, hoặc không nhận điện thoại thì phải làm sao bây giờ? Nếu em muốn đến thì em phải ở thôn gọi điện thoại cho anh trước chứ, để anh hẹn luôn thời gian đến đón em.”
Trương Xảo Trân thấy anh rể chảy đầy mồ hồi, cô cũng biết bản thân không đúng, trên mặt nở nụ cười xấu hổ, cô sợ hãi nhìn anh rể, nhỏ giọng nói: “Em có nói, nhưng cha mẹ không cho em đến.” Cho nên cô mới phải tiền trảm hậu tấu thế này. Bình thường gặp Tống Trường Lâm cô cũng không phải dùng giọng điệu thế này, nhưng đây giờ cô đang ở nhà người ta, một mẫu đất thì cũng phải nhường ra ba phân, hơn nữa với vấn đề cô ở lại đây, anh rể cũng có một nửa quyền quyết định, cho nên bây giờ cô phải thật ngoan, cố gắng thể hiện bản thân.
Thôi, đến cũng đến rồi, Tống Trường Lâm có thể nói gì được nữa chứ? Anh nhận lấy hành lí trong tay cô, giọng nhẹ nhàng hơn, nói: “Em còn cái gì không, nếu không thì đi thôi, anh đưa em về nhà trước.” Tuy rằng em vợ có chút không đáng tin nhưng nếu ở nhà không có chuyện gì thì cũng có thể để cô ở cùng vợ anh, hình như cũng không kém.
Anh còn không biết vợ anh mạnh mẽ đến mức nào, bây giờ gặp phải ai anh cũng muốn túm về nhà chơi với vợ anh và giúp cô trông đứa nhỏ, chỉ sợ khiến vợ anh phải mệt.
“Em không còn gì cả, chúng ta đi thôi.” Thấy anh rể không còn mắng cô, Trương Xảo Trân lập tức loại bỏ phiền não, cười hì hì nói chuyện nhà với anh rể: “Anh rể, em nghe mẹ nói, hai cháu trai của em giống nhau như đúc, chơi rất vui, còn nói trừ anh và chị gái em, ai cũng không thể phân biệt được hai nhóc, em muốn nhanh chân đến xem, cuối cùng thì em có thể phân biệt được hai đứa nhóc hay không. . .”
Trương Xảo Trân thấy anh rể mở cửa đợi cho cô vào nhà, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút sợ hão, trước kia cô không như vậy, cũng không biết từ khi nào, chị ba còn khiến cô sợ hãi hơn cả cha mẹ, bây giờ cứ thế đi vào, có phải cô sẽ bị mắng thối đầu không?
Đương nhiên sẽ bị mắng, Trương Xảo Phương nghe nói cô tự vụng trộm chạy đến, thiếu chút bị tức chết, cô có thể tưởng tượng cảnh ông bà ở nhà đang gấp thế nào? Con nhóc này thật khiến người ta lo lắng mà.
“Vừa rồi lúc anh nhận được điện thoại của Xảo Trân, anh có để Hải Sơn gọi về cho cha mẹ rồi, bây giờ anh về công ty nói với cha mẹ một tiếng là đã đón được em ấy,để cha mẹ đừng lo lắng, không có chuyện gì” Tống Trường Lâm sợ vợ anh tức giận, anh vội vàng nói ra sự sắp xếp của bản thân, bây giờ vợ anh còn đang cho con bú, nếu có chuyện gì thì người đáng thương lại là ba cha con anh.
“Vâng, không có chuyện gì, em để thư dưới gối của cha mẹ, chắc chắn cha mẹ sẽ nhìn thấy mà.” Trương Xảo Trân thấy mặt chị ba đang u ám, cô vội vàng nói ra sự sắp xếp của bản thân. Thật ra cô nghĩ rất tốt, đến đây rồi gọi điện về nhà, cha mẹ cũng không cần lo lắng, nhưng cô vẫn để thư lại chỉ là vì chứng minh cô không phải đang bỏ nhà trốn đi, cô có để lại tin tức mà.
“Đặt dưới gối sao?” Trương Xảo Phương nghe cô nói vậy thì càng tức giận hơn: “Trương Xảo Trân, em cảm thấy bản thân em rất thông minh có phải không? Em không sợ bản thân bị người ta bắt cóc, chờ khi cha mẹ có phát hiện được cũng đã mấy ngày về sau rồi.” Vậy mà cô em này của cô còn dám ngồi đây đắc chí,ngốc hết cỡ.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh bắt đầu mắng em vợ,lqd, anh vỗ vỗ vai vợ anh nói khẽ: “Em mắng cô nhóc này một chút là được, Xảo Trân có khả năng còn chưa ăn cơm đâu, anh về trước gọi cho cha mẹ, em đi làm chút đồ ăn cho em ấy đi.” Anh không nói vậy thì biết nói thế nào? Tất nhiên anh cũng không thể đứng một bên trừng mắt nhìn em vợ bị mắng? Anh vẫn nên đi sớm một chút thì tốt hơn.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt cảm ơn của Trương Xảo Trân, Tống Trường Lâm bình tĩnh thoát khỏi hiện trường, anh vừa đến cổng thì nghe thấy tiếng em vợ kêu rên: “A, chị ba, sao chị lại bắt đầu véo người chứ?”
“Véo em là còn nhẹ đấy, chị đang muốn cầm gậy đập em đây này. . .”
Tống Trường Lâm đứng ở cửa, tâm trạng rất thoải mái, đứa nhỏ không nghe lời là phải dạy bảo, vợ ơi, em quá giỏi.
Trương Xảo Trân bị dạy dỗ một trận, buồn bã ngồi trước bàn ăn canh vịt, vừa cắn vừa tố khổ: “Nếu không phải bởi vì chị thì sao em lại bị ép đến mức trốn nhà ra đi chứ? Vậy mà em đến đây chị còn mắng em, thật sự là không theo lẽ trời.”
Vốn cũng chỉ là vì chị ba của cô thôi, chị cả và chị hai đều sinh con trai, đám người kia cũng không có ý gì, dù sao đứa nhỏ không phải nam thì là nữ, không có người ngạc nhiên, nhưng nghe nói chị ba sinh được hai cậu nhóc? Vậy thì việc này không còn giống nhau nữa rồi, những người kia đều nhàn rồi không có chuyện gì nên thoải mái ngồi hóng chuyện, sau đó kinh ngạc phát hiện, nhà ông Trương có ba cô con gái đều sinh được con trai? Những chuyện sau đó đều không thể tin được nữa rồi.
Người trong thôn đều hối hận rằng phát hiện ra chuyện này quá muộn, nhưng không quan trọng, vì không phải nhà họ còn một cô con gái thứ tư chưa lấy chồng sao? Cho nên từ đó về sau, trong nhà cô giống như mở hội, mấy bà mối giống như muốn đạp đổ cửa nhà cô. Dưới tình huống như vậy, nói thật thì cũng tốt, nhưng cũng không tốt là bị hoảng đến hoa của mắt, lại nói cô cũng chưa nhìn được ai để cô vừa ý cả?
Ngay khi hai cha con đã ứng phó đến mức mệt không chịu nổi thì mẹ Trương cuối cùng cũng về, thấy mẹ cô từ trong ra ngoài đều đổi mới hết, Trương Xảo Trân cũng thấy thèm, ầm ĩ muốn đến thành phố A thăm chị gái, người làm mẹ sao có thể không hiểu sự tính toán nhỏ trong lòng con gái cơ chứ? Bà nghĩ đến chuyện cô con gái thứ ba phải chăm hai đứa nhỏ đã quá mệt mỏi, đương nhiên sẽ không để đứa thứ tư đến cho thêm phiền, không ngờ bà nói một đống cũng không ngăn được con nhóc kia, con nhóc ấy thế mà dọn dẹp đồ của bản thân, một mình chạy.