Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Voicoi08

Đó chính là câu truyện rời nhà trốn đi của Trương Xảo Trân.

“Em xứng đáng, cơ hội tốt như vậy, cho em thoải mái chọn em còn không biết quý trọng, em thật là không có tiền đồ, chạy cái gì mà chạy?” Trương Xảo Phương nói là nói như vậy, nhưng cô lại cảm thấy, em gái rời khỏi nhà là được rồi, loại tình huống này mà xử lí không tốt là không được, dễ dàng làm mất lòng người, dù sao những người này đều ôm tư tưởng muốn có con trai nên mới chạy đến, mục đích không thuần khiết, nhưng nếu từ chối người ta, người bị từ chối có lẽ sẽ không cam lòng, không thể nói rõ được mấy người đó sẽ bố trí nhà họ Trương như thế nào nữa, còn không bằng cứ trốn đi là tốt rồi. Vấn đề là, ai bảo nó trốn đi? Nếu bị trộm mất tiền thì phải làm sao, lại không có cách liên lạc với hai vợ chồng cô, một mình nó lẻ loi thì làm sao bây giờ?

Trương Xảo Trân bị mắng cũng không dám cãi lại, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, dù sao chị cô tức giận xong, mắng hai câu thì cứ mắng thôi, cô coi như đang nghe chị cô hát, chỉ cần chị cô không đuổi cô đi là được.”

“Được rồi, đều đã đi rồi, nói những cái này cũng vô dụng, chị cũng lười nói em, anh rể em đã gọi điện cho mẹ, mẹ cũng đồng ý cho em ở lại, em cứ ở lại giúp chị trông đứa nhỏ đi, cũng miễn cho em không có việc gì, ở nhà lại chọc cha mẹ tức giận.” Trương Xảo Phương ngoà i miệng than thở, nhưng vẫn xoay bát vịt về phía em, cô phát hiện con nhóc này chỉ hướng đũa về bát vịt là nhiều, trời nóng, mỡ nhiều lại ngấy, không ngờ nó lại thích món này.

Trương Xảo Trân thấy chị gái đẩy bát vịt đến trước mặt cô, cô rất biết tốt xấu, vội vàng lấy lòng cười cười với chị ba, sau đó hỏi luôn: “Chị, Tiểu Tá, Tiểu Hữu bao giờ mới tỉnh ạ? Em còn muốn chơi cùng bọn nhóc nữa.” Ban đầu cô cảm thấy cháu trai quá nhiều, bây giờ cô mới phát hiện ra hai cậu nhóc giống nhau như đúc lại có thể khiến người ta thoải mái đến vậy? Đáng tiếc hai cậu nhóc luôn buồn ngủ, không có nhóc nào để ý đến cô.

“Nhanh thôi, khoảng nửa giờ nữa, sau này có em nhiều thời gian chơi với bọn nó, không cần phải gấp đến vậy.” Chỉ sợ đến lúc đó cô muốn chơi với con cũng không được ấy chứ?

Tống Trường Lâm không biết hai chị em ở nhà nghiên cứu hai nhóc con kia thế nào, việc đầu tiên khi anh quay trở lại công ty là nhận điện thoại từ mẹ vợ.

Mẹ Trương đang ngồi bên kia chờ tin tức, thấy điện thoại vang vội vàng nhận.

Lúc Lưu Hải Sơn gọi điện thoại đến, bà còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chờ khi nhận được điện thoại, bà lão bị dọa không nhẹ, thiếu chút muốn ngất,  đi, chờ khi Tống Trường Lâm gọi điện lại bà mới yên tâm, nghe được Tứ nha đã đến nơi bình an, bà tức giận nói với con rể thứ ba: “Trường Lâm, con đừng chiều con nhóc chết tiệt kia, đừng mua cho nó cái gì hết, bây giờ buổi tối tam nha nghỉ ngơi không tốt, vừa vặn để nó ở đó giặt quần áo nấu cơm giúp chị gái nó trông bé con, nếu đã đi thì phải làm việc, không phải để nó đến nhà người ta để đợi được hầu hạ, con nhóc kia thật đáng giận, vợ chồng con tuyệt đối không được chiều nó.” Mấy người đến mai mối kia có gì không tốt, cũng không ai bắt nó phải gả, tại sao có thể không nói gì mà trốn đi như thế chứ? Nó không sợ  cha mẹ ở nhà bị nó dọa sợ đến phát bệnh à?

“Mẹ, mẹ yên tâm, Tứ Nha ở đây sẽ có Xảo Phương quản nó, không có chuyện gì đâu ạ.” Tống Trường Lâm nghe mẹ Trương lải nhải, anh chỉ biết ở bên cạnh an ủi một hồi, sau đó mới có thể cúp điện thoại.

Tống Trường Lâm vừa ngẩng đầu thì thấy gương mặt phóng đại của Phạm Đông đang cười hì hì, mặt anh ta cách mặt anh khoảng ngắn: “Cậu làm cái gì thế hả?” Không có chuyện gì thì tiến lại gần anh như thế làm gì?

“Ha ha, anh Tống, em nghe nói em gái của chị dâu đến đúng không ạ?” Đúng là tiêu chuẩn không nói chuyện dư thừa.

“Đúng vậy, không thấy buổi trưa anh ra ngoài đón người à, còn bây giờ đang gọi điện về nhà đây.” Con nhóc kia thật không nghe lời. Tống Trường Lâm cảm thấy miệng lưỡi đều khô, anh cầm cốc chuẩn bị lấy  nước, anh chạy cả một buổi trưa, ngay cả miếng nước cũng chưa được uống đâu.

“Để em để em, anh Tống ngồi nghỉ ngơi một chút đi, em lấy nước cho anh.” Phạm Đông nhanh chóng nhận cốc nước, chạy chậm vào phòng phía sau, không đến mười giây đã chạy quay về mang theo cốc nước, lễ phép đưa cho Tống Trường Lâm.

Tống Trường Lâm liếc mắt nhìn anh một cái, thả lỏng tựa người vào ghế dựa, chậm rãi uống nước, sau đó mới lên tiếng nói: “Nói đi, chuyện gì?” Không có chuyện gì sao thằng nhóc này có thể ân cần như vậy chứ? Bình thường tại sao anh không thấy thằng nhóc này nhanh nhẹn như vậy chứ?

“Ha ha, em chủ muốn hỏi một chút, anh Tống, em gái của chị dâu đã có người yêu chưa ạ?” Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, phải biết rằng, bốn người bọn họ làm việc là thay nhau đi làm luôn có người ở nhà, coi như cứ ba chuyến được nghỉ một chuyến, lần này đến lượt anh nghỉ, vừa rồi lúc ba người kia đi ra ngoài, ánh mắt họ ghen tị đến tái hết đi rồi.

“Xảo Trân sao?” Tống Trường Lâm lấy khăn lông lau mồ hôi trên tường xuống, anh cảm thấy bản thân anh uống nước xong mới hỏi quả thật là sáng suốt, nếu không anh mà nghe được câu này lúc đang uống nước anh nhất định sẽ bị sặc, thằng nhóc này sao lại để ý đến em vợ anh chứ?

Nhưng mà nghĩ lại, em vợ anh cũng không có gì không tốt, trong nhà có ba chị gái, không tránh khỏi có chút yếu ớt, nhưng về mặt nam nữ nó cũng là người cẩn thận, cũng biết làm việc thủ công, cũng có thể nói là một cô gái không kém.

Tống Trường Lâm vừa nghĩ như vậy, anh lại nhìn Phạm Đông ở trước mắt, tâm trạng gả em gái khiến Tống Trường Lâm có chút soi mói, người này mặt cũng quá to, đứng cùng một chỗ với em vợ anh có chút không xứng.

“Anh Tống, anh Tống?” Phạm Đông bị Tống Trường Lâm nhìn đến mức sợ hãi, anh tự nhìn lại bản thân thấy không có gì không đúng, anh Tống đang nhìn cái gì vậy cơ chứ?

“Ừ? Em vợ anh sao? Em ấy chưa có đâu, em ấy là con gái út trong nhà, cha mẹ vợ anh đều luyến tiếc, muốn giữ ở nhà thêm hai năm.” Cho nên tuyệt đối không phải do Trương Xảo Trân kén cao bỏ thấp, mà đến bây giờ còn chưa tìm được người yêu.

Phạm Đông nghe được còn chưa có người yêu, ý cười trên mặt càng rõ, anh xoa xoa hai bản tay, khẩn trương tiến thêm mấy bước: “Anh Tống, vậy anh thấy em thế nào? Anh cũng biết tình huống gia đình em, anh cũng từng thấy thành phần chính trị trong gia đình em, anh xem với bản thân em như này thì em vợ anh có thể để ý đến em không?”

“Cậu sao?” Tống Trường Lâm đánh giá cao thấp một lần, sau đó dứt khoát lắc lắc tay nói: “Chuyện này anh nói không tính, tuy rằng trong thành phố không chú ý đến ý kiến của cha mẹ, nhưng trong thôn của bọn anh vẫn chú ý đến cái nhìn của cha mẹ, nếu không thì sao chị dâu cậu có thể gả cho anh chứ? Cho nên chuyện này anh phải về bàn bạc với chị dâu cậu, rồi hỏi chút ý kiến của cha mẹ vợ anh nữa.” Chủ yếu chính là, em vợ anh có thể để ý đến đối phương hay không? Tính cách của Phạm Đông không kém, nhưng nhà lại xa, bây giờ cũng không biết điều kiện trong nhà như thế nào, thật sự khó mà nói được.

“A? Còn phải nghe cha mẹ sao ạ?” Cuối cùng Phạm Đông cũng hiểu rõ, tại sao một người tốt như chị dâu lại có thể gả cho anh Tống, hóa ra là bị cha mẹ làm hỏng? Cái tư tưởng phong kiến đáng giận này.

“Loại chuyện lớn như hôn nhân, đương nhiên phải nghe cha mẹ, cậu chờ anh về nhà hỏi điều kiện đã, đừng nóng vội.” Tống Trường Lâm vừa uống nước vừa nghiên cứu trong lòng, Phạm Đông là như vậy, còn lại ba cậu nhóc khác thì đang nghĩ thế nào?

Mãi đến khi kết thúc giờ làm, Tống Trường Lâm cuối cùng cũng có thể xác định, bốn người đàn ông độc thân ở công ty anh rất quan tâm đến người em vợ chưa từng gặp mặt của anh,lqd, cũng không biết mấy thằng nhóc này nghĩ thế nào, mọi người còn chưa gặp nhau, sao đã vội vàng như vậy chứ?

Chẳng lẽ? Bởi vì Xảo Trân là em gái của vợ anh sao? Suy nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Tống Trường Lâm vừa đắc ý lại cảm thấy chua xót, mấy thằng nhóc này sẽ không nghĩ rằng Xảo Trân và vợ anh là chị em sinh đôi, cho nên dáng vẻ giống nhau như đúc chứ? Anh vừa lái xe vừa muốn trở về bàn bạc với vợ anh, tìm cơ hội để mấy người này gặp nhau một lần, như vậy trong lòng có tô đẹp đến như nào thì cũng đi xuống, dù sao thì hi vọng càng cao thì thất vọng sẽ càng lớn mà thôi, tốt hơn là nên gặp nhau trước rồi nói.

…………..
“Cái gì?” Trương Xảo Phương phát hiện giọng cô quá to, vội vàng hạ giọng xuống, ngạc nhiên hỏi chồng: “Mấy người bọn họ đều tập chung vào Tứ Nha hay sao?”

“Đúng vậy, là một nữ mà toàn gia cầu, đây không phải là chuyện bình thường sao? Lại nói Tứ Nha cũng chưa có người yêu, nếu tứ Nha cũng chưa có người yêu, nếu tứ Nha cũng chưa có người yêu, nếu thật sự có thể để ý đến ai thì coi như thằng nhóc đó gặp may.” Tống Trường Lâm nằm trên giường đất, nghiêng đầu nhìn vợ anh, sau đó anh lại học dáng vẻ của con trai anh, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, anh chuẩn bị đêm nay sẽ không đi mà ngủ luôn ở phòng này.

Gặp may mắn sao? Sao Trương Xảo Phương lại không cảm thấy vậy, cô lại cảm thấy đây là hại người nhỉ?  Bản thân em gái cô là cái dạng gì cô vẫn rõ ràng, người không xấu, lớn lên cũng không thích chiếm lợi như như chị cả, nhưng chỉ có là chí hướng cao ngất, cũng không thèm để ý xem mình đáng giá bao nhiêu?

Lúc trước em ấy còn để ý sinh viên đại học, nhưng cũng chỉ chăm chỉ được hai ngày, chạy đến nhà người ta cấy lúa, nhưng từ ngày bị người sinh viên đại học kia nói thất bại, em ấy chỉ ở nhà chờ cơm tới thì há mồm, đây cũng là nguyên nhân mẹ Trương luôn lo lắng cho cô con gái thứ tư này, thật sự là một cô gái lười biếng kinh khủng, đến đây rồi vẫn lo lắng không biết ai phải chăm sóc ai? Bây giờ mấy cậu nhóc kia đều là người làm công, dựa vào tính cách nói như rồng leo, làm như mèo mửa của em cô, thật sự có thể để ý đến mấy người này sao? Cho dù có để ý, bây giờ em ấy vẫn là người nấu nồi cơm cũng dễ dàng thành cháo, thật sự có thể trôi qua được sao?

Trương Xảo Phương nghĩ vậy, cuối cùng cô cũng cảm thấy có chút nguy cơ, cho dù sao này Tứ Nha có gả cho ai? Em ấy đã không có công việc thì phải biết làm việc nhà, xem ra ở bên cạnh cha mẹ em ấy không thể rèn luyện ra được, vậy thì vẫn phải để người làm chị này làm người xấu đi, bản thân cô sẽ giúp đỡ em ấy rèn luyện

“Xảo Phương, em cảm thấy được không? Xảo Trân có thể đồng ý không?” Tống Trường Lâm chờ một lúc lâu vẫn không thấy vợ anh cho ý kiến, anh mở to hai mắt nhìn qua.

“Xảo Trân sao? Việc này em cũng không biết, không nói đến chuyện em ấy có đồng ý hay không, em ấy là em gái út trong nhà, nếu thực sự lập gia đình trong  thành phố, chắc cha mẹ cũng không đồng ý, mà cần phải từ thôn này gả đến thôn khác thôi, còn cách xa như vậy em cảm thấy việc này có chút không thực tế, chưa chắc cha mẹ em đã đồng ý.” Trương Xảo Phương cũng không hiểu suy nghĩ của em gái cô, trước hết cô vẫn làm tốt phương án dự phòng cho chồng cô, tránh việc anh quá nhiệt tình, đến lúc đó lại mất lòng cả hai bên.

“Cũng đúng.” Tống Trường Lâm nhụt chí nằm thẳng lại giường, sau đó lại không biết làm sao nói: “Nếu không chúng ta tìm một cơ hội cho bọn họ gặp mạt một lần rồi nói.” Thật ra anh cảm thấy mấy thằng nhóc này cũng không kém, làm người được, có thể chịu đựng, làm người không có tham vọng quá cao, hơn nữa qua cách tiêu tiền hằng ngày cũng có thể nhìn ra, bọn họ là những người biết cách sống qua ngày, so với những người nông dân bận mấy tháng rồi ở nhà chăm sóc cơ thể thì anh cảm thấy những người đàn ông như này càng đáng tin cậy hơn một chút, nếu buông tha thì có chút đáng tiếc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK