• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thời gian như ngừng động ngay giây phút cô rời đi, anh tìm thế nào cũng không tìm được cô về nhà, cô đi rồi không về nữa, ngay cả điện thoại cũng vứt rồi xem ra cả đời này cô cũng không muốn gặp lại anh.

Chuyện giữa bọn họ và Doãn Đạt còn chưa kết thúc thì bọn họ đã kết thúc rồi.

Hạ Bắc Sâm như trở thành con sâu rượu, còn không đến công ty, anh cứ ngồi ở căn phòng Vip của quán bar một mình một chai rượu môi mấp mấy gọi tên cô.

“ Ân Ân......”

Lục Phong Vân và Mộ Triết Viễn nghe quản lý Kim báo tin cũng không nhịn nỗi mà chạy đến, không biết Hạ Bắc Sâm đã ở đây bao lâu rồi, nhưng chai rượu đã sắp lên đến hàng chục rồi cái tên này là muốn tự hành mình sao?

Anh ta nắm lấy cổ áo của anh lôi từ sàn nhà lên sofa quát lớn vào mặt của Hạ Bắc Sâm “ Hạ Bắc Sâm! Có phải cậu điên rồi không? không muốn trả thù nữa sao? ”

Hạ Bắc Sâm nở nụ cười nhạt như chẳng quan tâm đến nữa “ Phong Vân! Cậu nói xem tôi không ép cô ấy phá bỏ đứa bé nữa, cam tâm tình nguyện giữ lại vậy tại sao cô ấy vẫn rời bỏ tôi? ” ánh mắt anh mang theo sự thất vọng, cũng có chút lạnh nhạt nhìn Lục Phong Vân đang vô cùng mất bình tĩnh.

“ Cậu bắt Doãn Từ Ân phá thai? cậu thật sự điên rồi Hạ Bắc Sâm có phải điên rồi không? ” Lục Phong Vân đấm thẳng một đấm vào mặt của Hạ Bắc Sâm khiến khoé môi anh bật máu.

Mộ Triết Viễn lao đến kéo Lục Phong Vân ra quát lớn “ Lão Lục cậu bình tĩnh đi ” vì trong chuyện này Mộ Triết Viễn cũng có phần có lỗi nếu anh ta không bày ra vở kịch bắt Hạ Bắc Sâm lợi dụng Bách Tâm Ly thì mọi chuyện cũng không đi đến nước này.

“ Ha....Cậu không bất ngờ à? người chỉ có 10% khả năng có con như tôi lại khiến cô ấy mang thai ” Hạ Bắc Sâm dùng tay lau đi vết máu trên khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt, anh nhìn anh ta ánh mắt sắc bén như dao găm mà lên tiếng.

Lục Phong Vân thở hắc ra một hơi mới chậm rãi lên tiếng “ Hạ Bắc Sâm cậu 10% thì nói cái gì? người ta 3-4% vẫn có thể sinh con đẻ cái chỉ là muộn một chút. Còn cậu có rồi lại bắt người ta phá cô ấy không bỏ cậu mới là chuyện lạ đấy ” anh ta gạt tay Mộ Triết Viễn ra nhìn Hạ Bắc Sâm lớn tiếng.

Anh ta cho dù không thích Doãn Từ Ân nhưng cũng không có nghĩa sẽ chấp nhận chuyện Hạ Bắc Sâm bắt cô phá thai một cách tàn nhẫn như vậy, chả trách cô lại tìm mọi cách chạy khỏi anh như vậy.

Nghe những lời Lục Phong Vân nói anh như sững lại bất động, ý của anh ta là gì? ý là anh vẫn có thể có con sao? Hạ Bắc Sâm đứng dậy không dám tin vào những gì mình đã nghe.

“ Ý cậu là cái thai trong bụng của cô ấy là của tôi sao? ” Hạ Bắc Sâm thất thần.

Anh ta liền nhếch mép “ Vậy cậu nói xem? nếu cô ấy qua lại với người khác cậu có thể không biết sao? Hạ Bắc Sâm ơi Hạ Bắc Sâm...cả Bạc Thành này là của cậu mà ” anh vỗ vỗ vào gương mặt của Hạ Bắc Sâm.

Lúc này Hạ Bắc Sâm mới nhận ra, anh rốt cuộc đã làm những gì với cô rồi? bắt nhốt cô lại, khiến cô suýt chút tự tử, trói cô trong phòng, bắt ép cô phá đứa con của người họ sao?

Cmn anh đúng thật là điên rồi, đúng thật điên rồi, Hạ Bắc Sâm mơ màng chạy ra khỏi phòng VIP của quán bar, anh phải tìm cô về nhà, cho dù Doãn Đạt có dùng cách nào đối phó anh, anh cũng chấp nhận.

Tại sao anh lại có thể mất khống chế như vậy chứ, nếu như anh nghe cô nói, phải chăng lúc đó anh tỉnh táo một chút mà nghe cô nói.

“ Ân Ân....Ân Ân ” Hạ Bắc Sâm vừa đạp ga lao đi vừa gọi tên cô, trong đầu chính là một mớ hỗn độn mà anh không biết phải giải quyết thế nào.

Nhưng trong cơn say rượu, trong đầu chỉ có hình bóng của cô, Hạ Bắc Sâm vốn dĩ không thể điều khiển tay lái của mình được.

Ánh đèn pha của xe tải đang lao đến khiến anh nhíu mài trở tay không kịp mà lao xe thẳng vào dải phân cách chiếc Rolls-Royce phantom đâm thẳng vào một cách rất mạnh, đầu của Hạ Bắc Sâm đập vào vô lăng.

Đôi mắt của Hạ Bắc Sâm trở nên mơ hồ, máu trên trán anh cũng bắt đầu chảy ra, khắp cơ thể đều là vết thương lớn nhỏ, anh mỉm cười trong cơn mơ hồ anh nhìn thấy cô.

Anh thấy Ân Ân của anh mang thai, nhưng ánh mắt của cô nhìn anh lạ quá anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, môi anh khẽ mấp mấy.

“ Ân!...chúng ta...chúng ta về nhà đi....” vừa dứt câu Hạ Bắc Sâm liền rơi vào trạng thái hôn mê không chút ý thức.

Anh không hề cảm thấy đau đớn, chỉ thấy phía trước là cả con đường tối tâm mà không hề có ánh sáng, Hạ Bắc Sâm nhìn hai người trung niên đang nhìn anh, họ có chút tức giận.

Mẹ anh, bà ấy chính là mẹ anh, bà tức giận nhìn anh “ Hạ Hạ! Tiểu Ân con bé cũng rất yêu con, đừng làm tổn thương con bé nữa ”.

“ Mẹ ơi! Cô ấy đi rồi, cô ấy không cần con nữa ” Anh đứng đối diện mẹ anh, xung quanh là một màu đen như mực.

Nhưng ba anh lại ôn nhu hơn nhiều, ông ấy nhìn anh “ Con trả thù cũng được, không trả thù cũng không sao...Hạ Hạ! Ân Ân của con chỉ có một con tìm con bé về đi, chăm sóc con bé thật tốt ”.

“ Ba! Con tìm con sẽ tìm cô ấy về....Hai người, hai người đừng bỏ Hạ Hạ, con muốn hai người nhìn thấy vợ con cô ấy xinh đẹp thế nào, muốn hai người nhìn thấy cô ấy rất giỏi, lại vô cùng dịu dàng....”

“ Hạ Hạ! Chúng ta chết rồi....” Lời nói đồng thanh của Ba và Mẹ anh cắt ngang lời nói của anh sau đó anh không nhìn thấy bọn họ nữa.

Hạ Bắc Sâm đuổi theo nhưng đuổi thế nào, tìm thế nào cũng không nhìn thấy hai người họ, bất lực ngồi sụp xuống giữa một màu đen u tối không lối thoát cũng chẳng có ánh sáng nào soi đường cho anh trở về nữa.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK