• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Vũ kinh hãi, không phải ngạc nhiên hay khó tin gì cả, mà chính là kinh hãi. Vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.

Hai mắt anh trợn trừng nhìn người ông đang nở một nụ cười “phúc hậu” trước mặt.

"Con vẫn không hiểu à? Có lẽ con chậm tiêu hơn cha của con nhiều nhỉ?" Tạ lão gia lại nói tiếp: "Con không nghĩ đến tương lai sau này sao?"

Tạ Vũ đanh mặt, không còn dáng vẻ của đứa cháu trai nữa, mà là dáng vẻ của một Tạ Vũ băng lãnh mà người người thường diễn tả, giọng nói cũng chứa đầy xa cách: "Ý ông là gì?"

"Con nhanh nổi nóng thật đấy." Tạ lão gia lại nhếch mép: "Ta chẳng qua chỉ là lo nghĩ cho tương lai của con thôi. Nếu con thật sự biết nghĩ, thì giờ đây... hãy nghe ta. Ta sẽ để toàn bộ gia sản của nhà họ Tạ lại cho con tiếp quản."

Tạ Vũ đứng phắt dậy, hai tay mạnh mẽ chống lên bàn, tựa như vài giây sau sẽ vì giận quá mà mất khôn. Nhưng không chờ vài giây đó tiếp diễn, cánh cửa căn phòng đột ngột bị mở phăng ra.


"Chắc anh ấy cần cái gia sản đấy!"

Tống Trạch bước vào, theo sau đó là tay quản gia có khuôn mặt đen như đáy nồi. Cậu hiên ngang ngồi xuống cái sô pha mà Tạ Vũ vừa ngồi, bộ dạng còn ngông cuồng hơn cả tay quản gia kia.

"Nếu gia sản đó của người lớn quá, thì tại sao người không để dành nó cho người con trai quý tử của người đi, thưa Tạ lão gia."

Nụ cười “phúc hậu” trên mặt của Tạ lão gia vụt tắt, ông ta đen kịt, tràn đầy âm u nhìn Tống Trạch: "Xem ra lời ta nói vừa rồi có vài chỗ sai sót. Vì Tống tiểu thiếu gia đây, quả thật vẫn chưa trưởng thành như ta tưởng."

"Dù con có trưởng thành hay chưa, thì đôi mắt này của người chắc chắn cũng không thể nhìn ra đâu."

"Tiểu Trạch?" Tạ Vũ hết ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác, anh không thể tin được mà nhìn thiếu niên đang ngạo nghễ, khoanh tay vắt chân, một nói một đáp, không thua kém gì với ông nội của mình.


"Được rồi, lịch sự lễ phép, con ngồi thì cũng đã ngồi rồi. Hai người nói chuyện chắc cũng đã xong rồi nhỉ? Con đưa Tạ Vũ về trước nhé." Tống Trạch chính xác là thể hiện dáng vẻ ngồi cho có, xong việc rồi thì đứng lên, kéo theo Tạ Vũ đi ra ngoài, song trước khi ra cửa vẫn không quên ngoảnh lại: "À, đúng rồi. Gia sản đó của người lớn thì cũng lớn thật, nhưng mà... người đã bao giờ biết thứ mà Tạ Vũ muốn có nhất là gì chưa?"

Dứt lời, Tống Trạch bỏ đi cùng Tạ Vũ, để lại một Tạ lão gia với gương mặt gần như phẫn nộ ở bên trong căn phòng.

–––

Chiếc xe hơi ra khỏi địa phận Tạ gia, chạy trên tuyến đường cao tốc, tiến về hướng thành phố. Những chiếc xe ngược chiều mỗi lần đi ngang, ánh đèn của nó liền xuyên qua cửa kính, lập loè rọi lên khuôn mặt đang cau có của Tống Trạch.


"Em... Cái đó..." Kể từ khi cả hai cùng lên xe, Tạ Vũ muốn hỏi nhưng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, mãi vẫn chỉ phát ra được vài chữ, hỏi đại một câu: "Em, vào được bên trong bằng cách nào vậy?"

"Sao mà em không vào được chứ?" Tống Trạch nhìn anh, thở dài một tiếng, cậu xem như là quá hiểu, không biết nên nói gì thêm về anh, bèn tự mình giải thích: "Thứ nhất, anh ngồi trong đó chỉ có thể nghe ông ấy nói, hoàn toàn chẳng nói nhiều thêm được câu nào. Thứ hai, ông ấy chẳng để ý đến cảm xúc của anh, thì anh cũng chẳng cần thiết phải để ý đến cảm xúc của ông ấy. Thứ ba... Em đói rồi, mình đi kiếm gì ăn thôi."

"À... Anh hiểu rồi." Tạ Vũ sau khi bảo bác tài xế rẽ đến nhà hàng thường xuyên lui tới, lúc này quay mặt về phía Tống Trạch, tiếp tục chủ đề: "Nhưng mà, anh thật sự không hiểu lắm, tại sao ông ấy lại có đề xuất như vậy."
Tạ Vũ không hiểu, nhưng Tống Trạch hiểu, hay nói chính xác hơn là vừa mới hiểu ra. Khi cả hai đang trên đường đến Tạ gia, cậu đã mang mán cảm thấy việc này có chỗ không đúng. Ngẫm nghĩ một hồi, liên kết với kiếp trước thì mới phát hiện ra. Tạ lão gia là muốn thử lòng Tạ Vũ, nói cho anh biết mọi chuyện, nhằm xem xét biểu hiện của anh. Kiếp trước Tạ Vũ tạch vì hành xử không phải phép, nhưng kiếp này anh lại cư xử rất đúng mực, giữ được dáng vẻ điềm tĩnh mà bao nhà lãnh đạo muốn có được.

Thế nhưng muốn có được thì sao chứ? Nghĩ cậu đây sẽ dễ dàng để Tạ Vũ biến thành một con tốt thí mạng, nghe theo lão sao? Nằm mơ!

Dù không cần lão ta, Tạ Vũ vẫn chắc chắn nắm được phần trăm sản nghiệp của Tạ gia trong tay.

Cậu chắc chắn như thế, vì bấy giờ đây cậu đã nhớ lại được một chuyện tuy chỉ thoáng qua trong ký ức, song nội dung lại đặc biệt quan trọng.
Tống Trạch vô thức nhếch môi cười, định lát nữa về phải lập tức liên lạc Trịnh Quang. Lần này quả thật muốn đánh nhanh thắng nhanh, cậu cần có thêm một người hợp tác. Mà người này, đặc biệt phải biết rõ tất cả mọi thứ tiếp theo sẽ diễn ra như nào.

Suy nghĩ xong một tràng, Tống Trạch bấy giờ mới nói với Tạ Vũ: "Chuyện này, anh cứ xem như là giữa ông ấy và Tạ Hiến có xích mích đi, nên ông ấy hiện tại không còn muốn cho Tạ Hiến tiếp quản gia sản nữa."

Câu này là cậu trả lời đại, nhưng quả thật thì nó cũng không sai. Theo như cậu nhớ được, thì kiếp trước Tạ Hiến đúng là có nhiều lần xảy ra bất hoà với Tạ lão gia, khiến cả giới thượng lưu ai ai cũng đều xì xào bàn tán. Chỉ là cậu không chắc chắn được, liệu vụ việc lần này có liên quan đến một trong những vấn đề đó hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK