Những lời này khiến Tiết Thừa Viễn có chút ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên.
“Gần đây hài nhi đọc rất nhiều bộ sách y mới, y thuật cũng có chút tiến bộ…” Tiết Thừa Viễn nhìn thẳng vào mắt Phụ vương, chậm rãi nói.
“Tốt, đúng là con trai ngoan của Phụ vương. Thật sự đã trưởng thành rồi.” Bộc Dương Lịch Huyễn vẫn chăm chú nhìn con trai, không ngừng gật đầu, lại nói: “Mấy năm nay để sống ở Linh Hư quán, Viễn nhi có thích không?”
“Thích ạ.” Tiết Thừa Viễn gật đầu, thản nhiên đáp. Y thật sự rất thích cuộc sống thanh tĩnh, không bon chen trong đạo quán. Đó quả thật là nơi có thể giúp con người chuyên tâm học hành, nghiên cứu tri thức.
Bộc Dương Lịch Huyễn lại hỏi: “Hoàng thúc con thì sao? Con có thích thúc ấy không?”
“Thích ạ. Mặc dù thúc ấy có chút nghiêm khắc với con, nhưng cả trong sinh hoạt hàng ngày lẫn học hành, thúc ấy đều dốc lòng săn sóc, chỉ dẫn cho con.”
Bộc Dương Lịch Huyễn nghe xong nhẹ gật đầu, thở dài nói: “Đây cũng là chuyện hợp lý.”
“Chuyện hợp lý?” Tiết Thừa Viễn thắc mắc. Thúc phụ đối xử tốt với y đúng là chuyện hợp lý, nhưng vẻ mặt của Phụ vương thật khiến người ta khó hiểu.
“Ừ, chuyện hợp lý.” Bộc Dương Lịch Huyễn khẳng định lại, sau đó hai tay siết chặt cánh tay Tiết Thừa Viễn nói: “Viễn nhi, con có biết tại sao tên con là Viễn không?”
“Mong Phụ vương giải thích.”
“Bởi vì trong lòng Phụ vương có hai tiếc nuối.” Bộc Dương Lịch Huyễn vô cùng quý trọng đêm này, bởi vì muốn có một đêm an tĩnh ở cạnh con trai của y thế này có lẽ phải đợi đến kiếp sau.
Tiết Thừa Viễn không hỏi, chỉ nhìn Phụ vương, lắng nghe ông nói.
“Phụ vương muốn rời xa nơi này, nhưng Phụ vương biết cả đời này Phụ vương không làm được.” Bộc Dương Lịch Huyễn tự giễu cười khổ nói, thở dài một hơi lại nói tiếp: “Phụ vương yêu một người, muốn cùng người ấy bên nhau đến trọn đời, không quan tâm đến ánh mắt hay phán xét của bất kỳ ai, Phụ vương cũng không làm được. Có phải Phụ vương rất vô dụng không?” Nói xong, Bộc Dương Lịch Huyễn cảm thấy có chút không có mặt mũi nào đối mặt với con trai mình.
Tiết Thừa Viễn có thể nhìn ra được sự bất lực trong lòng Phụ vương, nhưng cảm giác đó cùng căn nguyên mọi chuyện, tuổi y khi đó thật sự chưa thể hiểu hết được.
“Phụ vương, có thể người có nỗi khổ của mình.” Lớn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Tiết Thừa Viễn thấy Phụ vương thổ lộ tâm sự của mình.
“Thật sao?” Bộc Dương Lịch Huyễn vuốt ve khuôn mặt y, nhớ tới khoảnh khắc lần đầu tiên bế y trong đạo quán nói tiếp: “Đồng ý với Phụ vương, một ngày nào đó, con nhất định phải làm thay Phụ vương.”
“Phụ vương?” Tiết Thừa Viễn không biết hôm nay Phụ vương của y có chuyện gì, chỉ cảm thấy không khí này có chút kỳ lạ.
Bộc Dương Lịch Huyễn chăm chú nhìn con trai một lúc lâu, cuối cùng đi đến trước bàn sách lớn, cầm lên một ống trụ bằng ngọc thạch. Ống trụ kia rất tinh xảo, bên ngoài còn được khảm vàng, lấp lánh dưới ánh đèn.
“Viễn nhi, con trưởng thành rồi, Phụ vương trả lại vật này cho con.” Bộc Dương Lịch Huyễn nói xong, mở tay Tiết Thừa Viễn ra, đặt vào.
“Đây là…?” Tiết Thừa Viễn biết vật này chắc chắn không phải vật tầm thường, nhưng vì sao Phụ vương lại đưa cho y vào lúc này?
“Trong ống ngọc này có một quyển sách.”
Tiết Thừa Viễn tìm kiếm trong đầu những tình tiết có liên quan, nhưng không hề tìm ra chút manh mối nào.
“Biết công dụng của vật này đối với con không phải chuyện tốt, nhưng vật này tuyệt đối không thể trao nhầm người.” Bộc Dương Lịch Huyễn vô cùng kiên quyết nói, giọng điệu mang theo sự quyết đoán, dứt khoát bẩm sinh, “Trong Hoàng thành này, không có người nào xứng đáng có được vật này. Cho nên Phụ Vương giao nó cho con, con nhất định phải giữ gìn cẩn thận.”
Kể từ khi snh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Tiết Thừa Viễn được phó thác sứ mệnh quan trọng như vậy, trong lòng ngoại trừ lo lắng còn có sợ hãi. Y cảm giác được dường như có chuyện gì rất xấu sắp xảy ra.
Ngay khi y đang ngập ngừng muốn lên tiếng hỏi, bầu trời bao la ngoài cửa sổ đột nhiên xẹt qua vệt sáng bạc, thu hút ánh mắt Tiết Thừa Viễn chuyển ra phía ngoài cửa sổ.
Bộc Dương Lịch Huyễn cũng nhìn thấy, xoay người lại. “Sao chổi!” Bộc Dương Lịch Huyễn thấp giọng nói.
“Phụ vương…” Tiết Thừa Viễn nhìn vẻ mặt cô đơn, nét cười mang vài phần thê lương của Phụ vương, trong lòng vô cùng bất an.
“Viễn nhi, con nhìn xem, trời sao mênh mông bên ngoài có đẹp không?” Bộc Dương Lịch Huyễn nắm ống tay áo, nhìn biển sao đầy trời, đột nhiên cao giọng hỏi.
“Rất đẹp.”
Ánh mắt trong trẻo như nước của Bộc Dương Lịch Huyễn nhìn xa xăm, cười thở dài: “Con người sau khi chết đi sẽ hóa thành sao bay lên bầu trời…”
“Thật ạ?” Tiết Thừa Viễn ngây thơ nhìn Phụ vương lại nhìn biển sao lấp lánh, rồi bất giác nắm chặt ống ngọc trong tay, đây là phó thác của Phụ vương cho y.
“Trời cao sẽ ghi lại từng khoảnh khắc trong cuộc đời của mỗi chúng ta. Một đời qua nhanh, đừng để lại quá nhiều tiếc nuối…”
“Phụ vương có chuyện gì vậy ạ?” Tiết Thừa Viễn nghe Phụ vương cảm khái như vậy, không kiềm được hỏi.
“Không có chuyện gì.” Bộc Dương Lịch Huyễn thất thần một lúc, sau mới hồi hồn, nói với Tiết Thừa Viễn: “Thời gian này Kinh thành rất phức tạp, thúc phụ của con vẫn luôn ở trong cung chẩn bệnh cho Hoàng thượng.”
“Vâng.” Tiết Thừa Viễn gật đầu đáp. Đã nhiều ngày y chưa gặp Bộc Dương Lịch Uyên, hẳn là trong Hoàng cung đã xảy ra biến cố. Nhìn vẻ mặt của Phụ vương, Tiết Thừa Viễn càng thêm khẳng định suy đoán này.
Nhưng những lời sau đó y được nghe lại là những lời Tiết Thừa Viễn chưa bao giờ ngờ tới. “Nếu như Kinh thành thật sự xảy ra chuyện, Phụ vương sẽ cho người mau chóng đưa con rời Nguyên Tây.”
“Phụ vương?” Tiết Thừa Viễn sửng sốt, Bộc Dương Lịch Huyễn không giống như đang nói đùa.
“Sau khi rời khỏi đây, con có thể đi thẳng đến hồ Cổ Duy ở Ân Châu, thế lực người Nguyên Tây ở đó tương đối yếu. Hoặc cũng có thể đến Kiền Huy.” Bộc Dương Lịch Huyễn nói rất nhanh.
Mặc dù Tiết Thừa Viễn là người ghi nhớ rất nhanh, nhưng với biến cố đột ngột phát sinh này, trong lòng thiếu niên nhỏ tuổi như y quả thật chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
“Con là đứa nhỏ Phụ vương yêu thương nhất, Thừa Viễn.” Giọng điệu của Bộc Dương Lịch Huyễn đột nhiên trở nên nghẹn ngào. Y vẫn luôn kiềm chế không để lộ ra dáng vẻ yếu đuối trước mặt con trai mình, nhưng giờ phút này, nghĩ tới sắp phải âm dương cách biệt, sao y có thể không đau lòng?
“Phụ vương!” Tiết Thừa Viễn quỳ xuống, ôm chặt Phụ vương.
“Đứa con ngoan, đời này làm đại phu chưa chắc không phải phúc của con. Phụ vương mãi luôn kiêu ngạo vì con.” Bộc Dương Lịch Huyễn ôm chặt Tiết Thừa Viễn.
Hơi ấm trong lồng ngực đó đến giờ vẫn mãi còn trong trí nhớ của Tiết Thừa Viễn, chưa từng phai mờ…