• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhớ lại cảnh sinh tử đồng lòng trong thung lũng cách đây không lâu, Tiết Thừa Viễn không khỏi thở dài. Công Lương Phi Tuân rốt cuộc bị làm sao vậy? Tính tình thay đổi chóng mặt, làm việc không cần suy nghĩ như thế?

Nếu hắn thật sự không thể chấp nhận được việc mang thai cũng đâu cần làm khó chính mình, chẳng bằng bỏ… Suốt quãng đường trở về quân doanh, Tiết Thừa Viễn đã hạ quyết tâm, chỉ cần Công Lương Phi Tuân khỏe mạnh bình an là được rồi.

Nhưng đến khi trở lại quân doanh, nhìn thấy vẻ mặt như nhìn kẻ thù của Công Lương Phi Tuân, sự lo lắng quan tâm trong lòng Tiết Thừa Viễn tức thì bay biến không rõ tung tích.

“Muộn như thế, các người còn đi đâu?” Bóng người cao gầy của Công Lương Phi Tuân đứng sau bàn làm việc ở cuối phòng, dưới ngọn đèn dầu mờ mờ không thấy rõ vẻ mặt, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo chút mệt mỏi.

Tiết Thừa Viễn vừa bước vào quân trướng liền nghe thấy câu tra hỏi như thế, trong lòng liền bừng lửa nóng. Bắt đầu từ khi nào Tiết Thừa Viễn y không có tự do ra ngoài gặp bạn bè?

“Tướng quân, hạ quan…” Cổ Thần dù sao cũng giữ chức vụ thấp hơn, nghe giọng điệu của Công Lương Phi Tuân, sợ mình phạm vào đại kỵ, vội vàng quỳ xuống muốn giải thích.

Công Lương Phi Tuân liếc nhìn Cổ Thần, cười lạnh: “Là ngươi cùng Tiết đại nhân đi ra ngoài?”

Câu hỏi này sao nghe giống như bức cung bắt gian vậy. Cổ Thần không dám chậm trễ, vội nói: “Bẩm Tướng quân, là hạ quan cùng Tiết đại nhân ra ngoài đi dạo, bởi vì…”

Cổ Thần còn chưa nói hết, nhưng Công Lương Phi Tuân đã không muốn nghe nữa, thong thả bước tới trước mặt Tiết Thừa Viễn, trừng mắt nhìn y. Ánh mắt bá đạo sắc bén như muốn hỏi: Ngươi muốn trốn khỏi ta sao?

Tiết Thừa Viễn hành y nhiều năm, nhìn ánh mắt và sắc mặt liền biết hắn đã mệt mỏi đến thế nào. Lúc này dù có chuyện lớn thế nào, so sánh với Công Lương Phi Tuân và đứa nhỏ trong bụng hắn, đều không đáng là gì. Vì người mình yêu mà nhún nhường một chút, có xá gì đâu?

“Đêm đã khuya rồi, ngày mai ta sẽ bẩm báo chi tiết cho Công Lương tướng quân nghe, được không?” Tiết Thừa Viễn đè nén lửa giận của mình, miễn cưỡng cười nói.

“Ồ, đâu đã muộn. Nếu không phải bổn tướng phái người đi tìm, e là các ngươi còn chưa về đâu.” Công Lương Phi Tuân kiên quyết không nghe theo lời khuyên nhủ của Tiết Thừa Viễn. Đúng là lúc này thể lực của hắn không tốt, nhưng chưa đến mức ngay cả chuyện cỏn con này cũng không xử lý được. Nói xong xoay người, chỉ thẳng Cổ Thần đang quỳ trên đất, trầm giọng quát: “Thân là y quan, lại dám che giấu bệnh tình của bổn tướng, y đức của ngươi ở đâu?”

Cổ Thần thật sự là có nỗi khổ khó nói. Chẳng lẽ trước mặt Tiết Thừa Viễn, Nhạc Dực và đám thủ hạ của Công Lương Phi Tuân lại nói ra chuyện Tướng quân có thai, mình không biết nên xử trí thế nào nên mới giấu diếm?

Trong lúc Cổ Thần đang do dự, không biết nên giải thích thế nào, chợt nghe Công Lương Phi Tuân trước mặt quát lớn: “Lôi ra ngoài, đánh một trăm gậy!”

“Tướng quân, không thể!” Nhạc Dực sợ hãi hô to.

Một trăm gây, ngay cả binh sĩ quanh năm chinh chiến sa trường như bọn y còn chưa biết có thể chịu đựng được hay không, huống chi là một thư sinh trói gà không chặt như thế. Làm như vậy không phải là muốn giết người sao?

“Phi Tuân, đủ rồi!” Tiết Thừa Viễn đứng gần Công Lương Phi Tuân nhất, theo bản năng kéo hắn lại, nhỏ giọng khuyên nhủ, cảm nhận được cả người Công Lương Phi Tuân khẽ run lên.

“Cái gì đủ rồi?” Công Lương Phi Tuân hất tay Tiết Thừa Viễn ra, cười nói: “Sao thế? Vì tình đồng hương nên thấy đau lòng sao?”

Tiết Thừa Viễn nghe ra Công Lương Phi Tuân đang trách móc y không đau lòng hắn đang mang thai, thở dài nói: “Nếu ngươi nhất định phải giải tỏa cơn giận, vậy thì phạt ta đi, đừng liên lụy đến người vô tội.” Tiết Thừa Viễn vung vạt áo quỳ xuống trước mặt Công Lương Phi Tuân.

“Tiết… Tiết đại nhân…” Nhạc Dực lúc này thật sự hoảng hốt. Tiết Thừa Viễn ngay cả trước mặt Hoàng thượng cũng được miễn hành lễ, hôm nay lại quỳ trước mặt Công Lương Phi Tuân? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xem ra là việc rất nghiêm trọng! Vội vàng thì thầm bên tai thị vệ một tiếng, sai hắn rời đi mời Tùng Minh Thành tới.

Công Lương Phi Tuân vốn chỉ trách phạt Cổ Thần giấu diếm chuyện mình có thai. Tiết Thừa Viễn không che chở hắn thì không có chuyện gì, nhưng Tiết Thừa Viễn lại bảo vệ hắn như vậy, càng làm cho cơn tức trong lòng Công Lương Phi Tuân không có chỗ phát tiết.

“Được lắm! Vậy thì lôi cả hai ra, đánh cho ta!” Công Lương Phi Tuân tức giận đến xanh cả mặt, phẫn nộ quát.

Hiện tại, ở Nguyên Tây này, lời của Công Lương Phi Tuân gần như hoàng mệnh, ai dám phản đối? Nhưng người trong quân doanh đều biết, địa vị của Tiết Thừa Viễn rất cao, không thể tùy ý xử trí y như vậy được.

Trong lúc mọi người ở đây không biết nên làm thế nào cho phải, Tùng Minh Thành vội vàng theo thị vệ bước nhanh vào quân trướng. Thấy đến cả Tiết Thừa Viễn cũng đang quỳ trên đất, Tùng Minh Thành không khỏi sửng sốt đến mở to mắt. Phải biết rằng mấy ngày trước Tiết Thừa Viễn vừa được Tướng quân liều mạng xông lên núi cứu xuống, sao chớp mắt đã thành thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Tướng quân, ngài… Đã xảy ra chuyện gì? Tiết đại nhân đã làm gì sao?” Đi theo Công Lương Phi Tuân nhiều năm, Tùng Minh Thành hiểu rõ trước giờ Công Lương Phi Tuân trừng trị thuộc hạ chưa từng nương tay.

Đã làm gì? Tiết Thừa Viễn không nói gì cười khổ. Không phải là làm hắn lớn bụng sao? Cơn tức này sớm muộn gì Công Lương Phi Tuân cũng sẽ phát tiết ra. Nếu đã như vậy, y cũng tránh không khỏi, dù sao cũng nên để hắn lấy lại cân bằng.

Công Lương Phi Tuân trước giờ vẫn coi Tiết Thừa Viễn như báu vật, chưa bao giờ nhẫn tâm làm y tổn thương, cũng không nỡ nhìn y phải chịu khổ. Vậy mà bây giờ y lại vì một người xa lạ mà động đến uy nghiêm của hắn. Điều này khiến trong lòng Công Lương Phi Tuân dâng lên một cảm xúc rất khó tả, một sự ghen tức cùng không cam lòng lan tràn trong lòng hắn.

“Tướng quân!” Tùng Minh Thành đang muốn khuyên nhủ, chợt thấy một giọt máu từ trên môi Công Lương Phi Tuân nhỏ xuống, không khỏi giật mình hoảng hốt.

Công Lương Phi Tuân lúc này mới nhận ra mình đang chảy máu mũi, liền nhíu mày. Thật vô dụng! Chảy máu mũi lúc này không phải càng khiến đám người Tiết Thừa Viễn cười mình sao?

Nhưng Tiết Thừa Viễn thấy hắn như vậy liền sốt ruột, cũng không thèm để ý tình huống hiện tại, lập tức đứng lên, nâng tay áo lau máu cho Công Lương Phi Tuân.

Tùng Minh Thành thầm bật cười, tình cảm của hai người bọn họ đã đến mức không coi ai vào mắt nữa rồi. Nhân cơ hội phất tay ý bảo Nhạc Dực mau dẫn Cổ Thần lui ra, chính mình cũng đi ra ngoài.

“Đừng gây sự nữa, được không?” Tiết Thừa Viễn vô cùng lo lắng. Công Lương Phi Tuân tức giận đến như vậy, đang mang thai, cộng thêm hao tâm tổn sức lo lắng quân vụ, thật sự là không thể quá vất vả.

“Ta gây sự lúc nào?” Công Lương Phi Tuân không thèm để ý đến y, bước đến sau bàn ngồi xuống. Vừa rồi vốn định xả giận, ai ngờ cuối cùng lại giải quyết qua loa như vậy, thật nực cười.

Tiết Thừa Viễn thấy người ngoài đã lui xuống hết, nói chuyện cũng không cần cố kỵ nữa, “Nếu ngươi thực sự không muốn có đứa nhỏ này, ngày mai ta sẽ giúp ngươi bỏ đi, có được không? Đừng tự làm khổ mình nữa, lòng ta đau!”

Lúc này, Nhạc Dực đứng ngoài cửa có chút không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thắc mắc hỏi Tùng Minh Thành bên cạnh: “Tướng quân và Tiết đại nhân… Không xảy ra chuyện gì nữa chứ?”

“Chậc! Sao ngươi ngốc vậy? Cần làm chuyện gì thì mau đi làm đi!” Tùng Minh Thành đánh lên vai hắn một cái, cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK