• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy tiểu cung nữ ăn vui vẻ, Ung Tinh hài lòng thu tay lại, tiếp tục véo một miếng bánh hạt dẻ đút cho Dung Hoàng.

 

Ung Tinh và Dung Hoàng một người đút một người ăn, chẳng mấy chốc đã ăn xong một đĩa bánh hạt dẻ và bánh móng ngựa.

 

Thấy Dung Hoàng phồng má nhai nuốt miếng bánh ngọt, Ung Tinh khẽ động tâm. Chàng giơ bàn tay còn dính vụn bánh lên, bất động thanh sắc chạm vào má Dung Hoàng.

 

Mềm mềm mịn mịn, xúc cảm rất tốt.

 

Dung Hoàng bị nhéo mạnh nên có chút đau đớn, nàng phồng má, hung hăng trừng mắt nhìn Ung Tinh, mơ hồ nói: "Ngài đang làm gì vậy?"

 

Ung Tinh hơi giật mình, hiển nhiên là chàng không ngờ vừa rồi mình lại có hành động như vậy.

 

Thất thố.

 

Ung Tinh không thay đổi sắc mặt, rút tay lại, ý cười ban đầu cũng thu liễm lại, quay về vẻ mặt thần bí: "Lui ra."

 

Chỉ cuộn bàn tay trong ống tay áo rộng, vuốt nhẹ các đầu ngón tay, như thể nhớ lại cái chạm vừa thoáng qua.

 

Những ngày này Dung Hoàng đã quen với hỉ nộ vô thường của Ung Tinh, nàng gian nan nuốt miếng bánh xuống, rót cho mình một tách trà rồi uống cạn, sau đó đứng dậy đi về phía hậu điện.

 

Vượng Tài vừa mới ăn xong, nhất thời sẽ không tiêu hóa được, cho nên Dung Hoàng quyết định mang Vượng Tài đi tiêu cơm.

 

Vết m.á.u còn lưu lại của hai cung nữ đã được cung nhân lau sạch sẽ, giống như chưa từng xuất hiện.

 



Dung Hoàng tiến lên mở lồng của Vượng Tài, phủi tay nói: "Vượng Tài, ra ngoài đi, bổn đại vương dẫn ngươi đi tiêu cơm."

 

Vượng Tài gầm lên rồi nhảy ra ngoài ngay lập tức.

 

"Đại vương, ta vừa mới ăn thịt hai con người, mùi trên người bọn họ nồng nặc quá, sau này ta không muốn ăn lại đâu." Vượng Tài ghét bỏ khịt mũi.

 

Dung Hoàng không cảm thấy ngạc nhiên, trong những ngày qua, nàng thường xuyên nhìn thấy những người ăn mặc lòe loẹt, đứng cách xa vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người họ.

 

Các nàng cố tình xuất hiện trước mặt Ung Tinh, mong được Ung Tinh coi trọng.

 

Tất nhiên, Ung Tinh không bao giờ nhìn lại lần thứ hai.

 

Dung Hoàng cảm thấy điểm này rất giống Phượng Tức nguyên bản, cấm dục như hòa thượng.

 

"Tháng sau có cuộc đi săn mùa thu. Năm ngoái ta đã giúp chủ nhân bắt được rất nhiều con mồi." Vượng Tài rất kiêu ngạo, nó là vua của rừng rậm, là con hổ lợi hại nhất.

 

Dung Hoàng thoát khỏi suy nghĩ, một tay ôm lấy khuôn mặt trắng nõn của mình: "Vượng Tài thật lợi hại."

 

"Ngao ô!"

 

-

 

Cuối tháng, Dung Hoàng được Du Sơn đưa đến phủ nội vụ để nhận tiền lương.

 



Lúc này phủ nội vụ đã chật kín người, tất cả đều là cung nữ và thái giám đến nhận tiền công, chen nhau đứng ở cửa chính phủ nội vụ.

 

Một đám người chen tới chen lui khiến Dung Hoàng nhức mắt.

 

Dung Hoàng ngồi xổm ở cửa chờ một lát, nhưng người ở đó vẫn không ít đi.

 

Đợi tới đợi lui, Dung Hoàng mất kiên nhẫn, đứng dậy quay người bỏ đi.

 

Dù sao cũng không cần vội, nàng sẽ tìm chỗ lười biếng trước.

 

Nửa đêm qua Ung Tinh tỉnh dậy rồi ngồi trong thư phòng, không biết làm cái gì, còn giày vò Dung Hoàng, bảo nàng pha trà.

 

Pha cái rắm, heo thúi Ung Tinh bị mất trí sao, nửa đêm nửa hôm để bổn đại vương pha trà cho hắn.

 

Dung Hoàng chửi rủa trong lòng, đang định lấy túi thỏ tối hôm qua trộm được ăn thì trên đầu vang lên một giọng nói: "Hoàng Hoàng."

 

Dung Hoàng bị cắt ngang, vẻ mặt vô cùng khó coi, dữ tợn ngẩng đầu lên.

 

Ồ, là nam chính cặn bã.

 

Dung Hoàng nhét túi thỏ vào tay áo, vẻ mặt không thay đổi, giọng nói bình thản, giữa đôi mày thanh tú có chút thờ ơ: "Là ngươi à."

 

Chẳng lẽ cú đ.ấ.m lần trước vẫn chưa khiến hắn tỉnh táo, nên bây giờ còn dám đi tìm nàng?

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK