• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quả thực nhi thần có thích một nữ nhân, nhưng thân phận của nàng có chút thấp kém, vậy nên nhi thần mới không nói cho phụ hoàng biết."

 

Hoàng thượng chớp mắt, vẻ mặt vốn đang khẩn trương đột nhiên trầm tĩnh lại, "Thân phận thấp kém cũng không sao, chỉ cần Ung Nhi thích là được."

 

Ung Tinh cười cười, đứng dậy ôm quyền: "Tạ ơn phụ hoàng."

 

Như vậy, Ung Tinh lại thu hút thêm một làn sóng thù hận.

 

"Vừa rồi nhi thần đi ngang qua lều của Tam đệ, nghe thấy trong lều có giọng của nữ nhân, có phải là người Tam đệ vừa nói không?" Nhị hoàng tử ôn nhuận nho nhã mỉm cười nhìn Ung Tinh.

 

Ung Tinh nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m trong ống tay áo rộng, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: "Tai Nhị hoàng huynh thính thật."

 

Đây là sự thừa nhận.

 

Ý cười của Nhị hoàng tử phóng đại hơn một chút, quay đầu nói chuyện với Thái tử: "Hoàng huynh, huynh đã tìm được tiên tử chưa?"

 

Không nhắc đến thì thôi, nhưng nhắc đến chuyện này thì Ung Bân Úy lại tức giận.

 

Hắn rất chắc chắn nữ tử kia là tiên tử, nhưng nhiều ngày tìm kiếm trong hoàng cung, ngay cả cái bóng của vị tiên đó cũng không nhìn thấy.

 

Nhưng hắn hứa đi hứa lại với Hoàng thượng, khi tìm được người, hắn sẽ đưa nàng vào hậu viện, phong nàng làm lương đệ, để nàng ngày ngày phù hộ cho Đại Ung thịnh vượng.

 

Nhưng hiện tại vẫn chưa có kết quả, không chỉ hắn mà cả sự ủng hộ của Hoàng thượng đối với chuyện này cũng d.a.o động.

 



Điều này không ổn.

 

Hắn phải biến tiên tử thành nữ nhân của mình.

 

"Nàng là tiên tử, thân phận nhất định là bí ẩn, đến và đi không để lại dấu vết, làm sao có thể dễ dàng bị phát hiện như vậy?" Ung Bân Úy lạnh mặt nói. Nhị hoàng đệ của hắn thật đáng ghét, đúng là tên khẩu phật tâm xà, thật là bực mình.

 

Hoàng thượng nghe vậy cũng nói: "Đúng vậy, nhất định là do tiên tử cảm thấy thành ý của Thái tử con chưa đủ, còn phải cố gắng hơn nữa."

 

Ung Bân Úy đáp lại nhiều lần.

 

"Phụ hoàng lập nhiều chiến tích, tiên tử nhất định sẽ phù hộ cho Đại Ung ta!" Nhị hoàng tử nhiệt tình nói.

 

Hoàng thượng lập tức vỗ tay cười to: "Vẫn là lão Nhị nói hay."

 

Ung Tinh lười nhìn cảnh tượng phụ từ tử hiếu này, chàng cảm thấy khó chịu nên đứng dậy thi lễ: "Nhi thần còn có chút việc phải làm, nhi thần cáo lui."

 

"Đi đi." Hoàng thượng khoát tay.

 

Ung Tinh vung vạt áo, rời khỏi trại của Hoàng thượng.

 

"Lão Tam đã cao lớn hơn rồi." Nhìn bóng lưng cao lớn của Ung Tinh rời đi, Hoàng thượng ý vị thâm trường.

 

Ung Bân Úy thu hồi tầm mắt nhìn về phía cửa, quay đầu nhìn Hoàng thượng, ánh mắt có chút lạnh lùng.

 

Phụ hoàng nói vậy là có ý gì?



 

Chẳng lẽ vẫn muốn phế truất hắn, lập Thái tử mới?

 

Đừng bảo hắn không nhắc trước, Văn Quốc Công phủ sẽ không cho phép Hoàng thượng làm ra chuyện như vậy.

 

Ung Bân Úy nghĩ vậy, lập tức thấy yên lòng.

 



 

"Dung Hoàng, sao nàng cũng tới đây?"

 

Dung Hoàng đang ôm những cây nấm nhỏ hái từ trong rừng, chuẩn bị để Ung Tinh nấu canh nấm cho nàng uống, còn chưa bước ra khỏi rừng đã nhìn thấy Phương Hồi và Ngu Chi Hoè.

 

Phương Hồi là một văn thần, lần này đến tham gia cuộc săn mùa thu cũng là dựa vào Ung Bân Úy.

 

Mặc dù Phương Hồi không biết cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nhưng hắn ta vẫn hạ quyết tâm đi theo Thái tử, biết đâu có thể khiến Thái tử cảm nhận được sự trung thành của hắn ta.

 

"Phương Hồi, sao chàng nói nhiều với tiểu cung nữ thế? Phụ thân ta đang đợi đấy, chúng ta mau đi thôi." Ngu Chi Hoè nắm lấy cánh tay của Phương Hồi, nhìn Dung Hoàng đầy khiêu khích.

 

Phương Hồi dịu dàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Ngu Chi Hoè, có chút chột dạ nhìn Dung Hoàng. Sau khi do dự một lát, hắn ta lựa chọn con đường phía trước, nói với Ngu Chi Hoè: "Đi thôi."

 

Trước khi rời đi, Ngu Chi Hoè còn quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn Dung Hoàng.

 

Dung Hoàng: ".???"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK