《Dị ứng.》
Blake hỏi Phạm Thiên Xu: "Cô và Cây Nhỏ cãi nhau vì chuyện gì vậy?"
Phạm Thiên Xu cười gượng: "Cũng không phải chuyện gì to lớn đâu, căn bản là chuyện bé xé ra to."
Lần cãi nhau đó cả cô và Cây Nhỏ đều không ai chịu nhường ai, cứng đầu cứng cổ, không nghe những người khác khuyên bảo, nhiệt độ trong đầu chỉ có ngày càng tăng cao chứ chả thấy lạnh đi tí nào.
Đến lúc không nhịn nổi nữa, cả hai còn nói ra mấy câu gây mất lòng, cuối cùng cho nhau mỗi người một cái tát.
Cây Nhỏ và cô lúc đó vô cùng ngạc nhiên nhìn tay mình, sau đó Lancelot von Virginia đúng lúc đó đến thăm Cây Nhỏ chạy vào can ngăn, Cây Nhỏ không nói lời nào bỏ đi, mấy ngày liền không về nhà, cũng không đến trường, chẳng gặp ai cả, cứ nhốt mình trong phòng.
Cô mỗi ngày đều đến gặp Cây Nhỏ, nhưng chưa lần nào hai mẹ con gặp mặt.
Cả cô và con trai đều quá cứng đầu cứng cổ, trước giờ hai bên cãi nhau vẫn luôn kết thúc trong không vui hoặc Yến Mạc Thù hay Lancelot von Virginia tới can ngăn.
Cô lo cho Cây Nhỏ, nó hay gặp rắc rối lớn, lại có tiền lệ là vụ bắt cóc năm Cây Nhỏ năm tuổi khiến cô sợ tâm lý thằng bé vặn vẹo, vậy nên cô chú ý Cây Nhỏ đủ đường.
Nhưng con trai lại không thích bị quan tâm quá mức như vậy, nó vẫn luôn biểu hiện rất rõ ràng bản thân không thích bị quản quá chặt, muốn tự do tự tại.
Phạm Thiên Xu biết điều này, Tinh Mạc Già cũng nhận thấy được mẹ mình chỉ là đang lo cho mình, nhưng Phạm Thiên Xu sẽ không vì thế mà để cho con trai quá tự do khi mà nguy hiểm vẫn luôn gần kề bên nó và Tinh Mạc Già cũng sẽ không thỏa hiệp làm chim trong lồng.
Cả hai chưa từng nhường nhịn người nào, dù biết đối phương là vì muốn tốt cho bản thân hay hiểu rõ tính cách đối phương cũng không chịu nhường nhịn, thỏa hiệp.
Mọi người đều vô cùng đau đầu với tính cách cứng đầu cứng cổ của Tinh Mạc Già và Phạm Thiên Xu.
Tinh Mạc Già ngồi trong phòng khách, cầm bịch khoai tây chiên nhai rôm rốp, vừa ăn vừa suy nghĩ về nhiệm vụ lần này.
Nhiệm vụ lần này không phải đi tìm manh mối để vạch trần việc này việc kia mà lại là trả lời câu hỏi.
Biến thành tang thi là tốt hay xấu, và phải đưa ra được lý do cho câu trả lời.
Đa phần mọi người sẽ điền ngay là xấu, ai sẽ muốn biến thành quái vật chỉ có khát vọng với máu thịt như dã thú, không có ý thức tự chủ chứ.
Nhưng nếu vậy thì quá đơn giản rồi.
Hoặc có lẽ câu trả lời rất đơn giản, nó ở ngay trước mắt chúng ta nhưng chúng ta lại không cách nào với được nó.
Tinh Mạc Già thở dài.
Bỏ đi, thời gian để thông quan là một tháng, còn rất nhiều thời gian mà.
Còn về quỷ...
Tìm hay không cũng được, không quan trọng, dù quỷ là tốt hay xấu thì các thí luyện giả đều phải sống sót trong phó bản một tháng thôi, việc tìm quỷ cũng chẳng quan trọng cho lắm.
Nhưng tìm được thì sẽ có thêm phần thưởng, vẫn là lưu ý một chút.
Tinh Mạc Già ngẩng đầu lên khỏi bịch khoai tây chiên, trên bàn uống nước đã được lau sơ qua nhưng vẫn có thể nhìn ra nó dính đầy bụi có một tập hồ sơ, trong đó có thẻ căn cước, giấy khai sinh và các phiểu điểm.
Phó bản này các thí luyện giả sẽ có một thân phận xác định.
Thân phận của Tinh Mạc Già là một thanh niên lớp mười tên Trần Tinh Xán với thành tích học tập rất tốt, luôn đứng đầu lớp, gia cảnh cũng không phải dạng vừa, nhìn căn hộ cậu ta sống là biết tiền trong nhà nhiều như thế nào.
Cậu ta đang học lớp mười ở một trường cấp ba cách nhà khá xa nên đã thuê một căn hộ gần trường để tiện cho việc đi học, dung mạo cậu ta rất xuất chúng, khí chất cao quý như một hoàng tử nhỏ vậy, vậy nên được rất nhiều người theo đuổi, cả nam lẫn nữ, nhưng cậu ta chưa có người yêu nào.
Tận thế đã bắt đầu được hai mươi tư năm, thanh niên lớp mười năm nào giờ hẳn đã lớn rồi, hoặc đã chết.
Khả năng chết cao hơn, vì thân phận của cậu ta Tinh Mạc Già đang mang.
Phó bản vẫn còn đơn giản chán, không bắt thí luyện giả phải nhập vai hoàn toàn vào thân phận mình đang mang, nếu không họ sẽ gặp rắc rối lớn.
Không phải ai cũng biết diễn kịch hoặc có những kĩ năng, kiến thức như nguyên chủ, làm không tốt sẽ bị OOC, rồi bị NPC giết.
Vậy nên các thí luyện giả sợ nhất chính là tham gia phó bản nhập vai có độ khó cao, họ sẽ không chết khi đi đánh quái nhưng sẽ chết vì những điều nhỏ nhặt nhất.
Điều này các thí luyện giả Trái Đất không biết, chủ hệ thống cũng quên không nói chuyện này cho họ.
Cũng may độ khó của phó bản nhập vai này không cao, nếu không các thí luyện giả Trái Đất đã bị đoàn diệt rồi.
Chủ hệ thống trở về Khu Vực Chết Chóc mới nhớ ra chưa giới thiệu hết về các phó bản cho đối tượng hợp tác của mình, nhưng nghĩ đến phó bản tiếp theo độ khó cũng không phải quá cao nên quyết định đợi các thí luyện giả Trái Đất thông quan rồi giới thiệu tiếp.
Tay Tinh Mạc Già thò vào bịch khoai tay chiên, lấy ra một nắm rồi cho vào miệng.
Y đang muốn lấy thêm thì bịch khoai tây đã bị Yến Mạc Thù cướp mất.
"Ăn ít đồ ăn vặt thôi, em không để bụng để ăn cơm đấy à." Yến Mạc Thù không hài lòng nói.
Thấy bên mép đứa em có dính vụn khoai tây, Yến Mạc Thù cau mày lấy khăn giấy lau cho y.
"Em đã mười sáu tuổi rồi mà sao vẫn cứ như một đứa trẻ thế."
Tinh Mạc Giá với tay muốn lấy lại bịch khoai tây chiên, nghe Yến Mạc Thù nói vậy thì phản bác.
"Này nhé, em cư xử không đúng với số tuổi thì anh bảo sao em không cư xử giống trẻ con.
Đến lúc em cư xử như một đứa trẻ thì anh lại bảo sao em lớn rồi mà vẫn cứ như trẻ con thế.
Thế nào anh cũng nói được."
"Xin lỗi xin lỗi, bệnh chung của người lớn." Yến Mạc Thù cười nói.
"Thế nên em mới không thích người lớn, nhiều khi vô lý hết sức.
Là trẻ con vẫn là tốt nhất."
"Nhưng làm trẻ con thì sẽ phải lệ thuộc vào người lớn, người lớn tự do hơn, đúng không? Mâu thuẫn thật nhỉ." Yến Mạc Thù nói.
Tinh Mạc Già gật đầu: "Trở thành người lớn rồi thì lại mong có thể trở lại làm trẻ con, đang là trẻ con nhưng lại muốn lớn nhanh để trở thành người lớn.
Ước muốn này nó cứ tuần hoàn lặp lại."
"Anh bây giờ cũng thế thôi, cũng muốn trở lại làm trẻ con.
Trẻ con vô lo vô tư, chả cần lo nghĩ điều gì." Yến Mạc Thù cười nói.
Tinh Mạc Già nhún vai, với viên socola trên bàn ném vào miệng.
Nhiều khi y cũng muốn lớn nhanh vì là người lớn thì sẽ tự do tự tại hơn so với trẻ con, chả cần dựa vào ai cả.
Nhai nhai viên socola, đến khi nhân bên trong trào ra thì mặt Tinh Mạc Già biến sắc.
Cái vị này là...
"Sao vậy?" Thấy sắc mặt y không đúng, Yến Mạc Thù vội hỏi.
Tinh Mạc Già: "Socola này..."
Yến Mạc Thù cầm hộp socola thượng hạng anh vừa lục được trong đống đồ ăn đã bị anh đóng băng để bảo quản từ mấy năm trước lên: "Chỉ là socola nhân rượu bình thường thôi mà, rượu này nhẹ lắm, trẻ con cũng ăn được."
"...!Em, dị ứng với cồn."
"..."
Yến Mạc Thù: "!"
"Bùi Kinh Thế! Thủ hạ của anh có bác sĩ không?!"
"Hửm? Sao vậy?" Bùi Kinh Thế đang uống đến lon bia thứ mười mà mặt vẫn chưa đỏ hỏi.
Tang thi có ý thức, đặc biệt là có kí ức hoàn chỉnh lúc còn sống có rất nhiều mặt giống với người sống, họ cũng sẽ có dụ.c vọng, các cơ quan nội tạng vẫn hoạt động bình thường, chỉ là sức mạnh của tang thi lớn hơn rất nhiều so với người sống, các vết thương khó lành hơn, thậm chí là không lành được do cơ thể tang thi là cơ thể của sinh vật đã chết.
Tang thi dù bị cắt thành nhiều mảnh cũng sẽ không chết, chỉ khi nào đầu bị đập nát hoặc trái tim bị tiêu diệt thì tang thi mới chết.
Yến Mạc Thù: "Cây Nhỏ dị ứng với cồn! Em ấy ăn phải socola nhân rượu!"
Bùi Kinh Thế: "!"
"Có bác sĩ! Chờ tôi một phút!"
Tinh Mạc Già chạy vụt vào nhà tắm, cố gắng nôn.
Cả người y bắt đầu nóng bừng lên, cổ họng bỏng rát, trên làn da xuất hiện phát ban, cả người ngứa ngáy khó chịu, đầu cũng hơi choáng váng.
Y bị dị ứng khá nghiệm trọng, chỉ một lượng cồn nhỏ thôi cũng đủ để khiến y nằm vật ra mấy ngày rồi, cũng may chưa nghiệm trọng đến mức sốc phản vệ.
Bùi Kinh Thế rất nhanh đưa bác sĩ đến.
Bác sĩ là một nam nhân độ tuổi tầm hai chín ba mươi, vẻ ngoài anh tuấn, trên sống mũi có gác một gọng kính vàng, đôi mắt đen bị giấu sau lớp kính khiến nó bị che đi phần nào sự ôn hòa vốn có trong tính cách của bác sĩ.
Lâm Xuyên bị Bùi Kinh Thế kéo một đường từ nơi nghỉ chân đến đây, cả người anh dính đầy bùi bặm và lá cây do đi đường dài với tốc độ quá nhanh, mái tóc ngắn màu đen rối bù.
Anh hất tay Bùi Kinh Thế ra, lạnh mặt chỉnh sửa lại quần áo.
"Chỉnh sửa cái gì, đi cứu người đã!" Bùi Kinh Thế lại lôi xềnh xệch bác sĩ nhà mình vào phòng ngủ.
Tinh Mạc Già nằm vật trên giường, hơi thở rối loạn.
Cả người y đỏ ửng, làn da nổi đầy phát ban.
"Cậu nhóc bị sao vậy?" Lâm Xuyên hỏi.
"Em ấy dị ứng với cồn, ăn phải socola nhân rượu." Yến Mạc Thù nói.
"Ăn mấy viên?"
"Một viên."
Lâm Xuyên nhíu mày: "Một viên đã phản ứng thành thế này rồi sao? Lượng rượu trong một viên socola có chút xíu."
Anh kiểm tra tình hình thanh niên ngân phát trên giường, y đã bắt đầu phát sốt, ý thức cũng không còn rõ ràng.
Lâm Xuyên kiểm tra túi đồ nghề của mình: "Không ổn, không còn liều epinephrine nào."
"Để tôi tới căn cứ phe sinh mệnh tìm!" Yến Mạc Thù nhanh chóng quyết định.
Bệnh viện trong căn cứ sống sót chắc chắn có epinephrine, dù ít hay nhiều thì cũng phải có.
Dị ứng cồn hiếm gặp, nhưng không phải không có, phải có sẵn mấy liều epinephrine để đề phòng.
"Không cần." Tinh Mạc Già cố sức nhấc mi mắt lên, thở hồn hển nói.
Y run run mở ra giao diện hệ thống của mình, sử dụng đạo cụ cấp A Hộp Cứu Thương Đa Năng.
"Trong này...!có...!epinephrine." Y th.ở dốc nói.
Đạo cụ theo chỉ huy của Tinh Mạc Già mở ra, một ống tiêm tự động epinephrine bay ra.
Lâm Xuyên tuy ngạc nhiên trước một màn này nhưng không hỏi, cứu người quan trọng hơn.
Anh nhanh chóng tiêm cho Tinh Mạc Già một liều thuốc, thấy tình trạng của thanh niên ngân phát dần tốt hơn, thở ra một hơi.
"Nếu cậu nhóc không có hộp cứu thương kì lạ này thì đã mất mạng rồi." Lâm Xuyên nói.
"Sao nó không lấy hộp cứu thương này ra sớm hơn?"
"Em ấy vội chạy vào nhà vệ sinh nôn, tôi thì không biết em ấy có hộp cứu thương này." Yến Mạc Thù nói.
Phần thưởng của các thí luyện giả khi thông quan Yến Mạc Thù không biết họ nhận được gì.
"Sau khi cậu nhóc tỉnh dậy thì anh hỏi xem nó có còn dị ứng với cái gì không để còn biết đường mà tránh.
Cậu nhóc phản ứng khá nghiệm trọng đấy, chỉ một lượng rượu ít ỏi trong socola thôi cũng bị hành cho thành cái dạng này." Lâm Xuyên nói.
Yến Mạc Thù gật đầu..
Danh Sách Chương: