Người đứng ở trước mặt Hàn Nhạn chính là Trác Thất, hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu xanh, so với mấy lần gặp trước thì đã không còn nhếch nhác nữa. Chỉ là có thể ra vào Trang phủ như chỗ không người thì làm cho Hàn Nhạn có chút tức giận.
Trác Thất cười hết sức hài lòng: "Ta cũng chỉ là tới giải sầu, vừa đúng nghe được vương phi thổ lộ về Vương gia,ai... Ta thật đúng là là hâm mộ vị Huyền Thanh vương kia, có được sự ái mộ của tiểu mỹ nhân Nhạn nhi. Nếu đổi lại là ta. . ."
"Trác công tử thật là hăng hái, dám mạo hiểm như vậy để tới Trang phủ chính vì chuyện này." Hàn Nhạn không mặn không nhạt nói.
Trác Thất nhích lại một bước: "Chỉ cần vì nàng, ta cái gì cũng cam tâm tình nguyện."
Hàn Nhạn nhìn hắn chằm chằm, Hoàng tử Tây Nhung này là một người hết sức nguy hiểm, vì tránh né sự đuổi giết của Đồ Mộc mà chạy trốn tới Đại Tông, nhưng hình như là có liên quan tới kế hoạch nào đó. Cho dù thế nào đi nữa, thì hắn và nàng đều không phải cùng một loại người, người như vậy, tốt nhất chỉ có thể kính trọng nhưng không thể gần gũi, hôm nay nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hàn Nhạn cười nhạt nói: "Người có thể vì ta mà vĩnh viễn không cần tới Trang phủ, vì ta sẽ rất vô tình."
Trác Thất nhìn chằm chằm nàng: "Tiểu nha đầu vô tình." Nói xong liền lui về phía sau một bước, trong chớp mắt đã bay lên mái hiên, nhìn Hàn Nhạn ở trong sân cười nói: "Thật ra thì hôm nay ta thật sự đi ngang qua đây, chỉ là so với vị Thế tử kia thì ta càng thích Vương gia phu quân của nàng hơn." Hắn phất phất tay về phía Hàn Nhạn: "Về sau cách xa vị Thế tử này một chút đi tiểu nha đầu." Nói xong phi thân biến mất.
Hàn Nhạn đứng ở trước viện, vừa tức vừa buồn cười, người này thái độ lúc nào cũng khó hiểu, cũng không biết là địch hay là bạn. Chỉ là hôm nay Hàn Nhạn đối với chuyện này hoàn toàn có cảnh giác, đối với Trác Thất, không thể phớt lờ được.
Lại nói tới việc sắp tới sinh thần của Trần quý phi, lần này trong danh sách được mời có cả Trang Sĩ Dương, Trang Sĩ Dương hy vọng chuyện chúc mừng này sẽ có ít trong con đường thăng quan của mình, cầu còn không kịp. Trong thiệp mời còn ghi rõ muốn hai nữ nhi của ông tham dự, bây giờ Hàn Nhạn đã là Huyền Thanh Vương phi, Trang Ngữ Sơn là trắc phi của Thế tử, chỉ có Trang Cầm vẫn theo Vãn di nương cả ngày sống ở Phật Đường, số lần gặp mặt càng ngày càng ít.
Mấy ngày này, lúc Hàn Nhạn tản bộ quanh vườn hoa ở trong phủ, thì đúng lúc nhìn thấy Trang Hàn Minh dẫn theo một cô bé mười một mười hai tuổi, Hàn Nhạn thấy cô bé đó nhìn rất lạ, không giống như là nha hoàn trong phủ. Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, mới gọi Trang Hàn Minh lại.
Trang Hàn Minh nhìn thấy nàng, gọi một tiếng: "Tỷ tỷ." Sau đó mới đi tới trước mặt nàng, ánh mắt Hàn Nhạn rơi vào tiểu nha đầu sau lưng cậu.
Đó là một tiểu nha đầu thanh tú, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đường nét trên gương mặt lại trong cực kỳ đáng yêu, trưởng thành chắc chắn sẽ là một mỹ nhân. Tiểu nha đầu kia cũng ăn mặc và trang điểm như nha hoàn trong phủ, chỉ là vẻ mặt nhút nhát, nhìn thấy Hàn Nhạn cũng không dám ngẩng đầu, chỉ núp ở sau lưng Trang Hàn Minh, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Hàn Nhạn nói: "Nha đầu này hình như chưa từng thấy qua."
Trang Hàn Minh cười, thương hại nhìn tiểu nha đầu một cái: "Nàng tên là Anh Tử, lần trước đệ cứu được từ tay bọn người trong lúc Quốc Tử Giám trở về."
Hàn Nhạn nhíu nhíu mày: "Cứu trong tay bọn người ác như thế nào?"
Trang Hàn Minh nhìn ra vẻ mặt nàng không đúng, vội vàng nói: "Bọn chúng muốn bán Anh Tử vào thanh lâu, đệ chỉ đuổi bọn họ đi thôi."
Giọng nói Hàn Nhạn vô cùng nghiêm túc: "Phàm là người bán người, hẳn là những người vô cùng hiểm ác, tuổi của đệ còn nhỏ, sau có thể đuổi đi được."
"Đệ có võ công!" Trang Hàn Minh cười nhẹ thành tiếng: "Hắn cũng không chống lại được quyền cước của đệ."
Hàn Nhạn thấy gương mặt của cậu, mơ hồ đoán ra được gì đó, không khỏi lắc đầu một cái, dù sao thì Trang Hàn Minh cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết đời người hiểm ác, hôm nay cho rằng mình có quyền cước phòng thân, thì có thể dương dương tự đắc. Không biết trên đời này nhân ngoại hữu nhân, bọn người buôn bán như vậy làm sao có thể để cho một đứa bé dễ dàng hù dọa. Suy nghĩ một chút, nàng liền nhìn về phía tiểu nha đầu từ lúc bắt đầu tới giờ cũng không nói lời nào: "Anh Tử, ngươi nói xem, phụ mẫu của ngươi là ai? Tại sao lại bị bán vào thanh lâu?"
Anh Tử vội vàng quỳ xuống, dập đầu với Hàn Nhạn, giọng nói mềm dẻo đáng yêu: "Hồi tiểu thư, phụ mẫu của Anh Tử đã mất sớm, nô tỳ sống với thẩm thẩm (thím), mấy ngày trước thẩm thẩm đã qua đời, tỷ tỷ Anh Tử tự nguyện bán mình vào thanh lâu, mua quan tài để chôn cất thẩm thẩm. Anh Tử muốn đi tìm tỷ tỷ, mới bị đám người đó bắt được."
Nói xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền xuất hiện những giọt nước mắt nhỏ, làm cho ai nhìn thấy cũng xin lòng thương tiếc.
Nhưng Hàn Nhạn thì mắt cũng không chớp cái nào, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi nói cho ta biết, phụ mẫu của ngươi đã từng ở nơ nào, thẩm thẩm chôn ở đâu?"
Anh Tử sững sờ, tiếp theo trên mặt xuất hiện vẻ căm giận: "Tiểu thư không tin Anh Tử sao, Anh Tử tình nguyện lấy cái chết để chứng minh!" Nói xong cũng đứng dậy, đầu hướng về phía cái cột nhà. Động tác của nàng quả thật là có chút nóng nảy, Trang Hàn Minh nhanh chóng kéo Anh Tử lại, lớn tiếng rống với nàng: "Người đang làm cái gì vậy!" Tuy là rống giận, nhưng lại nghe được sự ân cần trong đó. Trong lòng Hàn Nhạn hoảng hốt, quả nhiên, Trang Hàn Minh lại quay đầu, nhìn Hàn Nhạn nói: "Tỷ tỷ, Anh Tử đã rất đáng thương? Tại sao tỷ lại ép buộc nàng như thế!"
Hàn Nhạn sững sờ, nụ cười trên mặt cũng giảm bớt đi, ngược lại lạnh lùng nhìn Trang Hàn Minh, giọng nói như bình thường nhưng lại lạnh như băng: "Ta chỉ là hỏi tình huống trong nhà nàng ta như thế nào, làm cái gì? Người làm trong phủ này, người đi vào phải không hỏi của cải. Trang phủ nhiều người hầu hạ, nếu người vào mà lai lịch không rõ ràng, phạm phải chuyện gì, ai sẽ chịu trách nhiệm?"
Ngày thường nàng đều hiện ra khuôn mặt tươi cười yêu kiều, ít khi nào nổi giận, đối đãi với Trang Hàn Minh càng thêm dịu dàng, chưa bao giờ dùng mặt lạnh để đối đãi. Trang Hàn Minh có chút thất vọng nhìn nàng: "Đệ tưởng rằng tỷ tỷ là một người tốt có tấm lòng lương thiện, nhưng hôm nay việc làm của tỷ càng làm cho đệ nhìn không ra. Trong mắt tỷ kể cả một nha hoàn nho nhỏ cũng hoài nghi, Anh Tử và người hầu trong phủ đều giống nhau, nếu xảy ra chuyện gì đệ sẽ chịu trách nhiệm!"
"Vậy là, đệ muốn vì nàng ta mà đối chọi lại với tỷ?" Hàn Nhạn chăm chú nhìn ánh mắt của Trang Hàn Minh, người đệ đệ này, là người đầu tiên nàng phải bảo vệ khi được sống lại, thế nhưng hôm nay hắn lại vì một người xa lạ, còn chất vấn nàng.
Trang Hàn Minh đang bực bội, cậu không ngờ Anh Tử khéo léo đáng thương lại bị Hàn Nhạn đối đãi như vậy, Anh Tử thuở nhỏ mất mẹ, cùng tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, số mạng của nàng và Trang Hàn Minh khá giống nhau, trong lúc nhất thời sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên. Đem Anh Tử mang về phủ, cũng là muốn cho nàng một cuộc sống tốt. Nhưng hôm nay Hàn Nhạn lại làm cho cậu không thể giải thích vì sao.
"Tỷ đúng là không thể nói lý được!" Trang Hàn Minh kéo Anh Tử ra bảo hộ ở sau lưng, chống lại ánh mắt không thể tin của Hàn Nhạn, nổi giận đùng đùng nói: "Tỷ rốt cuộc có tim không, chẳng lẽ tỷ muốn đem tất cả mọi người tỷ tưởng tượng đều giống như nhau!"
Người Hàn Nhạn hơi lảo đảo, Trang Hàn Minh đã dẫn theo Anh Tử rời đi. Thu Hồng đỡ lấy Hàn Nhạn: "Tiểu thư. . ." Nhìn thấy tiểu thiếu gia và tiểu thư gây gổ, nhưng mà nàng chỉ là một nha hoàn, không biết nên mở miệng như thế nào.
Hàn Nhạn cười có chút bi thương, đối với đệ đệ mình luôn nói lời thật lòng, nhưng không nghĩ đến mình ở trong mắt đệ ấy cũng tràn đầy tâm tư, là một người đa nghi ghê tởm. Nàng cũng không phải cố ý đối với Anh Tử như vậy, mà là vừa nghe đến từ thanh lâu này thì không nhịn được mà sinh lòng cảnh giác. Tỷ tỷ của Anh Tử đang ở thanh lâu, điều này thật sự làm cho Hàn Nhạn hoài nghi. Nghe nói gia cảnh cực kỳ bần hàn, nhưng Hàn Nhạn nhìn qua đôi tay kia, da vẻ trắng noãn mịn màng, không chút dấu vết nào để lộ ra vẻ đã làm việc nặng nhọc, chưa từng làm việc nặng thì trong lời nói chẳng phải sẽ càng mâu thuẫn sao? Như vậy thì Anh Tử đang nói láo? Nàng ép hỏi Anh Tử, thái độ Anh Tử cũng là giấu đầu hở đuôi, vốn là vài ba lời có thể nói rõ chuyện tình, vì sao lại muốn dùng cái chết để chứng minh?
Lúc xảy ra tranh chấp với Trang Hàn Minh, Anh Tử đó cũng chỉ hiện lên vẻ mặt hốt hoảng, cũng không có lên tiếng ngăn cản, nếu là người hầu bình thường, nhìn thấy chủ nhân của mình vì mình xảy ra tranh chấp, nhất định sẽ hết sức làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Đây không phải là quá mức kỳ quái sao?
Hàn Nhạn nhìn cành hoa trước mặt, nói: "Ta thật sự . . . Không chịu nổi việc như vậy?"
Thu Hồng nghe xong, liền vội vàng lắc đầu: "Tiểu thư chớ nói như vậy, thiếu gia tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, không biết sự đau khổ của tiểu thư." Nàng nhìn vẻ mặt thẩn thờ của Hàn Nhạn, không khỏi có chút đau lòng: "Tiểu thư làm nhiều việc vì thiếu gia, tụi nô tỳ đều nhìn đến trong mắt. Ở chỗ này, nếu đúng là kẻ địch của tiểu thư, thì nhân từ với họ chính là tàn nhẫn đối với mình, trước mặt tình thế hỗn loạn, Cũng Đồng Uyển, Phù Dung Viên, lão gia đều không muốn đối xấu với bên nào. Tiểu thư cũng là bị buộc bất đắc dĩ, nếu là người bình thường, ai lại đồng ý mỗi ngày trải qua cuộc sống đấu đá lục đục như vậy? Ai tình nguyện tính toán, còn không phải là sợ vừa nhắm mắt, sẽ có người đẩy ngã chính mình sao." Ngày thường Thu Hồng luôn chững chạc, cực kỳ ít khi nói những lời này, trước mắt sợ là thấy vẻ mặt như vậy của Hàn Nhạn, trong lòng thật sự vô cùng lo lắng, lúc này mới mở miệng khuyên giải .
Hàn Nhạn khẽ mỉm cười: "Cám ơn muội, Thu Hồng." Không sai, ai không không muống một cuộc sống bình yên, mỗi ngày thưởng thưởng hoa, đánh đánh đàn, không cần đấu đá, không cần đề phòng người mưu hại, chỉ là thời gian bắt người ta phải làm nhiều chuyện bất đắc dĩ, kết quả kiếp trước nàng không muốn lặp lại. Coi như Minh Nhi hận nàng, nhìn nàng làm người ác thì nàng cũng phải làm.
"Thu Hồng, Anh Tử đó muội tìm người trong chừng nàng ta thật tốt." Hàn Nhạn nói. Có thể làm cho người luôn luôn nghe lời như Trang Hàn Minh trở mặt với nàng, Anh Tử này, thật đúng không phải là người bình thường.
Chỉ là, Hàn Nhạn khép hờ mắt, hình như cũng để lộ ra không ít vấn đề, Trang Hàn Minh từng ngày lớn lên, nàng không có ý định đem chuyện mình sống lại nói cho cậu biết, hi vọng Trang Hàn Minh không khổ sở như nàng, hi vọng cậu sẽ vĩnh viễn duy trì một trái tim không thay đổi, làm một người quang minh lỗi lạc, đường đường chánh chánh. Thế nhưng bây giờ Trang Hàn Minh lại không hiểu rõ, chỉ cần một ngày còn ở lại Trang phủ thì tỷ đệ nàng cũng sẽ bị người khác tính kế, không dừng lại được.
Nàng từng nghĩ sẽ xé rách da mặt giả nhân giả nghĩa của từng người trong Trang phủ, để cho Trang Hàn Minh nhìn thấy rõ ràng, để cho hắn hiểu, tại nơi như vậy, lương thiện là thứ không cần thiết.
Nhưng là, làm như vậy, rốt cuộc đúng không?
Lần đầu tiên, Hàn Nhạn đối với quyết định của mình, bắt đầu có chút do dự.