Mấy ngày trước Hàn Nhạn đã trở lại Trang phủ, cũng không biết là Phó Vân Tịch đã nói gì với Trang Sĩ Dương, mà lúc nàng trở về phủ, Trang Sĩ Dương và Chu thị không hề làm khó nàng. Hàn Nhạn trở về Thanh Thu Uyển cũng không có một người tới thăm, Trang Hàn Minh cũng chưa từng đến. Hàn Nhạn quyết tâm muốn ở Thanh Thu Uyển nghỉ ngơi mấy ngày. Thu Hồng không có quay trở về, thứ nhất là bởi vì tình huống Trang phủ phức tạp, ngược lại rất bất lợi cho việc Thu Hồng dưỡng sức, thứ hai là Huyền Thanh vương phủ mời đại phu sẽ tốt hơn Trang phủ mời đại phu nhiều. Nếu như Thu Hồng nhân dịp này có thể phát sinh chuyện gì đó với vị ám vệ kia của Phó Vân Tịch, vậy thì quá tốt rồi.
Hàn Nhạn tới thăm Mị di nương một lần, thời gian này Mị di nương không hề thoải mái giống như trong tưng tượng của nàng, đơn giản là vì Đại Chu thị mượn cớ đến nhà thăm Chu thị thường xuyên qua lại với nhau. Cũng không là Trang Sĩ Dương đã bị cho uống thuốc mê gì, mà ông ta chậm chạp không chịu lập Mị di nương làm chính thất.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của Hàn Nhạn, cho dù không có Đại Chu thị, thì Trang Sĩ Dương cũng sẽ không dễ dàng mà lặp Mị Di nương làm chính thê. Bởi vì Trang Sĩ Dương là người vô cùng coi trọng thể diện, đương nhiên sẽ không để cho một người Hồ Cơ có thân phận đê tiện làm phu nhân của mình. Chỉ là trong lòng Hàn Nhạn cảm thấy nghi ngờ, Đại Chu thị cả ngày chạy tới Trang phủ, xem ra mục đích của bà ta cũng rất rõ ràng rồi.
Sớm sớm ngày tế xuân, Hàn Nhạn dậy thật sớm, bàn bạc với Cấp Lam và Trần ma ma nên mặc đồ gì mới tốt. Cho tới bây giờ Hàn Nhạn đối loại chuyện này cũng không để ý lắm, chỉ có Trần ma ma là không đồng ý: "Bât giờ trong Kinh Thành người nào cũng biết tiểu thư là quả tim của Vương Gia, nếu không ăn mặc cho tốt, chỉ sợ những quý nhân đó lại bàn luận này nọ."
Hàn Nhạn bị câu "quả tim của Vương gia" của Trần ma ma làm cho cả người đều trở nên run rẫy. Gần đây mỗi một lần nàng xuất hiện trước mặt mọi người, đều là diễn trò. Hôm nay nàng bị nhiều người nhìn chằm chằm, cũng không biết cây to Huyền Thanh vương phủ này, là để nàng dựa vào hóng mát hay là bắt đầu có phiền toái.
Cấp Lam nghiêng đầu nhìn nàng: "Tiểu thư, buổi tế xuân hôm nay Hoàn Thượng cũng sẽ đến, hay là người nên ăn mặc xinh đẹp một chút đi.” Nói xong nàng dừng một chút: "Để tránh việc người bị hạ thấp như Nhị tiểu thư."
Hàn Nhạn bật cười: "Sợ cái gì, ta và nàng ta cũng không ở cùng một chỗ."
Loại nghi thức tế xuân này, người một nhà đều phải đứng bên cạnh nhau, Trang Ngữ Sơn đã gả vào Vệ Vương phủ, thì phải đứng cùng với Vệ Như Phong. Còn mình mặc dù là Huyền Thanh Vương phi, nhưng vẫn chưa thành thân, cho nên chỉ có thể đứng cùng với Trang Sĩ Dương.
Cấp Lam bĩu môi: "Nhưng cũng có thể sẽ bị so sánh."
Hàn Nhạn nhún vai, ra dáng vẻ tùy nàng. Trong việc chọn quần áo hay cách ăn mặc, từ trước đến nay Hàn Nhạn chỉ chọn làm sao cho vừa là được rồi. Cho dù Cấp Lam có làm cho nàng thành tiên nữ đi chăng nữa, thì nàng cũng không thể nào hấp dẫn được ánh mắt của mọi người.
Cấp Lam không cam lòng, ở một bên thương lượng với Trần ma ma. Hàn Nhạn ngồi cạnh cửa sổ, không biết tại sao nàng có cảm giác không yên, giống như là có chuyện lớn gì đó không bình thường sẽ xảy ra. Nhưng mà theo trí nhớ của nàng tế xuân năm nàng mười ba tuổi, không có xảy ra chuyện gì lớn. Nếu là có, nhất định là nhắm vào nàng. Nàng cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn không biết tại sao, đột nhiên cái gương đồng trên tay lại “rắc” một tiếng. Cấp Lam lại càng hoảng sợ, Hàn Nhạn cúi đầu xem, chính giữa gương đồng, từ trên xuống dưới bị nứt ra tạo thành một khe hỡ rất lớn, nhìn vô cùng chướng mắt.
Vô duyên vô cớ cái gương lại bị vỡ, thật sự là không rõ ràng.
Hàn Nhạn nhìn gương đồng bị nứt ở trên tay mà có chút sững sờ, cấp Cấp Lam thấy vậy liền vội vàng chộp lấy cái gương từ trên tay của nàng: "Bể vỡ là bình an, bể vỡ là bình an."
Hàn Nhạn biết rõ là nàng ta đang an ủi mình, nàng lấy lại bình tĩnh, cười cười: "Mau chải đầu cho ta nhanh lên đi." Nhưng trong lòng nàng lại đang suy tư, tự mình bây giờ mình không được hoảng loạn, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, phải lấy tỉnh táo làm đầu. Cấp Lam không biết trong lòng Hàn Nhạn đang suy nghĩ gì, thấy nàng nói như thế, thì lặp tức vui mừng mà chải đầu cho nàng. Tay nghề của Cấp Lam vô cùng khéo, với lại từ sau khi Hàn Nhạn trở thành Huyền Thanh Vương phi, Cấp Lam còn cố ý đi học thêm vài kiểu chải tóc khác, chỉ vì muốn sau này Hàn Nhạn có thể nổi bật ở trước mặt mọi người.
Cũng không biết là bị Cấp Lam lung lắc bao lâu, vào lúc Hàn Nhạn cảm thấy cái cổ của mình có chút ê, thì mới nghe được âm thanh của Cấp Lam: "Xong rồi tiểu thư."
Nàng như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra, Hàn Nhạn lập tức đứng dậy, duỗi lưng một cái. Cấp Lam muốn chờ Hàn Nhạn vỗ tay khen ngợi mình vài câu, ngờ tới Hàn Nhạn căn bản cũng không thèm liếc nhìn cái gương một cái, làm nàng cảm thấy có chút ủ rủ, rồi lại nhìn thấy Hàn Nhạn lấy ra cây trâm hoa mai từ trong hộp.
Cấp Lam biết rõ đó là đồ Hàn Nhạn dùng để phòng thân, mấy ngày này nàng dùng nó cũng thành thạo hơn nhiều, tuy vẫn còn có chú khó khăn, nhưng vào lúc mấu chốt thì không chừng nó cũng sẽ có tác dụng. Chỉ là, Cấp Lam cảm thấy có chút kỳ lại, hôm nay chẳng qua chỉ là tế xuân thôi sao, tại sao tiểu thư lại đem theo vật phòng thân này, chẳng lẽ sẽ có chuyện nguy hiểm gì? Nghĩ như vậy, nàng liền trở nên cảnh giác, thoải mái vui mừng đều biến mất không còn gì.
Lúc Hàn Nhạn đi ra khỏi Trang phủ, thì Trang Sĩ Dương đã chuẩn bị xong xe ngựa. Vì Mị di nương đang có thai nên phải ở lại trong phủ, Vãn di nương và Trang Cầm không khỏe trong người, nên không đi, rõ ràng chỉ còn lại Chu thị và Trang Hàn Minh. Vừa nhìn thấy Hàn Nhạn, thì Chu thị liền thân mật chào hỏi nàng: "Tứ tiểu thư."
Sau khi vạch mặt, Hàn Nhạn cũng lười nói chuyện với bà ta, cho nên nàng chỉ cười cười, rồi tự mình bước lên xe ngựa đã được chuẩn bị riêng mà cũng không quay đầu nhìn lại. Nàng đột nhiên phát hiện làm Huyền Thanh Vương phi cũng có chỗ tốt, ví dụ như là vào lúc này, nàng có thể lộ liễu mà không coi ai ra gì. Bình thường nhìn Phó Vân Tịch cuồng vọng như vậy, hôm nay tự mình cũng cuồng vọng một lần, cảm giác không chỗ nào chê.
Cấp Lam thấy khóe miệng của Hàn Nhạn công lên, cũng không là nàng đang nghĩ cái gì, giữa lông mày hình như có điều vui vẻ, thoạt nhìn tâm trạng không tệ, cho nên nàng cũng nói theo: "Tiểu thư, người nói xem tế xuân này có náo nhiệt hay không?"
Hàn Nhạn cười nói: "Dĩ nhiên là sẽ vui hơn năm trước rồi." Hôm nay Đại Tông phồn vinh hưng thịnh, ca múa mừng cảnh thái bình, trăm họ an cư lạc nghiệp. Dĩ nhiên là tế xuân này sẽ càng thêm long trọng.
Cấp Lam vén rèm lên, nhìn bên ngoài xe ngựa, giọng điệu có chút buồn: "Nếu như phu nhân ở đây thì tốt rồi, phu nhân thích nhất là náo nhiệt. . ." Nói xong nàng lập tức ý thức được mình đã nói sai lời nói, vội vàng im miệng, nụ cười trên mặt Hàn Nhạn dần dần phai nhạt xuống dưới, thay vào đó là sự buồn bã thật sâu.
Đúng vậy, nếu mẫu thân còn sống..., thì người sẽ biết cảnh vật sẽ không giống như xưa. Sống lại một đời, nàng đã thay đổi được rất nhiều chuyện, nhưng lại không thể thay đổi được chuyện mẫu thân qua đời, nàng tránh khỏi rất nhiều tai nạn và cạm bẫy, rồi lại làm cho mình lâm vào hoàn cảnh càng thêm phức tạp. Thân thế của mình, cái chết của A Bích, tranh đoạt của Hoàng Thất, Trang Hàn Minh trở nên mềm lòng. Nhìn như tất cả đều là ngẫu nhiên, nhưng thật ra hoàn toàn là dĩ nhiên, đáng sợ chính là đi rồi lại không còn đường lui, trừ khi là đi xuống nếu không sẽ không có bất kỳ biện pháp nào.
Cuộc sống như vậy, là đúng hay sao?
Nhất thời trong xe ngựa ai cũng không nói chuyện, hai người đều lẳng lặng không có lên tiếng.
Nơi bái tế là ở Thành Đông, hôm nay mọi người trong Kinh Thành đều đổ xô ra đường, cũng là vì muốn đến xem sự kiện tế xuân náo nhiệt này. Nơi tế xuân là một tòa tháp cao chín tầng ở phía Đông, Hoàng Thượng, Hoàng Tử, Công Chúa và Phi Tần sẽ đứng ở tòa tháp phía trên. Dân chúng phía trước có rất nhiều vì muốn xem náo nhiệt, cũng có rất nhiều người vì muốn thấy được mặt rồng. Cũng có người là vì muốn tìm được một lang quân như ý hoặc là hồng nhan tri kỷ. Dù sao thì có rất nhiều quan viên đều dẫn theo cả nhà tới, nếu phù hợp, thì ngay chỗ này cũng có thể thấy được ý tứ.
Lúc xe ngựa vừa đến thì ánh mắt của dân chúng liền dừng lại ngay chiếc xe ngựa. Theo lý mà nói, Trang Sĩ Dương chỉ là một viên quan ngũ phẩm, đương nhiên là sẽ không có gì đáng chú ý, nhưng Hàn Nhạn tương lai lại là Huyền Thanh Vương phi. Các dân chúng đã sớm nghe thấy Huyền Thanh Vương phi này, ai cũng muốn được nhìn thấy Huyền Thanh Vương tao nhã vô song, cuối cùng là muốn cưới một nữ tử như thế nào.
Trang Sĩ Dương dẫn đầu đi xuống xe ngựa, tiếp theo là Trang Hàn Minh, rồi tới Chu thị; cuối cùng, Hàn Nhạn mới bước xuống từ chiếc xe ngựa chỉ có một mình mình ngồi.
Vệ Như Phong đứng giữa đám triều thần, mặc dù đứng khá xa nhưng chỉ liếc mắt một cái là lặp tức nhìn thấy Hàn Nhạn. Đồng thời cũng có một ánh mắt khác cũng nhìn về phía Hàn Nhạn, người đó đang mặc triều phục chính là Phó Vân Tịch, khi thoáng nhìn thấy Hàn Nhạn, thì trong con mắt của chàng liền hiện lên một tia ngạc nhiên.
Hôm nay nàng mặc một bộ cẩm y dài đơn giản màu xanh lục, những cành hoa phía trên áo được thêu bằng chỉ màu lá cọ, cộng thêm những đóa hoa trà nở rộ được thêu bằng những sợ chỉ màu trắng, tất cả đều dùng những vật liệu thượng hạng cộng thêm sự khóe lẽo tinh xảo. Từ làn váy liên tục kéo dài đến thắt lưng, đai lưng màu xanh thẫm ôm chặt lấy eo nhỏ, hiện ra dáng người thướt tha, làm cho người khác có cảm giác nàng thoát lên một sự thanh nhã, nhưng lại không mất đi sự đẹp đẽ quý giá. Phía bên ngoài khoác thêm một chiếc áo bằng lụa mỏng, nhất cử nhất động đều làm cho người khác có cảm giác như chiếc áo lụa mỏng đang cử động, bên hông có thêm một chiếc ngọc bội phỉ thúy, điều này càng làm cho nàng trở nên nho nhã. Trên tay đeo một chiếc vòng ngọc màu trắng ngà, mái tóc đen nhánh được bới thành một kiểu tóc phức tạp, cộng thêm chiếc trầm đuôi cá được cài nghiêng trên đầu, phía trên trán rủ xuống vài sợ tóc mai trông vô cùng đáng yêu. Lông mày được chuốc bằng chì màu xanh đen, càng tôn lên làn da trắng nõn nhẵn nhụi, con ngươi đen nhánh sáng trong linh động thanh tịnh, đôi môi đỏ mộng chỉ tha son màu hồng nhạt nhưng điều này lại càng làm lộ ra làn da trắng hồng. Vừa xinh đẹp lại vừa hoạt bát, đi đến nhân gian như có một sự cao quý uyển chuyển không nói nên lời, giống như là trời sinh một quý nữ. Thường ngày nàng đều ăn mặc giống như một đứa trẻ, hôm nay lại bị Cấp Lam dùng trang phục lộng lẫy như vậy làm cho nàng trở nên nổi bật vô cùng, giống như trong một khoảng thời gian ngắn,cả người nàng trong ngoài đều trở nên bất đồng, không còn có nữa phần ngây ngô nào, rõ ràng là nàng có một loại khí phách giống như công chúa, làm cho mọi người đều phải rối rít mà nhìn.
Vệ Như Phong không nói được rốt cuộc trong lòng mình có cảm giác gì, cô bé này chỉ cần đổi cách ăn mặc, lại biến thành dáng vẻ động lòng người đến vậy. Cho tới bây giờ nàng điều khiến cho người nhìn không thấu, nàng giống như là một câu đó, ngày bình thường thì làm cho người khác cảm thấy bề ngoài nàng rất ngây thơ nhưng bên trong lại vô cùng thông minh nhạy bén, nhưng mà hôm nay nàng lại bỏ đi sự nhạy bén đó, bỏ đi sự ngây thơ, bây giờ nàng lại khoác lên mình một sự cao quý.
Ở trong đám người, Phó Vân Tịch đang híp mắt lại, cô bé nhỏ này giống như đã trưởng thành thêm một chút, như là không cần che dấu chính mình, đây mới thực sự là nàng sao?
Hàn Nhạn cong mắt lại, mặc dù ở rất xa Phó Vân Tịch nhưng vẫn nháy mắt với chàng, rõ ràng là đang nói: Như thế nào, không có làm cho người bị bẽ mặt chứ? Thì đã nhìn thấy Phó Vân Tịch lộ ra một nụ cười mơ hồ, cách được xa như vậy, Hàn Nhạn dường như cũng có thể cảm giác được ánh mắt của chàng đầy sâu xa nhìn mình, nàng vội vàng quay đầu đi chỗ khác, làm bộ như bị vật gì đó hấp dẫn ánh mắt mình.
Cấp Lam che miệng bắt đầu cười trộm, Hàn Nhạn đi theo Trang Sĩ Dương đến chỗ đứng, chỉ thấy ở trên đài cao, đã bày đầy các đồ để bài tế, trên bàn trải lụa đỏ đã bày đầy các vật phẩm hạng nhất như dê bò, còn có một pháp sư đang đứng bên cạnh.
Tế xuân mỗi năm đều rất đa dạng không hề giống nhau, cũng là đến xem náo nhiệt. Đi theo sau lưng Trang Hàn Minh còn có Anh Tử, Cấp Lam trực tiếp chú ý nhất cử nhất động của Anh Tử, từ sau khi xảy ra chuyện, Cấp Lam liền tràn đầy phòng bị đối với Anh Tử này. Nhưng mà Anh Tử chỉ cúi đầu đi theo bên cạnh Trang Hàn Minh, dáng vẻ nhu thuận nhát gan không dám nói, nhìn không ra là nàng ta có động tác gì khác lạ.
Nghe được cọc gỗ khổng lồ đánh vài chuông đồng ba tiếng: "Đinh, đinh, đinh." Tế xuân bắt đầu rồi.
Pháp sư một tay cầm kiếm gỗ, nói lẩm bẩm với tế đàn, sau đó quỳ xuống. Đột nhiên xung quanh có mấy người đeo mặt nạ nhảy ra, múa vũ đạo bái tế, cổ tay và cổ chân đều mang chuông đồng màu đỏ, nhìn vô cùng vui vẻ.
Cấp Lam nhìn say sưa, chỉ có Hàn Nhạn là cảm giác có gì đó không đúng, trong lòng nàng có cảm giác rất kỳ lạ mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng loại cảm giác bất an này từ từ lớn lên. Trực giác cho nàng biết là có nguy hiểm, sắc mặc của nàng vẫn không đổi, nhưng ánh mắt lại nhìn về nơi khác.
Anh Tử đứng rất gần Trang Hàn Minh, cũng rất chăm chú nhìn nghi thức tế thần trên đài, nhìn không ra có cái gì không đúng. Chu thị dựa sát vào Trang Sĩ Dương, căn bệnh của bà ta mãi không hết, bởi vậy cả người nhìn rất gầy gò và tái nhợt. Hàn Nhạn nhíu mày, nhìn xa thêm một chút cũng khôn thấy được gì. Nàng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Hoàng Thất tòa tháp kia phía, Thái Hậu cũng tới sao?
Thời gian trôi qua rất nhanh, nghi thức trên đài cũng đã chuẩn bị kết thúc, chỉ thấy pháp sư bỗng nhiên há miệng ra, phun ra một ngụm rượu tế, làm thấp lên ngọn lửa, sau đó thì mọi người đều hoan hô lên. Tuyên bố nghi thức tế thần chấm dứt, mọi người xung quanh đều hân hoan mà hô lên.
Cấp Lam xem vẫn chưa thỏa mãn: "Tiểu thư, tế xuân thật là đẹp mắt."
Hàn Nhạn từ chối cho ý kiến, phóng tằm mắt đi xa, cả đám người chen chút nhau như vậy rất dễ xảy ra trường hợp hỗn loạn. Nếu như muốn có chuyện gì xảy ra, thì vô cùng dễ dàng. Hàn Nhạn không nói rõ là tại sao trong lòng mình lại đột nhiên có cảm giác này. Thì nghi thức trên đài đã xong, sau đó thì có rất nhiều tiết mục đặc sắc xuất hiện.
Sau khi hoàn thành xong nghi thức tế xuân, thì những người có tay nghề giỏi sẽ tới mà biểu diễn một ít tiết mục vui mừng, những tiết mục này làm cho dân chúng vô cùng thích thú. Mong muốn năm sau mưa thuận gió hoà, có một mùa thu hoạch lớn. Lúc này trên đài đang biểu diễn tiếc mục múa rồng múa sư, con Long Sư này được làm vô cùng tinh xảo, nhìn rất sống động, người múa long sư tài nghệ cũng vô cùng tinh tế, di chuyển nhảy múa, nhìn rất sống động. Làm những động tác khóe lóe để cho mọi người chiêm ngưỡng.
Hoàng Thượng ở trên đài cao cũng lộ ra vẻ tươi cười, thiên hạ hưng thịnh, đây là cảnh tượng Đế Vương muốn nhìn nhất.
Nhưng mà, thiên hạ thật sự hưng thịnh sao?
Tiết mục biểu diễn một lúc lâu, cũng không có phát hiện ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tâm Hàn Nhạn dần dần buông lỏng, nghĩ lại ở đây có ám vệ bảo vệ Hoàng Thất, ngược lại là mình quá nhạy cảm rồi. Trước mặt mọi người, ai có thể to gan lớn như vậy mà dám ra tay động thủ. Cảm giác được có một luồng ánh mắt rơi vào trên người mình, Hàn Nhạn ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy Phó Vân Tịch đang đưa mắt nhìn mình. Chàng ở cùng một đám người, nhưng thật ra vẫn có thể nhìn thấy nàng. Hàn Nhạn liền lộ ra một nụ cười tươi tắn với chàng, khóe môi Phó Vân Tịch khẽ nhíu, Hàn Nhạn nghiêng đầu nhìn mấy người đang biểu diễn trên đài cao.
Tiết mục đang biểu diễn chính là xiếc ảo thuật, có mấy nam tử cầm cây đao lớn phi thân nhảy lên trên lưng nữ tử, dùng mũi đao chống lên chén dĩa, chén dĩa càng không ngừng xoay tròn. Điều này cần phải có tay nghề khá cao, những người xung quanh đều tấm tắt khen ngợi, ánh mắt của Hàn Nhạn cũng bị hấp dẫn. Lúc này một nam tử đang đứng ở một bên kích động mà gõ trống, lúc tới thời điểm cao trào, thì thấy một nam tử trong những người đang biểu diễn đột nhiên xoay người xuống dưới, thanh đao trên tay hướng về phía nữ tử vung lên, máu văng khắp nơi, chỉ nghe "lộc cộc" một tiếng, cái đầu của nữ tử đó đã bị chém rơi xuống đất.
Dân chúng dưới đài yên lặng một lát, đột nhiên giống như là bị kinh sợ mà chạy đi bốn phía: "Cứu mạng, giết người rồi!" Mấy nam tử đang cầm đao trên đài đột nhiên nhảy xuống, vọt tới bên trong đám người, giơ tay chém xuống, trong lúc nhất thời máu văng tứ tung, khắp nơi đều là tiếng la khóc.
Mọi người đều bị biến cố bất thình lình xuất hiện làm cho sợ đến ngây người, chỉ là ngắn ngủng trong một phút đồng hồ, cả đám người liền loạn lên, ùng tắc thành một đoàn, ai cũng thấy không rõ người bên cạnh mình là ai. Thủ vệ phụ trách bảo vệ Hoàng Thượng phản ứng kịp thời: "Cung thủ chuẩn bị, bảo vệ Hoàng Thượng!"
Mấy chục ngàn cung nỏ sẵn sàng tấn công, chỉ là có vấn đề xảy ra, vừa rồi mấy nam tử cầm đao thì dễ dàng xác định. Nhưng mà bây giờ họ lại phát hiện ra, những người cầm đao đang ăn mặc như người thường lẫn trong đám người dân chúng. Những người này ở cùng một chỗ, căn bản không phân biệt rõ ai là ai, càng bất lực hơn chính là, không cách nào trực tiếp đem cung nỏ nhắm vào đám sát thủ, nói như vậy, thì người vô tội chết quá nhiều rồi.
Có người trà trộn vào trong đám người, tạo thành một thế hỗn loạn! Xung quanh đầy ấp người, Hàn Nhạn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, căn bản không cách nào di chuyển được, chỉ có thể chen lấn với đám người ở một chỗ chật cứng. Bên tai toàn là tiếng người kêu gào và cầu cứu, mùi máu tươi tràn qua chóp mũi, vô cùng khó chịu. Nàng cố gắng tìm kiếm Trang Hàn Minh và Cấp Lam, nhưng mà đập vào mắt toàn là đám người rậm rạp chằng chịt, làm gì còn thấy được bóng dáng của Trang Hàn Minh. Giờ phút này, trong lòng nàng có một loại khẩn trương không rõ ràng, đột nhiên nàng cảm giác được, nguy hiểm đang tới gần.
Là ai đã tạo nên sự hỗn loạn này? Mục đích là gì? Hàn Nhạn biết rõ, dám mạnh tay như vậy, chắc chắn không phải là Chu thị làm ra, cũng không phải là Đại Chu thị, bởi vì bọn họ không có lá gan này, chẳng lẽ lại là Thái hậu, nhưng mà nếu là Thái hậu..., vậy rốt cuộc bà ta muốn làm cái gì? Cho dù là muốn hãm hại nàng, cũng không cần giống trống khua chiên như vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên Hàn Nhạn nghe được một âm thanh quen thuộc vang lên: "Thiếu gia, thiếu gia!"
Thanh âm này Hàn Nhạn nhớ rõ rất rõ ràng, là giọng của Anh Tử, giọng nói của nàng ta vô cùng lo lắng, chẳng lẽ Trang Hàn Minh gặp chuyện không may rồi sao? Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Nhạn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khẩn trương, vội vàng đem hết toàn sức lực muốn tới gần âm thanh kia, nhưng mà đám người ùng tắc, muốn tới gần đâu phải chuyện dễ. Tuy nàng và Trang Hàn Minh có tranh chấp, nhưng mà dù sao trên đời này nàng chỉ có Trang Hàn Minh là cùng huyết thống, chẳng lẽ muốn nàng trơ mắt đứng nhìn cậu chịu chết? Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn liều mạng chạy về phía bên kia, tóc cũng bị đám người chen lấn làm cho tung ra. Khi chui ra được, thì nàng lại nhìn thấy cảnh tượng làm cho hồn phách của mình gần như bay đi.
Có một nam nhân cầm thanh đao lớn đang đứng ở sau lưng Trang Hàn Minh. Khoảnh khắc Trang Hàn Minh bị ném tới trên mặt đất, toàn thân đều đầy vết thương, ở đâu mà còn hơi sức để phản kháng. Mắt thấy thanh đao đó muốn hướng vào đầu Trang Hàn Minh mà chém xuống, Hàn Nhạn có cảm giác lòng mình bị đã bị ai đó nhéo chặt lại, tình cảnh kiếp trước lại hiện ra ở trước mắt mình.
"Đừng mà!"