Tiếng nức nở hơi khàn khàn đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt hắn nghe thấy tiếng bước chân, âm thanh truyền từ ngoài cửa vào, giọng nói không giấu được tràn đầy vui mừng.
"Bác sĩ, bác sĩ, anh ấy tỉnh rồi..."
"Vị người nhà này, trong bệnh viện không được làm ồn, bên cạnh giường bệnh có chuông báo..."
"Do tôi quá vui mừng, xin lỗi, xin lỗi..."
Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng mở cửa, âm thanh từ xa đến gần.
"Bệnh nhân còn chưa tỉnh?" Giọng bác sĩ có chút không hài lòng.
"Anh ấy tỉnh rồi, vừa rồi tay còn động đậy..." Một giọng nói khác vừa quen thuộc lại mang theo chút kích động.
Tay cử động? Nói hắn? Tống Minh vừa muốn mở mắt nhìn một chút, nhưng hai thanh âm lại dần dần trở nên xa xôi, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy.
"Vị người nhà này, không phải tôi muốn nói cậu, bình thường cậu chăm sóc người yêu cậu thế nào? Cậu đã đọc Bách khoa toàn thư về Omega mang bầu chưa? Cậu đang làm cái gì vậy? Dựng phu đã bầu hơn 2 tháng mà lại không cung cấp đủ dinh dưỡng. Nhìn thoáng qua có thể thấy hắn gầy yếu tiều tụy, vậy mà cậu lại không nhận ra? Cố leo cầu thang đến ngất xỉu, người làm chồng như cậu mới phát hiện ra? Hơn nữa, tại sao thang máy ngưng lại để dựng phu một mình leo tận 15 tầng lầu? Là alpha, chẳng phải nên dành thời gian chăm sóc tốt cho Omega của mình sao? Dù cho Omega của cậu có cao một chút thì cũng vẫn là Omega!"
Tống Minh lúc đầu nghe đến là vui vẻ, nhưng càng nghe càng thấy có gì đó không ổn, cho đến khi nghe đến câu cuối cùng, hắn giống như bị nghẹn, mở mắt ra bắt đầu kịch liệt ho khan.
Hai người ở cửa rất nhanh đã đi vào, trong đó có một nam nhân mà hắn vô cùng quen thuộc lập tức chỉnh góc giường để hắn ngồi dậy, một tay đặt ở sau lưng hắn, vỗ nhẹ: "Minh, anh tỉnh rồi?"?Sao bị sặc rồi?" Giọng nói từ tính tràn đầy lo lắng, hận bản thân không thể ho thay Tống Minh.
"Aiya, ho nhẹ chút, cậu vừa mới bị ngã! Bình thường thai phụ ngã cầu thang đều bị sảy thai, cũng không phải tôi nói Alpha của cậu, Omega cậu cũng quá không quan tâm bản thân mình rồi đi?" Ánh mắt bất mãn của bác sĩ chuyển từ Alpha ngoại quốc sang người Omega cao gầy tiều tụy.
Cơn ho của Tống Minh cuối cùng cũng ngừng, khoan, khoan đã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Mang thai gì? Sảy thai gì?! Hắn không còn quan tâm chuyện cũ với Kiều Ân, mặt đỏ bừng vì ho khan, "Chờ đã, bác sĩ, anh nói tôi mang thai???" Đây giống như sấm chớp giữa trời quang!
"..." Bác sĩ với vẻ mặt không nói nên lời.
"Cậu chưa từng nghĩ qua hai tháng trước tại sao cậu không đến kì phát tình à?"
Sắc mặt Tống Minh đỏ rồi đen, đen lại đỏ, từ trắng lại sang đỏ, cắn môi dưới không nói. Không phải là hắn không động dục... mà hắn vẫn luôn —— động dục... nhưng cái này làm sao nói ra?
Bác sĩ coi sự im lặng của Tống Minh là ngầm thừa nhận, "Đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp như hai người, có Omega nào mà lại không biết nếu không đến kỳ phát tình thì là đã mang thai rồi, nếu là một lần còn có thể là nhầm lẫn, nhưng cậu đã hơn hai tháng, kì phát tình vẫn không đến, có chút hiểu biết đều biết bản thân mang thai rồi đi? Hơn nữa Omega sau khi tạo kết tỉ lệ mang thai là 85%. Còn cậu Alpha này, Omega của cậu hai tháng không đến kỳ phát tình cậu không gấp à?"
Sắc mặt Tống Minh tái nhợt, Kiều Ân cũng im lặng, trước khi chuyển sang chủ đề khác.
"Bác sĩ, đứa nhỏ không sao chứ?" Kiều Ân lén lút đưa tay sờ sờ bụng phẳng phiu của Tống Minh, không biết Tống Minh đang nghĩ gì mà không phát hiện.
"Đứa bé không có gì nghiêm trọng, chỉ là nhịp tim của thai nhi có chút không ổn định, chỉ cần không làm những động tác nguy hiểm như vậy nữa là được... Dựng phu dinh dưỡng không đủ. Cậu là chồng người ta, trong giai đoạn này nên dành nhiều thời gian chăm sóc tốt cho dựng phu, đợi hết ba tháng nguy hiểm này mới có thể làm chuyện kia... Nhìn xem cậu ta gầy đến như vậy,cũng cần mua thêm đồ dinh dưỡng tẩm bổ cho cậu ta, nhớ quay về đọc kỹ bách khoa toàn thư chăm sóc Omega mang thai. Cách chăm sóc người mang thai, mang thai nên ăn gì trong đó đều hướng dẫn chi tiết..."
"Được, được, cảm ơn bác sĩ." Bác sĩ nói chi tiết cho Alpha chưa có kinh nghiệm sắp làm cha, Kiều Ân một mặt nghiêm túc nghe, không ngừng gật đầu.
Đầu óc Tống Minh rối bời, hắn nhìn sản phụ bên trái và bên phải của bác sĩ, trong đầu càng loạn hơn, mơ mơ hồ hồ nghe cuộc đối thoại giữa hai người, cảm thấy thật CMN chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy! Tống Minh lúc này hoàn toàn không kịp phản ứng, làm sao hắn có thể mang thai? Anh chưa chuẩn bị tinh thần! Cũng không muốn đứa con này! Hơn nữa đứa nhỏ này là con của ai?!
"Minh..." Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, một vòng tay nóng bỏng ôm lấy hắn, giống như ôm lấy bảo vật đã mất mới tìm lại được, giọng Kiều Ân cực kì khàn lại trầm, còn mang theo tiếng nức nở yếu ớt.
"Em còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa... Thật may, anh vẫn còn sống, thật tốt, em yêu anh..." Kiều Ân cũng không muốn hỏi Tống Minh làm sao trốn thoát, tại sao lại biến thành như vậy. Cái gì cũng không muốn hỏi, chỉ cần Tống Minh hiện tại ở bên cạnh cậu, ở trong lòng cậu là được, cậu sẽ không bao giờ buông Tống Minh ra nữa.
Tiếng nức nở trầm thấp dần trở nên to hơn, Tống Minh bị cái ướt trước ngực làm cho tỉnh táo lại, Kiều Ân thực sự đã khóc... Một nam nhân to lớn như vậy ôm lấy hắn mà khóc, biểu tình Tống Minh có chút bất lực, hắn cũng nhất thời rời đi chuyện mang thai đáng sợ kia, nghĩ Kiều Ân thật sự vẫn là một đứa trẻ còn chưa lớn, nhưng lại nghĩ nếu biết tin Kiều Ân đã chết, nhưng sau đó lại nhìn thấy Kiều Ân còn sống, so với Kiều Ân cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, Kích động đến khóc là có... đi?
Tống Minh vỗ vỗ lưng Kiều Ân, an ủi thanh niên ngoại quốc đang ôm eo hắn khóc càng lúc càng lớn, trên mặt lộ ra vẻ bất lực. "Được rồi, được rồi Kiều Ân, không phải tôi còn rất tốt à, cậu khóc cái gì chứ?"
"Hu...Minh, em vui quá, anh không có chuyện gì... ân, Em không khóc nữa, nhưng em chỉ muốn ôm anh, đừng đẩy em ra được không..."
Động tác đẩy Kiều Ân ra của Tống Minh khựng lại, chỉ đành vỗ nhẹ lên lưng Kiều Ân cho đến khi cậu ngừng khóc. Tống Minh cảm thấy hai người dính vào nhau không thoải mái, muốn lần nữa đẩy người trong ngực ra, nhưng vòng tay Kiều ân ôm eo hắn càng chặt hơn.
"Minh, bây giờ anh đã có con của chúng ta, anh không được biến mất nữa. Em sẽ chăm sóc tốt cho anh và con của chúng ta, được không?"
Tống Minh thô bạo đẩy Kiều Ân ra, sắc mặt khó coi, hắn có chút không kiềm chế được cảm xúc, gần như là gầm lên: "Ai nói là con cậu?!". Tìm t𝒓u𝑦ệ𝒏 ha𝑦 tại ++ T 𝒓ùmT𝒓u𝑦ệ𝒏.VN ++
Khuôn mặt của Kiều Ân tái nhợt, nghe Tống Minh nói càng tái đi.
"Sao lại không phải con em chứ? Chắc chắn là phải, không phải con em thì là con ai..." Kiều Ân điên cuồng phủ nhận không phải của hai người kia, nhưng cậu cũng biết là tự mình lừa mình, nhưng đứa trẻ này có khả năng là của cậu cũng rất lớn,hơn hai tháng trước cậu có ôm Tống Minh, vậy nên đứa nhỏ này có khả năng là con cậu, cũng chỉ có thể là của cậu. Nhưng nhìn vẻ mặt của Tống Minh, cậu biết Tống Minh kháng cự việc sinh con, linh cảm xấu trong lòng cậu càng ngày càng mãnh liệt...
Tống Minh vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm cái bụng phẳng lì của mình, tay nắm ga giường càng lúc càng siết chặt, hiện tại nghĩ trong bụng có một đứa nhỏ còn thấy khó tin, càng đừng nói nó là con của ai?! Nhưng cho dù là của ai, hắn cũng sẽ không sinh đứa nhỏ này!! Hắn không có công năng này! Sao hắn có thể sinh con chứ! Hắn không không cần đứa con này! Hắn muốn phá nó đi!!
"Bác sĩ đâu, bác sĩ vừa nãy đâu, tôi không cần đứa bé này! Tôi muốn phá thai!" Tống Minh nhảy xuống giường muốn đi ra ngoài tìm bác sĩ, ngay cả dép cũng không đeo, nhưng xuống giường liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Kiều Ân toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng từ phía sau ôm lấy Tống Minh đang run rẩy, một tay điên cuồng bấm chuông báo ở đầu giường.
"Minh, đừng kích động, thân thể của anh còn chưa khôi phục, em gọi bác sĩ cho anh..."
Hai mắt Tống Minh nhất thời tối sầm, một tay đỡ đi đầu choáng váng, một tay cũng cùng với Kiều Ân ấn loạn lên chuông báo ở đầu giường, Kiều Ân sợ Tống Minh tâm trạng kích động làm bị thương, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn vỗ về: "Minh, đừng kích động, bác sĩ sắp tới rồi, bác sĩ tới có thể hỏi lại hắn..."
...
Sau cả buổi chiều gà bay chó sủa, ngay cả một người rắn rỏi như Kiều Ân cũng bị lăn lộn cho có chút tiều tụy, cậu nửa ôm nửa đỡ nam nhân trên mặt thất thần bên cạnh, cho đến khi lên xe cậu vẫn ôm chặt lấy nam nhân. Nghĩ đến lời bác sĩ nói, khóe miệng Kiều Ân bất giác gợi lên ý cười nhẹ.
Lúc Tống Minh đang kích động bác sĩ cho hắn dùng thuốc an thần dành cho người mang thai, sau đó nghiêm túc nói với Tống Minh đứa nhỏ không thể phá bỏ, huống chi đứa bé đã thành hình, cho dù nó chưa thành hình, trong điều luật về Omega có một điều khoản chính là không cho phép Omega phá thai, cả bệnh viện và omega dám phá thai đều sẽ được ăn cơm tù. Bởi vì cấu trúc cơ thể của Omega không thể phá thai...
Bác sĩ cũng cho Tống Minh xem kết quả siêu âm B, chỉ vào chấm nho nhỏ nói đứa bé đã hình thành, trái tim Tống Minh lại nhận vào một trận đả kích, biết được không thể phá thai, sau khi biết trong bụng có thể một sinh mệnh nhỏ đầu óc vẫn luôn trống rỗng bộ dáng phát ngốc không muốn nói chuyện. Kiều Ân sớm đã biết Omega biết sau khi mang thai không được phép phá thai, nhưng lúc này cậu không biết Tống Minh rốt cuộc đang nghĩ gì, dù sao chỉ cần không thể phá thai, cậu sẽ từ từ để Tống Minh mềm lòng chấp nhận đứa nhỏ này.
Tống Minh cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, đầu tiên là đầu óc trống rỗng, sau đó liền vô cùng hoang mang, hơn hai tháng, rốt cuộc là đứa bé là của ai? Lúc đó hắn phát tình có làm cùng Kiều Ân, nhưng khi Lăng Tiêu giam giữ hắn cũng dùng thuốc kích dục kích thích phát tình... Vậy đứa nhỏ này cũng có thể là của Lăng Tiêu... Hắn nghĩ đến bị Lăng Tiêu dùng cánh làm tình không hề tiết chế đối đãi với hắn mà trong tháng đầu dễ sảy thai, đứa nhỏ vẫn còn... Có phải đứa bé chính là của Lăng Tiêu? Nghĩ tới đây trong lòng Tống Minh dâng lên một trận khó chịu, không quản có phải con Lăng Tiêu hay không, đưa nhỏ này hắn không cần! Nhưng bệnh viện không cho phá thai, chẳng lẽ hắn chỉ có thể sinh ra?
Có thể là do tác dụng liên tục của thuốc an thần, sau khi về đến nhà, tâm trạng của Tống Minh vẫn rất ổn định, nhưng Kiều Ân nói chuyện với hắn thì Tống Minh lại phớt lờ cậu, Kiều Ân nấu cháo để Tống Minh lót dạ, nói một lát sẽ có đồ ăn dinh dưỡng mang đến,Tống Minh vẫn như cũ động cũng không thèm động, cho đến khi Kiều Ân ra giá cao mời Beta chuyên chăm sóc người mang thai mang tới đồ ăn dinh dưỡng Omega, Tống Minh mới miễn cưỡng ăn một chút, sau đó liền bắt đầu nằm lên giường phát ngốc, nghĩ lung tung, cuối cùng là ngủ mất lúc nào không hay.
Kiều Ân nhìn khuôn mặt say ngủ của Tống Minh, trong lòng luôn cảm thấy không yên, mặc dù bác sĩ đã nói rất nhiều Omega không được phá thai,còn lấy rất nhiều ví dụ, nói tại sao Omega không thể phá thai và hậu quả của việc phá thai, Tống Minh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Kiều Ân lại luôn có hòn đá lớn. Dưới sự hiểu biết của cậu về Tống Minh, cậu luôn cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì đó...
Kiều Ân không cả dám nhắm mắt, luôn ngồi bên cạnh Tống Minh nhìn chằm chằm hắn, để tiện đối mặt với tất cả chuyện sảy ra khi Tống Minh thức dậy.
- -------------------------------------------
Sau hai tuần mới gặp lại. Ai đi qua nhớ để lại 1 vết tích để tôi có thêm 1 chút động lực nhé!