• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vưu Hạ nhấc lên lông mày, nói: "Đương nhiên không thành vấn đề."

Mà trên thực tế, liên quan đến rượu cùng với ẩn giấu thực đơn đề tài này, là Vưu Hạ cố ý dặn những người phục phụ lúc tiếp đón khách hàng đều phải đặc biệt đề cập tới, mang lại một phần cảm giác thần bí, gây ra cho mọi người sự tò mò muốn tìm hiểu thêm về những món ăn trong phòng riêng.

Còn về thực đơn ngược lại là cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu chính là một ít món kho, rượu cũng là những loại bia rượu thường thấy có bán trong nhà hàng lẩu, rượu đế cùng rượu biếu, bia thì bán rất là rẻ, dưới lầu khách ăn cũng có thể gọi, rượu đế cùng rượu biếu thì lại đắt hơn nhiều.

Vưu Hạ khiến Khani đưa cho hắn ẩn giấu thực đơn, nói: "Ẩn giấu thực đơn tại trang cuối cùng, ngài muốn ăn cái gì cứ việc gọi, bữa ăn này ta mời khách."

"Cảm ơn sự hào phóng của ngài." Elgin lễ phép nói.

Hắn tiếp nhận cuốn thực đơn bao ngoài bằng da bò mở ra, đầu vài tờ đều là món ăn cùng nước lẩu, lật tới trang cuối cùng mới xuất hiện một loạt những món kho.

Elgin nhìn thực đơn, liếc mắt một cái quét hết nguyên liệu chính tất cả đều là nấu bằng thịt. Tên món ăn cũng đều rất ngắn gọn, vừa xem liền hiểu ngay, thịt bò hầm, móng giò kho, móng gà kho, ruột gà kho, còn có lòng bò, gân chân, bao tử bò, cánh gà, tai heo, nhưng mà bởi vì hắn cũng chưa từng ăn, cho nên cũng không tưởng tượng ra được chúng nó mùi vị ra sao, căn bản không biết nên gọi món nào.

Cuối cùng hắn thẳng thắn nhìn tranh ảnh chọn một cái thịt bò hầm cùng móng giò kho, đến khi lật tới một bên mặt toàn là rượu, cái gì rượu biếu cùng rượu đế hắn cũng chưa từng uống qua, liền mỗi loại gọi một bình.

Món kho đều là đã sớm chuẩn bị tốt, đồ ăn mới gọi tên trong bếp, không bao lâu Khani liền bừng mâm lên đến.



Thịt bò hầm cắt thành từng mảnh nhỏ mỏng manh đặt trên đĩa sứ đẹp, phía trên tưới lên dày đặc nước kho, trang trí thêm vài cọng rau thơm, đặc biệt hấp dẫn người.

Móng giò dùng hủ nhỏ chứa, bưng lên vẫn là nóng hổi, vừa mở cái nắp ra liền tỏa một mùi hương thơm nồng nặc, bên trong móng giò màu sắc hồng hào bóng loáng, da thịt chín mềm lại mọng nước, vừa nhìn liền cực kỳ ngon miệng.

Làm một kẻ có tiền lại giàu sang phú thương, vì chạy theo trào lưu xã hội thượng lưu, Elgin từng ăn qua các loại thịt nướng mắc tiền quý báu, thịt hươu nướng, heo rừng nướng, thỏ rừng nướng, thiên nga nướng, thậm chí còn có thịt gấu nướng, khổng tước nướng, cho nên móng giò kho thứ này đối với hắn mà nói cũng không có gì khó mà tiếp thu.

Con mắt của hắn nhìn chằm chằm móng giò, hỏi: "Đây là muốn trực tiếp cầm lên ăn sao?"

Vưu Hạ gật đầu: "Đúng, trực tiếp ăn là được."

Cứ việc cảm thấy được hình ảnh kia khả năng sẽ không lịch sự, mà bốc hơi nóng móng giò kho thực sự quá mức hấp dẫn người, Elgin không chịu đựng được mê hoặc, mang theo được cho cái bao tay cầm lấy móng giò liền đưa đến bên miệng há to gặm một miếng lớn.

Lửa nhỏ hầm rất lâu móng giò da trơn non mềm, gân giò còn mang theo co dãn, miệng vừa cắn xuống, thơm ngon nồng nặc đậm nước vị thịt đồi dào bên trong miệng lưỡi, Elgin thiếu chút nữa bật thốt lên kinh hô thành tiếng.

Nước nấu thịt nồng nặc hắn không phải chưa từng ăn, mà giống như thế này, nước kho thịt cùng thịt dung hợp đến vừa đúng, vẫn không có một chút mùi hôi của móng giò, đây là lần thứ nhất hắn nếm trải qua.

Thực sự là quá ngon, Elgin tâm lý vừa cảm thán, vừa giống như nghiện mà gặm móng giò, bất cứ lúc nào cũng có thế cầm lấy đôi đũa gắp một mảnh thịt bò bỏ vào trong nồi lẩu nấu chín xong nhét thêm vào trong miệng, thỏa mãn đến không còn lời nào có thể diễn tả được.

Đến khi Khani đem rượu cũng mang đến, hắn nếm qua một ngụm rượu đế, càng là khiếp sợ, khoa trương thở dài nói: "Rượu này, quá cay nồng, dạ dày của ta như bị thiêu cháy, thế nhưng rất đã nghiền, trời ạ, không trách chỉ một bình nhỏ như vậy liền bán sáu cái tiền bạc."

Dứt lời, hắn liền vừa ăn thịt bò hầm vừa giơ ly rượu uống một hớp nhỏ.

Vưu Hạ nhìn thấy trên mặt hắn từ từ hiện lên đỏ ững, hoài nghi hắn có phải đã uống say, nét chất phác cùng thần thái say khướt quả thật giống như đúc thời điểm lần thứ nhất gặp mặt.

Cũng may Elgin chính là có một loại năng lực như thế, cho dù uống say cũng có thể suy nghĩ, chính là phản ứng chậm chút.

Cuối cùng hắn vẫn là duy trì một phần lớn tỉnh táo ký xong hợp đồng. Bữa ăn này ăn được Elgin rất hài lòng, bị hầu cận đỡ xuống lầu, lúc đó hắn đầy mặt đều là nụ cười.



Vưu Hạ tiễn hắn lên xe ngựa, cũng đem chính mình chuẩn bị kỹ càng một túi 450 tiền vàng giao cho hắn bỏ vào lồng ngực.

Chờ đến khi Elgin đã đi, Vưu Hạ trở lại trong cửa hàng, đến trước quầy thu ngân hỏi thăm bàn vừa nãy tổng tiền, đem bữa ăn chi phí trả -- vì rõ ràng trong tài chính, mặc dù là bữa ăn của chính hắn cũng phải trả tiền.

Trả tiền xong, lúc hắn đang chuẩn bị đi vào trong nhà bếp nhìn xem, một vị mặc áo choàng đen tóc dài tiên sinh bỗng nhiên lại gần ngăn cản đường đi của hắn, có chút đường đột mà dò hỏi: "Ngài hẳn là Vưu Hạ tiên sinh, ta có thể hỏi ngài một chuyện không?"

Vưu Hạ ngạc nhiên mà nhìn về phía nam nhân, còn chưa chờ hắn làm ra phản ứng gì, đứng ở quầy thu tiền bên trong Hi Lâm, liền kinh ngạc mở miệng nói: "Thầy, ngài cũng tới ăn lẩu nha!"

Powest nhìn hai người nhân viên thu ngân liếc mắt một cái, biểu tình có chút mê mang, hiển nhiên không có nhận ra hai cô gái là ai, bất quá hắn vẫn là qua loa mà trả lời: "À, là các người sao, thiếu tiền nên tới đây làm công?"

Carina đỏ mặt thừa nhận: "Đúng vậy, bất quá chúng ta sẽ không làm lỡ việc học tập."

Vưu Hạ hỏi hai cô gái: "Các ngươi quen biết hắn sao, là thầy của các ngươi?"

Hi Lâm: "Phải, hắn là thầy giáo của chúng ta dạy luyện chế dược tề, là trung cấp dược sư Powest tiên sinh."

"Đúng thế, chính là ta." Powest nói chuyện cực kỳ trực tiếp, tiện miệng liền hỏi Vưu Hạ: "Ta có thể hỏi một chút ngài, món lẩu cà chua của ngài là làm như thế nào, bên trong có những nguyên liệu gì, cần thiết chế biến thời gian là bao lâu?"

Vưu Hạ không hiểu ra sao: "Ngài hỏi cái này để làm gì?"

"Ta biết câu hỏi của ta có chút quá phận, mà trong nhà hàng của ngài món lẩu cà chua thực sự quá ngon rồi, ta có thể không muốn những món khác, chỉ cần đem cả nồi nước đều trực tiếp uống hết!"

"Ngài cảm thấy ngon miệng thì có thể thường xuyên tới đây ăn."

"Nhưng nhà hàng của ngài mỗi ngày chỉ buôn bán có tám tiếng, mà ta thông thường đều hoạt động ở đêm khuya, nếu ta buổi tối thèm ăn, không phải là không ăn được sao, huống chi ta còn thường xuyên ra ngoài.."



Nói tới đây, Powest không khỏi nhăn mày lại, dường như chân thực mà cảm giác đến chính mình vì đêm khuya không ăn được món lẩu mà khổ sở, "Cho nên ngài nếu là không ngại, có thể đem phương pháp chế biến bán cho ta được không, như vậy ta lúc ở bên ngoài cũng có thể bất cứ lúc nào dù ở nơi đâu chính mình đều có thể nấu một nồi, ngài yên tâm, ta cam đoan với ngài, mua được phương pháp chế biến ta sẽ tự mình sử dụng, chắc chắn sẽ không đem nó ra bán kiếm lấy lợi nhuận."

"Xin lỗi, cái này e là không được." Vưu Hạ không chút suy nghĩ từ chối: "Bất quá ngài ngược lại là nhắc nhở ta, ta còn có thể chế tác viên gia vị lẩu bán."

Tuy rằng không chứa bất kỳ chất phụ gia trong viên gia vị lẩu nên thời gian sử dụng sẽ có chút ngắn, bất quá mỗi ngày đều bán ra, nói không chừng cũng có như khách hàng như Powest đồng ý mua.

Về phần khiến viên gia vị chống phân rã nhanh, vấn đề này cũng không phải không thể giải quyết, có thể hỏi một chút trong nhà vị kia đại ma pháp sư có ma pháp nào có thể bảo quản đồ ăn, hoặc là đi hỏi Dalicer tiên sinh, có hay không loại nước thuốc nào dùng cho bảo quản món ăn như vậy.

"Cái gì?" Powest không hiểu rõ câu nói của hắn.

Vưu Hạ cười yếu ớt nói: "Qua vài ngày ngài liền biết, nói chung ngài không cần lo lắng, đêm khuya sẽ ăn không được món lẩu, ta đã nghĩ ra đối sách thích hợp."

Powest có chút ngơ ngác mở to mắt: "Có thật không?"

"Thật, điều này còn phải cảm ơn ngài vì đã nhắc nhở." Vưu Hạ quay đầu đối với Hi Lâm nói: "Nếu vị tiên sinh này là thầy của các ngươi, liền đưa cho hắn vài tấm vé ưu đãi đi."

"Được, ông chủ." Hi Lâm vui vẻ lấy ra năm tấm có in Hạ Chi Lâm đánh dấu ưu đãi tấm vé đặt ở trên quầy giao cho Powest, cũng nhắc nhở:"Thầy ngài giữ cẩn thận, dựa vào những tấm vé này ở trong nhà hàng tiêu phí, mỗi khi đủ hai trăm tiền đồng có thể giảm được mười lăm cái tiền đồng nha, hơn nữa tấm vé này có thể dùng được những cửa hàng khác, trừ nhà hàng lẩu, những cửa hàng của Hạ Chi Lâm, như cửa hàng trà sữa, quán gà chiên, vân vân, cũng có thể sử dụng được nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK