Hắn cau mày suy tư vài giây, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nâng mắt nhìn về phía Aucertine: "Ngài mới vừa nhắc đến hồ nước thánh, có phải là trước kia rất lâu ngài đã từng nói với ta câu chuyện về rừng rậm Oánh Đăng, lẽ nào mảnh hồ nước màu vàng óng này chính là hồ nước thánh đó?"
"Cái này, ta cũng không hiểu rõ ràng, hay là ngươi hỏi thành niên tinh linh cùng tộc ngươi đi!" Aucertine cười ha hả hồi đáp.
Chợt hắn thu lại pháp trượng, vỗ vỗ vai của Rice còn đang mê mang mà đứng ở một bên, rất là thức thời nói: "Đi qua đây, con rồng nhỏ, chúng ta tránh một chút, đề tài kế tiếp không phải người ngoài tộc như chúng ta có thể nghe."
Rice nhìn Vưu Hạ liếc mắt một cái. Khẽ gật đầu, sau đó ngoan ngoãn cùng Aucertine hướng trong rừng đi đến.
Mãi đến khi bọn họ đi ra một khoảng cách, Vưu Hạ còn mơ hồ nghe thấy ông lão dùng giọng điệu tò mò nghe ngóng nói chuyện với Rice hỏi về vừa nãy hai người bọn họ ngồi ở bên bờ nắm tay nhau là đang làm cái gì.
Còn Rice trả lời là gì, hắn liền không nghe thấy, bởi vì lúc này đứng trước mặt hắn Livian đã đặt câu hỏi.
"Nơi này chính là ngươi mua lại trang viên sao?"
Vưu Hạ đàng hoàng gật đầu.
Livian chuyển qua hỏi trọng điểm: "Hồ nước thánh cùng cây thần hẳn là trước đây không lâu mới xuất hiện, chúng nó xuất hiện như thế nào?"
Vưu Hạ rất khó nói, hắn thực sự tìm không ra được lý do hợp lý để giải thích, cũng không nghĩ ra lời nói không hợp lí để mà nói dối, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ ứng phó nói: "Ừm.. Nói chung, chúng nó chính là cứ như thế mà hiện ra."
Nhưng lần này dính liền với toàn bộ tộc sinh sôi huyết mạch, thành niên tinh linh không giống như trước dễ gạt như vậy. Livian thần sắt nghiêm túc mà nhìn hắn, câu nói tiếp theo liền hỏi: "Ngươi mua lại cái trang viên này, có phải là sớm biết đến hồ nước thánh cùng cây thần sẽ xuất hiện ở đây?"
Vưu Hạ đang muốn nói lời nói qua loa có lệ, ngay sau đó lại nghe đối phương chận rãi nói tiếp: "Vẫn là, chính ngươi đặt chúng nó ở chỗ này?"
Ngay lúc hắn vừa dứt lời, phút chốc Vưu Hạ cánh tay đột nhiên dựng thẳng lên một trận nổi da gà, trên trán mồ hôi lạnh đều muốn chảy xuống.
Trong lòng hắn hô to không ổn rồi, tinh linh sống mấy trăm năm quả nhiên không là sống uổng phí!
Dù hắn so với Livian hiểu biết thông tin chênh lệch vượt qua hai cái thời đại, nhưng đối phương vẫn có thể linh hoạt chỉnh lý được các việc không tầm thường đang xảy ra, từ bên trong kén tơ mà đào móc ra được chân tướng.
Nhìn đứa nhỏ bị hù đến một bộ mặt cứng ngắc, Livian thu hồi lại thần sắc nghiêm túc của chính mình, thoáng thả nhẹ ngữ khí, hỏi: "Thần linh còn ban cho ngươi những món quà khác, đúng không?"
Vưu Hạ gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không thể, cuối cùng cũng chỉ là ngữ khí rụt rè sợ hãi mà nói: "Cũng không còn gì."
Cũng là chỉ còn chín chín cái nhà cây, một nhà kình trồng hoa bằng thuỷ tinh cùng một ít hạt giống hoa mà thôi.
Livian không biết có tin hay không tin hắn, bất quá đến cùng không còn hỏi tiếp.
Vưu Hạ vội vàng thừa dịp có chỗ trống nói sang chuyện khác: "Cho nên cây thần cùng hồ nước thánh rốt cuộc là cái gì, chúng nó có tác dụng gì sao?"
"Cây thần sinh mệnh, chính là khởi nguyên của bộ tộc chúng ta, cũng là cây mẹ của chúng ta."
Livian rũ mắt lông mày, phút chốc xoay người về phía trước cây thần, tận lực ngắn gọn mà giải thích: "Người hẳn nghe qua Aucertine từng nói, rừng rậm Oánh Đăng hồ nước thánh xảy ra chuyện, cũng không là chuyện gì khác, mà là nó ở tại 200 năm trước cũng đã khô cạn. Không có nước thánh cung cấp chất dinh dưỡng, cây thần cũng không thể sinh trưởng, mất đi khả năng mang thai sinh mệnh mới, cho nên đã hơn 200 năm đến nay, rừng rậm Oánh Đăng vẫn luôn không có tinh linh nhỏ nào ra đời."
Vưu Hạ bỗng nhiên hiểu ra: "Cái cây đang phát sáng kia chính là có thể sinh ra mộc tinh linh thần thụ?"
Livian: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, là nó."
Như thế vài lời giải thích, Vưu Hạ liền hiểu, hắn suy nghĩ một chút hỏi: "Nếu cây thần từ rừng rậm Oánh Đăng dời lại đây, nó còn có thể khôi phục sinh sôi tinh linh năng lực sao?"
Livian lắc lắc đầu: "Chúng ta lúc trước cũng từng có suy nghĩ như vậy, vua tinh linh bởi vậy còn chuyên môn đi một chuyến biển đảo trên không, dùng một cái lời hứa đổi lấy một chút nước thánh dưới cây thần của tộc tinh linh ánh sáng, nhưng điều này cũng không có tác dụng gì."
Livian nhíu mày một hồi, giọng nói có mấy phần trầm trọng: "Một gốc cây thần chỉ có thể nhận định một mảnh hồ nước thánh để hấp thu dinh dưỡng, mà cây mẹ sinh ra bộ tộc chúng ta, tại bộ tộc tồn tại mấy chục ngàn năm, bây giờ xác thực đã bước vào thời kì suy yếu, mộc tinh linh cảm nhận được nguyên tố sinh mệnh bắt nguồn từ cây mẹ, bởi vậy, chúng ta mới càng có thể cảm nhận được cây mẹ sinh mệnh đang hướng về cuối cùng, nhưng chúng ta không thể làm gì được."
Lúc nói đến "Không thể làm gì" bốn chữ này, Vưu Hạ nhìn thấy trong đôi mắt xanh lục của thành niên tinh linh có một chút lấp lánh nước mắt chợt loé, tâm lý hắn đột nhiên cũng trở nên có chút buồn bã.
Nhưng mà Livian tiếng nói vẫn vững vàng: "Đã mấy trăm năm, tế ti của bộ tộc vẫn luôn luôn tiên đoán tìm kiếm nơi nào có ao nước thánh cùng cây thần của mộc tinh linh xuất hiện, Vua đều sẽ tự mình đi ra ngoài tra xét tìm kiếm, nhưng tất cả là thất lạc mà quay về."
Livian nói, đột nhiên quay người nhìn Vưu Hạ: "Điều này cũng là vì sao, lúc trước Aucertine đi đến rừng rậm Oánh Đăng, nói bên ngoài xuất hiện một đứa nhỏ chưa thành niên mộc tinh linh, người trong bộ tộc mới kích động như vậy."
"Là đang nói ta sao?"
"Ừm, chúng ta cho rằng ngươi có thể là từ trên một cây thần khác ra đời, có lẽ trên lục địa này có nhiều nơi bí mật hơn vẫn tồn tại một cái bộ tộc mộc tinh linh khác, có được một ao nước thánh cùng cây thần khác," Livian nói, "Nhưng khi ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, hỏi về lai lịch của ngươi, lúc đó ngươi lại nói ngươi từ khi có ý thức liền sinh sống tại quốc gia của con người, những thứ khác hoàn toàn không biết."
Vưu Hạ có chút chột dạ, mím môi nói: "Ta thực sự nói thật mà."
"Ta không phải đang tra hỏi ngươi cái này." Livian thần sắc liền không tự chủ trở nên lạnh lùng, "Theo lý mà nói, cây thần cùng ao nước thánh mới đã tìm tới, ta điều phải làm là tức khắc truyền tin cho Vua cùng đại tế ty, mà dù sao những thứ này cũng là ngươi đem ra, ta cần được sự đồng ý của ngươi."
Vưu Hạ lắc tay chặn lại nói: "Cái này, ngài đừng khách khí với ta làm gì, đều là đồng tộc, ta đương nhiên cũng có nghĩa vụ giúp mộc tinh linh giải quyết vấn đề kéo dài chủng tộc nha!"
"Mà vùng đất này vẫn là của ngươi mua, chúng ta không thể vô cớ lấy đi tài sản của một đứa nhỏ." Livian nghiêm trang nói, "Cho nên lúc đó, Vua sẽ nói một chút với ngươi về điều kiện trao đổi."
Vưu Hạ ngược lại cảm thấy không có cũng được, dù sao hồ nước thánh cùng cây sinh mệnh cổ đối với hắn một cái tinh linh mà nói cũng không có thực chất tác dụng gì, nếu để chính mình giữ lại ngắm, không bằng đưa cho đồng tộc đang rơi vào tình huống sinh sôi nguy cấp, cứu người cũng là cứu mình.
Dĩ nhiên, nếu là đưa, có thể từ Vua tinh linh bên kia mò một chút chỗ tốt cũng được, vì thế hắn thẳng thắn gật gật đầu nói: "Được nha."
Được đứa nhỏ đồng ý, Livian lập tức từ trong nhẫn không gian lấy ra một cuộn giấy bằng da dê cùng một nhánh bút lông chim.
Vẽ hoa văn trận pháp giấy da dê lơ lững giữa không trung, Livian dùng ma pháp khống chế bút lông chim trên giấy nhanh chóng viết chữ, lập tức vỗ tay một cái, cuộn giấy da dê nhất thời bốc lên ngọn lửa màu vàng óng, trong khoảnh khắc, ngọn lửa cùng giấy đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Vưu Hạ nhìn đến sửng sờ sửng sờ, một hồi mới phản ứng lại, hỏi: "Đây là ngọn lửa truyền tin sao?"
"Ừm, cuộn giấy bên trên có vẽ ma pháp không gian cùng văn phù của tế ti mộc tinh linh, có thể truyền tin trực tiếp cho đại tế ti."
"Hay cực kỳ, ta có thể học sao?"
"Có thể, bất quá," Livian nhìn về phía hắn, "Ngươi luyện được hệ hỏa ma pháp sao?"
Vưu Hạ ngượng ngùng cười cười, đọc thần chú vỗ tay một cái, trên ngón tay chỉ dấy lên một ngọn lửa nhỏ xíu màu xanh lam, thậm chí còn không mạnh bằng ngọn lửa trong quẹt lửa.
Livian lặng nhìn một lát, về sau nói rằng: "Bắt đầu từ ngày mai, tạm thời dừng học ma pháp khác, trước tiên đem hệ hỏa ma pháp luyện cho tiến hộ."
Hiện tại, Vưu Hạ cảm thấy hắn đã biến trở lại thành vị thầy giáo ma quỷ như trước kia.
* * *
Tối ngày này, đám người Vưu Hạ là ở trong mộc tinh linh xa hoa nhà cây ngủ.
Tuy là Elgin để lại cho hắn cả một tòa pháo đài dinh thự khổng lồ, nhưng đối với Vưu Hạ đã thói quen mọi thứ gần kề xung quanh mà nói, tòa nhà kia thực là bất tiện, còn không bằng ở tại nhà cây mà trò chơi cho.
Nhà cây tuy nhỏ, mà mọi thứ đầy đủ. Nhà hai tầng bằng gỗ, có phòng khách, nhà bếp, phòng tắm, phòng ngủ, ban công đầy đủ mọi thứ, đồng thời bên trong trang trí bố cục cũng rất là tươi mới tự nhiên, sàn nhà cùng trên trần nhà đều là sơn màu gỗ, đèn đóm rũ xuống cùng cái thang đều có quấn quanh được chế tác dây leo, rất là có rừng rậm phong cách đặc sắc.
Chỉ là lúc vừa bắt đầu không nghĩ tới Aucertine cùng Livian sẽ tới, khi Vưu Hạ bố trí chỉ đem ra một tòa nhà cây, lúc này, hắn lại bỗng nhiên biến ra một tòa nhà cây khác sẽ rất là kỳ quái, dù cho Livian không nói tới, Aucertine cũng nhất định sẽ dùng loại ngữ khí chọt lét đến trêu chọc hắn.
Cũng may trò chơi cho ngôi nhà cây có hai cái gian phòng, mấy người bọn họ chen chen cũng có thể ở, Vưu Hạ cùng Rice ở một gian, Aucertine là một người một gian, còn Livian, hắn căn bản sẽ không trở về phòng nghỉ ngơi.
"Tại bộ tộc lãnh địa, chúng ta mười hai vị tế ti sẽ thay phiên nhau bảo vệ cây mẹ, hiện tại ở đây chỉ có một cái tế ti là ta, ta nhất định phải gánh vác trách nhiệm này." Livian giải thích như thế.
Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau Vưu Hạ đến bên bờ hồ, liền nhìn thấy thành niên tinh linh ngồi ở trên cây Oánh Đăng lớn bên cạnh hồ, sống lưng dựa vào trên cây, một chân đặt trên cành cây, trong lòng còn ôm một con báo đen nhỏ.
"Thầy ơi!" Vưu Hạ đứng dưới gốc cây kêu hắn một tiếng, "Ta phải trở về thành, ngài và thầy Aucertine muốn ở lại chỗ này sao?"
Livian cúi đầu liếc mắt nhìn hắn, liền động tác nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống. Vưu Hạ lúc đầu không có để ý trong lồng ngực của hắn còn ôm con báo nhỏ, đang muốn lặp lại câu hỏi lúc nãy, đến khi mở miệng, hắn bỗng nhiên ý thức được có chỗ nào đó không đúng, tầm mắt xoay một cái nhìn về trên lưng con báo đen.
Chỉ thấy Hắc Tử ban đầu bóng loáng da lông tỏa sáng lên, chẳng biết lúc nào lại toát ra một đôi cánh nho nhỏ lông màu đen, làm cho hiện tại cả con báo phong cách đột nhiên trở nên huyền ảo.
"Nó tại sao lại thành như vậy, nó không phải là một con báo nhỏ bình thường sao?"
Livian đem Hắc Tử thả lại trên đất, Hắc Tử lập tức chạy tới bên chân của Vưu Hạ, cái đuôi dài chỉnh tề ngoắc lấy tinh linh nhỏ mắt cá chân, sau đó nó hạ cơ thể nằm trên đất.
"Không phải con báo đen bình thường." Livian nói rằng, "Ta nhớ tới trong điển tịch có ghi lại, kỷ nguyên thứ nhất khí đó mộc tinh linh chúng ta từng có được một loại thú cưỡi có thể bay, như là loài báo đen cùng một loại chim nào đó kết hợp thành một loại thú dị hình."
"Ghi chép có nói loại thú dị hình này thông mình và trung thành, có tốc độ, ổn định cùng sức chịu đựng xem như bên trong những loại thú cưỡi là nhất đẳng, nhưng mà chỉ vì chúng nó số lượng ít ỏi, sinh sôi khó khăn, chỉ tồn tại một quảng thời gian rất ngắn, kỷ nguyên đệ nhất sơ kỳ đều tuyệt chủng."
Vưu Hạ nuốt ngụm nước bọt, tầm mắt nhìn về phía Hắc Tử, như thế nào cũng không nghĩ ra được, hệ thống chỉ là tiện tay cho hắn một con thú cưỡi dĩ nhiên cũng có lai lịch đặc biệt đến như thế.
"Nó hẳn là bị tối hôm qua năng lượng sinh mệnh kích thích, mới trong một đêm mọc ra cánh."
Dứt lời, Livian cố ý dặn dò tinh linh nhỏ: "Ngươi tốt nhất đem nó nuôi lớn, nó là độc nhất vô nhị thú cưỡi biết bay còn lại trên mảnh đại lục này."
Vưu Hạ như có điều suy nghĩ gật gật đầu, ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng sờ sờ con báo đen màu đen đôi cánh, trả lời nói: "Ta biết rồi."
"Ừm." Livian đáp một tiếng, không chờ Vưu Hạ tỉnh táo lại từ trong vụ kích thích đang yên đang lành báo đen tự dưng mọc ra cánh, hắn liền mặt không thay đổi ném ra một cái tin tức khác nặng ký hơn.
"Đại tế ty truyền tin lại đây, nói Vua cùng đại trưởng lão và hai vị tế ti khác sẽ tới nơi này, nếu nhanh thì ngày hôm nay có thể đến."
Vưu Hạ kinh ngạc ngẩng đầu lên, tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ hắn vừa nói trong vài giây, trừng mắt nhìn: "Nhiều người đến vậy sao.."
Đại khái là bị vẻ mặt của hắn gây buồn cười, Livian hiếm thấy câu khoé môi, đưa tay vỗ vỗ tinh linh nhỏ cái đầu, động viên nói: "Đừng sốt sắng, bọn họ đều là trưởng bối rất hiền lành dễ nói chuyện."
Dừng một chút, hắn liền bổ sung: "Ít nhất, đối với ngươi mà nói hẳn là vậy đi."
Nếu hắn không nói câu sau thì càng hoàn hảo, nói câu kia xong, Vưu Hạ nhất thời liền nghĩ tới Aucertine đánh giá về Vua tinh linh – "Không có tính người", "Khó có thể ở chung", "Thích chế nhạo", "Cứng đầu", đây đều là những từ lúc trước ông lão nhắc đến vua tinh linh khi đó dùng qua.
Đặc biệt là lần này tới còn đến không chỉ một, mà là một đám!
Nghĩ đến lập tức liền muốn đối mặt bốn vị xa lạ trưởng bối, cứ việc trước đó Livian đảm bảo, Vưu Hạ trong lòng vẫn là có chút bồn chồn.
"Ta biết rồi." Hắn đứng lên nói, "Nếu có nhiều đồng tộc như vậy muốn tới, ta chuẩn bị sẵn sàng nghênh tiếp bọn họ, buổi tối cùng ăn tại nhà hàng lẩu thế nào?"
Livian gật gật đầu: "Có thể."
"Vậy ta liền cùng Rice đi trước, chờ tinh linh từ rừng rậm Oánh Đăng đều đến, ngài và thầy Aucertine lại dẫn bọn họ cùng nhau đi tới thành Lạc Tư."
"Ừm."
* * *
Lúc trở về thành Lạc Tư đúng lúc là thời gian cơm trưa, Vưu Hạ khiến Rice giúp hắn tại nhà trọ sang trong nhất phố Thyliocer thay các vị tinh linh trưởng bối đặt trước mấy gian phòng, còn bản thân thì về nhà hàng lẩu chuẩn bị bữa tối.
Vừa vào nhà hàng lẩu, Vưu Hạ bị sợ hết hồn, toàn bộ nhà hàng lẩu tầng trệt, mười sáu cái bàn đều bị ngồi tràn đầy, buôn bán tốt cực kỳ.
Hiển nhiên, tờ rơi cùng vé ưu đãi hai bên tuyên truyền đã bắt đầu phát huy tác dụng, lúc này mới là ngày thứ ba, nhà hàng lẩu kinh doanh liền so với ngày thứ nhất tốt hơn không chỉ một nửa.
Ngày hôm qua buôn bán cũng không tệ lắm, tiếp đón khách hàng ngồi bàn con số đạt tới bảy mươi hai bàn, hai ngày trước tổng số bàn gộp lại thành công giúp Vưu Hạ mở khóa ra một loại nước lẩu mới – lẩu nấm.
Lẩu nấm nước dùng phương pháp làm so với lẩu mở bò cay có thể nói là đơn giản nhiều hơn, vì vậy thừa dịp buổi chiều hai giờ, trong cửa hàng nghỉ ngơi, Vưu Hạ liền đem phương pháp nấu nước lẩu mới dạy cho hai vị đầu bếp.
Hai tiếng rưỡi thời gian dùng để chế biến nấm cùng nêm nếm hương vị là dư sức, hai nồi đồng thời tiến hành thí nghiệm, các đầu bếp chỉ thử mấy lần liền có kinh nghiệp làm được nước lẩu mới.
Một lần cuối cùng thành phẩm ra lò, Vưu Hạ nếm thử mùi vị, cảm thấy còn rất khá, so với lẩu hầm xương, lẩu nấm mang theo rõ ràng vị chay thanh đạm ngon miệng, như vậy không chứa thịt nước lẩu vừa vặn thích hợp chiêu đãi từ trong rừng rậm đi ra các vị trưởng bối mộc tinh linh.
Mà lập tức hắn nhớ tới Livian khẩu vị nặng như vậy, lại bắt đầu không quá chắc chắn, có lẽ, mộc tinh linh toàn tộc đều rất có thể ăn cay đi?
Vưu Hạ xoắn xuýt mà lật qua lật lại trong cửa hàng trò chơi các loại nồi chứa nước lẩu khác nhau, khi thấy nồi tròn bốn vách ngăn, lúc đó ánh mắt hắn nhất thời sáng lên.
Rất tốt, liền quyết định chọn nó rồi!