• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Vương mặc áo choàng màu đỏ thẫm, trong tay cầm dây cương, điều khiển hướng ngựa đi, cười nói.

“Chúng ta đã dừng lại ở Huệ Châu đủ lâu rồi, bây giờ là lúc thích hợp để rời đi."

Dư Tu Bách phớt lờ lời nói của An Vương, nói vòng quanh cái đề tài khác.

“Nghe nói sinh thần của Nguyên cô nương sắp tới rồi, bổn vương cũng có thể hiểu vì sao Nguyên tiểu thư và Dư tướng quân tâm tình gấp gáp chạy về Kim Lăng! Chờ đến lúc đó ta nhất định sẽ tặng nguyên tiểu thư một phần lễ vật hào phóng!”

An Vương ngồi trên lưng ngựa, thân thể cao lớn theo vó ngựa đi lại lắc lư vài cái.

"Tu Bách ở đây thay biểu muội cảm tạ An Vương điện hạ trước!”

Trên mặt Dư Tu Bách cười đầy lễ nghĩa, thật ra trong lòng lại ghen tị muốn chết.

“Tàu xe mệt nhọc, không bằng chúng ta cùng dừng chân nghỉ ngơi ở trạm dịch phía trước, tại sao lộ trình tiếp theo chúng ta không đi cùng nhau nhỉ?”

An Vương hình như là đột nhiên nghĩ tới chủ ý này, cố ý nói ra.

Dư Tu Bách kéo kéo khóe miệng cứng đờ.

Nếu bây giờ hắn còn không hiểu thì thật sự là thằng ngốc! Hắn nói tại sao An Vương lại đuổi theo bọn họ, còn một hai phải mang Chu Thấm Nhiên cùng, hiện tại lại nói muốn đi cùng bọn

họ!

Người Sắt Sắt thích là hắn! Tại sao những người này, bất kể nam hay nữ, đều mù quáng như vậy, đều đến khiêu chiến, muốn đoạt Sắt Sắt với hắn? Dư Tu Bách đắc ý về phương diện có ánh mắt tốt, về phương diện khác lại buồn bực vô cùng!

Trên đường trở về Kim Lăng, bởi vì cố kɣ người khác, lại có nha hoàn Hương Vân cứ dính chặt lấy Sắt Sắt không rời, thời gian chung đụng với hắn đã ngắn nay lại càng ngắn hơn, Dư Tu Bách đã sớm tính toán nhân đoạn thời gian đi đường quý báu vung đắp tình cảm đôi trẻ, đợi lúc về đến Kim Lăng, không biết có bao nhiêu đôi mắt dòm ngó, đến lúc đó so với hiện tại càng không hề dễ dàng!

Bây giờ bọn họ lại tới quấy rầy chuyện tốt của hắn, tựa như vẫn còn ý định cướp nữ nhân của hắn? Dư Tu Bách ngoài cười nhưng trong không cười, vừa không đồng ý, cũng không từ chối

rõ ràng.

Hn biết rõ, đối với vị An Vương càn quấy này dù hắn có mở miệng từ chối cũng vô ích. Huống hồ theo như cái nết của An Vương, muốn từ chối hắn ta, thì không biết còn hắn ta sẽ còn giở trò gì nữa đây

Ai~ mẹ nó, muốn cho hắn một trận nhớ đời!

-

Sau khi bị bắt đi cùng, Dư Tu Bách vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói rõ ràng với Chu Thấm Nhiên, lúc đầu Chu Thấm Nhiên trốn tránh không gặp hắn, dù có thấy hắn cùng từ chối bàn đến chuyện này. Sau đó, mọi chuyện phát triển thành mỗi lần hắn đến tìm Chu Thấm Nhiên, An Vương sẽ ngay lập tức quấn lấy Sắt Sắt của hắn.

Dư Tu Bách vừa tức vừa chua, nghĩ hắn đã chết sao?

"Điện hạ lại đến nữa à?"

Bị tra tấn cả một đường, bây giờ Dư Tu Bách đối với An Vương đến cả vẻ khách khí bên ngoài cũng lấy lệ mấy phần, ngữ điệu kéo dài, âm dương quái khí, đã có vài phần tựa chân truyền của đại nội tổng quản.

“Điện hạ lại tặng thứ tốt gì vậy?"

Dư Tu Bách đoạt lấy hộp mà An Vương đưa cho Nguyên Sắt Sắt, giao cho cho người hầu trà phía sau, vô cùng thị uy đứng ở phía sau Nguyên Sắt Sắt, gần như chắn hết nàng.

Nhìn từ xa giống như là đang ôm nàng vào lòng.

“Các ngươi đang nói gì vậy? Nghe có vẻ rất vui."

Ánh mắt Chu Thấm Nhiên tối sầm lại, mang theo nha hoàn của mình chậm rãi đi đến.

....

Sau một thời gian không gặp, Nguyên Sắt Sắt càng thêm bội phục bản lĩnh nói dối không chớp mắt của Chu tiểu thư, cũng không biết nàng nhìn kiểu gì mà nghe ra không khí ở đây là đang đùa cợt..

Tất nhiên, đáp lại nàng là sự trầm mặc.

“Hừ."

An Vương khoác áo bào tím phất tay áo chế nhạo, tiếp tục nói:

“Dư tướng quân cùng lắm cũng chỉ có thể bảo vệ từ bên ngoài thôi, nếu như nội bộ bắt đầu tan rã, thì Dư tướng quân cũng chẳng có biện pháp nào đâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK