• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Định hầu lắc đầu với Nguyên Sắt Sắt, nhắc nhở nàng hãy làm theo lời mẫu thân.

Tuy rằng ông cũng không tán thành cách thê tử đối xử với nữ nhi, nhưng thân thể con bé không phải đã tốt hơn trước kia rồi sao? Quan trọng nhất là An Định hầu tin tưởng của thê tử của mình một cách vô điều kiện, thê tử của ông thấu tình đạt lý, vừa đẹp lại vừa có năng lực, bà làm như vậy nhất định là có đạo lý nào đó mà ông chưa nhìn ra.

An Định hầu của thế hệ này rõ ràng là một con cẩu chỉ biết vẫy đuôi với mẫu thân của Nguyên Sắt Sắt, Lâm Nguyệt San.

Nguyên Sắt Sắt chậm chậm chạp chạp lê bước chân, sau đó lại chậm rì rì đỡ vạt áo, động tác tốn thời gian vô cùng.

Mày liễu của Lâm Nguyệt San dựng ngược lên, cầm roi dài quất xuống đất, quát:

"Con nhanh lên!"

Nguyên Sắt Sắt ổn định chính mình vốn dĩ đã không dễ dàng, từ nhỏ đến lớn mẫu thân chưa bao giờ tức giận như vậy với nàng, Lâm Nguyệt San tức giận như vừa ăn pháo nổ quất mạnh chiếc roi dài bên chân, Nguyên Sắt Sắt sợ đến nỗi "rầm" một tiếng hai đầu gối trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Tiếng hai đầu gối đập xuống sàn nhà khiến môi An Định hầu hơi mấp máy tựa như muốn nói gì đó, nhưng khi liếc thấy sắc mặt lạnh lùng tựa băng giá của thê tử, cuối cùng vẫn kiềm chế sự đau đớn trong lòng, chu đáo đưa chiếc ghế ra cho thê tử ngồi, hết sức muốn lửa giận của nàng tiêu tán bớt đi.

“Nguyên Sắt Sắt, con nói xem lúc chúng ta không ở kinh thành ngươi đã làm cái gì?"

Lâm Nguyệt San cầm roi mạnh mẽ quyết đoán ngồi xuống, nhìn thấy hết những động tác nịnh nọt của An Định hầu, lại không cho ông sắc mặt tốt, hung hăng liếc xéo ông một cái.

An Định hầu bối rối sờ sờ đầu khi bị thê tử lườm.

Cẩn thận nháy mắt với tiểu nữ nhi ra hiệu cho con mau nói những gì đã làm để mẫu thân bớt tức giận.

"Con... con không làm gì cả!"

Nguyên Sắt Sắt cúi đầu thật thấp, nàng xác thật là không hiểu mẫu thân đang hỏ về chuyện gì, nghĩ đến những chuyện mình đã làm ở kinh thành, bất kể chuyện nào nếu mà để mẫu thân biết được, chỉ sợ không kịp khiến bà tức giận thì chính mình cũng đã chết chắc rồi.

Lâm Nguyệt San lạnh mặt nhìn mắt đi mày lại giữa hai cha con, cười lạnh nói:

“Chỉ sợ làm quá nhiều chuyện xấu đến nỗi không dám cho ta biết!”

Không ai hiểu nhi tử bằng mẫu thân, Lâm Nguyệt San khi tới kinh thành quan tâm nhất vẫn luôn là nữ hài của mình, dù trong đám đông bà cũng sẽ nhìn thấy hài tử của mình đầu tiên.

Trên đường trở về, ánh mắt hung ác của Lâm Nguyệt San gần như là liếc một cái đã thấy ngay Nguyên Sắt Sắt đang có vấn đề.

Lâm Nguyệt San có thể lấy kinh nghiệm nhiều năm cầm binh của mình đảm bảo, tiểu nữ nhi của mình đã không còn tấm thân xử nữ! Nhìn bộ dạng tiểu nữ nhi bây giờ, bà không nghĩ là có người có thể lừa được nàng, còn có nha đầu Hương Vân đi theo bên người, chắc chắn phần lớn là do nàng tự nguyện.

Có lời đồn cho rằng phụ nhân có kinh nghiệm chỉ cần nhìn dáng đi của các cô nương có thể đoán được rằng cô nương ấy có còn xử nữ hay không, cứ như vậy đây trở thành một cách khảo nghiệm nhãn lực vô cùng tốt và có yêu cầu rất cao đối với người nhìn. Hồi còn niên thiếu Lâm Nguyệt San đã theo học một chút y thuật, hơn nữa bà là người tập võ, nhãn lực rất tốt, lại rất hiểu Nguyên Sắt Sắt, lúc nhìn nàng mặc váy dài đã có thể nhìn thấu.

Gần như liếc mắt một cái bà có thể khẳng định! Nếu nói Lâm Nguyệt San vốn đang tin tưởng nữ nhi của mình, bây giờ lại thấy bộ dạng kiên quyết không trả lời của nàng, bảy phần chắc chắn ít nhất cũng đã biến thành chín phần.

"Lần đầu tiên xa nhà ham chơi một chút cũng bình thường mà!"

An Định hầu lại ân cần pha trà cho thê tử, cẩn thận sờ sờ, cảm thấy là trà đã ấm vừa đủ mới bưng cho thê tử.

“Đúng vậy! Ham chơi! Chỉ sợ là chơi đến nỗi họ của chính mình cũng quên luôn."

Lâm Nguyệt San nhấp một miếng trà, cười lạnh nói.

An Định hầu lại rót đầy một ly trà khác, đặt ở trong tay thê tử giúp bà tùy lúc có thể uống.

"Đều là do ông chiều hư!"

Lâm Nguyệt San trợn trắng mắt lườm khuôn mặt đang cười ngốc nghếch của trượng phu mình, nhìn trượng phu vì nói tốt cho con gái mà nịnh nọt giúp mình nguôi giận.

Chờ trượng phu của mình biết rõ nữ nhi đã làm gì, chỉ sợ lửa giận bây giờ của mình cũng chẳng bằng một nửa của hắn.

“Mẫu thân!"

Nguyên Sắt Sắt lắc đầu với mẫu thân, hy vọng chỉ cần mỗi bà biết là tốt rồi, việc thích Dư Tu Bách Nguyên Sắt Sắt không dám nói cho cả nhà biết.

Chỉ là Nguyên Sắt Sắt cũng không dám nghĩ bà biết hậu quả sau khi mình mây mưa với biểu ca, về sau còn có tỷ tỷ huynh đệ sủng ái nàng nếu để cả phụ thân biết việc này, Nguyên Sắt Sắt cảm thấy không chỉ có mình, chỉ sợ biểu ca cũng ít nhất tróc một tầng da!

"Con sai rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK