Tần Gia Thụ mới vừa đánh bóng trở về, ống tay áo kéo lên lộ ra bắp tay săn chắc, cho dù không lại gần thì cũng có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra trên người hắn, mày rậm mắt sâu, lúc này đang rũ mắt nhìn cậu.
Ôn Trĩ Sơ nghĩ đến việc mình vừa mới làm ra, càng nghĩ càng áy náy, chẳng khác gì hành vi của một thằng đàn ông cặn bã.
Nghe được lời người ta nói ra, cậu chỉ hận không thể đem đầu mình vùi xuống mặt đất.
[Hệ thống: Nghĩa là thế nào?]
Ôn Trĩ Sơ: “Ngũ thể đầu địa”.
(Thành ngữ: 五体投地 Ngũ thể (hai tai, hai đầu gối và đầu) đều chạm đất, là một nghi thức hành lễ của Phật giáo, chỉ sự bái phục ngưỡng mộ một ai đó, tất nhiên ở đây Ôn – học sinh giỏi Văn – Trĩ Sơ lại dùng theo nghĩa đen của nó).
[Hệ thống: Đây là lần đầu tiên tôi biết đến một thành ngữ có nghĩa đen bày ra trên mặt chữ như vậy đấy.]
Ôn Trĩ Sơ: …
[Hệ thống: Cậu hứa với tôi đi, sau này đừng nói thành ngữ nữa nhé.]
Được rồi.
Ôn Trĩ Sơ càng nghĩ càng muốn giải thích, nhưng đầu lưỡi lại như bị thắt nút, một chữ cũng không nói nên lời.
Nhìn về bóng dáng cao lớn phía trước mặt, cậu không khỏi nuốt nước bọt, nhớ tới thật nhiều phong thư tự giới thiệu bản thân ở trong tủ của đối phương, lại nhìn gương mặt của hắn, đúng là không thể không nói, Tần Gia Thụ được nhiều người theo đuổi như vậy cũng là chuyện hiển nhiên.
Gương mặt này, đúng là một tác phẩm xuất sắc của Thượng Đế.
Tần Gia Thụ không tỏ thái độ ra ngoài mặt, nhưng trong ánh mắt lại đầy ý tứ sâu xa.
Không thích hắn mà lại còn gửi thư tình cho hắn, đến khi bị phát hiện lại giả vờ đáng thương vô tội.
Lúc này Ôn Trĩ Sơ hơi ngước đầu, sắc mặt bối rối, giống như một con chuột chũi đã bị tìm thấy cửa hang, đang cào đất trong bất an.
Trong lòng Tần Gia Thụ vừa vui sướng vừa tức giận, chẳng qua cái cảm xúc vế trước lại che phủ lên cảm xúc vế sau một chút.
Khoảng thời gian gần đây hắn đã nhẫn nhịn rất nhiều, không nghỉ trưa ở trong ký túc xá, cũng không làm chuyện gì quá đáng đối với người ta.
Nếu như hắn muốn, trong giờ nghỉ trưa, khi Ôn Trĩ Sơ chìm vào giấc ngủ, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì mà nội tâm hắn đang kêu gào.
Hắn cố nén lòng mình xuống cũng bởi vì sợ dọa đến đối phương, dù sao Ôn Trĩ Sơ rất nhát gan, hắn không muốn để lại ấn tượng xấu nào với cậu, hắn muốn…
Con người đen như mực rơi vào gương mặt thanh tú ngây thơ kia, cặp mắt trong veo của cậu lúc nào cũng như có ánh sáng, lúc này đang hoảng hốt cuống cuồng nhìn hắn, rất vô hại, dường như chẳng hiểu bất cứ chuyện gì.
Thứ hắn muốn chính là như vậy, chuyện gì cũng không hiểu, lại còn tự mình đưa tới cửa, biết chịu thua trước mặt hắn, biết làm sao để hắn vui lòng.
Trong lòng Ôn Trĩ Sơ lo sợ bất an, quả nhiên phá hỏng nhân duyên của người ta sẽ bị Thiên Lôi đánh, chỉ là không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy.
Giọng nói như tiếng đàn cổ của đối phương cất lên: “Nếu…”
Ôn Trĩ Sơ: “Cậu… cậu nghe tôi xảo biện cái đã!”
Tần Gia Thụ: …
Thiên Miêu tinh linh: …
[Hệ thống: Cậu cứ nói thẳng chuyện cậu muốn làm đi cho rồi.]
“…”
Ôn Trĩ Sơ khóc không ra nước mắt, ai ngờ một giây sau đối phương lại nói rằng: “Nếu không còn việc gì khác thì cậu đi đi”.
Ôn Trĩ Sơ sững sờ: “Hả?”
[Hệ thống: Hắn bảo cậu cút.]
Ôn Trĩ Sơ: …
Cảm ơn thầy đã phiên dịch, thầy Meo.
Trên gương mặt của Tần Gia Thụ vẫn là chiếc mặt nạ nho nhã lịch sự thường ngày, “Hôm nay tôi có chút việc, thứ sáu lại giúp cậu học thêm nhé”.
Nhìn gương mặt tươi cười của hắn, Ôn Trĩ Sơ ngơ ngác, cảm thấy không quen cho lắm, nhưng đúng là gương mặt đẹp trai này thật dễ nhìn.
Trong lòng mang theo áy náy, Ôn Trĩ Sơ đưa ra quyết định, thừa nhận sai lầm vừa rồi của mình với người ta.
“Vừa rồi.
.
.
Vừa rồi tôi.
.
.”
“Tôi không để bụng đâu.”
Ôn Trĩ Sơ không thể tin nhìn Tần Gia Thụ, còn Tần Gia Thụ lúc này đang tự lẩm nhẩm lại điều thứ hai của «Bạch Liên Hoa bí tịch», muốn khiến mình trở nên khéo léo hiểu lòng người.
“Cậu không cần để chuyện này ở trong lòng, tôi không để bụng đâu”.
Ôn Trĩ Sơ: “Ồ… tốt quá”.
Ôn Trĩ Sơ cùng tay cùng chân, dưới ánh mắt của đối phương rời khỏi lớp 1.
Ngay khi bóng sáng của Ôn Trĩ Sơ biến mất nơi góc rẽ, nụ cười trên mặt Tần Gia Thụ lập tức biến mất.
Hắn cất bước đến ngăn tủ của mình, muốn nhanh chóng lấy phong thư tình đối phương vừa nhét vào ra xem.
Có thể nói là đã phát huy ba chữ không để bụng một cách vô cùng tinh tế.
Chỉ là khi ngăn tủ được mở ra, tất cả phong thư chồng chất đến mức quá tải ở trong đó cũng theo cánh cửa tuôn hết ra ngoài.
Một ngăn tủ bé nhỏ như vậy mà có thể nôn ra số phong thư tình nhiều gấp hai lần khả năng chứa của nó.
Có thể xem là bậc thầy của kiến trúc học đương đại.
Tần Gia Thụ nhìn những phong thư tình rơi trên mặt đất, cúi người nhặt từng cái lên.
Mặc dù hắn không muốn lãng phí thời gian tình cảm trên những người không quan trọng này, nhưng hắn cũng không có hứng thú đi chà đạp tấm lòng của người khác.
Ngay trong lúc nhặt thư, hắn phát hiện ra không ít phong thư cùng phong bì với phong thư lúc nãy của Ôn Trĩ Sơ, bàn tay với khớp xương rõ ràng nhặt từng cái bỏ sang một bên, cuối cùng khi mở ra thì phát hiện bên trong đều là tiền.
Số lượng tiền trong đó đối với hắn thì chỉ là một con số không nhiều cho lắm, nhưng góp lại cũng được đến 3000 tệ, mỗi phong thư đều có kèm theo một tờ giấy đi cùng, là chữ viết của Ôn Trĩ Sơ, nói rằng đây là tiền bồi thường điện thoại di động cho hắn.
Nghĩ đến chuyện lần trước cậu một mực có ý định đem cây xúc xích nướng rơi trên mặt đất về rửa nước rồi tiếp tục ăn, 3000 tệ trong tay lập tức khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, tựa như có thứ gì đó chặn ngang lồng ngực chính mình.
Cuối cùng, hắn mở đến phong thư hôm nay Ôn Trĩ Sơ mang tới ra.
Bên trong có một đồng xu một tệ, cùng một trang giấy, trên đó chỉ viết mấy chữ.
“Thích Tần Gia Thụ đều không tính”.
(2)
Quý Phong Trường ở tường Đông của trường học chờ một hồi mới thấy Tần Gia Thụ xuất hiện, cậu ta giơ chiếc đồng hồ trên tay lên, “Ê, thằng chó, mày tới trễ rồi”.
Nhìn chiếc đồng hồ hiển thị ba giờ đúng, kim giây thì đã chạy quá hai mươi giây, Tần Gia Thụ: …
Hai người cùng đi tới tiệm net, lúc chơi game xong, Quý Phong Trường rảnh rỗi lại bắt đầu tò mò tâm can của Tần Gia Thụ rốt cuộc là ai.
“Tần cẩu, hỏi mày chút chuyện”.
Bên cạnh không hề có người đáp lời.
“Anh, em hỏi anh chút chuyện”.
“Nói”.
“…” Thằng chó.
Quý Phong Trường tò mò đặt câu hỏi, “Mày thích tóc dài hay tóc ngắn?”
Tần Gia Thụ lời ít ý nhiều, “Nam.”
Quý Phong Trường à à, sau khi tỉnh táo lại thì giật nảy mình, “Nam?!”
“Mẹ nó chứ, mày điên rồi hả?”
Xã hội hiện thời và pháp luật hôn nhân còn chưa thông qua, người có gia thế như Tần Gia Thụ chơi đùa thôi thì được, nhưng đến cuối cùng hắn chắc chắn phải tìm một người phụ nữ để lập gia đình, còn chưa kể đến chuyện bố hắn là một người có chủ nghĩa đàn ông vô cùng lớn.
Tần Gia Thụ làm như không thấy sự kinh ngạc của Quý Phong Trường.
Quý Phong Trường uống một ngụm nước, “Không phải chứ, thật sự là con trai sao? Mày không sợ người trong nhà biết được hả?”.
Vẻ mặt Tần Gia Thụ vẫn lạnh nhạt, giọng điệu không thể bình thường hơn, “Họ không quản được tao”.
Cũng không thèm quản hắn.
Quý Phong Trường nhìn hắn, không hỏi nhiều thêm nữa.
Dù sao hiện giờ đàn ông thích đàn ông cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, chẳng qua là cậu ta cảm thấy hơi ngoài ý muốn khi đối tượng của Tần Gia Thụ lại là một cậu con trai mà thôi.
Sau đó cậu ta cười hề hề như một tên trộm, “Có đẹp không?”
Tần Gia Thụ nghiêng mắt liếc nhìn cậu ta một cái.
Từ nhỏ ham muốn chiếm hữu của Tần Gia Thụ đã rất mạnh mẽ, nếu nhường nhịn ai thì cũng chỉ là diễn trò trước mặt người khác, Quý Phong Trường cười hì hì nói tiếp: “Tao chỉ tò mò chút ấy mà”.
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ của Ôn Trĩ Sơ mới gặp lúc chiều nay, Tần Gia Thụ nhếch miệng, hiện lên ý cười xấu xa, “Xinh đẹp”.
Quý Phong Trường ngẩn người, lần đầu nghe thấy hai từ xinh đẹp được lấy ra để miêu tả một cậu con trai, càng nghĩ càng cảm thấy đây chắc chắn là một yêu tinh biết quyến rũ người ta, ở trong ấn tượng của cậu ta, người xứng đôi với Tần Gia Thụ vẫn mãi là mấy cô nàng có dáng vẻ mạnh mẽ lại nóng bỏng.
Dù sao hình thể bày ra đó, nhỏ xinh quá thì không đủ khỏe mạnh, cũng không đủ thu hút.
Yêu tinh kia chắc hẳn rất biết quyến rũ người ta, không ngờ thằng chó bạn thân này của mình lại thích dạng người như vậy.
.
Sau khi bị người ta bắt giữ trực tiếp tại hiện trường gây án, cũng may ngày hôm sau không có giờ học thêm, thế nên Ôn Trĩ Sơ vẫn còn mặt mũi để vác đến trường học.
Cậu yên lặng cầu nguyện trong lòng, hôm nay cậu không muốn gặp nhân vật chính, chờ đến khi tâm tình của đối phương tốt hơn thì lại nói tiếp.
Cũng may ông trời phù hộ, cả ngày hôm nay cậu đều bình an vô sự, sau khi tự học tối kết thúc, Ôn Trĩ Sơ đeo cặp sách định rời đi.
Tần Gia Thụ phụ trách việc tắt đèn phòng học, ra khỏi lớp rất muộn, chỉ cần cậu chạy nhanh thì sẽ không gặp phải hắn.
Nghĩ thế, Ôn Trĩ Sơ lập tức đeo cặp sách đi ra khỏi phòng học, trời đã vào thu, đêm tối mang theo hơi lạnh thấu xương ùa tới, gió lạnh ập đến tát vào mặt đau rát, Ôn Trĩ Sơ rụt cằm vào trong cổ áo.
[Hệ thống: Đoàn viên Đoàn Thanh niên cộng sản đi đứng phải ngẩng đầu ưỡn ngực.]
Ôn Trĩ Sơ nghe nó nói xong, sống lưng cũng thẳng lên, nhưng cái cằm vẫn giấu trong cổ áo, giống y như một chú rùa đen nhỏ.
[Hệ thống: Xin cậu đấy, đừng đóng giả đồ ngốc nữa có được không.]
Ôn Trĩ Sơ sửng sốt.
[Hệ thống: Đã giống lắm rồi].
Ôn Trĩ Sơ: …
Cậu còn biết lịch sự viết thế nào không vậy?
Ngay khi Ôn Trĩ Sơ đi hết một con phố, còn hơn 100m nữa là tới bến xe bus, ngõ nhỏ cậu ngang qua bỗng nhiên vang lên một tiếng động.
Tiếng động không lớn lắm, nhưng Ôn Trĩ Sơ nghe thấy rất rõ ràng.
“Đồ ăn hại, không phải bảo mày mang tiền tới đây hả, mày bố thí cho ăn mày sao?”
“Đừng nói nhảm với nó nữa, tao thấy thằng oắt này không nhớ lâu, đánh cho nó một trận thì nó mới nhớ kỹ được”.
Một giọng nói run rẩy mang theo sợ hãi vang lên, “Đừng, anh ơi, em thật sự không có tiền mà, tiền sinh hoạt tháng này em đã đưa cho các anh hết rồi, thực sự là không còn đồng nào cả”.
Ai ngờ hai giọng nói kia không hề động lòng, châm chọc: “Không có tiền thì về tìm bố mẹ mày, mẹ nó chứ mày không có cha hay là không có mẹ hả?”
Học sinh ở Nhất Trung, hoặc là học sinh giỏi, hoặc là gia đình có điều kiện, đương nhiên cũng có những học sinh vừa giỏi lại vừa có điều kiện.
Ôn Trĩ Sơ dừng bước nhìn vào trong con ngõ nhỏ đen kịt kia, rõ ràng người bị bắt nạt không phải là cậu, nhưng chỉ cần nghe tiếng nói chuyện ở bên trong truyền ra cũng đủ khiến trán cậu bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Xe bus chạy đến con đường trước mặt, ánh sáng phía đuôi xe sáng lên, chậm chạp dừng lại bên cạnh bến.
Ôn Trĩ Sơ không muốn chuốc thêm phiền toái vào chính mình, một người đang sống trong một thế giới xa lạ, điều quan trọng nhất là phải đảm bảo an toàn cho chính mình, cậu không còn năng lực đi bảo vệ người khác.
Bước chân nặng nề nâng lên, cậu chậm rãi đi về bến xe bus đằng kia.
“Nếu mày vẫn yếu đuối như vậy, thì sẽ không có ai thích mày cả, cả tao cũng vậy”.
Âm thanh nghiêm khắc tức giận kia vang lên trong đầu cậu, cậu không hiểu tại sao mình lại đột nhiên nhớ tới nó, lại giống như nội tâm của cậu cố tình kéo nó ra.
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu, gió thu lạnh thấu xương thổi đã lâu, cậu gần như không cảm giác được cái lạnh của nó nữa.
Cậu thiếu niên mở miệng gọi: “Thiên Miêu tinh linh”.
[Hệ thống: Tôi đây.]
“Cậu nói xem, tôi có dũng cảm không?”
Thiên Miêu tinh linh im lặng một lúc, sau đó âm thanh máy móc vang lên trong đầu Ôn Trĩ Sơ.
[Hệ thống: Dũng cảm.]
Vừa mới dứt lời, thiếu niên đang cúi đầu lập tức xoay người cất bước, gần như chạy như bay quay về đầu con ngõ nhỏ kia.
Đèn đường mờ nhạt phủ đầy ánh sáng chói mắt lên người cậu, chỉ thấy bước chân cậu vẫn chưa dừng, không chút do dự xông vào con ngõ nhỏ mờ mịt ấy.
“Này, bên đó…”
Cậu học sinh lớp 10 sững sờ ngồi trên mặt đất nhìn bóng người mới đi vào, dường như nhìn thấy Đấng cứu thế.
Hai kẻ trong đó vốn còn đang chửi tục, xoay người nhìn lại thì thấy một bóng người đang đứng cách họ không xa.
“Con mẹ nhà nó, mày đừng xen vào chuyện của người khác, không là chúng tao đánh cả mày đấy”.
Giọng điệu của đối phương quá mức hung ác, Ôn Trĩ Sơ lui một bước về phía sau theo bản năng.
Cộp!
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
[Hệ thống: Thiếu niên cố lên.]
Ôn Trĩ Sơ hít sâu một hơi, cố gắng khống chế để mình không nói lắp bắp làm hỏng khí thế, “Nếu mấy người không dừng tay… tôi sẽ báo cảnh sát”.
Lúc này bên ngoài con ngõ nhỏ, có một thân hình cao lớn đứng nấp ở một bên, dõi theo động tĩnh bên trong.
Đêm nay Tần Gia Thụ định đi thẳng đến câu lạc bộ, xung quanh trường học tắc nghẽn không dễ bắt xe, lúc hắn đi ngang qua nơi này liền nghe thấy tiếng động bên trong.
Nhưng hắn giống như một người ngoài cuộc đứng đó, căn bản không có ý định tới giúp đỡ, mà chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào một người trong con ngõ nhỏ kia.
Không biết có phải hắn đang hoa mắt hay không, mà hình như hắn thấy được hai chân của Ôn Trĩ Sơ run lẩy bẩy.
Tần Gia Thụ: …
Mới đầu hai kẻ kia cho rằng Ôn Trĩ Sơ chỉ doạ bọn họ, ai ngờ cậu lại thực sự lấy điện thoại di động ra định gọi cho 110, thấy tình thế không ổn nên chúng phải cắn răng rời đi.
Nhưng mới vừa ra khỏi con ngõ nhỏ, một kẻ đã bị xách cổ áo lại.
Tần Gia Thụ từ trên cao nhìn xuống, sức lực cánh tay làm cho đối phương không thể nào tránh né nổi, ánh mắt tựa như đang nhìn một con kiến mặc cho hắn đùa bỡn: “Đừng có để tao bắt gặp thêm lần nữa -“
Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người nghe lạnh sống lưng, chờ khi hắn buông tay ra, hai kẻ bắt nạt vội vã kéo nhau nhanh chân bỏ chạy.
Ôn Trĩ Sơ thấy họ đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đang ngồi dưới mặt đất, đưa tay kéo cậu ta đứng dậy.
“Cậu… Cậu có sao không?”
Người kia nhìn gương mặt của cậu, sững sờ trả lời, “Không sao ạ”.
Ôn Trĩ Sơ cười, “Vậy… Vậy thì tốt rồi”
Sau đó Ôn Trĩ Sơ đưa cho cậu ta hai tờ khăn giấy, cậu ta cầm khăn giấy nhìn Ôn Trĩ Sơ, trong đôi mắt phản chiếu đầy bóng dáng của cậu, “Cám… cám ơn anh”.
Ôn Trĩ Sơ: “Không có gì”.
Cậu hỏi thăm đối phương về nhà bằng cách nào, biết đối phương định ngồi xe bus, cậu còn để lại hai tệ cho người ta, sau đó mới quay lưng rời đi.
Vừa ra khỏi con ngõ nhỏ, Ôn Trĩ Sơ đã gặp ngay Tần Gia Thụ đang canh giữ ở cạnh bên.
Hai mắt Ôn Trĩ Sơ mở to: “Sao… sao cậu…”
Lời còn chưa nói xong, trên đầu liền có một bàn tay to phủ lên, cưng chiều xoa xoa đầu cậu.
“Làm tốt lắm”.
Nhìn dịu dàng lộ ra trên mặt mày người ta, Ôn Trĩ Sơ đỏ mặt, vội cúi đầu, lắp bắp nói: “… Cũng không tốt cho lắm”.
Nói xong cậu ngây ngốc nở nụ cười, sau khi dũng cảm lại nhận được lời khen ngợi, đã rất lâu rồi cậu chưa từng được trải qua chuyện như thế này, lần trước đó cũng đã cách đây rất nhiều năm, từ tận thuở thơ ấu cậu vẫn còn bố mẹ ở bên cạnh.
Nhìn vào đôi mắt người ta, Ôn Trĩ Sơ không nhịn được, hỏi hắn: “Lúc… lúc nãy tôi… có lợi hại không?”
Tần Gia Thụ nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, trái tim ngứa ngáy không thôi, “Đương nhiên, giống như một anh hùng vậy”.
Ôn Trĩ Sơ không nén được vui sướng, nở nụ cười với người ta, đôi mắt như trăng sáng trên bầu trời cao, cong cong rất đẹp mắt.
“Thiên Miêu tinh linh, tôi có lợi hại không?”
Thiên Miêu tinh linh nhìn dáng vẻ sung sướng ngốc nghếch của cậu, đáp: “Đương nhiên rồi, cậu là anh hùng cái thế”.
(3)
(3) Người có tài năng vượt trội, hơn hẳn người khác
Bạn Tần dùng từ 英雄 – Anh hùng, còn hệ thống dùng từ 嘤雄 đồng âm với anh hùng, nhưng từ 嘤 là từ tượng thanh mô tả tiếng khóc, tớ hiểu là hệ thống nó khó chịu nên nó nhại giọng, còn sai thì mọi người bình luận sửa hộ tớ nhé)
(2) Lúc đầu đọc câu này sợ mình đọc và hiểu sai, cũng không biết chuyển Thuần Việt thế nào, nên tui đọc xuống cmt bên dưới truyện thì cũng có người Trung không hiểu thật, đọc qua giải thích người khác giải thích cho bạn ấy thì thấy đúng ý mình hiểu rồi nhưng muốn để nguyên ngữ nghĩa nên bình luận giải thích: Ý ở đây giống như là một ví dụ sau: Bạn ước rằng: Tôi ước tất cả những điều ước của người đó đều không thành sự thật.
Thì bức thư này của bạn Ôn ý là: tôi bỏ bức thư này vào phong ấn, thì tất cả lời tỏ tình trong cái tủ này đều coi như không có, phủ định toàn bộ lời tỏ tình trong tủ.
Thứ hai, đoạn đầu giới thiệu tác giả có để nhiệm vụ này là bạn Ôn mang hết thư tình đi, nhưng đến đây thì chắc do cái tủ nó nhiều thư quá, nên cuối cùng chuyển thành bỏ 1 bức thư phủ định tất cả bức thư còn lại thế là đã hủy rồi, không cần làm thêm động tác thừa nữa..
Danh Sách Chương: