• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tần Gia Thụ về phòng, lấy điếu thuốc từ trong ngăn kéo ra.

Đã một khoảng thời gian dài, kể từ khi ở bên cạnh Ôn Trĩ Sơ, hắn biết cậu không thích thuốc lá, nên rất ít khi động tới.
Ánh sáng giữa những ngón tay lúc sáng lúc tắt, hắn cúi đầu nhìn ảnh chụp của Ôn Trĩ Sơ trong điện thoại di động.
Phần lớn ảnh trong đó đều là ảnh chụp lén, mỗi tấm đều được sao lưu trong điện thoại và máy tính, thậm chí còn thiết lập tường lửa.
Mây khói từ trong miệng nhả ra, đôi mắt đen nhánh tràn đầy bóng ngược của ảnh chụp, nhìn khuôn mặt tươi cười của người kia, tâm tình hắn cũng đã cảm thấy khá hơn nhiều.
Hắn biết rõ chính mình là một kẻ cố chấp, Ôn Trĩ Sơ rất nhát gan, nếu ngay từ đầu hắn đã thẳng thắn với cậu, có lẽ sẽ làm cho cậu hoảng sợ.
Nhưng cho dù hắn có kế hoạch như thế nào, cuối cùng cậu trở thành người của hắn là được, chỉ cần có Ôn Trĩ Sơ ở đây, cho dù cậu chỉ ở bên cạnh hắn, không nói một lời cũng không sao.
Đối phương đã trở thành một người quá đặc biệt trong lòng hắn, giống như gân mạch chôn sâu trong xương thịt, không cách nào thay thế.
Tối đó mẹ hắn có tới gõ cửa một lần, tự nói tự nghe không ít lời, Tần Gia Thụ rũ mắt ngồi đó không biết nghe vào được bao nhiêu, cũng có thể là hắn không nghe bất cứ một lời nào.
“Đứa bé đó, chắc là một người không tệ”.
Đây là lần duy nhất Tần Gia Thụ mở miệng trong cả cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con, hắn nói: “Cậu ấy rất tốt”.
Tốt đến mức hắn cam tâm tình nguyện thần phục, chết cũng không chịu buông tay.
.
Một ngày nghỉ thư giãn ngắn ngủi trôi qua, cuộc chiến đấu căng thẳng lại lần nữa quay trở về.
Có lẽ tự biết mục tiêu của mình quá xa xôi, mỗi ngày Ôn Trĩ Sơ đều học đến tình trạng mất ăn mất ngủ.
Lúc cùng học thêm, cậu lại càng cố gắng gấp bội hơn hẳn hai tháng trước.

Nhìn người đang vùi đầu chăm chỉ học tập, trong lòng Tần Gia Thụ biết hết tất cả những cố gắng của cậu, nhưng chưa từng nói một lời khuyên cậu nghỉ ngơi nhiều hơn.
Trừ khi Ôn Trĩ Sơ chủ động từ bỏ, bằng không hắn sẽ không can thiệp vào cứ chuyện gì, dù sao thì nếu hắn khuyên ngăn thì chính là hắn đang không chịu trách nhiệm đối với cậu.
Tần Gia Thụ không giỏi biểu đạt tình cảm của mình, ngoài lần tỏ tình đầu tiên hắn rất ít khi đem câu yêu đương treo ở bên miệng, hắn muốn dùng hành động và kết quả chứng minh cho tất cả.
Chuyện hắn cần làm lúc này là giúp Ôn Trĩ Sơ tiến bộ, trở thành một người thật xuất sắc, khiến bản thân cậu có một chỗ đứng, không cần phải để ý đến bất cứ ánh mắt của một người nào khác.
Cho nên đến tận bây giờ hắn không để dục vọng của mình xuất hiện trong thời khắc đối phương đang cố gắng học tập, cho dù trong lòng có mong muốn hắn cũng cố kiềm chế.

Hắn cũng biết lúc dạy cậu học thêm, thái độ hắn quá nghiêm khắc, hắn không đành lòng, nhưng nhất định phải làm như thế.
Ôn Trĩ Sơ làm xong bài đưa cho Tần Gia Thụ xem, mắt thấy chỉ còn mấy phút nữa là hết tiết, cậu lo sợ nuốt nước bọt, suýt chút nữa đã làm bài quá giờ.
“Tôi làm xong rồi…”
Tần Gia Thụ kiểm tra bài cho cậu, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng chuông tan học vang lên, ba cô gái lên tiếng chào hỏi, lần lượt rời đi.
Ôn Trĩ Sơ duỗi cổ, nóng lòng nhìn bài làm trong tay người ta, chờ một hồi mới nghe thấy Tần Gia Thụ nói: “Tạm ổn, trừ bài văn viết ra thì không có chỗ nào mất điểm không hợp lý”.
Ôn Trĩ Sơ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Thế được bao nhiêu điểm?”
“Một trăm hai mươi chín.”
Ôn Trĩ Sơ nghe xong, đôi mắt lập tức sáng long lanh, vui sướng ôm chặt lấy đối phương: “Thật sao?!”
“Ừ”.
“Tốt… Tốt quá”.
Ôn Trĩ Sơ ôm người ta, chậm rãi lắc lư, giống y như con chuột béo ôm lấy một quả hạch tròn.
Tần Gia Thụ cũng giơ tay ôm cậu, trên gương mặt lộ ra sự vui vẻ không dễ phát hiện, hiển nhiên hành động của cậu đã làm hắn rất thoải mái.
Sau đó hắn hơi dùng sức, ôm người lên đùi mình.


Ôn Trĩ Sơ giật mình: “Cậu… tôi…”
Tần Gia Thụ mở miệng trấn an: “Không ai tới đây đâu”.
Hai người họ ở gần nhau, hơi nóng của hắn truyền thẳng vào da cậu, mỗi lần hai người họ gần nhau như thế này, Ôn Trĩ Sơ đều cảm thấy hơi xấu hổ.

Cậu cúi đầu, hai tay nắm lấy một bàn tay hắn nghịch nghịch.
Tần Gia Thụ cầm bài đến phân tích cho cậu: “Nếu sau này muốn làm giáo viên, có mấy trường học khá tốt để chọn”.
Hắn đã trở về tìm hiểu một số thông tin, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy đối phương nói: “Tôi… tôi đã nghĩ ra mình sẽ thi vào đâu rồi”.
“Ở đâu?”
Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn kia tràn đầy nghiêm túc, “Tôi muốn học cùng trường đại học với cậu”.
Dứt lời, Ôn Trĩ Sơ có thể rõ ràng cảm nhận được cánh tay đang vòng bên hông mình cứng đờ, nói xong rồi cậu cũng tự cảm thấy xấu hổ, mặt nóng bừng bừng, dứt khoát chui vào lòng người ta, gò má dán sát vào gò má của hắn.
“Chính là muốn… muốn thi cùng một trường với cậu”.
Câu nói này đối với Ôn Trĩ Sơ mà nói, cũng không khác gì một lời tỏ tình.
Bên má truyền tới cảm giác mềm mại ép lên, Tần Gia Thụ ngạc nhiên trong thoáng chốc, nỗi vui sướng to lớn nhào ra khỏi lồng ngực.
“Tại sao?”
Ôn Trĩ Sơ không ngờ hắn sẽ hỏi lại, nhất thời không biết đáp sao, “Chính là…”
Tần Gia Thụ: ?
“Chính là.

.

.

nghe nói cơm ở đó ngon lắm.”
Tần Gia Thụ:.

.

.
Sau khi trở về lớp, trái tim Ôn Trĩ Sơ còn đang bình bịch nhảy nhót, nhớ tới lời nói vừa rồi với người ta, cậu ôm chặt đầu, điên cuồng ảo não.
Suýt chút nữa đã buột miệng nói ra rồi.
Thiên Miêu tinh linh lại một lần thoát ra khỏi chế độ che mắt, nhìn Ôn Trĩ Sơ hỏi.
[Hệ thống: Cậu đang làm gì thế, đột nhiên phát hiện bệnh hiểm nghèo hở?]
“…”
Ôn Trĩ Sơ ngồi thẳng dậy: “Không có… không có gì”.
[Hệ thống: Mặt cậu đầy vẻ chột dạ kìa].
“Cậu nhìn lầm rồi”.
[Hệ thống: Không thể nào].

Ôn Trĩ Sơ: “Có một câu thế này”.
Thiên Miêu tinh linh: ?
Ôn Trĩ Sơ: “Mọi chuyện đều có thể.” (一切皆有可能: Một câu động viên)
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Sau đó Ôn Trĩ Sơ đột nhiên phát hiện ra chuyện lạ: “Thiên Miêu tinh linh”
[Hệ thống: Sao thế?]
“Sao gần đây lại không có nhiệm vụ?”
[Hệ thống: Cậu sắp thi đại học rồi, tạm thời không giao nhiệm vụ cho cậu].
Ôn Trĩ Sơ nghe xong cảm thấy hơi xúc động: “Không ngờ tới cậu lại như thế đấy, Thiên Miêu tinh linh.”
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Rõ ràng là lời khen ngợi, nhưng tại sao nó nghe thấy mà không cảm nhận được chút vui sướng nào?
Thiên Miêu tinh linh “cắt” một tiếng.
[Hệ thống: Làm một người bố, sao có thể để con trai mình gần thi rồi mà phải ra ngủ ngoài đường được chứ.]
Đông qua xuân tới, Ôn Trĩ Sơ thuận lợi thi xong hai kỳ thi thử.

Ngày có điểm, cậu căng thẳng ngang kỳ thi đại học, lúc nhìn thấy thành tích của mình chỉ còn kém mục tiêu mười lăm điểm, cậu vui mừng đến nỗi nói năng lộn xộn.
Trong khoảng thời gian này Tần Gia Thụ không làm ra chuyện gì quá đáng với người ta, lúc nào không thể nhịn nổi nữa thì hắn sẽ thừa dịp Ôn Trĩ Sơ ngủ trưa lén lút hôn mấy cái, chỉ sợ ảnh hưởng đến trạng thái học tập của cậu.
Tự học tối kết thúc, Ôn Trĩ Sơ cầm thành tích kỳ thi thử thứ hai tới, vì vui sướng quá lại thêm trong lớp không còn ai, cậu ôm lấy người ta chui vào góc khuất hôn nhau một lúc lâu.
Hai chân cậu mềm nhũn, nếu như không có cánh tay của Tần Gia Thụ đỡ lên thì có lẽ đã trượt nằm xuống đất.
Có lẽ do trong khoảng thời gian này Ôn Trĩ Sơ cũng nhịn đến khó chịu, Tần Gia Thụ thấy cậu hơi khó thở, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên, muốn cho cậu không gian lấy lại hơi thở.
Ai ngờ cánh tay đối phương lại vươn ra, kéo cả cổ hắn xuống, giống như một yêu tinh nhỏ dính người không cho hắn đi, giương cái miệng nhỏ cùng đầu lưỡi phấn hồng, cánh tay bám vào người hắn: “Còn… còn muốn”.
Khó có khi nào người ta chủ động đến vậy, làm hắn có chút khó nhịn nổi.
Tai của Tần Gia Thụ hơi đỏ lên.
Mẹ nó.
Cuối cùng hai người họ hôn nhau cả nửa ngày, lúc này mới chịu buông ra, ai mà nhìn kỹ sẽ phát hiện miệng của hai người họ đều hơi sưng đỏ.
Ngày hôm sau trời có mưa phùn, lúc Tần Gia Thụ ra cửa thì nghe thấy mẹ Tần gọi lại: “Gia Thụ”.
Tần Gia Thụ quay đầu nhìn bà.
“Để lái xe trong nhà đưa con đi”.


Nói rồi bà còn hơi lo lắng nhìn con trai, “Lần này sẽ không quên nữa”.
Tần Gia Thụ không nói gì, mẹ Tần vội xoay người đến phòng ăn xách Tần Gia Hòa tới.
Cậu nhóc con không biết có chuyện gì, nhưng chỉ cần trông thấy anh trai là vui vẻ, không cần hỏi thêm câu nào nữa.
Sau khi hai anh em cùng lên xe, cậu nhóc líu ríu cả một đường, nói cho anh về tầm quan trọng của việc học giỏi.
Cậu nhóc không biết được rằng, anh trai cậu đã được tuyển thẳng.
Tần Gia Thụ nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới cậu nhóc, đến Nhất Trung rồi lại tiện tay cầm theo một cái ô đi ra.
Lái xe thấy Tần Gia Hòa lại nằm trên cửa sổ nhìn theo anh mình, nghi ngờ hỏi thăm: “Anh trai lại lấy nhầm ô Siêu Nhân Điện Quang của Tiểu Hòa rồi hả?”
Con heo nhỏ lắc lắc đầu, vẻ mặt thành thật, “Không ạ”.
Bác lái xe hiểu rồi, thì ra là không phải.
Nhưng một giây sau, lại nghe nhóc con nói tiếp: “Anh trai cầm cái ô Sailor Moon của con đi rồi”.
Lái xe:.

.

.
Lịch sử luôn có xu hướng lặp đi lặp lại đến đáng sợ.
Buổi tối tan học, Ôn Trĩ Sơ tiếp tục đi về cùng Tần Gia Thụ, lúc đi đến cửa dãy phòng học, mưa phùn bên ngoài vẫn rả rích rơi rơi.
Tần Gia Thụ lấy ô ra.
Ôn Trĩ Sơ đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người họ đứng cạnh nhau mở ô ra, Siêu Nhân Điện Quang to lớn vẫy tay cười với họ.
“Lần này sẽ không phải… Tiga nữa chứ”.
Nghe được ý cười trong lời nói của cậu, Tần Gia Thụ nhớ lại chuyện trước kia, cũng bất đắc dĩ cười cười.
“Không đâu”.
Nói xong, cái ô “phạch” một cái, mở ra.
Sailor Moon nhìn về phía họ, say hi!
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Tần Gia Thụ:.

.

.
Ôn Trĩ Sơ nghẹn cười đến đỏ cả mặt: “Hay… hay là dùng của tôi nhé”.
Nói xong cậu mở ô của mình ra.
Phạch ——
Ai ngờ mở ra mới phát hiện cái ô cũ của mình đã thủng một cái lỗ to.
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.

Tần Gia Thụ:.

.

.
[Hệ thống: Chuyện này nói cho chúng ta biết một đạo lý].
Ôn Trĩ Sơ: “Đạo lý gì?”
[Hệ thống: Ý trời khó tránh].
“.

.

.” Cám ơn cậu, còn phải nhờ thầy Meo Meo là cậu đến giảng đạo lý cho tôi nghe.
Bầu không khí xung quanh hai người vô cùng yên tĩnh, Ôn Trĩ Sơ và Tần Gia Thụ đều không nói gì, chờ học sinh bên cạnh đi hết, hai người mới đành che chiếc ô hường phấn này đi ra ngoài.
Vừa ra đến cổng trường đã nghe thấy giọng nói non nớt vang lên cách đó không xa,
“Anh ơi! Anhhhhhhhh!”
Theo hướng tiếng gọi nhìn sang, chỉ thấy Tần Gia Hòa đang chui đầu ra khỏi cửa sổ xe, lớn tiếng gào lên.
Vì đứng xa nên Ôn Trĩ Sơ không nhìn rõ cậu bé: “Là em bé nhà nào sao?”
Tần Gia Thụ mặt không đổi sắc: “Không biết”.
Nhưng mà lúc hắn đang định giả vờ không quen không biết đi ngang qua, Tần Gia Hòa lại gào thành tiếng heo kêu: “Anh ơi! Tiểu Hòa nè, anh không cần Tiểu Hòa saooooo?!!!!
Tần Gia Thụ: …
Thấy mưa bên ngoài có xu hướng nặng thêm, nếu Ôn Trĩ Sơ đi xe bus về nhà, sau khi xuống xe cũng phải đi bộ thêm một đoạn.

Không còn cách nào, Tần Gia Thụ đành mang cậu lên xe.
Ôn Trĩ Sơ còn chưa tỉnh táo lại, có chút căng thẳng theo lên xe, chỉ riêng cái dây an toàn trên chiếc xe này có lẽ cũng khiến cậu phải phấn đấu thêm nhiều năm nữa.
Sau đó, cậu quay đầu, lập tức đối mắt với đôi mắt to ham học hỏi của Tần Gia Hòa.
Hai người nhìn nhau, đều sững sờ.
Ôn Trĩ Sơ: !
Phiên bản thu nhỏ của Tần Gia Thụ!!!
Tần Gia Hòa chớp chớp đôi mắt to, “Sin chào.”
Ôn Trĩ Sơ nhìn cậu nhóc, lập tức choáng váng.

Tần Gia Thụ vừa điều chỉnh dây an toàn cho Ôn Trĩ Sơ xong, ngẩng lên đã nhìn thấy đôi mắt tò mò nóng bỏng của cậu.
Ôn Trĩ Sơ nhìn cậu nhóc con mặt mày tròn vo, lại nhìn sang Tần Gia Thụ.
Ôi trời ơi!
Lần đầu tiên Tần Gia Thụ cảm nhận được nguy hiểm sinh ra từ người Tần Gia Hòa, con heo này ngoài kỹ năng phát tiếng heo kêu ra thì vẫn còn cái gương mặt nhỏ giả ngầu, huống hồ hắn biết rõ ràng hơn bất cứ ai, Ôn Trĩ Sơ là một kẻ mê sắc đẹp, thích nhất là ngắm những người đẹp mắt.
Tần Gia Thụ: “Cậu đang nhìn gì thế?”
Ôn – háo sắc – Trĩ Sơ: “Búp bê Nga.”
Tần Gia Thụ:.

.

..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK