Nhưng không ít chưởng quầy ở Vân Thành đều chứng kiến tiểu thiếu niên sinh long hoạt hổ trưởng thành lớn như hiện tại cho nên căn bản không sợ hắn, còn muốn lôi kéo hắn kể lể việc nhà.Tuy Vân Thành không thể phồn hoa như các đại thành khác nhưng cũng chiếm diện tích rất rộng lớn, một con phố chính đi từ đầu đến cuối cũng mất khá nhiều thời gian.Hai người đi đến tiệm trà ở gần đó, Thẩm Hoài An quay ra dặn dò, “Đệ ở chỗ này chờ huynh, huynh đi xem Cốc Thu Vũ một cái rồi về tìm đệ sau, không nên đi lung tung đấy.”“Không thành vấn đề đâu sư huynh.”Lần này cuối cùng Thẩm Hoài An cũng cảm nhận sâu sắc được năm đó Lục Ngôn Khanh mang theo hắn và Cốc Thu Vũ cùng nhau đi ra cửa.Mang hai người đi, người nào cũng không yên tâm.Thẩm Hoài An đi vào cửa tiệm son phấn bên cạnh thì quả nhiên nhìn thấy Cốc Thu Vũ đang ở trong tiệm.Cốc Thu Vũ đang chọn lựa đồ ở trong tiệm, hiện giờ nàng cũng lớn chứ không giống như lúc còn là tiểu nữ hài, nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm.
Hiện tại nhìn xem cái này nhìn xem cái kia, cứ cảm giác phấn mặt này thiếu chút gì đó, phấn mặt kia có mùi hương không tốt, có cái sờ lên có cảm giác không đúng, không một thứ nào khiến nàng cực kỳ hài lòng.Lúc này, có một nữ tử đang đứng bên người Tiểu Cốc nói với vẻ hâm mộ, “Ôi chao, Tiểu Cốc à, sư huynh của muội lại đến chờ muội kìa, thật tốt quá.”“Đúng vậy, thật tốt quá đi mất.” Thiếu phụ khác chêm lời, “Lang quân nhà tỷ đều lười đi theo tỷ đấy, chứ đừng nói đến chờ với đợi.”Hàng năm Cốc Thu Vũ ở chỗ này mua đồ nên dần dà đều quen thuộc với các nữ tử hay gặp được.“Chúng ta đi cùng một đường mà.” Cốc Thu Vũ cầm lấy phấn mặt, nàng không để ý gì mà giải thích, “Huynh ấy mà không đợi ta thì sư tôn sẽ mắng huynh ấy thôi.”“Thôi đi, việc này đã qua mấy năm rồi mà sao mỗi lần đi ra ngoài đều là hai người các muội ra cùng nhau, hơn nữa tỷ thấy muội và Lục tiên trưởng, Tiêu tiên trưởng cùng nhau đi ra thì mỗi lần vẫn là Thẩm sư huynh của mội chờ muội mà.” Nàng kia cười nói.Các nữ tử khác ở trong tiệm đều nở nụ cười.Cốc Thu Vũ muốn nói lại thôi, lỗ tai đều đỏ lựng.“Các tỷ đừng nói bừa, lỗ tai của bọn họ thính lắm, tí nữa nếu bị nghe thấy thì muội trở về gặp người thế nào được?” Cốc Thu Vũ sốt ruột nói nhỏ, “Muội không chọn nữa, muội đi đây.”Nàng vội vôi vàng vàng vừa đi xong thì tiếng cười của các nữ tử trong tiệm càng vang hơn.Vốn dĩ Thẩm Hoài An không chú ý, nhưng lúc này cửa hàng son phấn phố đối diện vang lên tiếng cười ồn ào quá khiến người để ý nên hắn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Cốc Thu Vũ chật vật chạy ra.“Sư muội làm sao vậy, bị chó đuổi hả?” Thẩm Hoài An thấy kỳ quái thì hỏi.Cốc Thu Vũ duỗi tay vỗ nhẹ lên cánh tay hắn rồi nói nhỏ, “Đừng nói chuyện, đi nhanh đi!”Tiểu Cốc cũng không dùng bao nhiêu lực, mang ý nghĩa thúc giục nhiều hơn.Thẩm Hoài An không đau chút nào, nhưng khi ống tay áo của Cốc Thu Vũ vung lên tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt bay đến chóp mũi hắn, lại nhìn thấy lông mi chớp chớp vì hoảng loạn, còn trên má hiện lên màu đỏ ửng nhàn nhạt, bộ dáng thẹn thùng của thiếu nữ thật sự quá xinh đẹp nên trong khoảnh khắc đó làm hắn xem đến ngây người.Cốc Thu Vũ cũng chưa chú ý tới gì hết, nàng duỗi tay đẩy Thẩm Hoài An ý bảo hắn đi mau lên.
Lúc này Thẩm Hoài An mới tỉnh táo lại rồi rời đi theo nàng.Hai người trở lại quán trà thì nhìn thấy Lý Thanh Thành ngoan ngoãn ngồi bên trong uống trà chờ bọn họ, thấy bọn họ tới thì hắn nhiệt tình vẫy vẫy tay.“Sao tiểu sư tỷ chưa mua cái gì hết vậy?” Lý Thanh Thành hỏi.“Đệ lại cố ý gọi sư tỷ như vậy!” Cốc Thu Vũ hừ một tiếng, “Tỷ cảm thấy đồ ở cửa tiệm song phấn đó không thích mấy, muốn về tự mình làm.”Nàng nghĩ nàng biết điều chế độc thì nàng tự làm phấn mặt cho mình hẳn là không có gì khó khăn đúng không?Mua xong những đồ vật cần dùng, lúc này ba người mới chậm rãi trở về.Vân Thành có ba cổng, một cái là cổng chính của thành trì, nó đối diện với đường lớn là quan đạo; hai cái còn lại là ở phía sau và phía bên cạnh, cổng mở ra chính là núi, cơ bản chỉ có người địa phương ở Vân Thành mới đi lại cổng đó.Đoàn người Tinh Thần Cung đi vào bằng cổng sau và đi ra cũng bằng cổng sau.Khi bọn họ trở về có đi ngang qua cửa tiệm vải, Cốc Thu Vũ bảo bọn họ từ từ để nàng vào xem có vải dệt mới ra hay không.Hai thanh niên đứng ở ven đường thì cảm thấy người đi lại trên đường đều là tình lữ.“Nhìn từng cặp từng cặp này xem.” Lý Thanh Thành tấm tắc, “Tiểu sinh ta đi tu tiên chắc là vô duyên với hồng nhan rồi.”Hắn là nam đệ tử nhỏ nhất của Tinh Thần Cung, cũng không biết sao lại cảm thấy hứng thu với hồng nhan.Thẩm Hoài An không có phản ứng gì, hắn khoanh tay trước ngực rồi nhàn nhạt nói, “Có người vẫn luôn đi theo chúng ta.”“A?” Lý Thanh Thành ngẩng đầu.“Không cần khẩn trương, mấy năm này chúng huynh đều quen rồi.” Thẩm Hoài An giải thích, “Có thể là vì đệ xuất hiện làm các môn phái khác tò mò thôi.”Hiện giờ gần như toàn bộ Tu Tiên giới đều biết Tinh Thần Cung.Mấy năm nay, đầu tiên là Tinh Thần Cung đoạt được đệ nhất trong bí cảnh thí luyện, rồi sau đó lại tham gia tiên tông đại bỉ và biểu hiển ra sự ưu tú làm người kinh ngạc đến mức phải cảm thán.Đặc biệt là Lục Ngôn Khanh còn trẻ tuổi đã đánh bại được đồ đệ Kim Đan kỳ của đại môn phái, quán quân lần đại bỉ này trao cho hắn là tất cả các môn phái và các thế lực khắp nơi đều công nhận, chẳng sợ giữa bọn họ có người không thích Tinh Thần Cung cũng không thể nói gì hơn.Sau đó chưởng môn Tinh Thần Cung là Ngu Sở và chưởng môn Võ Hoành Vĩ của đệ nhất môn phái Tu Thiên Môn cùng nhau đuổi bắt ma tu, lại càng nổi bật hơn.Cho nên cứ việc trước mắt Tinh Thần Cung cũng không có biện pháp tiến vào các thứ hạng của môn phái tu tiên nhưng người người đều biết được tên của nó.Từ khi đại bỉ kết thúc đến nay cũng đến nửa năm, thoạt nhìn thì gió êm sóng lặng nhưng trên thực tế Tinh Thần Cung vẫn bị người chú ý.Chân trước nhóm Lục Ngôn Khanh mang theo Lý Thanh Thành đi Vân Thành, sau lưng các môn phái khác sẽ biết.Hiện giờ người theo dõi này có khả năng đã ở Vân Thành hơn một tháng, chính là nghĩ xác định xem Lý Thanh Thành có gia nhập Tinh Thần Cung hay không.Nếu là môn phái khác thu đồ đệ nhất định sẽ không dẫn tới sự chú ý như vậy, nhưng ai bảo Tinh Thần Cung quá nghịch thiên, mỗi đệ tử của chưởng môn Ngu Sở đều là thiên tài cho nên rất nhiều người đều rất chú ý đến động thái thu đệ tử của Tinh Thần Cung.Ba người đi rồi nhưng không còn ai theo dõi nữa.Đệ tử theo dõi này cũng biết chính mình có mấy cân mấy lượng, nếu như dễ đi theo đến thế thì cũng không đến mức đến giờ vị trí của Tinh Thần Cung đều không thể tìm ra được.Tin tức này truyền vào tai của các đại môn phái.“Cái gì? Ngu Sở thu kẻ đoán mệnh làm đổ đệ?” Trong Lôi Đình Môn, Đoạn Hồng Cầm cười nhạo, “Thoạt nhìn nàng ta cũng không có người nào để thu, cái loại đệ tử ven đường gặp được cũng không chê.”“Sư phụ nói đúng.” Đệ tử của nàng đệm lời, “Mấy năm nay Ngu Sở đã đủ nổi bật rồi, đệ tử xem tiên môn đại tái vài năm sau nàng ta còn có thể để tân đồ đệ tham dự hay không!”Tông môn đại bỉ tiếp theo còn mười hai năm nữa, nhưng tiên môn đại tái giữa các môn phái là vài năm sau, trong chớp mắt là có thể thấy được.Mở trận quá chấn động chính là không tốt, môn phái người ta đều phải trải qua mấy trăm mấy ngàn mấy vạn người mới tuyển được năm đệ tử nội môn giỏi để tham gia, mà Tinh Thần Cung lại vô hình chung bị sự mong chờ làm nâng lên độ khó, những người khác đều hy vọng nhìn thấy mỗi một đệ tử của Tinh Thần Cung bộc lộ ra tài năng.Tu tiên phái, khi các trưởng lão nói chuyện phiếm cũng có nhắc đến chuyện của Tinh Thần Cung.“Đồ đệ biết xem quẻ bói toán?” Võ Hoành Vĩ hừ hừ cười, “Có vẻ thú vị đây.”Trên Huyền Cổ sơn, các đệ tử mua đồ trở về bắt đầu việc huấn luyện cả buổi chiều và chạng vạng.Ngu Sở ở một bên quan sát, chỉ thấy Lý Thanh Thành nắm đao một cách vụng về, đừng nói Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh mà ngay cả công kích của Tiểu Cốc hắn không chống đỡ được, vùa thấy chính là không có nền tảng.“Lý Thanh Thành, đệ được mười tám tuổi rồi, thế này thì làm sao được?” Thẩm Hoài An đang đứng bên cạnh quan sát đều phải nhíu mày, “Cơ sở của đệ quá kém, giơ lên bổ xuống hơi mất sức.”“Đệ biết, nhưng đệ không am hiểu đao thương côn bổng này mấy.” Lý Thanh Thành thở gấp.“Vậy đệ có vũ khí nào mình am hiểu không?” Lục Ngôn Khanh hỏi.Lý Thanh Thành buông kiếm ra rồi nói, “Thực ra Lý gia của đệ ngoại trừ quẻ thuật thì còn truyền lưu một bộ quyền pháp, là Lý gia quyền.
Thật ra cái này đệ bị phụ thân đệ buộc học tâp, nhưng các huynh đều chơi pháp bảo và thuật pháp, quyền này của đệ cũng không gần người được mà.”“Vậy cũng không nhất định.” Lục Ngôn Khanh nói, “Đệ có thể làm thể tu như Tiêu Dực, chuyên tốc độ tấn công và cận chiến.
Hoặc chờ đến khi quyền pháp của đệ tinh vi rồi, sau khi tu vi càng cao thì nói không chừng chưởng phong của đệ có thể đánh chết người.”“Nhưng mà……” Lý Thanh Thành nói với vẻ do dự, “Chúng ta là môn phái tu tiên mà, ai có thể dạy đệ quyền pháp được?”Lập tức các đồ đệ đều đưa ánh mắt nhìn về phía Ngu Sở.Ngu Sở vốn dĩ không cần ra tiếng thì bỗng nhiên bị mọi người nhìn chăm chú, nàng hắng giọng rồi nở nụ cười tươi.“Thật đúng là ta hiểu sơ qua về quyền pháp.”.