Trời còn chưa sáng mà sư huynh người ta đã rời giường còn hắn thì ngủ thêm một canh giờ, dùng thời gian đọc sáng sáng sớm của những người khác để ngủ.Ban ngày đả tọa tu luyện, đả tọa một canh giờ liền ngủ gà ngủ gật nửa canh giờ.
Khi huấn luyện cũng vẫn lấy cái cớ cũ mình không nhấc nổi kiếm, nói tay mình đau là có thể nghỉ ngơi thêm được một lúc.Mà mấy tháng nay Ngu Sở cũng chưa chỉ trích hắn bao giờ.Lý Thanh Thành còn cảm thấy may mắn, có thể là sư phụ tùy theo tài năng tới đâu thì dạy tới đó, nhìn thấy hắn lười như vậy cho nên bao dung với hắn rất nhiều.Đến hiện tại rốt cuộc hắn đã rõ.“Sư phụ, đây là người ở chỗ này chờ con rồi.” Lý Thanh Thành cười khổ.“A?” Ngu Sở chớp chớp mắt, dường như không rõ hắn đang nói gì.Cuối cùng Lý Thanh Thành cũng sáng tỏ, thoạt nhìn Ngu Sở nuôi thả hắn đó là bởi vì đã chuẩn bị động thủ trong lúc luận bàn từ sớm rồi.Tiến bộ không đủ nhanh thì cũng chỉ có bị ăn đánh mà thôi.Bộ quyền này của Lý Thanh Thành mang đi luận bàn với phàm nhân cũng coi như là tinh phẩm, ngoài việc nhìn khỏe khoắn ra thì gần như cũng chưa thua bao giờ.Nhưng ở trước mặt Ngu Sở, hắn không hề có sức phản kháng.Sau khi mới bắt đầu hắn bị phân tâm nên lúc đánh trúng ngực thì hiệu ứng quân bài domino liền được triển khai.
Bởi vì hắn quá đau cho nên động tác chậm hơn lúc trước một chút, rồi sau đó lại bị Ngu Sở cho ăn đòn một chút.Một lần tiếp theo một lần, mỗi lần Ngu Sở đều để hắn lên.Sau khi bị đánh năm sáu lần, Lý Thanh Thành nằm liệt trên mặt đất, ngay cả tay cũng không nâng nổi.“Sư phụ, con sai rồi sư phụ.” Hắn kêu khổ kêu sở, “Tuần sau con không bao giờ lười biếng nữa, thật sự đấy, để con trở về luyện tập nữa đi, lần này con khẳng định sẽ luyện cho tốt.”“Không có việc gì.” Ngu Sở cười cười, “Muốn lười biếng thì lười biếng thôi, môn phái của ta không có quy củ, con vui vẻ là được rồi.
Dù sao ta rất vui vẻ.”Người đánh người ta một trận đương nhiên là người vui vẻ rồi!Câu này Lý Thanh Thành không dám nói ra.Con đường từ đài huấn luyện về đến viện của mình quá xa xôi quá xa xôi, Lý Thanh Thành dùng đôi chân run rẩy bước từng bước một trở về.Hắn chỉ cảm thấy chính mình dùng hết sức lực toàn thân, cả người lại đau, không một chỗ nào được thoải mái.Trong viện, các sư huynh đã kết thúc buổi huấn luyện hôm nay, vừa nhìn thấy cái đầu bù xù của Lý Thanh Thành và bộ dáng đáng thương đang chống lên tường dịch từng tí một tiến lại đây thì tất cả đều vây quanh.“Xem ra đệ bị đánh không nhẹ đâu.” Thẩm Hoài An đồng tình.Mọi người dìu cái đầu ổ gà đáng thương này trở về phòng, Lục Ngôn Khanh vươn tay muốn giúp hắn chữa khỏi một ít.Lý Thanh Thành còn đang chờ Lục Ngôn Khanh chữa đây, thế mà kết quả là hắn nhắm mắt chờ đợi lâu rồi nhưng sự đau đớn khi được chữa khỏi trong tưởng tượng vẫn chưa truyền đến.Hắn mở to mắt, “Đại sư huynh, làm sao vậy?”“Đệ không bị thương nên huynh không trị được.” Lục Ngôn Khanh do dự phán một câu.“A? Sao có thể chứ? Đệ chắc chắn bị sư tôn đánh vài lần mà, ngực, cánh tay, bắp tay, đùi, bụng của đệ chỗ nào cũng rất đau, sao lại không bị thương cho được?” Lý Thanh Thành trợn tròn mắt.“Có cảm giác sư tôn cố ý đánh đệ một trận.” Tiêu Dực phân tích, “Người nắm giữ lực độ cực kỳ tinh chuẩn nên có thể làm đệ cảm nhận được sự đau đớn nhưng trên thực tế sự thương tổn lại không thể nhìn thấy, chân khí của đệ tự có thể chữa khỏi.”“A, không phải chứ?” Vẻ mặt của Lý Thanh Thành như đưa đám, “Sư tôn ác như vậy sao?”“Chà, đáng thương thật đấy.” Thẩm Hoài An tấm tắc cảm thán.Lý Thanh Thành nhìn bọn họ bằng vẻ khát vọng có thể tìm được một chút ít an ủi, “Vậy các sư huynh có phải cũng từng bị đánh như vậy hay không?”“Chúng huynh không bị đánh như thế bởi vì chúng huynh đều rất thích tu luyện thích huấn luyện.” Thẩm Hoài An nói, “Tuy rằng khi mới bắt đầu luận bàn cũng có lúc bị đánh nhưng đến buổi tối đi nhờ Lục Ngôn Khanh trị liệu là tốt rồi chứ không trải qua sự đau đớn da thịt giống như đệ……”Đôi mắt của Lý Thanh Thành hoàn toàn mất đi ánh sáng, chỉ có thể bất động nằm liệt trên giường.Buổi tối, hắn có nói cả người mình đau nhức nên cơm cũng không ăn.“Sư tôn, có phải hôm nay người xuống tay hơi nặng không?” Ở trên bàn cơm, Lục Ngôn Khanh có hỏi, “Thanh Thành còn không bò dậy nổi đâu ạ.”“Không có việc gì, ngủ một giấc là tốt rồi.” Ngu Sở trả lời với vẻ không thèm để ý, “Sư đệ của con sống ở phàm thế đã lâu, hơn nữa thằng bé quá lười, thất kinh bát lạc đều không vận hành thuận lợi, ta nhân cơ hội lần luận bàn này trực tiếp giúp thằng bé đả thông luôn thể.”***Thất kinh bát lạc: Bảy kinh tám lạc.
Kinh là đường thẳng đi khắp cơ thể, lạc là đường liên lạc giữa các kinh, tạo thành màng lưới thấu suốt trong ngoài, quán triệt trên dưới, liên hệ với các cơ quan tạng phủ với các tổ chức của cơ thể.
(healthvietnam)Nghe thấy Ngu Sở nói như vậy, các đồ đệ không nhịn được rét lạnh sau lưng.Mạch lạc của tiểu hài tử là mở ra dễ dàng nhất, về sau càng lớn càng khó.
Hơn nữa dù cho vừa mới bắt đầu đả thông thì sau khi tu vi tăng trưởng, năng lượng chân khí càng ngày càng tràn ngập sẽ đánh sâu vào mạch lạc quá nhỏ hẹp, chờ sau khi qua cơn đau sẽ tiến vào một độ cao mới.Ngu Sở trực tiếp đả thông giúp Lý Thanh Thành đã bớt đi quá trình tu luyện dài lâu của giai đoạn trước, nhưng trực tiếp đả thông như vậy nhất định là sẽ đau nhức, giống như các khớp xương cả người bị người tháo dỡ ra rồi nối lại vậy.Mọi người đều không nhịn được thương tình với Lý Thanh Thành.Lý Thanh Thành rầm rì cả một buổi tối, loại đau đớn này cần nhấm nháp, càng nằm càng đau.
Đau đến mức cả một đêm không ngủ được.Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lục Ngôn Khanh nấu cháo đưa đến giường của Lý Thanh Thành.“Cảm ơn sư huynh, đệ…… Ai ôi.” Lý Thanh Thành hí lên một hơi, vẻ mặt đưa đám, “Chỉ cần không đau thì về sau đệ sẽ không bao giờ lười biếng nữa.”Hắn vừa đau vừa buồn ngủ lại vừa đói, biểu hiện vô cùng đáng thương kia làm người đau lòng.
Lý Thanh Thành cũng không thể phát huy tài ăn nói, thoạt nhìn người cứ hẽo rũ, lúc này mới có thể nhìn ra tới hắn còn nhỏ hơn Thẩm Hoài An một chút.Lục Ngôn Khanh cũng đau lòng theo.“Không phải không cho đệ lười biếng mà còn phải dựa vào những điều đạt được và tình hình hoàn cảnh lúc đó.” Lục Ngôn Khanh phân tích, “Ngày thường đệ thiếu tập trung cũng thôi đi, sao đến khi luận bàn với sư phụ còn không tập trung vậy? Đệ không nghiêm túc như thế thì đương nhiên cư phụ muốn dạy dỗ đệ rồi.”“Đệ sai rồi, ai da ai da……” Lý Thanh Thành lúc thì oán giận lúc thì khóc lóc, “Sư huynh, đệ đau quá, chỗ nào cũng đau.”Lý Thanh Thành còn thích làm nũng hơn Cốc Thu Vũ, khiến Lục Ngôn khanh không biết an ủi thế nào mới tốt.Đúng lúc này, Cốc Thu Vũ đi đến.“Xem tỷ này!” Nàng nói.Cốc Thu Vũ lấy cái bao bằng da thuộc rồi mở ra, bên trong là những cây châm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.Lý Thanh Thành sắp bị hù chết đến nơi, “Đệ nói này tiểu sư tỷ, cô nãi nãi, sư tỷ lại muốn làm gì đây? Đệ rất đau, sư tỷ thương lấy thương lấy đệ đi, đừng làm đệ sợ.”“Đệ yên tâm, tỷ có biện pháp làm đệ không đau nữa.” Cốc Thu Vũ an ủi, “Tỷ có học không ít bản lĩnh từ y sư dưới chân núi, tỷ châm cứu cho đệ một chút là đệ không còn đau nữa đâu.”“Sao đệ cảm thấy sư tỷ đang dọa đệ vậy?” Lý Thanh Thành hoài nghi.Cốc Thu Vũ cười hì hì.“Dù sao đệ cũng không động đậy được thì sợ cái gì?” Nàng cầm lấy một cây châm rồi lẩm bẩm, “Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể sử dụng người sống để thực nghiệm rồi.”“Tiểu sư tỷ, sư tỷ nói cái gì? Sư tỷ đợi chút, đệ……”Cả người Lý Thanh Thành đau đến mức không động đậy nổi nên chỉ có thể hoảng sợ nhìn Cốc Thu Vũ càng ngày càng đến gần.Một cây châm của Cốc Thu Vũ nhanh nhẹn dứt khoát cắm sâu vào cổ hắn, tức khắc đôi mắt Lý Thanh Thành trợn cả lên rồi ngất xỉu.“Ô……?” Cốc Thu Vũ lẩm bẩm, “Có thể là lúc lấy động vật thí nghiệm cần liều thuốc mạnh, lượng thuốc lần này hình như bôi hơi nhiều.”“Tiểu Cốc.” Lục Ngôn Khanh đau đầu gọi.Tiểu Cốc xấu hổ cười hai tiếng, rút cây châm đang cắm lên cổ của Lý Thanh Thành rồi thu thập đồ vật nhanh chóng chạy biến.Chờ đến khi nàng rời khỏi, Lục Ngôn Khanh quay đầu lại rồi dùng ngón tay thử xem hơi thở của Lý Thanh Thành, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.Một lần hôn mê này của Lý Thanh Thành ước chừng ngủ suốt ba ngày.Đợi khi hắn mở to mắt, trong khoảng khắc đó hắn hơi hoảng hốt, không biết bản thân mình ở nơi nào.Hắn ở Đế Thành? Không đúng, nhà hắn nào có nóc nhà tốt như vậy.Ngay sau đó Lý Thanh Thành liền cảm giác cả người vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như gánh nặng thân thể đã được gỡ xuống.--- Chẳng lẽ hắn đã chết?!Lý Thanh Thành ngồi bật dậy, tay năm tay mười vả vào miệng mình, dùng sức đến mức toàn bộ trong phòng đều vang lên tiếng vả mặt ‘bang’ ‘bang’ đáp lại hắn.Mụ nhà hắn, đau thật đấy!Hình như không chết!Lúc này Lý Thanh Thành mới nhẹ nhàng thở ra.Hắn tỉnh táo lại mới phát hiện Tiêu Dực bê bồn gỗ đang trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa, không biết đã đứng nơi đó được bao lâu.Bốn mắt của hai người nhìn nhau, hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ..