“Có cần phải hẹn một nơi lố lăng như này không vậy?”
Danh Linh nhìn từ cửa xe ô tô ngó ra nhìn nhà hàng cao cấp trước mặt.
“Cần chứ, dù sao cũng là buổi gặp mặt đầu tiên thì nên chú trọng một chút.”
Cô mỉm cười nhìn Danh Linh, không biết sau vụ này cô được lợi lộc gì mà nhìn cả khuôn mặt cười đến tít cả mặt kia làm cho Danh Linh chỉ biết thở dài.
“Mau mau vào đi, tớ đã báo số phòng cả rồi. Cả hai cứ tự nhiên tớ chắc rằng cậu sẽ thích cậu ấy cho mà xem.”
“Hả? Tớ thích ai cơ? Chưa có người đàn ông nào lọt vô được con mắt này của bổn cô nương nhé!”
Danh Linh kiêu ngạo lên tiếng.
“Được, cậu chưa nghe câu “người đó là ngoại lệ của tôi” à?”
“Hả?”
“Gặp đi, tâm huyết của tớ cậu nhớ tiết chế lại giùm. Nhất là đừng có uống rượu giùm tớ cái, cậu mà cứ uống nhiều như vậy thì người nào dám lại gần cậu nữa chứ?”
“Haha, tớ chỉ cần rượu là bạn đời mà thôi.”
Mặc dù cùng là phái nữ như nhau nhưng nhiều lúc cô cứ ngỡ rằng cô bạn thân của mình lại là một thằng bạn thân ấy chứ, tính tình cá tính không giống phái nữ chút nào.
“Rồi rồi, mau đi lẹ đi. Trễ rồi, đừng để người ta đợi trong lần gặp đầu tiên.”
“Đợi có mười mười lăm phút mà đã cằn nhằn thì làm sao có thể bên nhau được cơ chứ?”
“Đạo lí quá tiểu thư ạ.”
Bị bạn mình đuổi ra khỏi xe, trong lòng Danh Linh tức vô cùng nhưng cũng không thể làm gì được. Thôi thì đâm lao thì phải theo lao thôi, ai kêu bản thân hứa trước chi.
Đứng trước căn phòng đã được đặt sẵn, trong lòng Danh Linh lại cảm thấy căng thẳng lạ thường. Đi gặp khách hàng lớn cũng không căng thẳng bằng cảm giác ngay lúc này, là sao vậy nhỉ? Hay là do lâu rồi bản thân Danh Linh mới có cuộc hẹn riêng với người đàn ông khác nên mới có cảm giác hồi hộp này? Ngay lúc này đây Danh Linh chỉ muốn bỏ trốn liền mà thôi, nhưng lại sợ rằng khi chuyện mình bỏ trốn mà đến tai cô thì chắc chắn tính mạng sẽ không được bảo tồn cho mà xem.
Sự căng thẳng làm tay Danh Linh lạnh hết cả lên, mặc dù đã mặc áo khoác ngoài nhưng cũng có một cảm giác làn gió lạnh chạy dọc sóng lưng.
“Chỉ là gặp một người đàn ông thôi mà, có cần phải căn thẳng vậy không vậy Danh Linh?”
Danh Linh tự trấn an bản thân.
“Phải, bình thường thôi. Phù…”
Danh Linh kéo nắm tay cửa định mở ra nhưng chưa kịp dùng sức thì từ phía đối diện có một lực mạnh mẽ khác tâc động vào làm cho cửa mở ra.
“Cạch.”
Âm thanh bất ngờ mang theo tâm trạng căng thẳnh từ bên trong khiến Danh Linh giật mình mà lùi về phía sau nhưng lại không may chân trụ không vững, thế là theo hướng ra sau mà nghiêng người ngã ra sau.
“!”
“Ây cẩn thận!”
Trình Hải nhanh tay liền nắm lấy tay Danh Linh rồi đỡ lấy, cậu giữ chặt lấy eo Danh Linh sợ rằng lại bị ngã nữa. Danh Linh nãy giờ vốn nhắm mắt lại vì sợ ngã, khi cảm thấy không có gì xảy ra thì mới từ từ hé mắt ra. Trước mắt Danh Linh là một người đàn ông vô cùng ưa nhìn, nhìn làn da sáng mịn, ngũ quan hài hoà liền khiến tim Danh Linh đập mạnh một nhịp. Cả hai bốn mắt nhìn nhau, Dah Linh thì tròn xoe mắt ngắm nhìn khuôn mặt đang ở trước mắt mình.
Ôi, người gì đâu mà đẹp vậy? Nội tâm Danh Linh giờ đây đang gào thét lắm rồi.
“Cô không sao chưa?”
Cậu nhẹ nhàng hỏi Danh Linh, nhưng vì quá bận rộn tập trung vào chuyên môn đánh giá ngoại hình mà Danh Linh không để ý gì đến câu hỏi của cậu. Sợ rằng Danh Linh vẫn còn đang hoãng sợ nên cậu bèn hỏi lại:
“Này cô ơi, cô có sao không vậy?”
“Ha…hả?”
Lúc này Danh Linh mới lấy lại tỉnh táo rồi đáp lại lời cậu:
“À vâng, tôi…tôi…tôi không sao.”
“A, vậy là may rồi. Vậy cô có thể…”
Cậu ngập ngừng nhìn Danh Linh, lúc này Danh Linh mới nhận ra mình vẫn còn đang trong vòng tay của người đàn ông này, Danh Linh liền bối rối ngượng ngùng nhanh chóng rời khỏi vòng tay.
“A…haha, xin…xin lỗi anh nhé, tôi vô ý quá!”
Danh Linh gượng gạo nhìn cậu cười, thấy đối phương có vẻ đã ổn cậu cũng mỉm cười rồi đáp lại:
“Không sao, là do tôi không biết có người ở bên ngoài.”
Aaa~ nhìn kĩ mới thấy người này lúc cười lại có má lúm đồng tiền hiện lên trên má người đàn ông này. Khoác lên mình bộ vest đen vô cùng lịch lãm lại còn kiểu chải tóc gọn gàng, giọng nói điềm tĩnh đã để lại ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên.
Danh Linh liếc nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng không ngừng cảm kháng vẻ đẹp của người này.
Đúng là càng nhìn càng thấy đẹp nhỉ?
Thấy Danh Linh nhìn chằm chằm vào mình Trình Hải có chút ngại ngùng, cậu sờ gáy rồi nói:
“Không biết cô có gì muốn nói sao?.”
“Ha…hả? À không.”
“Vậy sao? Thấy cô nhìn như vậy làm tôi cứ tưởng mặt mình dính gì đó. Haha.”
“À à…”
Lúc này Danh Linh mới hoảng hồn quay sang chỗ khác, đúng là quá lộ liễu rồi. Có cần nhìn nhười ta một cách chằm chằm như vậy không nhỉ? Nhìn vóc dáng của cậu liền khiến cho bệnh nghề nghiệp của Danh Linh trổi dậy, đầu không ngừng nhảy số vô vàng kiểu thiết kế phù hợp cho cậu nhưng vẫn ráng kiềm chế lại.
“Không biết sao nhìn anh tôi thấy quen quen mắt nhỉ? Hình như từng thấy ở đâu đó rồi, với gương mặt với vóc dáng này thì tôi sao có thể bỏ lỡ được nhỉ? Hm…”
Danh Linh xoa xoa cằm ráng nhớ lại những kí ức của mình, đúng thật là nhìn cậu làm cho Danh Linh có cảm giác rất quen thuộc.
“Haha, tạm…tạm thời gác qua chuyện này nhé! Hiện giờ tôi có việc rồi nên không thể đứng đây hoài được.”
“A…”
Nghe cậu nói vậy Danh Linh có chút tiếc nuối, dù sao hiếm khi mới gặp được một chàng trai đẹp trai đến như thế này cơ mà. Trong đầu lại tự dưng nghĩ lên một ý tưởng điên rồ: Phải chi người mình xdm mắt là chàng trai này nhỉ?. Nhưng rồi Danh Linh đành phải cất đi suy nghĩ ấy, cũng không dám làm phiền người khác nữa, Danh Linh mỉm cười rồi vui vẻ nói:
“Tôi cũng có việc rồi nên là cũng không đứng đây hoài được, để người khác chờ đợi đó không phải là phong cách của tôi.”
“Trùng hợp nhỉ? Tôi cũng như vậy, nay có cuộc hẹn nên tôi đã đến rất sớm. Chỉ vì không muốn để đối phương phải chờ đợi quá lâu.”
Đây có được coi là người cùng tầng số không nhỉ? Tuy chỉ là lần đầu gặp mặt nhưng cả hai lại nói chuyện rất ăn ý và không có sự ngại ngùng nào. Nhưng đến đây Danh Linh mới nhận ra rằng cậu vừa mới bước ra từ trong căn phòng đã được hẹn trước đó. Lỡ như…
“A…tôi…tôi muốn hỏi cậu có henn với người đó ở trong này sao?”
Danh Linh chỉ vào căn phòng đằng sau, Trình Hải nhìn theo hướng tay rồi khẽ gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Aaa…”
Nghe xong câu trả lời đó trong người Danh Linh lại đột nhiên phấn khích cô cùng, như không tin được vào tai mình. Không lẽ nhưng gì cô mong ước đã thành sự thật rồi sao?
Nhìn thấy nét mặt phấn khích của Danh Linh lại khiến cậu có chút sững lại, biểu cảm này cũng hiếm gặp thật đấy!
“Bộ có chuyện gì sao?”
Cậu nghiêng đầu hỏi.
“Trùng hợp thật đấy! Tôi…cũng có hẹn ở căn phòng này.”
“!”
Cậu ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, đúng là trùng hợp quá rồi.
"Vậy…không lẽ cô là người mà cô ấy nhắc đến sao?
"Anh là người mà bạn tôi nhắc đến sao?
Cả hai đột ngột nói lên cùng một, điều này lại khiến cho cả hai thích thú vô cùng. Và thích thú nhất có lẽ là Danh Linh.
“Haha, vậy là đúng rồi nhỉ?” Danh Ling mỉm cười nói.
“Haha, chắc là đúng người rồi.”
Cả hai ngây ngốc nhìn nhau mỉm cười, ai mà lại ngờ được lại gặp nhau trong tình huống này cơ chứ. Và quả thật, sắc thái và thần khí vui tươi nhộn nhịp của Danh Linh liền thu hút cậu, lần đầu tiếp xúc đã mang đến cảm giác thoải mái và vui vẻ như thế này liệu có phải là một tín hiệu tốt không nhỉ?
Càng nhìn cả hai càng thấy đối phương quả thật rất quen nhưng lại không tài nào nhớ ra được. Một người là diễn viên nổi tiếng trong và ngoài nước săn đón, người còn lại là nhà thiết kế thời trang đều được cả trong nước và ngoài nước biết đến thì việc cả hai không biết nhau cũng là một chuyện lạ. Cũng phải thôi, vốn dĩ họ chỉ xuất hiện qua trên mạng qua hình ảnh video là một người khác, và khi gặp mặt thế này cũng sẽ khác hơn so với trên mạng. Từ phong cách lẫn trang phục thường ngày. Và họ đều là những người bạn rộn không có thời gian để quan tâm đến mạng xã hội nên dù đã thấy nhau qua trên điện thoại nhưng cũng không thể nhớ nổi. Nhưng tôi tin rằng khi nghe tên thì chắc chắn họ sẽ nhận ra ngay.