Mục lục
Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm ơn quản lí!” Nhan Như Y cười vui vẻ, cô từ trước tới nay chưa từng xấu hổ vì được khen ngợi, cô rất thích nghe lời khen ngợi!

Quản lí thu nụ cười lại, nói vào vấn đề chính: “Là thế này, cô có sẵn lòng làm việc ở đây không? Lần này là kí hợp đồng chính thức.”

Như Y liền vội vàng gật đầu: “Đồng ý, đương nhiên là đồng ý!”

“Ha ha, đồng ý là tốt rồi!” Quản lí cầm một bản hợp đồng chính thức đưa cho Nhan Như Y. “Cô nhìn kĩ đãi ngộ phía trên một chút, còn có yêu cầu!”

“Được!” Cô nhanh chóng nhận lấy hợp đồng, cẩn thận đọc.

Hợp đồng cơ bản tính toán hợp lí, sau khi chuyển lên làm chính thức tiền lương mỗi tháng là bảy nghìn nhân dân tệ, ngoài ra còn có tiền trợ cấp, bảo hiểm năm cũng không ít, tăng ca thì tính toán ngoài.

Bằng cách này, rốt cuộc cô đã có công việc chính thức đầu tiên trong đời!

Kí xong hợp đồng, lúc về nhà đã khuya, cô gọi điện cho ba báo tin mừng, mà ba vẫn giống như cũ, không quên dặn dò: “Có công việc thì làm cho tốt, đừng để người khác trong công ty nói con không tốt.”

“Ba, con biết rồi! Ba còn chưa hiểu rõ con gái của ba sao? Lúc nào gây thêm phiền phức cho người khác, lúc nào khiến người khác nói con không tốt, ba yên tâm đi!”

“Còn có bên ngoài, không nên kết giao bạn trai lung tung!” Ba Nhan rất nghiêm túc cảnh cáo.

“Ba, không phải chứ? Hiện tại con đã tốt nghiệp, cha còn ràng buộc con?” Lúc đi học ba không cho cô có bạn trai, tất nhiên cô không nghe lời nên phải trả giá. Còn hiện tại, cô không có tâm tình kết giao bạn trai, nhưng cô cũng không muốn mất đi quyền lợi này.

“Mặc dù con đã tốt nghiệp nhưng tuổi con còn nhỏ, mới hai mươi tuổi, hai mươi tuổi thì gấp làm gì?” Ba Nhan độc tài nói, con gái trong mắt ông vẫn chỉ là một đứa bé. Hơn nữa, trẻ em từ nhỏ không có mẹ, con gái có điều gì cũng không nói với ông, như vậy con gái bên ngoài bị người ta bắt nạt, có khi ông cũng không biết!

Vì vậy, hiện tại ông phải hạn chế con gái nói chuyện yêu đương!

“Ba...” Nhan Như Y mất hứng nói “Ba xem, ba rất khác biệt với cha mẹ người khác, nhà người khác sợ con mình không có đối tượng để yêu, còn tìm người giới thiệu con người thì ngược lại, cấm con!”

“Bởi vì ba đã gặp qua nhiều thất bại, ví dụ rất nhiều, trong trường chúng ta trước kia có một học sinh có thành tích xuất sắc, cô ấy thi ra ngoài, vào trường đại học thì có bạn trai, mới đầu cha mẹ gặp ba còn lớn tiếng khoe khoang, sau đó thì sao, còn không phải là chia tay? Như vậy sẽ phá hỏng danh dự của một người con gái, có biết không?”

Làm giáo viên, nhất là thầy giáo, nhìn vấn đề lúc nào cũng chỉ nhìn từ một phía, mà còn có thói quen bắt buộc phải thực hiện. Nói cách khác, chỉ cần là chuyện ba công nhận, cô đừng tưởng có thể thay đổi suy nghĩ của ông. Điều cô làm chỉ có thể là, ba cô trên có chính sách, cô là con gái dưới có đối sách!

“Được, con không kết giao!” Cô tức giận nói.

“Ngoài ra...” Thầy giáo Nhan giống như làm báo cáo tổng kết, thứ tự rõ ràng, sau khi nói xong vài điểm, vẫn không quên thêm một cái ‘ngoài ra...’

“Còn có gì nữa? Ba, điện thoại đường dài rất tốn tiền, ba có thể nói nhanh một chút!” Nhan Như Y bị ba nói đến đau đầu.

“Ngoài ra còn một việc rất quan trọng, con đang làm việc, hay lúc khác cũng phải biết nắm bắt cơ hội cho bản thân mình...” Giọng nói của ông lúc này rất nghiêm túc, giống như đang nói vào trọng điểm của môn toàn học.

“Ba, ý người là gì? Con không hiểu rõ? Ba để cho con nắm chắc cơ hội quan trọng gì?” Lời của ba làm cho cô nhớ tới lời nói của thầy giáo cấp hai thường nói, cơ hội để lại cho người có sự chuẩn bị, thời điểm cơ hội đến bên cạnh bạn, không được để cơ hội vuột mất.

“Đừng đánh trống lảng, con lắng nghe nghiêm túc cho ta!” Giọng nói thầy giáo Nhan uy nghiêm, có thể tưởng tượng được chân mày ông nhíu lên, gọng kính trên mặt cũng theo lời nói của ông động đậy.

“Ba, con xin lắng tai nghe!” Nhan Như Y làm nũng nói với ba, ba, cũng là người duy nhất trên thế giới này cô có thể làm nũng.

Thầy giáo Nhan ho nhẹ mấy tiếng, hình như cảm thấy lúng túng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Bên ngoài bây giờ đặc biệt loạn, người tâm địa xảo trá cũng rất nhiều, nhất là những người đàn ông có tiền, Tiểu Như Y, ba nói cho con biết, con không thể để cho tiền bạc mê hoặc!”

Bên này điện thoại, Nhan Như Y quả nhiên liếc mắt xem thường, choáng váng ngã xuống giường, cô quả thật là bị ba cô đánh bại. Đây không phải là lời lẽ tầm thường sao? Từ ngày cô rời nhà đi, ba cô giảng cho cô vấn đề này, bây giờ còn nói. “Ba, yên tâm, con xin cam đoan với chủ tịch Mao, con nhất định có thể ngăn cản sự xâm nhập từ mọi loại mật ngọt của giai cấp tư sản, tuyệt đối không cho giai cấp tư sản xấu làm hư hỏng, con nhất định tiến lên dưới lá cờ đỏ, siêng năng nhất, khỏe mạnh nhất, người con gái thuần khiết nhất!”

Nếu hôm qua ba biết cô cự tuyệt cử nhân B, người đàn ông hoàng kim độc thân nổi danh nhất thành phố, có thể khen ngợi cô hay không, thậm chí cho cô một tấm giấy khen?

Hoắc Doãn Văn không chỉ là nhà tư bản chủ nghĩa lớn nhất, ‘viên đạn bọc đường” có uy lực nhất, chính xác hơn mà nói thì anh là một chai Hạc đỉnh hồng. Không cần thưởng thức người đàn ông này, chỉ cần ngửi một lần, thì phụ nữ có thể hãm vào ‘kịch độc’ của anh rồi. Ai, cô là người bị trúng đọc nghiêm trọng nhất trong đó, bây giờ tâm tình cô vẫn còn bị mắc kẹt trong buổi tối mờ ám ngày hôm qua, bị vây trong vòng ôm và nụ hôn của anh, vì nhớ anh nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, hôn thật lâu khiến trái tim đập rộn ràng, đây gọi là bị anh dẫn động tới tiếng lòng cô. Thậm chí cô không giặt quần áo ngày hôm qua, chỉ vì trên đó còn lưu lại mùi hương của anh.

Vừa thông suốt được lập trường về giai cấp rõ ràng cùng lời thề sâu sắc quyết tâm, thầy giáo Nhan rôt cuộc yên tâm tạm thời kết thúc điện thoại, sau đó đem điện thoại giao cho cặp song sinh.

“Chị... bọn em đã bắt đầu kì nghỉ, ở nhà tự do học tập.” Giọng nói của bé trai vang lên trong điện thoại.

“Đáng ghét, anh để em nói, em muốn nói chuyện với chị hai!” Một cô bé ở bên cạnh cướp đoạt, chỉ có điều lại bị cướp mất.

Mặc dù không thể thấy được tình huống ấy, nhưng Nhan Như Y cũng có thể tưởng tượng ra, hai nhóc sinh đôi ấy chắc chắn giống như hai con hổ nhỏ, lại tranh giành điện thoại. Nhan Như Y không tự chủ nở nụ cười: “Rốt cuộc trong hai người ai là người nói trước, còn tiếp tục phá phách, chị lập tức cúp điện thoại!”

“Em nói trước, đi, em nhỏ hơn anh, xếp hàng!” Bé trai dạy dố.

“Ưu tiên phụ nữ!”

“Em là phụ nữ sao? Em chỉ là con nhóc... đừng nghịch nữa, để anh và chị hai nói chuyện nghiêm túc!” Sau đó, cậu bé nghiêm túc nói chuyện điện thoại. “Chị hai, chị ở bên ngoài cũng đừng làm việc quá sức! Chuyện học phí chị cũng đừng lo lắng, em cũng là người lớn, chuyện học phí để chúng em tự nghĩ biện pháp. Năm nay, trường cấp ba của huyện chúng ta cấp cho người thi đậu trường đại học trọng điểm học bổng rất cao, chị nghĩ rằng em trai của chị, khả năng của em, tiền học bổng này nhất định là của em. Thành tích học tập của Tiểu Phỉ cũng không kém, không lấy được học bổng bậc một, cũng có thể lấy được học bổng bậc hai. Ngoài cái đó ra, chúng em còn có ba tháng nghỉ, chúng em cũng có thể kiếm một chút tiền! Cho nên chị cũng không cần lo lắng cho chuyện của chúng em, chị nên thư giãn, vui đùa nhiều một chút. Bây giờ con gái mặc quần áo cũng có thể xinh đẹp, chị nên mua cho mình vài món đồ.”

Em trai còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy khiến Nhan Như Y áy náy, muốn khóc. Thật ra cô cảm thấy có lỗi với em trai vì không thể làm một người chị tốt, cô không hề biết tiết kiệm tiền. Ví dụ như vì mình lười nấu ăn, nên ba bữa đều mua cơm ngoài quán về ăn, vài lần tình cờ còn cùng mấy người bạn học góp tiền ăn cơm quán, hát KTV, cũng thường xuyên đi mua quần áo ở chợ, có ích hay không đều mua một đống. Cô cũng vào trong quán rượu, mặc dù đều là người khác tiêu tiền!

Cho nên có thể thấy được, nếu như cô vẫn luôn tiết kiệm như lời nói, thì tiền học phí của em trai và em gái cũng đã có rồi!

“Chị hai, chị có nghe không?” Nhan Như Quân hỏi.

“Ừ, chị nghe rồi!” Nhan Như Y cảm giác như mình là Tội nhân thiên cổ vậy!

Nhan Như Quân lại lén lút nói nhỏ với Nhan Như Y: “Đúng rồi, ở bên ngoài chị nên có một người bạn trai, tốt nhất là có xe. Như vậy lúc chúng em đến, mọi người có xe di chuyển sẽ dễ dàng hơn!”

“Còn tìm một người có xe, để mấy đứa di chuyển dễ dàng? Em bắt chị đi tìm người thế nào?” Lời của em trai Nhan đã khiến tất cả mọi cảm động của Nhan Như Y tan thành mây khói. Tốt, đây không phải là để người chị như cô đi bán nhan sắc sao?

“Chị, chẳng lẽ điều em muốn không đúng? Ở trong lòng em, chị hai là người phụ nữ hoàn mĩ nhất, tất cả đàn ông đều không xứng, cho nên bạn trai của chị hai phải là một thanh niên đẹp trai, tất cả đều nổi trội!”

“Được rồi, em đừng khiến lời nói tráng lệ như vậy, ba hoa chích chòe, đến lúc đó đến đây chơi, chúng ta đi bằng xe buýt!”

“Không được đâu! Chị, đi xe buýt rất tốn thời gian! Chị, cầu xin chị mà... Nhanh chóng nắm lấy cơ hội, đầu tiên tìm một người có xe, có được hay không?” Như Quân cố gắng khuyên!

“Nhan Như Quân, bây giờ chị ra lệnh cho em dừng ngay ý tưởng ngu ngốc này lại! Ôn tập cho tốt, đừng để đến lúc thi lại bị rớt!”

“Sẽ không, dễ dàng bị rớt phải là Tiểu Phỉ...”

Ở một bên, Nhan Như Phỉ tức giận kêu to “Ngậm cái miệng quạ đen của anh lại, anh mới là người có thể trượt, dễ dàng trượt... chị, chị nghe Tiểu Quân nói kìa, đáng ghét!”

Ở bên kia, Tiểu Quân cười đến thở không ra hơi “Tiểu Phỉ, em không nên nguyền rủa anh bị trượt, em nên suy nghĩ một chút, nếu anh thi tốt, tương lai phát triển tốt, em còn sợ không tìm được người chồng tốt sao? Nếu như anh làm anh trai là một kẻ vô tích sự, còn phải liên lụy em giúp anh nuôi gia đình, đến lúc đó em mới uất ức!”

“Thôi đi, nếu anh được thăng chức nhanh chóng, chỉ biết đối xử tốt với vợ tương lai, còn có thể nghĩ tới người em gái này, có quỷ mới tin!”

“Được rồi, xem ra hai người các em ai cũng không căng thẳng, chị mặc kệ hai người! Nhớ kĩ, giấy báo thi, thẻ căn cước của hai đứa, đừng làm mất trong mấy ngày này! Cũng đừng ăn quá nhiều, đừng ăn đồ cay, ăn đồ dễ tiêu một chút!” Nhan Như Y dặn dò mấy câu đơn giản.

“Yên tâm đi, chị hai!”

“Dạ, chị hai, thầy giáo cũng đã dặn dò, chị đừng quên trong nhà chúng ta cũng có một thầy giáo Nhan!” Tiểu Phỉ buồn bã nói. Có thể thấy, mấy ngày nay thầy giáo Nhan cũng nói không ít với con gái để phòng hờ!

“Tốt lắm, mấy đứa bận rộn, chị đi giặt quần áo, có rất nhiều đồ chưa được giặt, cúp trước!” Nhan Như Y nói xong liền cúp điện thoại, vừa nắm lỗ tai bị nóng, vừa đi vào toilet.

****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****

Nói thật khoảng cách của cô với cô gái có chuẩn mực tốt thì kém rất nhiều, ví dụ như cô rất lười, cởi quần áo thậm chí là quần lót cũng không thèm giặt, đều để chất thành đống, kì thật đến lúc không có quần áo để mặc mới chịu hoạt động cánh tay để giặt.

Đem mấy cái quần lót còn mang vết máu để vào trong chậu nhỏ, cô lại tiếp tục đem những bộ quần áo khác ngâm vào chậu lớn! Mới hòa tan bột giặt, xoa nhẹ vài cái! Di động liền vang lên!

Cô xắn tay áo lên nhận điện thoại, chuẩn bị tốt đối diện với sự theo đuổi mãnh liệt của Cao Hải.

“Này, có chuyện gì sao? Em đang bận đây?” Cô một tay cầm điện thoại, một tay vén vài sợi tóc cản trở ra sau tai.

“Tuyêt, thì ra mỗi lần em bận là vì anh, phải không? Mỗi lần anh gọi tới em đều bận rộn!” Cao Hải mất hứng oán trách, giọng nói của công tử đào hoa trước sau như một.

“Em thật sự đang giặt quần áo!”

“Vậy ý của em là mấy lần bận rộn trước đây đều là nói dối anh à?” Anh bắt được bệnh của cô cũng không buông tha, giống như cùng anh trải qua quá trình huấn huấn luyện của Đức.

“Ai nói dối anh, anh cho rằng ai cũng tốt số như anh à? Người của thành phố B, có sẵn mấy cái nhà, sáng sớm công việc trong nhà đã được làm xong, đến một chiếc tất thối cũng cùng đều để mẹ anh giặt. Chúng em là thanh niên vùng khác đến, ngày nào không phải đều bận rộn làm việc vì sinh tồn trong cuộc sống?”

“Nhìn một chút, em thật đáng thương, khiến anh đau lòng, không thể cưới em về nhà, thật có lỗi. Tiểu Như Y, nếu cực khổ như vậy, không bằng cưới anh đi? Như vậy nhà của anh cũng là nhà của em, mẹ của anh cũng là mẹ của em,...” Cao Hai vội vàng nhân cơ hội thuyết phục.

Vừa nghe anh lại nói lời không đứng đắn, Nhan Như Y buồn cười, cô lần này không cự tuyệt anh, dứt khoát đồng ý với anh, để xem tiếp theo anh sẽ nói như thế nào. “Tốt, chủ ý này của anh thật tốt. Vậy khi nào thì anh mang em tới nhà anh, gặp mẹ anh?”

Câu nói này thành công ngăn chặn miệng của Cao Hải, để cho anh không dám nói láo. “Việc này, việc này... Tiểu Như Y, em nói có thật không? Nếu là thật, anh nghĩ chúng ta nên tiếp xúc trước.”

Nhan Như Y đặt một tay lên thắt lưng, khịt mũi nói: “Làm sao vậy, anh sợ hả? Còn nói là muốn lấy em, về sau không thể thực hiện như lời nói, lần sau thì nói ít thôi, nếu không coi chừng chính mình chịu không nổi!”

Lời này đẩy Cao Hải đi xa, lão đại của anh không muốn, giống như thật sự tức giận. “Hắc... em nói lời này là xem thường anh? Em cho rằng anh cả ngày trêu chọc em là vì cái gì?”

“Chẳng lẽ anh không đùa cợt em sao?” Nhan Như Y không xấu hổ hỏi ngược lại anh.

‘Trêu đùa’ nghĩa là hay nói giỡn, lấy một người ra làm niềm vui.

“Xem ra hôm nay anh mà không làm một chút gì đó, anh sẽ xem thường anh!” Giọng nói của anh lên cao, thật sự vội vàng. “Nhan Như Y, em ở nhà chờ cho anh, tối hôm nay chúng ta sẽ xử lí hết mọi việc, tới lúc gạo nấu thành cơm rồi, anh không tin, còn ai có thể ngăn cản anh cưới em!”

“Ai cùng anh gạo nấu thành cơm, không quan tâm tới anh nữa...” Nói xong, cô đang muốn cúp điện thoại! Mỗi lần nói chuyện cùng Cao Hải đều như vậy, chỉ cần cô không thô lỗ trực tiếp cúp điện thoại, anh tuyệt đối sẽ không dừng lại!

“Đừng đừng đừng... em xem, tại sao em lại không tin anh? Nếu quả thật anh có thể cưới em, vậy thì tới trước, gạo nấu thành cơm, chủ ý này cũng không tồi!” Cao Hải nghiêm túc nghĩ.

“Đáng ghét, em cúp điện thoại!”

“Đừng đừng, anh đến đón em, buổi tối chúng ta cùng tới quán rượu!” Cao Hải tranh thủ từng giây nói.

“Không có hứng thú!” Cô hét lớn vào trong điện thoại, sau đó quả quyết cắt đứt.

Nhan Như Y nhìn điện thoại di động một chút, suy nghĩ người ở đầu bên kia cả ngày ngoại trừ ăn không ngồi rồi thì nói giỡn, lại nhìn một đống quần áo phải giặt trước mặt mình, cảm thấy đặc biệt không công bằng. “Anh cho rằng ai cũng tốt số như anh sao, nếu như... nếu như em cũng có mẹ ở đây thì tốt biết bao nhiêu!”

Ai, bây giờ việc cô có thể làm đó là nhanh chóng gặt xong đống quần áo, sau đó nấu một hộp mì gói lấp đầy bụng mình!

Hiện tại bụng của cô đã trống rỗng rồi!

Lúc này, cửa phòng cửa cô lại vang lên tiếng chuông! Bọt xà phòng trên tay còn chưa rửa đi đã nhanh chóng chạy ra mở cửa, nói vọng ra ngoài cửa: “Ai ngoài kia vậy?”

****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****

“Đây có phải là nhà của Nhan tiểu thư không?”

Giọng nói bên ngoài rất lễ phép, cũng rất quen thuộc, nhưng đó là ai vậy?

Nhan Như Y nghi ngờ không hiểu, mở cửa phòng, bất ngờ nhìn thấy vẻ ngoài trắng mập của trợ lí Triệu: “Trợ lí Triệu, anh khỏe không, anh tới đây làm gì vậy?”

“Nhan tiểu thư, cô khỏe không, có thể nói không tìm sai chỗ!” Trợ lí Triệu cười nói, sau đó vội vàng đem túi giấy trong tay vào. “Đây là đồ của tổng giám đốc Hoắc sai tôi đưa tới, còn lo lắng cô không ở nhà, may mắn cô đang ở đây!”

“Trợ lí Triệu, tôi không tiện nhận quà tặng của tổng giám đốc Hoắc, anh mau mang về đi!” Nhan Như Y nhanh chóng lần lượt mang túi trả về.

Trợ lí Triệu không cầm trở về, người vẫn dựa ra sau. “Sao lấy về được, đây dù sao cũng là một phần tấm lòng của tổng giám đốc Hoắc!”

“Nhưng mà, không có công không thể nhận quà, tôi thật sự không thể nhận!”

“Nhan tiểu thư, cô cũng đừng khách khí, cô giúp đỡ tổng giám đốc Hoắc nhiều như vậy, sao lại không có công? Ngoài ra, những thứ này chẳng qua cũng chỉ là một ít đồ ăn, tổng giám đốc Hoắc muốn cô bồi bổ thân thể, hôm trước cô cũng ngất đi. Cho nên bây giờ cô đừng làm khó tôi, nhanh cầm lấy đi! Tôi chẳng qua chũng chỉ là nhân viên, chẳng may chọc tổng giám đốc Hoắc mất hứng, đến lúc đó mất đi công việc, một nhà ba người chúng tôi sẽ không có cơm ăn!”

Có thể làm trợ lí tài ăn nói nhất định là rất cao, đặc biệt là trợ lí của một ông chủ lớn, nhất định không phải người bình thường!

Dưới lời thuyết phục của trợ lí Triệu, Nhan Như Y không thể không nhận đồ ăn mà người ta đưa tới!

“Nhan tiểu thư này, cô hiện tại còn đang bận, vậy tôi về trước, hôm nay tổng giám đốc Hoắc còn có một tiệc rượu với mấy lãnh đạo của chính phủ!” Trợ lí Triệu vừa nói, vừa tiện tay đóng cửa.

“Cảm ơn anh, hẹn gặp lại!” Nhan Như Y đi ra cửa phòng, tạm biệt trợ lí Triệu.

“Nhan tiểu thư, cô mau đóng cửa đi, tổng giám đốc Hoắc còn nói đồ ăn phải ăn lúc còn nóng, nếu không sẽ mất đi giá trị dinh dưỡng!” Trợ lí Triệu vừa quay đầu lại nói, vừa xuống tầng, thái độ rất cung kinh đối với cô.

Sự cung kính này làm Nhan Như Y cảm thấy lúng túng, có trời mới biết người ta người ta đem mình đặt ở vị trí nào!

Nhất định bởi vì cô và Hoắc Doãn Văn... quan hệ không nhỏ?

Sau khi khép cửa phòng lại, bụng đói kêu vang, cô quyết định ăn đồ ăn khi đang còn nóng! Mở túi giấy ra, bên trong có một phần cơm hộp ngon miệng, ba mặn bốn chay, bao bì tiện lợi không chỉ tinh tế sạch sẽ, màu sắc thức ăn bên trong lại càng tuyệt vời, làm cho người ta có cảm giác thèm ăn!

Ngoài ra, bên cạnh còn có một bình giữ nhiệt xinh xắn, mở ra thì thấy đúng một phần canh, có chút dính lại, bởi vì phần canh này rất thơm, mà cô chưa từng ngừi qua mùi thơm này, cho nên vội vàng uống hết một ngụm để thử mùi vị.

Vừa vào miệng, mùi thơm này liền tràn đầy trong khoang miệng, làm cô không nhịn được uống hết một chén, hai chén, ba chén,...

Ăn xong, cô còn không nhịn được chép miệng, nghi ngờ lẩm bẩm: “Ah, đây là loại canh gì vậy? Nguyên liệu chủ yếu là gì? Làm sao mùi vị lại tốt như vậy hương vị lại vừa để uống?”

Đáng tiếc, không nhịn được, bây giờ muốn ăn cũng không có!

Món ăn ngon chính là như vậy, rất dễ làm người ta nghiện!

Trợ lí Triệu đưa đồ ăn xong, liền vội vàng về công ty báo cáo tình huống: “Tổng giám đốc Hoắc, Nhan tiểu thư ở nhà, tổ yến cũng thuận lợi đưa tới!”

Hoắc Doãn Văn đang tựa người trên ghế sopha, vuốt vuốt điện thoại di động trong tay. Thấy trợ lí trở lại, liền đưa ánh mắt nhìn vào người trợ lí.

“Ừ” Hoắc Doãn Văn đáp một tiếng nhưng vẫn không tin tưởng, trực tiếp ngồi dậy, dò hỏi: “Lão Triệu, ăn tổ yến đối với thân thể vừa sinh non, có thể giúp ích sao?”

“A...dạ, đây là vợ tôi nói cho tôi biết!” Trợ lí Triệu gật đầu nói, nhưng ánh mắt lại di chuyển một chút. Không có cách nào, ai bảo anh không nói thật với tổng giám đốc Hoắc tình hình thân thể Nhan tiểu thư hiện tại? Vẫn khiến tổng giám đốc Hoắc một mực cho rằng Nhan tiểu thư sảy thai!

Bởi vì đi bên cạnh tổng giám đốc Hoắc đã nhiều năm, anh biết rõ tổng giám đốc Hoắc thường đem giấu đi toàn bộ cảm xúc, cho dù đối mặt với cô gái mà mình yêu thích, cũng sẽ khống chế được phần tình cảm mãnh liệt này, giống như tự làm khổ chính mình!

Vị tổng giám đốc trẻ tuổi này, nhiều lúc làm người khác cảm thấy đau lòng!

Là một người phụ nữ, anh lại là một ông chủ lớn, chỉ cần một chiếc thẻ, tặng cho một căn nhà, cô gái ấy nhất định sẽ đi vào khuôn khổ, cần gì mà phải làm khổ chính mình như vậy!

Nhưng anh làm trợ lí người ta nhiều năm như vậy, anh rất hiểu tính tình của tổng giám đốc, cũng biết rõ tổng giám đốc thực sự có tình cảm với Nhan tiểu thư. Cho nên anh không dám có một chút yêu cầu tổn thương tới Nhan tiểu thư, trong lòng anh Nhan tiểu thư hoàn mĩ không tì vết, anh không dám đụng chạm, không dám nhúng chàm cô!

Cho nên... sau ngày xảy ra chuyện ‘sinh non’, anh cũng linh động không nói ra tình hình thực tế, khiến tổng giám đốc Hoắc nghĩ răng Nhan tiểu thư bị sảy thai!

Hoắc tiên sinh lớn lên ở nước ngoài, đối với tình huống sinh nôn, anh căn bản là không biết!

Cho nên lời nói dối của anh cũng dễ dàng vượt qua!

“Tổng giám đốc Hoắc, Nhan tiểu thư là người rất kiên cường, nhưng mà nhìn vào vẫn khiến người khác đau lòng!” Trợ lí Triệu âm thầm nhìn tổng giám đốc Hoắc vài lần, sau đó thong thả nói, cố ý chỉ nói một nửa, để lại một nửa, khiến cho đối phương tập trung vào đề tài!

Quả nhiên _

Hoắc Doãn Văn dừng việc nghịch điện thoại, đầu lông mày nhăn lại, hỏi thăm một tiếng. “Hả? Là thế nào? Anh đã thấy cái gì à?”

“Lúc tối tới, Nhan tiểu thư đang giặt quần áo, nhìn bộ dạng chưa có ăn cơm, lúc đi thì cũng đã muộn rồi! Cô gái nhỏ, ở bên ngoài đúng là không dễ dàng!” Trợ lí Triệu vừa nói, vừa nhìn mặt đối phương. “Vợ của tôi cũng nói, sau khi cơ thể cô gái này bị tổn thương thì không nên giặt quần áo_”

“Là như vậy?” Chân mày Hoắc Doãn Văn nhăn lại thật cao.

Ở trong lòng, anh điên cuồng mắng nha đầu kia. Nha đầu xấu xí không nghe lời, tại sao cô không biết giữ mình trong sạch? Không phải đã sớm quyết định chia tay tên họ Từ kia sao? Tại sao lại ở cùng một chỗ với người kia, để rồi xảy ra quan hệ?

Cho dù hai người đã xảy ra quan hệ thì cũng phải biết chú ý ngừa thai? Thế nào lại không biết tự bảo vệ mình, để cho chính mình mang thai?

Chẳng lẽ cô cảm thấy mất đi một đứa bé rất vui vẻ?

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Sau khi tự mình nói hai chữ ‘chết tiệt’ này, thế nhưng anh không cách nào tưởng tượng nổi nha đầu xấu xí ấy nằm ở dưới thân một người đàn ông khác!

“Ngày mai tìm một bác gái qua đó, giúp cô giặt quần áo, xử lí mọi chuyện trong sinh hoạt!” Hoắc Doãn Văn ra lệnh.

“Dạ!” Trợ lí Triệu lập tức tuân lệnh, sau đó đi ra cửa phân phó!

Như Y bên này!

Món canh này hương vị rất tuyệt, thuận tiện cũng cực kì ngon, cùng lúc trước giống nhau, Nhan Như Y vừa ăn thì không dừng lại được! Cho nên sau khi ăn uống no say, cô suy nghĩ một chút cũng nên bầy tỏ lòng biết ơn với Hoắc Doãn Văn!

Ngay lúc bấm điện thoại, cô không khỏi lại nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, liền cảm thấy thẹn thùng, hình như gọi điện thoại cũng không ổn.

Cho nên dứt khoát, cô nhắn tin cho anh!

‘Bữa ăn tối rất ngon, hương vị món canh cũng rất tuyệt, tôi ăn rất nhiều, rất no, rất cảm ơn anh vì bữa tối, chúc anh vui vẻ trong công việc, Tiểu Nhan!’

Hoắc Doãn Văn nhìn thấy tin nhắn gửi tới, đầu tiên là giật mình một cái!

Mà đầu bên kia điện thoại, quả nhiên Nhan Như Y vẫn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, chờ mong anh sẽ trả lời tin nhắn của mình.

Thật là ngốc, anh là một tổng giám đốc lớn, cần gì phải trả lời tin nhắn không quan trọng này chứ?

Hai mươi phút trôi qua, thời điểm cô cho rằng anh sẽ không trả lời tin nhắn, điện thoại của cô truyền đên tiếng báo tin nhắn, trên màn hình điện thoại hiển thị danh sách người liên lạc vừa lúc là đuôi số bốn ba, lòng cô dạt dào tươi mới mở tin nhắn, phía trên cũng chỉ có ba chữ ‘không khách khí’.

Trong lòng cô không khỏi thất vọng, ba chữ này thế nào cũng không đủ nhìn! Sau đó, cô nghi ngờ tin nhắn trả lời có phải là chuyển nhầm không, tự lừa dối chính mình, sau đó cô lại tiếp tục mở hộp tin nhắn ra, , không dưới mười lần, cuối cùng cô nhìn ba chữ này như có điều suy nghĩ.

Cô nghĩ tới người viết ba chữ ‘không khách khí’ này, bao gồm cay chuyện mờ ám của bọn họ xảy ra ngày hôm qua, mặc dù khoảng thời gian đó rất ngắn ngủi, nhưng cảm giác đó lại mãnh liệt sâu tận xương tủy.

Cô nằm ngang trên giường, nhìn chằm lên trần nhà, trong suy nghĩ đều là anh!

Chuyện tối qua đối với anh mà nói, không phải là không có ý nghĩa gì chứ? Cũng không phải là anh đã quên mất? Hay là căn bản anh đã uống quá nhiều? Nhưng anh cũng không có uống nhiều? Nếu như không quên thì tại sao lại không gọi điện thoại cho cô? Chẳng lẽ ngày hôm qua cô hành xử quá mức tùy tiện? Làm cho anh hiểu lầm cô? Ấn tượng mà cô để lại cho anh có phải rất không tốt?

Nếu như hiện tại hai người gặp nhau, anh nói tất cả là do say rượu, không biết mình đã làm gì, cô biết để mặt mũi ở đâu đây?

“Không_” Nhan Như Y vội vàng ngừng suy nghĩ của mình lại, giống như trừng phạt vò đầu của mình, hạn chế suy nghĩ của mình lại. “Nhan Như Y, cô không bị điên, cô gặp anh ta thì thế nào, cô có can đảm đi giành bạn trai của người khác sap? Cô có khả năng làm bạn gái của người ta sao? Cô không nên ngu ngốc, không cần muốn người ta_”

Sau khi dừng nói nhảm, cô lại đem đầu vùi vào giữa hai đầu gối!

“Làm gì vậy, tại sao lại để anh ta dế dàng nắm suy nghĩ của mình trong lòng bàn tay? Nhất định là bởi vì gần đây không yêu, đúng, nhất định là vì gần đây không có bạn trai thích hợp, vậy nên mới có những suy nghĩ không nên! Đúng, ngày mai mình nên tìm kiếm một người bạn trai, tốt nhất là có xe, chủ ỹ này hình như cũng không tệ lắm, như vậy lúc hai quỷ lười đó tời, đi chơi cũng sẽ dễ dàng!”

Nghĩ ra một chủ ý tốt, Nhan Như Y bắt đầu nghĩ tới những nhân viên nam trong công ty, nghĩ xem người nào hình dáng không tệ lắm, tính tình thì tốt một chút, nhất là phải có xe! Nhưng mỗi lần suy nghĩ cô lại không nhịn được so sánh với Hoắc Doãn Văn, cho nên suy nghĩ một hồi, tất cả nhân viên nam đều bị cô lần lượt loại bỏ_

****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****

“Ngày mai, tôi đến tổng công ty báo cáo?” Bị gọi vào phòng quản lí, Nhan Như Y chỉ vào mũi mình, không tin lặp lại câu hỏi!

“Đúng vậy, bên cạnh phó tổng giám đốc đang thiếu người phiên dịch thích hợp, không có thuê người để dùng, cho nên muốn điều người trong công ty chúng ta qua, tôi cảm thấy cô không tệ, Tiểu Nhan!” Quản lí kinh doanh nhìn cô một cái, gật nhẹ đầu. “Tiểu Nhan, đây chính là cơ hội tốt! Cô đến tổng công ty, tiền lương cũng sẽ được điều chỉnh thích hợp, gấp 1.5 lần ở đây, như vậy cô có thể kiếm hơn một vạn rồi!”

Đến tổng công ty, làm phiên dịch của phó tổng giám đốc, lương mỗi tháng hơn một vạn! Đây... Đây đương nhiên là chuyện tốt rồi!

“Nhưng quản lí, tôi nghĩ tôi mới đến, có rất nhiều việc tôi còn không hiểu!” Giới thiệu trên cũng không có chỗ nào không tốt, nhiều một phần, nhiều chuyện thật tốt, mỗi tháng cầm thêm hơn ba nghìn đồng, làm sao mọi chuyện có thể dễ dàng như vậy.

Quản lí nhìn thấu sự lo lắng của Nhan Như Y. “Cô yên tâm, thật ra thì khi phiên dịch cho phó tổng giám đốc, đề cập đến công việc cũng không nhiều lắm. Bên cạnh anh ấy còn có những thư kí và trợ lí khác, phiên dịch chỉ là dịch tài liệu cho anh ấy_”

“Hả? Phó tổng giám đốc của chúng ta là người nước ngoài sao?” Như Y tò mò.

“Ừ, quốc tịch nước ngoài, từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài nên tiếng Trung không được tốt lắm!”

Nếu như chỉ phiên dịch lời nói, cô còn có thể nắm chắc. “Cám ơn quản lí đã cất nhắc, từ trước tới nay quản lí đã luôn giúp đỡ tôi rất nhiều, nếu không tôi cũng không được thăng chức nhanh như vậy, tôi không rời đi để làm người phiên dịch_”

“Ha ha ha, đây chỉ là làm tạm thời thôi, khi người phiên dịch của phó tổng giám đốc hết nghỉ đẻ, cô có thể trở về. Thực ra đem điều cô đi, tôi cũng không chịu! Ai, mấy người bên ngoài kia chỉ là những bông hao ngu ngốc, điều đến chỗ phó tổng giám đốc, nhất định sẽ bị mắng trở về, còn cô thì tương đối ổn, sẽ không giống họ_” Quản lí giống như là đang nói khuyết điểm của người khác, nhưng thật ra lại đang nhắc nhở cô.

Nhan Như Y lập tức hiểu được ý tứ sâu xa của quản lí. “Quản lí, đến đó nhất định tôi sẽ chăm chỉ làm việc, sẽ không gây thêm rắc rối cho ông!”

“Ừ! Đúng rồi, cô biết tổng công ty ở đâu chứ?”

Đang lúc muốn rời khỏi phòng làm việc của quản lí, Nhan Như Y âm thầm lè lưỡi, lúng túng xoay người. “Quản lí, hiện tại tôi mới nghĩ không biết tổng công ty ở đâu? Tổng Công ty của chúng ta gọi là Ngự cảnh cái gì?”

“Ai, thế nào làm việc lâu như vậy còn không biết tổng công ty là tập đoàn Hằng Viễn chứ?”

Trong mắt Nhan Như Y thiếu chút nữa vì kinh ngạc mà rớt ra. “Tập đoàn Hằng Viễn?”

“Dĩ nhiên, tập đoàn Ngự Cảnh năm ngoái bị tập đoàn Hằng Viễn mua rồi, trở thành công ty con rồi.”

“Ah!” Nhan Như Y lộ vẻ do dự. Nếu như cô đi làm ở Hằng Viễn, thì khoảng cách gần hơn với Hoắc Doãn Văn rồi sao? Như vậy... Đây không hẳn là chuyện tốt, cô làm sao có thể quên anh đây?

“Cô có thắc mắc gì sao?” Quản lí nghi ngờ hỏi.

Có vấn đề sao? Lúc trước cô cũng đi qua tập đoàn Hằng Viễn, phòng làm việc của tổng giám đốc và phòng làm việc của phó tổng giám đốc chắc sẽ không ở cùng một tầng. Với lại, trong tòa nhà làm việc cũng rất lớn, đến lúc đó cơ hội gặp mặt chắc sẽ không nhiều?

Nhan Như Y suy nghĩ đơn giản một chút, sau đó nhìn về quản lí cười một tiếng. “Không có vấn đề, không có!”

.......

Nhưng trên thực tế, thật sự là không có vấn đề?

Ngày thứ hai, cô vừa tới phòng làm việc của phó tổng giám đốc tập đoàn Hằng Viễn báo cáo, trong nháy mắt nhìn thấy phó tổng giám đốc, cô trơn to mắt!

“Tổng giám đốc Hoắc_” Cô ngây người người như phỗng... anh, anh không phải là tổng giám đốc sao? Tại sao lại trở thành phó tổng giám đốc rồi?

Hoắc Doãn Văn đi tới gật đầu với cô, ngồi vào vị trí của mình, ra hiệu cô ngồi xuống: “Ngồi_”

Cô là một nhân viên, đâu dám ngồi?

“Ngồi xuống, không sao cả!”

Mắt nhìn xuống ông chủ cũng không lễ phép, Như Y vẫn còn thấp thỏm ngồi xuống. “Trước khi tới đây, anh đã nói giám đốc Dương của coongti Ngự cảnh đem những công việc cần thiết do em phụ trách, giao phó rõ ràng rồi!”

Như Y đẩy nhanh đầu óc nhập vào công việc. “Vâng, quản lí nói cho em biết, nói em chỉ phụ trách phiên dịch một chút tài liệu quan trọng trong công việc_” Ah, hiện tại cô không rõ, tại sao anh cần dịch tài liệu thành tiếng Anh.

Hoắc Doãn Văn nhìn thấu nghi ngờ của cô, ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng giải thích. “Sau bậc tiểu học, anh đã đi Mĩ, cho nên đối thoại tiếng Trung đơn giản thì anh hiểu được, nhưng đối mặt với chữ viết thì tương đối khs khăn, cho nên những tài liệu quan trọng, anh đều cần phiên dịch một chút!”

Cô gật đầu một cái, nhưng vẫn thấy kì lạ theo dõi anh. Thật sao, hóa ra mình và quỷ tây dương quen biết lâu như vậy!

Chỉ là, hiện tại cô phải chập nhận công việc này sao?

Trong lòng cô có chút do dự, sau khi trải qua chuyện tối qua, cô làm sao có thể làm như không có chuyện gì mà làm việc cùng anh đây?

“Tổng giám đốc Hoắc, tôi nghĩ tôi không đủ sức làm công việc này, dù sao tập đoàn Hằng Viễn là công ty lớn, tôi vừa vào làm việc chưa lâu, tôi nghĩ tôi_” Như Y đột nhiên đứng lên, muốn lùi lại.

Vẻ mặt Hoắc Doãn Văn khẽ biến, giữa hai hàng lông mày xuất hiện vẻ mất hứng. “Quản lí Dương vốn là quản lí nghiệp vụ tốt, nếu là người anh ta đề cử, anh nghĩ khả năng nhất định không có vấn đề!”

“Nhưng tôi… không tin tưởng vào năng lực của bản thân!” Mấy chữ ‘không tin rằng’ này dường như là cô cắn răng nói ra, có trời mới biết, trên đời này cô cái gì cũng có thể thiếu sót, nhưng chỉ có không thiếu đi sự tự tin vào năng lực của bản thân.

Nhưng cùng làm việc với anh, cô luôn có cảm giác là lạ.

Anh đa từng ôm cô, cũng đã từng hôn cô, nếu như lúc đó cô không đẩy anh ra, nói không chừng lúc đó trong rừng cây nhỏ, những chuyện không nên xảy ra đã xảy ra rồi. Gặp quỷ, bây giờ chỉ cần suy nghĩ một chút cô cũng cảm thấy da thịt mình nóng lên… quẩn lót còn hơi ẩm!

Cô xấu hổ khiến khuôn mặt càng đỏ hơn! Đây là cảm giác bất lực, mỗi khi cô nhìn thấy anh, cô luôn không biết xấu hổ trở nên ẩm ướt.

Với tình trạng này, làm sao cô có thể hoàn thành tốt công việc? Cô còn chưa có bạn trai, có được hay không? Làm ơn hãy khoan dung.

Cho nên không có biện pháp làm việc cho anh, không có cách nào làm việc cho anh!

Ở trong lòng cô điên cuồng hô to, kiên quyết nhận định quyết định của mình là chính xác nhất!

Hoắc Doãn Văn không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, mà đứng lên từ ghế da, đi ra khỏi bàn làm việc. “Như vậy đi, hôm nay anh còn phải tới công trường thị sát, không ở trong công ty. Trước tiên, em làm quen một chút với hoàn cảnh công việc, nếu như em thực sự không thể xử lí được công việc, anh sẽ tiếp tục thương lượng với quản lí Dương!”

Nói xong, anh không cho cô cơ hội, liền đi ra khỏi phòng làm việc!

Nhan Như Y không có cách nào khác, đành phải quay về vị trí làm việc trước của minh.

Thời điểm bắt tay vào việc, Nhan Như Y mới phát hiện ra ý nghĩ của mình có chút hẹp hòi, cũng có chút viển vông, thậm chí có thể nói là nói chuyện hoang đường, lo bò trắng răng.

Theo như lời của quản lí Dương, trợ lí và thư kí bên cạnh Hoắc Doãn Văn tương đối nhiều, chỉ riêng hiện tại cô đã gặp qua sáu người rồi. Hơn nữa công việc của người nào cũng được phân chia tương đối rõ ràng, ví dụ như bây giờ cô chỉ cần dịch lại tài liệu mà thư kí vừa đưa tới, sau đó đưa lại là OK!

Dường như có thể tiếp xúc với Hoắc Doãn Văn chỉ có trợ lí Triệu và một thư kí khác, ngay cả lúc trước cô tới tập đoàn Hằng Viễn lấy hồ sơ cũng chỉ gặp qua thư kí. Ngoài ra còn có một trợ lí nữ ngoại hình vô cùng xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm, nghe nói thường đi cùng Hoắc Doãn Văn tham dự một vài bữa tiệc xã giao hoặc trường hợp quan trọng!

Cho nên, nói cách khác, cho dù cô là trợ lí của phó tổng giám đốc làm việc trong phòng thư kí, dường như cơ hội gặp mặt phó tổng giám đóc rất ít!

“Trợ lí Nhan, thế nào, có thích ứng được với công việc không?” Nhan Như Y vừa đi vào phòng trà nước, chuẩn bị pha cho mình một cốc cà phê.

Chỉ thấy trợ lí Triệu rất nhàn nhã đi vào!

“Trợ lí Triệu, sao anh lại về công ty rồi? Không phải đi cùng tổng giám đốc Hoắc đi thị sát sao?” Nhan Như Y cầm lấy cốc giấy, hói. “Anh có uống gì không?”

“Nước lọc là được rồi, trợ lí Nhan cũng đừng gọi tôi là trợ lí Triệu, tôi là một con người thô lệch, mọi người quen gọi tôi là anh Triệu!”

“Ha ha, được, anh Triệu, vậy anh gọi tôi Tiểu Nhan là được!”

“Vậy thì không được, tôi nên gọi là trợ lí Nhan thì hơn!”

“Ha ha_” Nhan Như Y cười cười, không có tiếp túc đề tài này. Trong lúc này, giữa cô và Hoắc Doãn Văn hình như có chút vướng mắc, sợ rằng trợ lí Triệu cũng biết rõ ràng việc này!

“Trợ lí Nhan, cô có thể tới đây làm việc đúng là vô cùng tốt, mấy ngày nay tổng giám đốc Hoắc rất bận rộn, một số tài liệu cũng bị hư hỏng, ngay cả tôi cũng không được nhàn rỗi, còn phải tra từ điển, cô nhìn ngón tay tôi bị thô rồi, tra cứu đồ vật đó đúng là cần phải có kĩ thuật!” Trợ lí Triệu lên tiếng oán than khắp nơi, vươn hai tay của mìn, quả nhiên vừa thô vừa ngắn!

“Ha ha, thế sao? Không phải tổng giám đốc Hoắc cũng phải tự mình tra từ điển xem tài liệu chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK