• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hề Gia thấy Mạc Dư Thâm mặc không nhiều, bên ngoài đã âm mấy độ rồi.

"Sao anh không vào nhà? Không lạnh sao?"

Mạc Dư Thâm: "Vừa mới về, ở đây tản mùi rượu."

Khoảng cách hai mét, Hề Gia ngửi được mùi rượu đỏ nhàn nhạt dễ chịu. Cô cũng không vội vào biệt thự, đứng cùng ánh một lát.

Mạc Dư Thâm lẳng lặng nhìn cô, muốn nói lại thôi.

Hề Gia: "Tôi rót cho anh ly nước nhé?"

Mạc Dư Thâm: "Không cần. Trong xe anh có nước." Anh giả bộ như không biết hôm nay cô có hẹn. "Ngày nào cũng huấn luyện trễ như vậy à?"

Hề Gia kinh ngạc: "Anh biết tôi là vẫn động viên cưỡi ngựa?"

Mạc Dư Thâm gật đầu, không giải thích thêm.

Hề Gia luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, bây giờ cuối cùng cũng nhớ ra trong câu lạc bộ của cô có một vị cổ đông tên là Mạc Dư Thâm, nhưng cô vẫn chưa thấy vị sếp này.

"Tên của anh giống như tên của một vị sếp trong câu lạc bộ của tôi, cùng âm."

Mạc Dư Thâm: "Chính là anh. Võ Dương là quản lý của các em. Anh cũng từng xem mấy trận thi đấu của em."

Hề Gia không khỏi vui mừng, ánh mắt rơi trên mặt Mạc Dư Thâm. Phát hiện anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt thâm thúy âm trầm như bầu trời đêm nay, đen láy vô cực.

Sâu không thấy đáy.

Bị một người đàn ông nhìn chăm chú như vậy, cô cũng mất luôn bình tĩnh thường ngày. Cô nhanh chóng dời ánh mắt ra chỗ khác, nhìn đông ngó tây.

"Anh đã sớm biết tôi rồi phải không?" Cô cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.

Chất giọng trầm thấp của Mạc Dư Thâm truyền tới, "Ừm."

Hề Gia lướt qua mặt anh lần nữa, kết quả thấy anh vẫn còn nhìn cô như vậy. Cô nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, "Anh cả tôi vẫn chưa về sao?"

Mạc Dư Thâm: "Vẫn chưa."

Sau đó, không có chủ đề gì nói tiếp.

Hề Gia cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng.

Mạc Dư Thâm vẫn không nhịn được, quan tâm hỏi: "Hôm nay huấn luyện có mệt không?"

Hề Gia giật mình. Cô luôn cảm thấy cái giọng điệu này không nên xuất hiện trong lần gặp đầu tiên. Chẳng lẽ... anh... thầm mến cô?

Cô khẽ mỉm cười, "Không mệt, đã quen rồi."

Hề Gia liếc nhìn anh một lần nữa, phát hiện anh vẫn còn nhìn cô. "Anh ở ngoài đây tản rượu xong cũng nhanh vào nhà đi, ngoài đây trời lạnh. Tôi vào trước."

Vừa mới nhấc chân, còn chưa kịp bước đã bị một lực đạo kéo trở về. Hai tay Mạc Dư Thâm vây quanh người cô.

Hề Gia mộng mị. Nhìn gần rồi cô mới thấy rõ được hormone nam tính trong đáy mắt của anh. Ánh mắt cường thế, cặp mắt đào hoa, đuôi lông mày nhiễm chút men say.

Khiến người ta say mê.

Mấy giây sau, Hề Gia theo bản năng muốn giẫy ra nhưng khi đặt tay ở ngay tim anh thì cô lại không đẩy ra.

Không biết là ngực của anh hay là ánh mắt của anh, hoặc cũng có thể là do mùi rượu phảng phất mà cô cảm thấy không bài xích, còn có chút quen thuộc.

Trong ký ức còn sót lại của Hề Gia, đây là lần đầu tiên cô thân mật như vậy với một người khác giới. Cho dù trong tim có lãnh đạm đến đâu thì giờ phút này cũng đang bùng cháy.

"Mạc..." tổng.

Chỉ phát ra được một từ.

Đôi môi của Mạc Dư Thâm đã áp xuống.

Trái tim Hề Gia rớt bịch bịch bịch.

Cô nhắm mắt. Sắc Sắc ơi là Sắc Sắc. Mi sa đọa quá rồi. Mười mấy mét bên ngoài có bảo vệ, trong nhà có quản gia, sao không hét lên một tiếng?

Hai người còn chưa kịp hôn sâu thì đã bị một ánh đèn xe sáng rực rọi vào mặt. Ánh đèn quá chói, Mạc Dư Thâm lấy tay che cho Hề Gia.

Nhìn thấy trước mắt có hai người ôm hôn, tài xế vội vàng dừng sang một bên rồi tắt máy. Hề Gia quay đầu nhìn, là xe của Quý Thanh Viễn.

Cô nhỏ giọng nói với Mạc Dư Thâm: "Anh đừng nói cái gì hết, nếu anh cả của tôi biết anh... Anh ấy sẽ liều mạng với anh." Cô buông Mạc Dư Thâm ra, chạy về phía Quý Thanh Viễn.

Quý Thanh Viễn cảm thấy hình như mình về không đúng lúc.

Hề Gia chạy chậm đến trước mặt anh, kéo Quý Thanh Viễn, hạ giọng nói: "Anh cả, vừa rồi em đã cưỡng hôn bạn của anh rồi, làm sao bây giờ.?"

Yên tĩnh mấy giây.

Quý Thanh Viễn nhẹ nhàng nói: "Không có gì. Chẳng phải cậu ấy muốn ở nhờ nhà chúng ta một thời gian sao? Coi như lấy đó làm tiền thuê phòng."

Hề Gia: "....."

Mạc Dư Thâm mở cửa xe lấy điện thoại, đi tới chào hỏi Quý Thanh Viễn.

Quý Thanh Viễn thấy anh ăn mặc đơn giản, trong tay cũng không cầm áo khoác, "Ném quần áo ở ngoài rồi?"

Bị Khương Thấm lấy lau nước mắt, anh cũng không định mặc lại.

Mạc Dư Thâm: "Rơi ở hội sở."

Hề Gia còn có chút xấu hổ nên kéo dài khoảng cách với hai người họ.

Đứng trước xe, cô thở dài một hơi.

Tối nay cô uống nhiều nước trái cây quá nên chắc giờ hơi say. Mười mấy tuổi cô đã bắt đầu viết thể loại bá đạo tổng tài, viết được vài chục năm, cô cũng đã từng tưởng tượng nụ hôn đầu của mình sẽ như thế nào.

Đến bây giờ trên môi vẫn là nhiệt độ của Mạc Dư Thâm.

Trước kia Diệp Thu đã từng hỏi cô muốn tìm một người đàn ông như thế nào. Cô nói đại khái là tìm không được.

Trước khi Mạc Dư Thâm xuất hiện, cô không tưởng tượng ra được mình muốn tìm người đàn ông như thế nào. Bây giờ đã có chút hình dung ra được.

"Gia, em làm gì vậy?" Thanh âm Quý Thanh Viễn truyền đến.

Hề Gia hoàn hồn: "Tới đây." Cô không có gì muốn lấy ở trong xe, xoay người về biệt thự.

Quý Thanh Viễn và Mạc Dư Thâm ngồi trong phòng khách bàn công việc. Hề Gia nghe không hiểu nên đi rót hai ly nước ấm cho bọn họ.

Lần đầu tiên Quý Thanh Viễn được em gái mình rót nước cho cũng là nhờ hào quang của Mạc Dư Thâm.

Hề Gia lề mề đi tới đi lui trong phòng khách một hồi lâu, cô cảm giác mình không còn là mình nữa.

"Anh cả, em về phòng viết kịch bản đây."

Quý Thanh Viễn: "Muộn rồi, đi ngủ sớm đi."

Hề Gia nhìn Mạc Dư Thâm thêm một cái nữa, lúc này mới chịu lên lầu.

Ngồi ở trước bàn, Hề Gia có chút suy tư. Cô không tài nào lý giải được hành vi của mình. Dựa vào tính cách của cô thì tối nay cô không nên bảo vệ Mạc Dư Thâm như vậy.

Cứ xem như là do anh đẹp trai, phù hợp với gu thẩm mỹ của cô nhưng lần đầu tiên hai người gặp nhau, mà anh đã hôn cô. Vừa không lễ phép lại không tôn trọng người khác.

Người đàn ông như vậy, cả đời cũng không thể nào làm được nam chính trong kịch bản của cô.

Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại tìm cớ giải vây cho anh. Cô ấn ấn huyệt thái dương, càng nghĩ càng rối.

Hề Gia đóng sổ lại, tắm rửa đi ngủ.

Tắt đèn, căn phòng đen kịt một màu.

Hề Gia mất ngủ. Bây giờ trong đầu đều là Mạc Dư Thâm.

Đây là nụ hôn đầu của cô, theo một ý nghĩa nào đó thì anh cũng được xem như là mối tình đầu của cô. Khoảng khắc cô được ôm vào ngực đó, cô đã biết thế nào gọi là động tâm.

Hề Gia lấy chăn phủ kín mặt, che kín mắt. Sắc Sắc ơi sắc Sắc, mi bị tâm thần phân liệt rồi.

Chắc là do đã viết nhiều kịch bản bá đạo tổng tài nên cô mới nghĩ nhiều như vậy.

Nửa tiếng trôi qua, cô vẫn mất ngủ.

Hề Gia bật đèn, đứng dậy tìm quần áo mặc trong nhà, lấy điện thoại rồi đi xuống lầu. Đêm nay mà không tìm Mạc Dư Thâm nói chuyện thì cô sẽ mất ngủ đến sáng mất.

Tầng hai có ba phòng ngủ, anh cả chắn chắn sẽ dùng phòng ngủ chính, Mạc Dư Thâm chắc là ở phòng ngủ phụ. Cô nhẹ nhàng gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra.

Hề Gia sững sờ, là Quý Thanh Viễn.

Quý Thanh Viễn: "Làm sao? Vào trong rồi nói."

Hề Gia: "Có tiện không?" Một khắc đó, Hề Gia đã suy diễn rất nhiều.

Quý Thanh Viễn vặn mi, "Có gì mà không tiện?"

Hề Gia chồm người nhìn bên trong một chút, xác định không có Mạc Dư Thâm. Quý Thanh Viễn gõ đầu cô, "Suốt ngày nghĩ gì thế."

Hề Gia vốn đâu có định tìm Quý Thanh Viễn, hiện tại cũng không biết nói cái gì với anh, tùy ý tìm cái chủ đề lấy lệ, "Đúng rồi, Mạc Dư Thâm còn độc thân không?"

Quý Thanh Viễn gật đầu, "Chưa yêu ai bao giờ."

?

Hóa ra đêm nay cũng là nụ hôn đầu tiên của anh.

Hề Gia: "Anh ngủ sớm một chút đi nhé, đừng thức khuya. Ngủ ngon."

Quý Thanh Viễn xoa đầu của cô, không đưa cô về phòng ngủ như trước kia mà nói với cô vài câu rồi đóng cửa

Hề Gia làm bộ đi lên lầu nhưng chưa đi được mấy bước đã rón rén quay trở lại. Thì ra Mạc Dư Thâm ở phòng ngủ chính, cô đi đến căn phòng trong cùng rồi gõ nhẹ cửa.

Lúc đầu Mạc Dư Thâm còn tưởng mình nghe lầm, sau lại dừng công việc trong tay, chuyên chú lắng nghe tiếng động ở cửa. Là tiếng gõ cửa.

Anh đứng dậy mở cửa.

Hề Gia mặc bộ đồ ngựa con của cô, "Có tiện nói vài câu không?"

Mạc Dư Thâm gật đầu, ra hiệu cô đi vào. Anh đóng cửa lại.

"Ối trời." Hề Gia quay người, cái đuôi ngựa của cô bị kẹt ở khe cửa, đi không được.

Mạc Dư Thâm: "..." Anh mở toang cửa ra, "Xin lỗi."

Hề Gia cầm đuôi ngựa lên quấn ở đầu ngón tay.

Mạc Dư Thâm nhìn các sừng trên nón của cô, rất rất rất muốn ôm cô vào lòng.

Hai người đều đứng cách nhau hai mét.

"Thật xin lỗi." Xin lỗi vì hành vì mất lý trí đêm nay của mình.

Hề Gia không lên tiếng, cũng không biết nói gì cho phù hợp. Cô nhìn anh, "Tìm anh là muốn hỏi một vấn đề. Có phải trước kia chúng ta từng gặp nhau phải không?"

Ngừng một lát, "Tôi có cảm giác như đã quen biết anh từ rất lâu rồi. Nhưng đêm nay lại là lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau, thật kỳ lạ. Tôi nghĩ có lẽ do chúng ta trước đó từng gặp qua nhưng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, ấn tượng không sâu."

Một đêm cô đơn này của Mạc Dư Thâm nháy mắt được chữa trị bởi câu nói quen nhau từ rất lâu kia của cô.

Cho dù trước kia cô không thích anh nhưng cũng chỉ là trước kia. Anh tự an ủi bản thân như vậy.

Cô nhớ con đường cây ngô đồng, nhớ tiệm khoai nướng, còn nhớ cả bản sao thẻ căn cước bỏ túi của anh.

Mạc Dư Thâm: "Anh từng ở trên khán đài nhìn em thi đấu."

Hóa ra bọn họ chưa từng chạm mặt.

Hề Gia cười cười: "Làm phiền rồi, ngủ ngon."

Mạc Dư Thâm bật thốt, "Nhớ đắp kín chăn." Nói xong mới cảm thấy không ổn. "Anh cả em nói em luôn đá chăn."

Hề Gia giật mình, có sao? Chính cô cũng không biết nhưng vẫn lịch sự gật đầu.

Một đêm này Hề Gia ngủ không say. Trước khi ngủ còn nhớ về chuyện Mạc Dư Thâm hôn cô ở trong sân, kết quả sáng hôm sau lại quên hết.

Quên cuộc hẹn với Chu Minh Khiêm vào cuối tuần, cũng quên luôn những chuyện đã xảy ra đêm qua.

Trí nhớ hiện tại của cô bây giờ vẫn là một ngày nhớ một ngày quên, chỉ có thể dựa vào những ký ức lặt vặt.

Cô nhìn cặp mắt thâm xì của mình, chắc chắn tối qua thức khuya viết kịch bản nên mới thành ra như vậy.

Buổi tối cô còn phải đi xem mắt. Đến thời khắc mấu chốt như này mà nhan sắc lại không có giá trị lợi dụng.

Hề Gia suy nghĩ một lát, vội vàng xuống lầu.

Mạc Dư Thâm đã ăn sáng xong rồi đến công ty.

Chào hỏi xong, cô ngồi xuống cạnh ba mình.

"Ba, con quyết định sẽ xem mắt với Mạc Dư Thâm."

Cả nhà: "..." Mắt chữ A mồm chữ O.

Nhớ được Mạc Dư Thâm là ai rồi hay là...?

Quý Thanh Thời cẩn thận dò hỏi: "Em nghĩ như thế nào?"

Hề Gia: "Chả nghĩ gì hết. Tối qua ba có nói với em về Mạc Dư Thâm, sau đó em lên mạng tra một chút tư liệu về anh ấy, trên mạng cũng có hình của anh ấy, nhìn cũng được. Em quyết định ăn một bữa cơm với anh ấy, nói không chừng lại hợp ý nhau nha."

Bây giờ bọn họ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ký ức của cô quay về hai năm trước. Ban đầu Quý Chính Hà cảm thấy Mạc Dư Thâm không tồi nên mới đề cập với Mạc lão gia tử. Ông cụ Mạc cũng rất vui vẻ nên lập tức sắp xếp cho đôi bạn trẻ gặp nhau.

Quý Thanh Thời nhanh chóng gửi tin nhắn cho Mạc Dư Thâm: 【Ký ức hôm nay của Gia Gia dừng lại ở ngày xem mắt hai năm trước của cậu và con bé. Tối nay đừng sắp xếp xã giao.】

Mạc Dư Thâm sững sờ, nhanh chóng trả lời: 【Được. Ở đâu?】

Quý Thanh Thời hỏi Hề Gia: "Em muốn hẹn ở đâu để anh đặt chỗ giúp em."

Hề Gia nghĩ một chút, "Đến nhà hàng của anh đi." Ngừng tạm, "Có điều hẹn mười giờ đi."

Đợi đến lúc cô kết thúc huấn luyện rồi về nội thành thì thời gian đã không còn sớm. Còn phải về nhà chải chuốt sửa soạn nữa.

Quý Thanh Thời nhắn cho Mạc Dư Thâm địa chỉ và thời gian.

Mạc Dư Thâm nhìn tin nhắn, giống y chang ngày đó khi hai người họ xem mắt nhau.

*

#27052020

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK