• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hề Gia lại tiếp tục chỉnh sửa <Lưu luyến ngôi sao của đại dương>, nhìn tới nhìn lui hơn mười trang, cũng chỉ sửa có cái chấm câu. Về phần nội dung và nhân vật thì không có gì không ổn.

Cô tựa vào ghế ngồi, xoa xoa con mắt xoay một vòng trên ghế.

"Đợi khi nào em giải nghệ*, em sẽ đến Tinh Lam làm biên kịch." Cô nói với Mạc Dư Thâm.

*mình nghĩ ý Hề Gia là giải nghệ việc cưỡi ngựa.

Nói xong liền cảm thấy dư thừa, anh cũng không quan tâm.

Mạc Dư Thâm thuận theo lời Hề Gia hỏi: "Đi đâu?"

Hề Gia: "Công ty điện ảnh Tinh Lam, anh có từng nghe qua chưa?"

Hai người họ rất ít khi có thể hoà khí nói chuyện phiếm như vậy.

Anh là người ngoài giới, đối với công ty truyền thông không nhất thiết phải biết rõ, Hề Gia lại nói thêm một câu: "Tinh Lam chắc là anh chưa từng nghe tới, nhưng hẳn là biết Chu Minh Khiêm đi, là đại cổ đông của Tinh Lam."

Hề Gia đã sớm quên Mạc Dư Thâm có bạn ở trong đài truyền hình, vì người này mà anh còn đặc biệt lên núi thăm hỏi Nhạc lão tiên sinh.

Mạc Dư Thâm đóng sách lại, "Muốn cùng Chu Minh Khiêm hợp tác?"

Hề Gia gật đầu, đại khái thì biên kịch nào cũng muốn hợp tác với Chu Minh Khiêm, không chỉ biên kịch mà cả diễn viên cũng muốn cùng hợp tác với anh.

"Cái kịch bản này của em không được Chu Minh Khiêm để vào mắt, hẳn là ghét bỏ lắm."

"Diệp Thu nói Tinh Lam rất phức tạp, không khuyến khích em vào đó."

"Với cái trí nhớ này của em, khó mà lường trước được, không khác gì đồ đần, có khi còn bị bắt nạt."

Hề Gia bất giác cảm thấy mình nói hơi nhiều.

Cô xoay người, tiếp tục sửa kịch bản.

Mạc Dư Thâm nhìn sườn mặt của Hề Gia, ánh sáng màu vàng nhạt của đèn bàn phản chiếu, lông mi dài vểnh lên, cả người rất yên tĩnh, cũng rất nhập tâm.

Cuộc sống của cô phần lớn đều rất khô khan.

Ban ngày huấn luyện, buối tối trở về viết kịch bản.

Mạc Dư Thâm thu tầm mắt lại, không nói gì thêm nữa, tắt đèn rồi nằm xuống giường.

Hề Gia lại chăm chú nhìn kịch bản thêm một lúc, vẫn là không cảm thấy có chỗ nào cần sửa nên cô tắt máy tính.

Hề Gia leo lên giường bên kia, Mạc Dư Thâm nằm đưa lưng về phía cô. Hề Gia nghĩ nghĩ, trước kia cô và Mạc Dư Thâm cứ thờ ơ như vậy mà sống cùng nhau sao?

Cô vỗ vỗ vai anh, "Anh nằm như vậy thì làm sao em gối lên tay anh được? Không cho em nằm lên đúng không?"

Một bộ dáng gợi đòn.

Hề Gia nhu hoà vừa rồi mất tích không thấy tăm hơi.

Mạc Dư Thâm cũng không bướng bỉnh với cô, quay người lại đưa tay ra cho cô nằm lên.

Hề Gia tắt đèn, căn phòng nháy mắt tối đen.

Cô không nằm đưa lưng về phía Mạc Dư Thâm mà cùng anh mặt đối mặt, hai tay nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, cả người dựa vào ngực của anh.

Giống như một cặp đôi đang yêu, cá nước thân mật.

Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, Mạc Dư Thâm có chút không quen.

Anh cùng Hề Gia từ lúc kết hôn cho đến nay luôn sống tách biệt, không làm phiền đối phương.

Trạng thái thân mật nhất là lần ở khách sạn trên núi, hai người ôm nhau ngủ.

Anh đưa tay vỗ cánh tay của Hề Gia, "Buông ra đi, anh không thở được."

Hề Gia không nói không rằng, ôm càng thêm chặt.

Mạc Dư Thâm không nói gì nữa, mặc kệ cô.

Củi khô bốc lửa.

Một giây sau, đôi môi mềm mại của Hề Gia tiến lại gần, theo sát lấy răng khẽ cắn lên môi của Mạc Dư Thâm.

Tê tê dại dại.

Ngay sau đó, cô liền buông anh ra, "Ngủ ngon." Thuận thế đẩy cánh tay Mạc Dư Thâm ra, nhưng anh lại xiết chặt tay lại.

Hề Gia rất quen thuộc với hơi thở mát lạnh trên người anh, trong vô thức, thần kinh buông lỏng, đem mặt chôn vào cổ của anh nhẹ nhàng cọ xát, như đang làm nũng.

Nếu Hề Gia vẫn còn nhớ chi tiết những lần ân ái lúc trước, chắc chắn cô sẽ cảm giác lần này Mạc Dư Thâm rất không giống trước kia, kiên nhẫn ôn nhu.

Sóng yên biển lặng, Hề Gia mệt mỏi không buồn nhúc nhích, nhắm mắt thâm trầm thiếp đi.

Mạc Dư Thâm sợ cô sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ phát sinh chuyện giống hôm ở khách sạn.

Vẫn may, sáng sớm lúc Hề Gia thức dậy nhìn thấy anh, đưa tay ôm eo anh, "Ông xã, chào buổi sáng."

"Ừm."

Không có nhầm anh thành đối tượng tình một đêm.

Cho dù hiện tại cô có nhớ rõ anh là ai, nhưng lần ở trên núi kia đột nhiên quên anh cũng là một chuyện xấu, những ký ức gần đây cô đều quên hết vào ngày hôm sau. Những ký ức vào năm ngoái năm kia cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Điều anh sợ chính là, qua một thời gian nữa, những sự việc trong vòng ba năm, năm năm, hay thậm chí mười năm trước đây cô đều không nhớ được, cuối cùng ký ức trống rỗng.

Mạc Dư Thâm dừng lại suy nghĩ, nhìn qua đồng hồ, "Em không bận gì thì cứ ngủ tiếp đi, anh phải đến công ty."

Không có tí sức lực nào, mất hứng, không hiểu phong tình. Hề Gia đẩy anh ra, lấy chăn đắp lên người xoay người đưa lưng về phía anh ngủ tiếp.

Nửa lưng và một bên chân của cô đều lộ ra ngoài, da trắng nõn nà, lại còn có không ít vết xanh tím.

Đều là của Mạc Dư Thâm lưu lại tối hôm qua.

Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, tiếng bước chân di chuyển, cuối cùng là tiếng đóng cửa.

Hai mươi phút sau, Mạc Dư Thâm rời phòng ngủ.

Hề Gia ngủ không được, vén chăn rời giường. Hôm nay cô còn muốn đến chuồng ngựa tập luyện.

Đến lúc cô xuống lầu thì ô tô của Mạc Dư Thâm đã rời khỏi sân.

Cô bước từng bước xuống lầu, bên tai nghe điện thoại.

Là Quý Chính Hà gọi điện đến, hỏi thăm con gái đến khi nào thì lên núi tiếp tục trị liệu. Ông cứ nghĩ rằng Hề Gia lần này về là để ứng tuyển kịch bản cho bên Tinh Lam, bây giờ bên kia đã công bố kết quả, vậy thì liền trở về trên núi, tránh để bệnh tình càng nghiêm trọng.

"Gia Gia?"

Trong điện thoại không có âm thanh, Quý Chính Hà kêu lên.

Hề Gia thu hồi ánh mắt từ trong sân, "Con nghe đây."

Quý Chính Hà: "Con bao giờ lên núi, để ba kêu thư ký Lương sắp xếp xe rước con ở sân bay bên kia."

Hề Gia tạm thời chưa có dự định trở về, "Ba, khi nào về con sẽ nói cho ba biết, khoảng một tháng nữa."

Quý Chính Hà đại khái đoán được là cô không nỡ bỏ cuộc thi cưỡi ngựa, "Gia Gia, nghe ba nói..."

Chưa nói hết thì đã bị Hề Gia cắt ngang, "Ba, trong lòng con biết rõ." Cách mấy giây, cô lại cam đoan: "Con thi đấu xong trận này sẽ lập tức lên núi, năm sau năm sau nữa sẽ không thi."

"Nếu một ngày nào đó không thể cưỡi ngựa, cuộc sống đối với con mà nói là vô nghĩa."

Biết sớm muộn gì cũng giải nghệ, lại không ngờ rằng sẽ là hai năm tới.

Còn trẻ, cô vẫn còn muốn rong ruổi trên sàn thi đấu.

Quý Chính Hà trầm mặc, dùng sức xoa huyệt thái dương.

Ông không dám nói cho con gái biết, bệnh này của cô sẽ ảnh hưởng đến năng lực giữ thăng bằng, nói không chừng ngày nào đó, ngựa cũng không thể leo lên được chứ đừng nói là thi đấu.

Quý Chính Hà chuyển chủ đề, "Nghe lão bà nói, con đến thăm nhà của Nhạc lão tiên sinh, còn được ông ấy tặng không ít sách?"

Nói đến Nhạc lão tiên sinh, ngữ khí Hề Gia nhẹ nhõm hơn nhiều, đem những thứ cô nhớ nói hết cho ông nghe, kỳ thật đã sớm quên hết phần lớn chi tiết, nhưng cô xem nó như là toàn bộ ký ức.

Quý Chính Hà nói cho Hề Gia nghe cũng là đang trấn an bản thân mình, "Chờ sau này giải nghệ, liền bái Nhạc lão tiên sinh làm thầy, khó lắm mới tìm được một người hợp ý."

Ông lại nói tiếp, "Cái kịch bản kia của con chẳng phải là không được tuyển hay sao, lần này lên núi, con tìm Nhạc lão tiên sinh chỉ điểm một chút, nói không chừng chỉ ra vấn đề, có thể sửa lại một chút."

Hề Gia như có điều suy nghĩ, ý kiến này không tệ.

Dù sao trên núi cũng không có chuyện để làm, vừa vặn có thể sáng tác kịch bản.

Quý Chính Hà: "Ông nội với Nhạc lão tiên sinh là tri kỉ, nếu con có nhờ giúp gì thì cứ nói với lão bà chuyển lời một câu là được."

Chính là hợp ý của Hề Gia: "Giữa tháng sau con sẽ lên núi."

Bên chỗ Quý Chính Hà đã là đêm khuya, ông dặn dò Hề Gia chú ý sức khoẻ, đừng để cơ thể mệt mỏi, "Ba mau đi nghỉ ngơi đi, ngủ muộn một chút là mẹ lại phàn nàn con."

"Ba, lúc nào ba về nước?"

"Vài ngày nữa."

"Công ty thì sao?"

"Có anh cả và anh hai con quản lý rồi."

Hề Gia yên tâm, hối thúc ông mau đi nghỉ.

Kết thúc trò chuyện, Hề Gia ung dung đi xuống lầu.

Hôm nay thời tiết cũng tốt, không có mây.

Toà cao ốc Mạc thị.

Mạc Dư Thâm tựa ở sô pha bên cửa sổ sát đất, nhấp một ngụm cà phê.

Tối hôm qua giày vò nhau đến muộn, cả đêm đều ôm Hề Gia, ngủ không sâu, sáng sớm đến văn phòng liền pha một ly cà phê.

Mạc Dư Thâm vừa uống cà phê, vừa suy nghĩ đến những biến động trên tầng cao cấp của Mạc thị. Trong lòng đại khái đã rõ, tuỳ hứng nhìn phong cảnh bên ngoài.

Ngoại trừ những toà nhà cao tầng, bầu trời như bị nước cuốn trôi, không khác gì ở trên núi. Ở Bắc Kinh hiếm lắm mới thấy được bầu trời đẹp như vậy.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Mạc Dư Thâm quay đầu, chữ "Mời vào" còn chưa kịp nói thì đối phương đã mở cửa ra, anh nhíu mày, không nghĩ tới người đi vào là Trình Duy Mặc.

Mùi cà phê ngào ngạt trong văn phòng.

Trình Duy Mặc nhìn Mạc Dư Thâm: "Tâm trạng sáng nay có vẻ tốt."

Mạc Dư Thâm giương cằm đến chiếc sô pha đối diện, ra hiệu Trình Duy Mặc ngồi xuống, "Đến cũng không nói trước."

Trình Duy Mặc vô ý liếc mắt qua phòng nghỉ bên kia, "Kim ốc tàng kiều à?"

"Không có sở thích đó". Mạc Dư Thâm ngồi xuống, "Có chuyện gì?"

Vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này là thư ký Đinh.

Thư ký Đinh không biết Trình Duy Mặc cũng ở đây, "Mạc tổng, ngài cứ bận trước đi, tôi sẽ báo cáo công việc sau."

Mạc Dư Thâm liền biết thư ký Đinh có chuyện gấp muốn nói, anh cũng không có bí mật thương nghiệp nào giấu Trình Duy Mặc, "Nói đi."

Thư ký Đinh: "Tối hôm qua Mạc Liêm hẹn Quý Thanh Thời, hai người bàn bạc rất thuận lợi, hạng mục ở Thượng Hải cũng đạt được sự đồng thuận trong việc hợp tác."

Quý Thanh Thời là anh trai thứ hai của Hề Gia, dự án ở Thượng Hải là do Mạc Dư Thâm cùng anh ấy hợp tác cầm về.

Kết quả này nằm trong dự liệu của Mạc Dư Thâm, là một thương nhân, chỉ nhìn lợi ích, không quan tâm đến tranh đấu ngầm của nội bộ Mạc thị.

Người duy nhất Quý Thanh Thờ có thể nhượng bộ là Hề Gia, ngay cả khi anh là chồng của cô thì Quý Thanh Thì cũng không cả nể.

Mạc Dư Thâm gật đầu, phong đạm vân khinh nói: "Biết rồi."

Thư ký Đinh lui ra ngoài, đóng kỹ cửa lại.

Trình Duy Mặc châm điếu thuốc, "Anh vợ thứ hai của cậu cũng thật thú vị, giống như cậu, chỉ nhìn lợi ích, không ưu ái ai cả."

Anh như nói một mình: "Cũng đúng, em gái thì luôn là em gái, nhưng muội phu* thì không cần thiết, nói không chừng mốt lại đổi người khác."

*chồng của em gái

Mạc Dư Thâm đang suy nghĩ chuyện khác, những lời Trình Duy Mặc nói anh không nghe không lọt tai.

Trình Duy Mặc lên tiếng lần nữa, "Tối qua tôi còn nghĩ cậu sẽ chủ động xuất binh, tạo áp lực lên Mạc Liêm ở mọi phương diện, hay là ngồi làm ngư ông đắc lợi."

Vế trước còn sảng khoái thực hiện, vế sau phải kiên nhẫn chờ đợi.

Trình Duy Mặc búng tro thuốc lên gạt tàn, "Có lẽ cậu sẽ không chọn vế sau đâu."

Đáy mắt Mạc Dư Thâm sâu thẳm, cuối cùng, đem tách cà phê uống một ngụm, "Tôi chọn cả hai."

Cái trước kích thích, cái sau an toàn.

Một tay anh thu phục Mạc Liêm, để cho ba anh phải lựa chọn giữa chức chủ tịch và Mạc Liêm, đến lúc đó có bao nhiêu đặc sắc trên mặt Mạc đổng chứ?

Mạc Dư Thâm lúc này mới nhớ tới, hỏi Trình Duy Mặc, "Tìm tôi có chuyện gì?"

Trình Duy Mặc đem thuốc lá gác lên gạt tàn thuốc, lấy trong túi công văn ra một tập hồ sơ, "Đây, làm xong rồi, nhìn xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không?"

Mạc Dư Thâm đặt tách cà phê lên bàn, nhận lấy túi hồ sơ mở ra, rút ra một tờ có dòng chữ "Thoả thuận ly hôn" to đến bàng hoàng.

Dư vị cà phê trong miệng từ thơm thành đắng, tràn khắp khoang miệng.

Trình Duy Mặc: "Công ty cậu bận từ trên xuống dưới, không có thời gian đến văn phòng luật nên tôi đặc biệt mang đến đây cho cậu."

Mạc Dư Thâm tượng trưng liếc qua một cái rồi lại nhét trở về.

Cho đến bây giờ, Trình Duy Mặc vẫn khăng khăng thuyết phục, "Cậu nói là trong lòng Hề Gia có người khác, trước không biết là ai, cứ xem như là có đi thì tám chín phần cô ấy cũng quên rồi."

Mạc Dư Thâm không lên tiếng.

Trình Duy Mặc dập tắt điếu thuốc, "Ai mà chẳng có quá khứ, nếu không thì cậu ở bên cô ấy nhiều một chút."

Nửa ngày sau Mạc Dư Thâm mới mở miệng nói: "Tôi không có thời gian rãnh rỗi đó đâu."

*

Tác giả có lời muốn nói: Chương này tên là <Luôn có người đến nhắc tôi ly hôn, tôi thật khổ!>

*

Editor có lời muốn nói: Cùng chờ đón một pha tự vả cực mạnh đến từ vị trí nam chính nha mọi người =)))).

*

11032020

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK